Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 23

Vương Kiên Bạch chật vật né trách công kϊƈɦ, nhân cơ hội quay đầu nhìn thoáng qua. Mấy cái đệ tử Trúc Cơ vừa tới gần đã bị cát lún trêи đất trói chặt, một chiêu cũng không đánh được.

" Một đám phế vật " Vương Kiên Bạch nhỏ giọng mắng.

Nếu không phải Bạch sư đệ thiện lương, hắn mới không mang mấy tên phế vật này, ngoài kéo chân sau thì chả được tác dụng gì.

Phệ Kim Thử đánh nửa ngày cũng không bắt được Vương Kiên Bạch, đôi mắt trở nên táo bạo hơn mấy phần, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh hơn.

Vương Kiên Bạch nhất thời lơ là không trách kịp, bị cắt trúng bụng, một cơn đau nhức ập đến, hắn gào một tiếng, rơi thật mạnh từ trêи linh kiếm xuống nền cát. Chỉ chốc lát sau, quần áo trêи người đã bị máu nhuộm đỏ thẩm.

Nghe được mùi máu, Phệ Kim Thử càng thêm kϊƈɦ động, cái đuôi thon dài phía sau lay động, lao thẳng về phía Vương Kiên Bạch.

Hắn không rảnh bận tâm đến vết thương trêи bụng, lấy lọ sứ, đổ một viên đan dược trong đó ra nuốt xuống. Đan dược vào bụng hóa thành dòng nước ấm áp, miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa cũng chậm rãi khép lại.

" Đáng chết " Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Vương Kiên Bạch trở nên trắng bệch, nhưng căn bản là không có thời gian cho hắn nghỉ ngơi dưỡng sức.

Con súc sinh này sao cứ đuổi theo hắn, bên kia không phải còn mấy tên sao?

Trong mắt Vương Kiên Bạch không có thứ gọi là tình cảm đồng môn, thấy Phệ Kim Thử lại muốn lao tới, hắn không chút do dự quay đầu chạy ra sau đám đệ tử Trúc Cơ.

Mà mấy cái đệ tử kia là vừa thoát được cát lún.

Tốc độ của Phệ Kim Thử cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vụt tới trước mặt cả đám. Sắc mặt tất cả đệ tử trắng bệch, không dư thời gian để mắng Vương Kiên Bạch, chỉ kịp dùng linh lực ngăn lại một chiêu của nó.

Nhân cơ hội này, Vương Kiên Bạch vội vàng thoát khỏi Phệ Kim Thử.

Những đệ tử còn kẹt lại luống cuống tay chân phóng thích linh lực, nhưng dù sao tất cả cũng chỉ là Trúc Cơ, căn bản không chống nổi công kϊƈɦ của Kim Đan kỳ yêu thú, chỉ trong chốc lát đã rơi vào nguy hiểm.

Mà Bạch Lăng đứng cách đó không xa ngữ khí thì rất nôn nóng lại không có chút ý tứ động thủ cứu người nào.

Cuối cùng là Phong Hề Hành ra tay, cứu mấy người đó thoát khỏi cái miệng khổng lồ của Phệ Kim Thử.

Tất cả bị ném xuống nền cát lăn mấy vòng, cuối cùng từng người mặt xám mày tro bò lên, nhìn thoáng qua nhau, trong lòng xấu hổ không chịu được. Mấy đệ tử muốn nói với Phong Hề Hành gì đó, nhưng hắn sau khi ném tất cả xuống xong liền cầm Thanh Mộc Kiếm trong tay đứng một bên, không muốn phản ứng lại.

Phệ Kim Thử không còn người để chơi đùa, bắt đầu nhớ tới mục tiêu lúc đầu của mình, đôi mắt quan sát xung quanh, lại lần nữa cố định ở chỗ Vương Kiên Bạch.

