Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 273


Dung Mị sắc mặt âm trầm nhìn một "nữ tử" từ giữa quỷ linh đi ra.

Không giống với những quỷ thần nàng từng gặp, vẻ ngoài của tên này cực kỳ giống nhân loại.

Căn cứ vào điều hắn ta vừa nói, có thể giải thích đây chỉ là một con quỷ khoác da người mà thôi!
"Vậy thì phải xem, là ai lột da của ai."
Dung Mị buông lời nói, sau đó động thủ trước tiên!
Nhưng mà mấy chiêu qua đi, nàng phát hiện kẻ này có chút khó nhằn.

Cơ thể hắn giống như làm bằng nước vậy, đao kiếm không thể thương tổn hắn mảy may.

"Ngươi là quỷ thần Khảm?"
"Làm sao ngươi biết được?!" Khảm kinh ngạc.

Quỷ tộc thần bí, vô tung vô ảnh, theo lý thuyết, nhân loại tuyệt đối không thể nào có hiểu biết về bọn chúng mới đúng.

"Xì, các ngươi vô văn hoá thì thôi, đừng tưởng ai cũng giống các ngươi." Dung Mị cười nhạo khiêu khích, "Hai quỷ thần lần lượt lộ diện là Đoài và Cấn, đặt tên như vậy là sợ người khác không biết quỷ thần có tổng cộng 8 vị, lấy tên theo bát quái càn khôn sao?"
Bát quái: Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn Khảm, Cấn, Khôn, trong đó chỉ có Khảm là thuộc tính "Thủy".

"Ngươi!" Khảm tức giận trừng mắt.


Hắn quên mất, nhân loại là sinh vật cực kỳ giảo hoạt!
Quỷ tộc ghét nhất là những giống loài khác chế nhạo trí lực của bọn chúng, bởi vì trời sinh quỷ tộc không có trí tuệ giống con người.

Quỷ linh cấp thấp như đám bên dưới mặc dù nhiều vô số kể nhưng căn bản không có linh trí, còn kém hơn động vật, chỉ biết oán niệm và giết chóc.

Đó cũng là lý do vì sao Huyết Âm tuy rằng thực lực không cao nhưng cũng được thừa nhận là quỷ vương, ngồi cùng hàng, thậm chí là lãnh đạo 8 quỷ thần.

Bởi vì nàng âm hiểm xảo trá, trí lực thông minh!
"Nhân loại, chọc giận ta, hôm nay ngươi chết chắc rồi." Khảm hung ác nói.

Chỉ thấy cơ thể "nữ nhân" của hắn bắt đầu xé rách ra thành hai, một nửa da người một nửa chân thân là một bãi nước màu đen.

Hình ảnh kích thích thị giác, Dung Mị xem chỉ muốn nôn ra.

"Nhân loại, đến bồi thường cho ta một bộ da người đi." Khảm biểu tình vặn vẹo, hắn thực sự là rất phẫn nộ cho nên mới dùng đến tuyệt kĩ, một lòng muốn giết chết Dung Mị!
Hai cái phân thân không phân biệt thật giả, tương đương với đối chiến hai quỷ thần cùng một lúc.

Hơn nữa Cổ Linh kiếm còn không làm Khảm bị thương được, Dung Mị chỉ có thể tiêu hao linh lực để đối phó hắn.

"Tiểu Mị Nhi, ngươi còn ổn không?" Cổ Linh kiếm lo lắng muốn chết.

Lúc này mới cách trận ở Vạn Ác Thành có bao lâu đâu? Sau đó Dung Mị còn bị nhị trưởng lão đả thương ở Ma Đô, khi đó khẳng định là nàng vẫn chưa khôi phục linh lực nên mới để nhị trưởng lão đắc thủ.

Liên tiếp bôn ba như vậy, cho dù Tiểu Mị Nhi có là thần tiên thì cũng phải bị mệt chết.

