Edit: Min
Tiểu nãi miêu đang ngủ trên giường đâu có biết, trước đây tiểu đồ đệ có ý tưởng khinh sư diệt tổ, hiện tại đã chuẩn bị đem những ý nghĩ này đưa vào hành động.
Tiểu nãi miêu vốn không cảnh giác chút nào, ngủ rất thoải mái, nằm liệt trên giường, giống như một chiếc bánh trôi đen mở ra.
Phong Hề Hành không nhịn được, vươn tay chọc chọc vào cái bụng mềm mại của người ta.
Chỉ là, Phong Hề Hành mặc dù đã sáng tỏ tâm ý của mình, nhưng cũng không thể làm gì được một con mèo nhỏ, nhiều lắm là trêu chọc cái đuôi kia hai cái, lại vụng trộm nắm lấy đệm móng vuốt, cố làm bộ như mình đang nắm tay sư tôn.
Lâm Cục Bông bị quấy rầy giấc ngủ, mất hứng co rụt chân sau, sau đó cuộn tròn chân sau trước người, dùng chân trước che kiện lại.
Rõ ràng biểu thị, vật này cấm chạm vào!
Thấy thế, Phong Hề Hành đành bất đắc dĩ rụt tay về, sau đó xoa xoa vành tai của tiểu hắc miêu để trả thù. Tai mèo đáng thương sớm đã quen với việc người nam nhân này thỉnh thoảng bắt nạt, ngay cả ý nghĩ vỗ cũng không có, trực tiếp nằm sấp xuống.
"Meo meo..." Cục bông nhỏ bị quấy rầy giấc ngủ, có chút mất hứng thấp giọng kêu một tiếng. Thanh âm mang theo sự bất mãn cùng ủy khuất, giống như là đang làm nũng.
Phong Hề Hành không nỡ khi dễ người ta nữa, ngoan ngoãn thu tay lại. Bất quá, hắn cũng không có đi ra ngoài luyện kiếm, mà là nằm nghiêng bên cạnh tiểu hắc miêu, tự cho mình nghỉ ngơi.
Thật cẩn thận ôm cục bông nhỏ vào lòng, cảm nhận được sự đụng chạm ấm áp nơi lồng ng.ực, Phong Hề Hành mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Nhưng mà, không có hắn quấy rối, Lâm Cục Bông ngủ không ngon, cái đuôi phía sau có chút phiền não quăng tới quăng lui. Y đổi tư thế mấy lần, nhưng dù thế nào vẫn cảm thấy không thoải mái.
Mãi cho đến cuối cùng, Phong Hề Hành có chút do dự vươn tay trái ra, bị y dùng bốn chân ôm chặt, tiểu hắc miêu mới hơi chút an phận tiếp tục ngủ.
Sau khi tỉnh ngủ, Lâm Sơ Vân cũng không biết trong lúc ngủ mình đã làm cái gì. Theo thói quen muốn duỗi thắt lưng, phát hiện chân mèo của mình ôm cái gì đó. Y theo bản năng cúi đầu nhìn, liền thấy trong ngực mình là một cánh tay săn chắc.
Dọc theo tay nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Phong Hề Hành đang nhắm mắt.
Lâm Sơ Vân cũng không quá kinh ngạc, thậm chí còn có tâm tình quan sát lòng bàn tay của Phong Hề Hành. So với y, lòng bàn tay của tiểu đồ đệ có nhiều vết chai hơn, rõ ràng là do luyện kiếm hình thành, còn có vết sẹo do nguyên chủ lưu lại. Tuy rằng đã lành lặn, nhưng Lâm Sơ Vân nhìn vào lại cảm thấy rất khó chịu.
Hừm, cố gắng tìm cách xoá vết sẹo này.
Tiểu hắc miêu dùng đỉnh đầu nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay Phong Hề Hành, sau đó nằm xuống nhìn yêu đan của mình theo thói quen. Gần đây, y tu luyện rất nghiêm túc, yêu đan hấp thu yêu lực cũng càng ngày càng nhiều, tần suất lập loè cũng càng ngày càng chậm. Dựa theo lời bạch hồ nói, đợi đến khi yêu đan hoàn toàn ổn định lại, y sẽ kết đan.
Cũng không biết... Yêu thú hóa đan, lôi kiếp có sợ không? Lâm Sơ Vân một bên đem linh thức đắm chìm trong khí hải, một bên phát sầu nghĩ.
Trong khí hải, điểm sáng kia so với lúc trước, sáng và lớn hơn rất nhiều, giống như là một mặt trời nhỏ lặng lẽ tỏa sáng. Lâm Sơ Vân cũng không ngoài ý muốn, kiên nhẫn chờ ở một bên, nhưng lần này đợi thật lâu, yêu đan kia vẫn tỏa sáng như trước, không có chút ý định lập loè nào.