Lần này Vương Kiên Bạch thật sự luống cuống, nổi giận với Phong Hề Hành: " Ngươi còn không nhanh giải quyết con súc sinh này "

Phong Hề Hành nhàn nhạt nhìn lại, vậy mà thật sự gật đầu: " Có thể, nhưng yêu đan của nó... "

Chỗ trân quý nhất của Phệ Kim Thử so với yêu thú khác là ở yêu đan. Yêu thú này sẽ hấp thu khoáng thạch trân quý mà nó từng gặp, sau đó số khoáng thạch đó sẽ dùng hợp vào yêu đan, có thể nói ----- Yêu đan của con yêu thú này là nguyên liệu để rèn kiếm tốt nhất.

Ares ( chủ nhà chỉ đăng trêи s2.truyenhd.com và Wp aresofbattle.wordpress.com)

Vương Kiên Bạch tự nhiên cũng biết chuyện này, nghe vậy liền do dự một chút, nhưng Phệ Kim Thử thì không chờ bọn họ thương lượng xong đã vọt lại đây, Vương Kiên Bạch bị nó doạ sợ, buột miệng thốt ra: “ Cho ngươi. Cho ngươi. Mau mau ngăn nó lại “

Phong Hề Hành nhướng mày, tuốt Thanh Mộc Kiếm khỏi vỏ, ngừng trước người Phệ Kim Thử, nó chỉ vừa chạm vào mũi kiếm đã cảm thấy đau đến đầu váng mắt hoa.

Không còn gặp nguy hiểm, Vương Kiên Bạch nhẹ nhàng thở ra, bây giờ mới có thời gian cảm nhận đau đớn. Tuy rằng đã có linh kiếm, nhưng cũng có thể dùng yêu đan của Phệ Kim Thử để tiến cấp, kết quả cứ vậy tự tay dâng cho Phong Hề Hành…

Ánh mắt Vương Kiên Bạch hơi lập loè.

Bên kia, Phong Hề Hành nhìn lòng bàn chân Phệ Kim Thử bên dưới, khoé môi lặng lẻ nâng lên. Thừa dịp nó còn đang choáng váng chưa kịp hồi thần, hắn nhanh chóng dùng Thanh Mộc Kiếm chặt đứt một chân trước của nó.

Phệ Kim Thử kêu thảm một tiếng, dùng bên móc câu khác đánh về phía Phong Hề Hành, nhưng không biết do bị thương hay vì lý do gì, động tác của nó rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.

Phong Hề Hành nhẹ nhàng né tránh công kϊƈɦ, trở tay phản kϊƈɦ một kiếm.

Sao lại thế này? Vương Kiên Bạch đứng một bên nhìn, nghi hoặc khó hiểu.

Con súc sinh này sao lại yếu đi nhiều như vậy?

Mắt thấy Phong Hề Hành đã sắp nhẹ nhàng giải quyết xong Phệ Kim Thử, trong lòng Vương Kiên Bạch ghen ghét không chịu nổi.

Rõ ràng lúc nãy truy đuổi hắn hung ác như thế, sao bây giờ lại… Từ từ. Vương Kiên Bạch đột nhiên sửng sốt. Đúng rồi. Con yêu thú này đuổi theo lâu như vậy, dù hắn không gây được vết thương nào thì nó cũng đã tiêu hao phần lớn yêu lực.

Con Phệ Kim Thử này rõ ràng là nỏ mạnh hết đà, mình còn ngu ngốc chắp tay dâng cho Phong Hề Hành.

Vương Kiên Bạch ngày càng không cam lòng, nhìn Phong Hề Hành sắp sửa đâm thủng yết hầu Phệ Kim Thử, cuối cùng nhịn không được duỗi tay ngăn Thanh Mộc Kiếm lại.

Phong Hề Hành hơi rũ mắt, khoé môi lộ ra một tia cười lạnh.

Mắc câu.