"Yên tâm đi, ta còn chưa dùng hết toàn lực đâu." Dung Mị an ủi nói, nhưng nàng biết trận này lành ít dữ nhiều.

Không đến bước cuối cùng nàng sẽ không giải phóng toàn bộ thiên ma chi khí.

Chưa nói đến việc nàng sẽ bị trọng thương, toàn bộ phân thành của chợ đen cũng sẽ bị san thành bình địa.

Chiến đấu, chạm vào là nổ ngay!
Hai đối một, Dung Mị nguyên anh đỉnh phong cứng rắn đối đầu với hai phân thân của Khảm đều là Phi Tiên Cảnh!
Nếu không phải thiên ma chi khí quá mức mạnh mẽ bá đạo thì nàng không biết đã chết bao nhiêu lần.


Cường giả Phi Tiên cảnh đánh nhau, tuy rằng không thể hủy thiên diệt địa, nhưng nói là dời non lấp biển cũng không quá.

Mặc dù chiến trường là rất cao ở trên không nhưng linh lực lan ra cũng quét sạch một đám lớn quỷ linh cấp thấp dưới mặt đất.

Quỷ tộc là máu lạnh, Khảm căn bản không để tâm bọn tép riu đó, Dung Mị thì tất nhiên càng không.

Ầm ầm ầm ———
Mây gió lưu động!
"Thiên Ma nghiệp hoả, đi!"
Dung Mị đôi tay kết ấn, vứt ra một ngọn nghiệp hoả về phía một phân thân.

Thủy hoả khắc nhau, nghiệp hoả bá đạo mà cắn nuốt thủy!
"A ——"
Một nửa túi da bị nghiệp hoả đốt trọi, nửa còn lại hoàn toàn bốc hơi!
Thấy một phân thân của mình bị tiêu diệt, hai mắt Khảm lộ ra tơ máu, trở nên điên cuồng!
"A —— Nhân loại, đi chết đi!"
"Cẩn thận ——"
Phốc! Dung Mị bị phân thân còn lại đánh trúng một chưởng, chiêu đó tuyệt đối là tàn nhẫn!
Điều này cũng nằm trong phạm vi tính toán của Dung Mị, nàng không nghĩ rằng có thể giết được một phân thân mà không trả giá.

Dung Mị hơi quơ quơ thân thể, vừa nãy nàng nghe thấy tiếng hô, không phải là Cổ Linh, đó là ai?
Khảm thấy nàng đã bị thương nặng, khí thế mãnh liệt xông lại!
Dung Mị nhoáng thần, nhanh chóng tránh né, không ngờ lại đâm trúng một bức tường thịt.


"Là ngươi..."
Vô Tình, sao hắn lại quay trở lại?
"A, mới có một lúc mà ngươi đã trở nên thảm như vậy?" m thanh cười nhạo không có nửa điểm độ ấm.

"Buông ra." Nàng lạnh nhạt lặp lại hai chữ.

"Câm miệng." Dù đang đeo mặt nạ nhưng vẫn cảm nhận được sắc mặt của Vô Tình không đẹp gì cho lắm.

Nàng tưởng hắn muốn cứu nàng sao, nếu không phải do bạch liên….

Mà lúc này, Dung Mị ngẩng đầu là thấy được đoá bạch liên trước ngực nam tử, dường như còn đang lập loè phát sáng.

Nàng hoa mắt sao?
Dung Mị chưa kịp ngẫm lại thì bên tai đã vang lên tiếng nói lãnh khốc của Vô Tình.

"Cút đi."
Dung Mị nghe vậy đang định phát hoả, nhưng lúc sau mới hiểu là hắn đang nói với Khảm.

Nàng trong lòng cười lạnh, hắn tưởng hắn là Dạ Mặc Thần sao, quỷ thần sao có thể sợ hắn? Lấy đâu ra tự tin?.

Bình Luận (0)
Comment