Vương Kiên Bạch đen mặt về bên Bạch Lăng Hàm, hàn ý trong lòng còn chưa tan hết. Tuy những người khác chỉ thấy Phong Hề Hành là tức giận quá nên mới đánh hắn. Nhưng chỉ có hắn cảm nhận được, Phong Hề Hành có sát ý.
Thậm chí Vương Kiên Bạch còn hoài nghi, nếu xung quanh không có những đệ tử trong tông khác, liệu Phong Hề Hành có trực tiếp giết người luôn không.
" Vương sư huynh, ngươi không sao chứ " Bạch Lăng Hàm lo lắng nhìn hắn.
Vương Kiên Bạch lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi hòa hoãn, cười cười với Bạch Lăng Hàm: " Ta không sao. Bạch sư đệ yên tâm "
Có Bạch Lăng Hàm trấn an, sắc mặt Vương Kiên Bạch mới đẹp lên một chút. Hắn quay đầu trừng mắt, liếc đám đệ tử Linh Hỏa Phong vừa đứng một bên xem náo nhiệt, vô luận đám người này có bị thương hay không, chỉ cần bọn họ không đi giúp hắn thì cũng bị ghi hận trong lòng.
Mấy đệ tử Linh Hỏa Phong quay qua nhìn nhau, đột nhiên dâng lên cảm xúc muốn bất chấp tất cả.
Vết thương trêи người Vương Kiên Bạch rất nhiều, đau đến mức gương mặt hắn vẫn không ngừng run rẩy. Nhưng mà vết thương nhiều như vậy, lại không có vết nào đâm trúng chỗ hiểm yếu, hắn muốn chỉ trích Phong Hề Hành ra tay không biết nặng nhẹ cũng không được.
Mà điều duy nhất khiến Vương Kiên Bạch xem như được an ủi là Bạch sư đệ vẫn không vì vậy mà cười nhạo hắn, ngược lại còn tin hắn không hề sai, là Phong Hề Hành hành xử quá đáng.
" Nói thế nào thì Vương sư huynh cũng là sư huynh đồng môn, sao Phong sư huynh lại có thể ra tay như vậy chứ "
Bạch Lăng Hàm thở dài, ngữ khí mang theo vài phần bất đắc dĩ: " Nếu không phải Vương sư huynh kiềm chế yêu thú kia lâu như vậy, Phong sư huynh đã không thể nhẹ nhàng giải quyết như thế, kết quả Phong sư huynh chẳng những không biết cảm kϊƈɦ, cư nhiên còn... "
Câu nói tiếp theo, Bạch Lăng Hàm như không muốn nói thêm nữa, chỉ biết thở dài.
Bạch Lăng Hàm sau khi nói xong thì quay đi giúp những đệ tử khác băng bó vết thương, phảng phất những lời này chỉ là vô ý mà thốt ra. Nhưng mà mấy câu nói đó lại đâm chồi nảy lộc bên trong Vương Kiên Bạch.
Vương Kiên Bạch vốn không cam tâm. Hắn tiêu hao nhiều pháp khí như vậy, đến phiến đá kia cũng phải dùng mà lại không thu được gì. Tiện nghi đều bị Phong Hề Hành chiếm hết!
Không được... Hắn nhất định phải bắt Phong Hề Hành trả đủ.
Nhìn ánh mắt Vương Kiên Bạch toát lên vẻ không cam lòng và tính kế, Bạch Lăng Hàm mới cười nhạt, thu hồi tầm mắt. Yêu đan kia hắn cũng rất muốn. Một khi đã như vậy, chi bằng để Vương Kiên Bạch đi thử lần nữa. Nếu lấy được thì vừa lúc... Còn nếu Phong Hề Hành không cho...
Thì cũng không tổn thất gì.
Bạch Lăng Hàm tự ngẫm kế hoạch trong lòng một lần, xác định không có sơ sót mới cười nhạt nhận mấy lời cảm kϊƈɦ từ đám đệ tử xung quanh. Lúc đứng lên, Bạch Lăng Hàm nhìn thoáng qua hướng ba người đứng cách đó không xa.
Không biết có phải là ảo giác hay không, vị đệ tử được Phong Hề Hành bảo hộ sau lưng kia, Bạch Lăng Hàm cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã thấy ở chỗ nào.
.................
Lâm Sơ Vân xác nhận Phong Hề Hành không bị thương mới xem như hoàn toàn yêu tâm. Đúng lúc này, Diễm Sa vẫn luôn an tĩnh đứng phía sau hai người đột nhiên mơ hồ kêu một tiếng.
Hai người quay đầu lại liền thấy vẻ mặt Diễm Sa vừa khϊế͙p͙ sợ vừa hoảng hốt. Diễm Sa mờ mịt nhìn Lâm Sơ Vân, lại nhìn nhìn Phong Hề Hành, cuối cùng ôm đầu ngồi xổm xuống.