Chờ mở mắt lần nữa, Phong Hề Hành đã nhíu mày thật chặt, nhìn Vương Kiên Bạch đầy đề phòng và bất mãn: “ Sư huynh làm gì vậy? “

Vương Kiên Bạch nửa điểm cũng không nhìn hắn, chỉ là Bạch Lăng Hàm còn đang nhìn. Ở trước mặt ái nhân, hắn phải làm việc này sao cho đẹp một chút: “ Sư huynh chỉ là thấy Phong sư đệ ứng phó có chút quá sức nên muốn giúp đỡ một phen. Còn việc đưa yêu đan cho ai thì sư huynh cũng không muốn khi dễ ngươi. Ai giết được thì của người đó “

Vừa dứt lời, căn bản không chờ Phong Hề Hành có đồng ý hay không, Vương Kiên Bạch đã nhanh chóng hành động, linh kiếm trong tay đame thẳng về chỗ yếu điểm của Phệ Kim Thử.

Nhưng mà hắn không chú ý, một sợi ma khí tỏa ra dưới thân Phệ Kim Thử không một tiếng động chui vào nền cát. Mà đồng thời, móc câu của yêu thú cũng giật giật.

Những đệ tử khác nhìn hành động của Vương Kiên Bạch, sắc mặt cũng thay đổi.

Con Phệ Kim Thử này rõ ràng bị Phong sư đệ đánh trọng thương, thậm chí người ta còn cứu Vương sư huynh. Bây giờ Vương sư huynh lại trở mặt muốn cướp chiến lợi phẩm.

Quá không biết xấu hổ…

Trong đó có một đệ tử rất bất bình, vừa muốn mở miệng lại bị đồng bạn bên cạnh đụng tay nhắc nhở. Bọn họ đều là đệ tử Linh Hoả Phong, nếu đắc tội Vương Kiên Bạch, ngày sau sẽ không có trái ngọt mà ăn.

Đệ tử kia nghiến răng, cuối cùng chỉ đành buồn bã im lặng.

Tương phản với nhóm đệ tử, Bạch Lăng Hàm thấy thế thì vô cùng vui vẻ.

Nếu Phong Hề Hành lấy được yêu đan, chắc chắn sẽ không cho mình. Nhưng nếu Vương Kiên Bạch lấy được, chỉ cần tuỳ tiện nói vài câu, tên kia tuyệt đối sẽ chắp tay dâng lên.

Nghĩ như vậy, hơi thở của Bạch Lăng Hàm cũng nóng thêm vài phần.

……….....

Vương Kiên Bạch cũng nghe tới lời tranh luận bên kia, nhưng hắn không có hứng thú quản người khác thấy thế nào, chỉ cần lừa Bạch Lăng Hàm bỏ qua vụ này là được. Bạch sư đệ đơn thuần như vậy, đến lúc đó hắn giải thích đơn giản vài câu nhất định đệ ấy sẽ tin.

Nghĩ thế, Vương Kiên Bạch đã bắt đầu tưởng tượng đến sau khi bắt được yêu đan, thăng cấp được linh kiếm, trong một lần đệ tử tỉ thí thì thắng rực rỡ, sau đó Bạch sư đệ bị hắn đả động, cuối cùng…

Ý cười trêи mặt Vương Kiên Bạch vừa xuất hiện liền thấy Phệ Kim Thử vẫn luôn quỳ rạp bất động trêи cát hình như run rẩy một chút. Hắn hơi sửng sốt, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Phệ Kim Thử đột ngột ngẩng đầu, há miệng muốn cắn Vương Kiên Bạch.

Vương Kiên Bạch mở to mắt, đồng tử giãn rộng, hắn căn bản chưa có thời gian suy nghĩ vì sao Phệ Kim Thử vẫn luôn nằm im lại cử động được. Vì muốn đâm một kiếm này, hắn cơ hồ lại gần sát yêu thú, lần này hắn không kịp tránh đi.

Hắn thậm chí có thể ngửi được mùi vị tanh hôi trong miệng Phệ Kim Thử.

Ngay khi răng nanh sắc bén sắp đâm thủng lồng ngực, sắc mặt Vương Kiên Bạch trở nên trầm trọng, luống cuống móc ra một phiến đá. Chỉ trong nhát mắt Phệ Kim Thử cắn xuống, viên đá phát ra âm thanh vỡ nát, mà Vương Kiên Bạch lại không hư tổn một cọng tóc.

