Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 274


Dung Mị tất nhiên là không hề có lòng tin, cơ bản đã dọn xong tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Nào ngờ, Vô Tình không để ý tới nàng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt về phía Khảm.

Ánh mắt kia, lạnh lẽo, hung ác, âm độc!
Một phân thân còn lại của Khảm tự dưng run rẩy! Là một loại run rẩy từ sâu trong linh hồn!
Biểu tình của hắn vừa kinh ngạc, vừa khiếp sợ, lại khó hiểu… Cảm xúc ngổn ngang!
"Sao lại thế này?" Dung Mị nghi hoặc không thôi.

Chẳng phải chỉ liếc mắt một cái thôi sao, có cần phải bị dọa thành như vậy?
Vô Tình rốt cuộc là ai?
Đừng nói là Dung Mị, ngay cả bản thân Khảm cũng không rõ ràng lắm.

"Ngươi là người nào? Ngươi rốt cuộc là ai?" Khảm bấn loạn hỏi, đè ép nỗi run sợ, nhưng biểu tình của hắn đã bán đứng nội tâm.

Vô Tình thờ ơ, hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của nữ tử lược hiện tái nhợt, bên môi còn nhiễm vết máu đỏ thắm.

Một cảm xúc tức giận không biết tên từ trước ngực lan tràn mà ra.

“Bản tôn nói, cút đi!” Một đạo ánh sáng u lãnh xẹt qua đáy mắt, Vô Tình hướng về phía Khảm lặp lại lời này, ngữ khí càng thêm âm lệ.

Khảm thụt lùi vài bước, rõ ràng bị khí thế của hắn đả động, nhưng sau đó lại mạnh mẽ ép buộc ngừng lại.


Hắn cũng có cùng câu hỏi với Dung Mị, người này rốt cuộc là ai?
Đáng tiếc, lấy trí não của quỷ tộc, nghĩ phá đầu cũng vô dụng.

Thấy Khảm tiến thoái lưỡng nan đứng tại chỗ, Vô Tình đã sử dụng hết kiên nhẫn.

Hắn đơn giản lãnh khốc vung tay, biểu tình của Khảm lập tức trở nên giống như là Tôn Ngộ Không nhìn thấy Phật Tổ Như Lai!
"A ——"
Một tiếng hét thảm còn chưa kịp thốt lên, trước mắt đã mất đi thân ảnh của Khảm.

Hư không tiêu thất, giống như chưa bao giờ xuất hiện!
Dung Mị kinh ngạc trừng mắt, đôi mắt nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn mở, một cái chớp mắt cũng không có, nhưng Khảm biến mất như thế nào, nàng lại hoàn toàn không phát hiện!
Nếu không có vết thương bị Khảm đánh trúng nhắc nhở nàng, Dung Mị chắc sẽ cho rằng đây là ảo cảnh!
Quỷ thần, Phi Tiên cảnh! Trong mắt Vô Tình lại giống như một con kiến có thể bóp chết bất kỳ lúc nào!
Dung Mị nghĩ mà sợ, âm thầm nuốt nước miếng, kết quả lại nuốt xuống một ngụm máu tanh ngọt.

Nam nhân mặt vô biểu tình buông tay, Dung Mị lập tức loé người ra xa.

"Lần sau gặp lại bản tôn nhất định sẽ giết ngươi!"
Vô Tình lạnh lùng để lại một câu.

Dung Mị nhìn theo hướng mà Vô Tình biến mất, không hề đuổi theo.

Nàng bị thương thực nặng, hơn nữa dù không bị thương, nàng cũng không phải là đối thủ của Vô Tình, nhất là sau khi chứng kiến hắn dễ dàng giải quyết quỷ thần Khảm.

Mọi chuyện không hề đơn giản….

"Khụ khụ khụ!" Đang suy nghĩ, một trận ho khan đánh úp lại, Dung Mị từ không trung trụy hạ xuống.

"Cẩn thận!" Tiếng nói ban nãy lại một lần nữa vang lên.

Cổ Linh hoá thành hình người cùng với một vị nam tử đỡ lấy Dung Mị, nàng cũng không tránh, tùy ý hắn đỡ, bởi vì Dung Mị nhận ra tiếng nói đó không phải của Vô Tình.

Với tính cách lãnh đạm của tên kia, hắn không có khả năng sẽ hô to gọi nhỏ để nhắc nhở nàng như thế.

Dung Mị dường như nhớ đến gì đó, duỗi tay sờ bên hông.