Bắt đầu tự bế.
Lâm Sơ Vân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thoáng qua Phong Hề Hành cũng không thấy có chuyện gì không đúng, nghi hoặc hỏi Diễm Sa: " Diễm sư huynh? Ngươi làm sao vậy? "
Không nghĩ tới Diễm Sa vừa nghe y nói xong, phản ứng vô cùng kịch liệt, không chỉ nhảy dựng lên lùi về sau, thậm chí còn nói lắp: " Ngươi ngươi đừng đừng gọi ta là sư huynh "
Lâm Sơ Vân khó hiểu nhìn sang, càng thêm nghi hoặc tiến lên: " Tại... "
" Khoan khoan khoan!!! Ngươi đừng đừng tới đây. Cách cách cách ta xa... "
Mắt thấy mình càng tới gần, Diễm càng hoảng loạn, Lâm Sơ Vân chỉ đành dừng bước, vẻ mặt mê mang nhìn Phong Hề Hành. Biểu tình như chú mèo con bị người lạ khi dễ, lay lay ống quần chủ nhân để hắn đi trả thù giùm mình.
Phong Hề Hành nâng mắt về phía Diễm Sa, giọng điệu bất mãn: " Sao lại thế này? "
Diễm Sa ổn định đầu óc một chút, hít sâu một hơi để bình tâm mới chần chờ nhìn Phong Hề Hành: " Phong sư đệ, vừa rồi ngươi... Kêu Lâm sư đệ phi phi phi, ngươi kêu hắn... Là gì? "
Lâm Sơ Vân ngẩn ra, chợt phản ứng hình như thân phận mình bại lộ rồi. Không nghĩ tới thính giác của người tu chân tốt như vậy, lúc y nói chuyện đã cố ý đè thấp giọng, tiểu đồ đệ cũng là kề sát vào mới nói, vậy mà vẫn bị nghe thấy.
" Này... " Lâm Sơ Vân nhịn không được chọc chọc Phong Hề Hành ý bảo hắn mau nói gì đónhanh lên.
Phong Hề Hành đặc biệt bình tĩnh, nếu đã biết thì cũng không cần giấu thêm nữa, trực tiếp thản nhiên nói: " Tất nhiên là kêu sư tôn "
Biểu tình trêи mặt Diễm Sa hoàn toàn trống rỗng, mờ mịt nhìn Lâm Sơ Vân, siêu nhỏ giọng hỏi: " Lâm... Tiên quân? "
Lâm Sơ Vân sờ sờ mũi, yên lặng gật đầu xem như ngầm thừa nhận.
Diễm Sa yên tĩnh đứng một bên, vẫn không nhúc nhích.
Mắt thấy nhóc con này tốt như vậy cũng bị dọa sợ muốn hồn lìa khỏi xác, Lâm Sơ Vân không thể không chủ động giải thích: " Bổn quân chỉ là lo lắng cho Phong Hề Hành nên mới theo vào. Việc này không tiện lộ ra ngoài, ngươi cứ xem như không biết là được "
Bây giờ còn có thể coi như không biết sao? Diễm Sa hiện tại đến tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, chỉ hận không thể cách Lâm Sơ Vân càng xa càng tốt.
Hơn nữa không chỉ bị thân phận của y dọa sợ, nghĩ đến lúc trước mình còn làm trò mắng Lâm Sơ Vân khốn kiếp trước mặt chính chủ. Trong tông, Lâm tiên quân nổi danh là có thù tất báo, mình mắng y, có khi nào ngủ một giấc dậy đã thấy mình bị ném vào ổ nhện không.
Diễm Sa càng nghĩ càng sợ, không tự chủ dịch chân cách xa Lâm Sơ Vân.
" Nếu " Lâm Sơ Vân như nghĩ tới gì đó, cười tủm tỉm uy hϊế͙p͙: " Những người khác vì ngươi mà phát hiện thân phận của bổn quân. Vậy ta liền nói với Chúc Viêm, ngươi dám chiếm tiện nghi của hắn "
Chỉ trong nháy mắt Diễm Sa liền khựng lại, yên lặng dịch về chỗ cũ.
Tuy rằng Diễm Sa đã cố gắng che dấu tâm trạng thật tốt, nhưng lúc Bạch Lăng Hàm đi đến vẫn rõ ràng cảm nhận được bầu không khí xung quanh ba người có chút kì quái.
Bạch Lăng Hàm nhanh chóng liếc mắt quan sát ba người, phát hiện vị trí đứng của Diễm Sa cách hai người còn lại xa hơn một chút, vẻ mặt Phong Hề Hành vẫn lạnh lùng như cũ, mà vị đệ tử không biết tên kia biểu tình có chút bất lực.
Vừa mới xảy ra chuyện gì sao...