Vương Kiên Bạch đang chật vật trốn thoát thì thấy một người đang lao về phía yêu thú. Hắn quay đầu lại, thấy Phong Hề vung kiếm, đã đánh trúng yếu điểm.

Phệ Kim Thử ngã xuống, run rẩy một chút rồi hoàn toàn bất động.

“ Là ngươi “ Khoé mắt Vương Kiên Bạch như nứt ra. Đã đến nước này, hắn sao còn ngu tới mức không biết mình dính bẫy. Phệ Kim Thử trọng thương căn bản là do Phong Hề Hành cố ý biểu hiện ra để lừa hắn, còn làm hại hắn lãng phí một cái pháp khí phòng ngự thượng phẩm.

Phiến đá kia có thể cản được một kϊƈɦ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hiện tại lại phải dùng để đối phó một con Hóa Đan kỳ yêu thú yếu ớt.

Vương Kiên Bạch sao có thể để bản thân ăn loại thiệt thòi này, trực tiếp chắn trước mặt Phong Hề Hành, nói: " Ngươi vậy mà dám tính kế ta "

Phong Hề Hành thu yêu đan xong mới giương mắt, cười với Vương Kiên Bạch: " Xin sư huynh chỉ giáo. Không phải sư huynh nói ai giết được Phệ Kim Thử thì được lấy yêu đan sao? "

" Ngươi! " Vương Kiên Bạch nghiến răng nghiến lợi: " Vậy sao lúc nãy ngươi không ra tay cứu ta sớm hơn? Ngược lại chờ ta né được rồi, mới giết yêu thú! "

Phong Hề Hành lại bày ra vẻ mặt vô tội:" Sư đệ chỉ sợ nếu ra tay sẽ khiến sư huynh hiểu lầm nên mới không động thủ. Sau lại thấy sư huynh chủ động từ bỏ, lúc này sư đệ mới dám hành động "

Lời này nói ra chính đáng đến mức Vương Kiên Bạch cũng không thể phản bác, sắc mặt tức giận đến trắng bệch, nhỏ giọng uy hϊế͙p͙: " Phong Hề Hành, ta khuyên ngươi tốt nhất nên biết thức thời, đem yêu đan giao ra, nếu không... "

Phong Hề Hành nhướng mày, hỏi: " Nếu không thì thế nào? "

" Nếu không chờ ta rời khỏi đây, liền tìm Lưu quản sự vui vẻ tán gẫu một chút " Vương Kiên Bạch cười lạnh nói.

Phong Hề Hành không trả lời, trong lòng khẽ cân nhắc, coi đây là lý do để đánh Vương Kiên Bạch liệu có đủ chưa nhỉ?

Dù sao nếu hắn tùy ý động thủ, lỡ như có người lấy cái cớ này làm khó dễ Lâm Sơ Vân thì sao bây giờ.

Thấy Phong Hề Hành trầm mặc, Vương Kiên Bạch cho là hắn biết sợ, trong lòng càng đắc ý: " Không chỉ yêu đan, ngươi hại ta lãng phí một pháp khí phòng ngự thì phải bồi thường lại cho ta. Ta thấy Băng Không Y này không tồi... "

Sắc mặt Phong Hề Hành lạnh xuống trong nháy mắt, nhìn Vương Kiên Bạch không khác gì đang nhìn một cổ thi thể: " Ngươi nói... Ngươi muốn Băng Không Y? "

" Đương nhiên! " Vương Kiên Bạch không ý thức được thái độ hắn thay đổi, trong mắt tràn đầy sự tham lam.

Phiến đá kia dù quý thế nào cũng bất quá chỉ có thể dùng được một lần, còn Băng Không Y chính là thiên giai pháp khí!

Phong Hề Hành cười cười, theo nét mặt của hắn, lệ chí bên khóe mắt càng đậm màu. Sau đó, Thanh Mộc Kiếm không chút do dự đâm Vương Kiên Bạch.