Không thấy Oán Quỷ châu đâu!
Quả nhiên, hắn vòng trở về chính là vì lấy lại Oán Quỷ châu!
"Dung Mị cô nương?" Thanh âm dễ nghe từ bên cạnh vang lên, Dung Mị hồi thần.


Nàng kinh ngạc nhìn nam tử, thế nhưng là người quen cũ!
"Mục Thiếu Trì?" Dung Mị có chút mơ màng.

Thiếu niên lang năm nào nay đã trưởng thành, khuôn mặt vẫn như cũ soái khí bất cần đời, nhưng vì sao biểu tình của hắn nhìn nàng giống như người xa lạ?
Nếu không phải ngũ quan tương tự và cặp mắt lục quang độc nhất vô nhị kia, nàng còn tưởng mình nhận sai người.

"Là ta." Mục Thiếu Trì trả lời, một bên kinh diễm đánh giá nữ tử trước mặt.

Dung nhan của nàng chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ: tuyệt sắc!
Nhưng Mục Thiếu Trì không phải người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, cho nên hắn càng thêm nghi hoặc, cảm xúc thấp thỏm quen thuộc này là gì?
Nghe được trả lời, Dung Mị thả lỏng, nhớ tới cách xưng hô vừa rồi của hắn, nàng lại nghi hoặc:
"Ngươi gọi ta là Dung Mị cô nương?"
Trước kia không phải khăng khăng một mực gọi nàng là Mị Nhi sao, ngay cả khi đối mặt với "uy hiếp" của Dung Kỳ và Dạ Mặc Thần, hắn vẫn nhất quyết kêu.

Ánh mắt Mục Thiếu Trì khẽ nhúc nhích, ngắn gọn giải thích:
"Ta biết chúng ta có một đoạn thời gian quen nhau, nhưng ngoại trừ điều đó thì ta không nhớ được những chuyện khác."
Nói cách khác, hắn mất trí nhớ?
Dung Mị trầm mặc gật đầu.

Quên rồi cũng tốt, dù sao bây giờ đã khác ngày xưa, với thân phận của từng người bọn họ thì quăng tám xào cũng không đụng tới.

Không liên quan đến nhau...!cũng rất tốt.

Hai người ăn ý mà lướt qua vấn đề này.

"Sao ngươi lại đến đây, không phải Mục thúc thúc đã đi từ hôm qua rồi sao?" Dung Mị theo bản năng nghĩ rằng Mục Thiếu Trì đến tìm Mục Lẫm.

Hắn lắc đầu cười: "Không phải, là phụ thân kêu ta mau chóng tới đây, làm ta vội vã đến mức dùng cả truyền tống phù chạy đến trong vòng một ngày."

"Sao cơ?" Dung Mị khó hiểu.

Mục Lẫm không phải trở về tìm người xem bệnh cho mỹ nhân mẫu thân ư? Sao lại kêu Mục Thiếu Trì đến làm gì?
Phảng phất đọc được tâm tư của Dung Mị, Mục Thiếu Trì giải thích: "Người mà hắn nói chính là ta.

Mặc dù ta không phải y sư nhưng lại có một ít bản lĩnh, có lẽ sẽ giúp được."
"Thì ra là vậy." Dung Mị ngượng ngùng sờ mũi, trong lòng cảm kích Mục Lẫm lo lắng vì mẫu thân nàng.

"Cảm ơn ngươi đã đường xa tới đây, nếu vậy thì bây giờ chúng ta lập tức đi Ma Đô đi!".

Chuyên trang đọc truyện # TRЦмtrц уeИ.v n #
Nói về mỹ nhân mẫu thân, Dung Mị luôn luôn nôn nóng sốt ruột.

"Đi Ma Đô?" Lần này tới lượt Mục Thiếu Trì nghi hoặc, "Chẳng lẽ người mà ta cần giúp đỡ, không phải là ngươi sao?"
Dung Mị bước ra một bước chân tức khắc cứng lại.

Thần sắc Dung Mị hơi hơi biến đổi, giây lát lướt qua.

Chỉ có Cổ Linh cùng nàng tâm linh tương thông mới nắm bắt được, trong lòng cũng không khỏi nhấc lên.

Đôi mắt của nàng tựa giếng cổ, bình tĩnh nhìn chằm chằm Mục Thiếu Trì:
"Ngươi, đã biết được những gì?".

Bình Luận (0)
Comment