Bạch Lăng Hàm hơi híp mắt, trong lòng nhanh chóng làm ra quyết định. Mày hơi nhăn lại, giọng điệu mang vẻ vừa khó xử vừa lấy lòng: " Diễm sư huynh... Thương thế của Vương sư huynh vẫn chưa lành, Lăng Hàm lo lắng ở hoang mạc sẽ gặp nguy hiểm. Không biết... Diễm sư huynh có thể tạm thời đi chung với chúng ta được không? "
Trong lời nói lại hoàn toàn không đề cập đến Lâm Sơ Vân và Phong Hề Hành.
Ares ( chủ nhà chỉ đăng trêи s2.truyenhd.com và Wp aresofbattle.wordpress.com)
Phản ứng đầu tiên của Diễm Sa là nhìn Lâm Sơ Vân, nhưng ngay khi Bạch Lăng Hàm lại đây y đã trốn ra sau Phong Hề Hành, bây giờ đến cái góc áo cũng không nhìn thấy, hắn không thể không tự căng da đầu trả lời: " Vậy các ngươi cứ từ từ. Chờ thương thế Vương Kiên Bạch tốt lên thì đi "
" Này... " Bạch Lăng Hàm không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời sửng sốt một chút.
Nhưng Diễm Sa còn chưa nói hết: " Hơn nữa Bạch sư đệ, nếu ngươi đã kêu ta là sư huynh thì ta khuyên ngươi một câu. Về sau nói chuyện đừng ngu như vậy. Lỡ như gặp người tính tình không tốt sẽ trực tiếp bị đánh "
Ngữ khí còn rất thật lòng thật dạ.
Sắc mặt Bạch Lăng Hàm vặn vẹo một chút, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám nói hắn ngu! Tên Diễm Sa này quả thực... Quả thực... Bạch Lăng Hàm cắn răng nuốt lửa giận xuống, nỗ lực duy trì giọng điệu vô tội: " Vâng. Sư huynh nói Lăng Hàm đã biết "
Thấy vậy, Diễm Sa không khỏi sờ sờ ót. Mình lại nói sai gì rồi sao?
Tuy Bạch Lăng Hàm không được Diễm Sa đồng ý nhưng khi ba người tiến vào hoang mạc, phía sau vẫn nhiều thêm hai cái đuôi.
Bất quá ngoại trừ Bạch Lăng Hàm và Vương Kiên Bạch, những đệ tử khác đều không đi theo mà tự mình lựa chọn con đường riêng để tự rèn luyện. Vương Kiên Bạch vốn không muốn mang theo nhiều trói buộc, thấy bọn họ thức thời như vậy thì càng vừa lòng.
Bị người khác bám đuôi vẫn luôn là điều khiến người ta khó chịu. Lâm Sơ Vân cũng không tiện nói nhiều, chỉ là tầm mắt vẫn luôn không nhịn được nhìn đằng sau, luôn hoài nghi đóa bạch liên hoa này định giở trò quỷ gì sau lưng đây.
Lần thứ 39 Phong Hề Hành thấy Lâm Sơ Vân quay đầu, biểu tình trêи mặt cuối cùng cũng lạnh xuống, hắn cố ý đi chậm hai bước để đứng sau y.
Lần thứ 40 Lâm Sơ Vân quay đầu, lại nhìn thấy tiểu đồ đệ đen mặt nhìn mình, ánh mắt còn mang theo chút ủy khuất và bất mãn, nhìn vào còn tưởng y là tên tra nam đi lừa gạt tình cảm người ta.
Lâm Sơ Vân: "??? "
Tình huống gì đây?
Phong Hề Hành bị ánh mắt nghi ngờ của Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm, thân thể không khỏi cứng đờ. Hắn kỳ thật cũng không hiểu vì sao mình lại làm ra hành động ấu trĩ như vậy, quả thật giống như kiếp trước sống mấy trăm năm đều uổng phí rồi.
" Sư tôn không phải nói không thích Bạch Lăng Hàm nữa sao? " Phong Hề Hành nhỏ giọng nói: " Vậy sao lại cứ liên tục quay đầu? "
Lâm Sơ Vân bừng tĩnh, đây là tiểu đồ đệ lo mình bị vứt bỏ cho nên mới cáu kỉnh đây mà.
Y bất đắc dĩ cười cười, vươn tay xoa đầu Phong Hề Hành, trấn an: " Yên tâm. Yên tâm. Sư tôn không thích hắn. Sư tôn chỉ thích ngươi "
Rốt cuộc thì y cũng chỉ có một người đồ đệ này.
Phong Hề Hành ngẩn người, trong lòng tựa như xuất hiện cái gì đó, nhưng còn chưa kịp để hắn suy nghĩ, xung quanh lại đột nhiên biến hóa.
Sa mạc dưới chân bắt đầu phập phồng. Chỉ trong chốc lát, tất cả đã lún xuống nền cát. Mà bên trong có cái gì đó đang di chuyển với tốc độ nhanh chóng.