Vương Kiên Bạch hấp tấp chống đỡ, bị đánh lùi về sau vài bước: “ Ngươi làm cái gì!?? “

Phong Hề Hành không nói lời nào, cứ thế rút kiếm ra đánh. Vương Kiên Bạch vừa mới bị thương, linh kiếm thì bị Thanh Mộc Kiếm áp chế, ưu thế duy nhất là linh lực cũng hao hết. Tình huống thế này, hắn căn bản không đánh lại Phong Hề Hành, chỉ có thể chật vật rống to kêu ngừng tay ngừng tay.

“ Mau cản Phong sư huynh “ Bạch Lăng kêu lên: “ Sao hắn có thể động thủ với đồng môn sư huynh! “

Mấy dệ tử quay qua nhìn nhau, đột nhiên từng người từng người ôm ngực, đau đớn kêu rêи. Bạch Lăng Hàm cũng không thể cưỡng ép người ta mang vết thương đi hỗ trợ, đành nhìn Vương Iên Bạch bị Phong Hề Hành đánh chạy tán loạn khắp nơi.

“ Dừng tay. Mau dừng tay “ Vương Kiên Bạch né tránh lần nữa, mũi kiếm xẹt qua mi tâm, đáy lòng lạnh run một trận.

Phong Hề Hành thật sự hạ sát tâm.

“ Từ bỏ. Băng Không Y ta từ bỏ “ Vương Kiên Bạch la lớn, nhưng thế công của Thanh Mộc Kiếm vẫn không biến mất, hắn chỉ chậm một chút đã bị cắt không ít tóc: “ Yêu đan cũng là của ngươi, đều là của ngươi!!! “

Phong Hề Hành không phản ứng, vẫn luôn đánh đến khi hết giận mới miễn cưỡng thu tay: “ Vậy sư đệ đa tạ sư huynh “

Nói xong, lại đem thi thể Phệ Kim Thử thu vào túi trữ vật mới xoay người đi tới chỗ Lâm Sơ Vân.

Vương Kiên Bạch bị đánh một lúc, tóc mất một nửa, lưng nhiều thêm vài vết kiếm, trêи đầu vì bị băng khí đụng trúng, nước đá hoà với máu cùng chảy xuống, quần áo trêи người bị máu và cát bụi bám lên càng dơ bẩn, cả người vô cùng chật vật.

Hắn lúc này, không chỉ mất pháp khí. Còn ở trước mặt thiên hạ bị sư đệ đánh một trận, mặt mũi đều ném hết.

Vương Kiên Bạch nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Hề Hành, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Chờ về đến tông môn đi!!!

…………

Phong Hề Hành làm lơ luôn ánh mắt oán giận phía sau, ngược lại khi bị Lâm Sơ Vân nhìn qua, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm. Rốt cuộc hắn cũng không biết, đánh thế này liệu có làm y vừa lòng chưa?

Nếu mà chưa hài lòng…

Vậy lại đánh thêm trận nữa.

Nghĩ xong, Phong Hề Hành tới chỗ Lâm Sơ Vân, trả Thanh Mộc Kiếm lại.

“ Sư… Sư đệ vừa lòng không? “ Phong Hề Hành mong chờ hỏi, hắn tự nhiên lại có cảm giác mình như bị sư tôn trả bài.

Lâm Sơ Vân nhìn rõ ràng những việc vừa xảy ra. Tuy rằng Vương Kiên Bạch trông rất thảm, nhưng tên đó dám khi dễ tiểu đồ đệ nhà mình nhiều năm như vậy, y cảm thấy có chút không đủ.

Thôi. Chờ về rồi lại giúp tiểu đồ đệ xả thêm.

“ Ừm “ Lâm Sơ Vân nhẹ nhàng gật đầu: “ Còn lại thì giao cho vi sư đi “

“ Được “ Phong Hề Hành mỉm cười, đôi môi kề sát vào tai Lâm Sơ Vân, nhỏ giọng nói: “ Vậy Phong Hề Hành… cảm ơn sư tôn trước “

Lâm Sơ Vân: “ … “

Lâm Sơ Vân: “ Nga “

Cảm ơn thì cảm ơn, ngươi nói chuyện cứ dán vào ta làm gì!
Bình Luận (0)
Comment