"..." Chóp tai tiểu hắc miêu đột nhiên dựng đứng, đồng tử mèo mở ra, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Phong Hề Hành đã sớm tỉnh, thấy y như vậy, còn tưởng rằng khí hải xảy ra vấn đề gì, vội vàng dùng linh lực của mình dò xét một vòng, sau đó hắn cũng sửng sốt một chút: "Sư tôn...... Người giống như muốn hoá đan."
Tiểu hắc miêu cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì y không hề có cảm giác muốn độ kiếp.
Hai người đều là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, không khỏi có chút mờ mịt. Nhưng ba ngày sau chính là trận tỷ thí cuối cùng của đại hội, bọn họ cũng không thể hỏi Phượng Ngũ lúc này.
Lâm Sơ Vân do dự một chút, quyết định tạm thời mặc kệ trước, đợi đại hội kết thúc rồi đi hỏi Phượng Ngũ.
Ba ngày sau, Lâm Sơ Vân luôn nhìn chằm chằm yêu đan của mình, nhưng điểm sáng kia vẫn an phận toả sáng, thậm chí, hiếm thấy nó không hấp thu linh lực của y nữa, giống như đã bị thuần hóa hoàn toàn.
Thấy vậy, Lâm Sơ Vân cũng hơi thả lỏng.
Bởi vì an phận hiếm có của yêu đan, Lâm Sơ Vân không cần một mực tu luyện, sau khi ăn Huyễn Thân Đan hóa thành hình người, còn có thể ra ngoài đi phong khác dạo một vòng, cũng bởi vậy nghe được tên của mấy người dự thi khác.
Ngoại trừ tiểu đồ đệ nhà mình, cùng với Bạch Lăng Hàm ra, hai người còn lại cũng không ngoài ý muốn. Trong đó một người là Đại sư huynh của Diễm Sa — Dương Diễm của Linh Hỏa phong. Người còn lại là đệ tử của Linh Dược phong, tên Thanh Hòa.
Lâm Sơ Vân đã gặp qua Dương Diễm biết hắn là Kim Đan hậu kỳ. Về phần vị Thanh Hòa kia cũng không có ấn tượng nào.
......
Ngày cuối cùng của đại hội rất nhanh đã đến. Hầu như tất cả đệ tử đều tập trung ở thạch đài, trên thạch đài chỉ còn lại hai luận võ đài, phạm vi so với trước đây cũng tăng lên gấp đôi.
Trận đấu ngày hôm nay diễn ra 2 vòng, người thắng trận đầu mới có tư cách vào vòng 2. Về phần người thua ở trận đầu tiên, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để giành lấy vị trí thứ ba, bởi vì hạng tư không có tư cách tiến vào Linh Bảo Các.
Toàn bộ cuộc thi kéo dài ít nhất bốn canh giờ, Lâm Sơ Vân do dự mãi mới uống thêm mấy viên Huyễn Thân Đan. Tuy rằng hiệu quả sẽ giảm bớt, nhưng dù sao y cũng sắp hóa đan, hóa hình cũng không còn bao xa!
Thấy Phong Hề Hành cùng Lâm Sơ Vân đến, Diễm Sa cũng không biết từ đâu chui ra: "Phong sư đệ, Lâm tiên quân."
Lâm Sơ Vân nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy thương thế đã lành, tâm tình cũng không bị ảnh hưởng, liền gật đầu nói: "Ừ, Đại sư huynh ngươi đâu?"
Diễm Sa gãi gãi ót, ánh mắt ngượng ngùng dời đi: "Nhị sư tỷ ta tìm hắn có việc, ta tự mình tới đây trước."
Đại sư huynh của Diễm Sa cùng Nhị sư tỷ là một đôi, ở Điểm Tinh tông cũng không phải là bí mật gì. Mặc dù Lâm Sơ Vân không hay xuất môn, nhưng có Diễm Sa ở đây, y cũng đã sớm biết quan hệ của hai người này.
Ngoại trừ Dương Diễm ra, hai người khác đều đã đứng ở võ đài thi đấu. Ánh mắt Lâm Sơ Vân đảo qua, liền nhìn thấy Bạch Lăng Hàm bị một đám người vây ở giữa.
Ba ngày không gặp, linh lực trên người Bạch Lăng Hàm càng thêm nồng đậm, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn thăng Nguyên Anh kỳ.
Sợ tiểu đồ đệ lại hiểu lầm, Lâm Sơ Vân cũng chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt, nhìn một người khác đang đứng trong đám người.... Ừm......
Lâm Sơ Vân chần chờ quét mắt, lại quét mắt, cuối cùng ở trong khe hở giữa hai đệ tử Linh Dược phong, thấy được một thân ảnh nho nhỏ.
Y do dự một chút, hỏi: "Đó là... Thanh Hòa?"
Phong Hề Hành nhìn lướt qua bên kia một cái, lại nhìn về phía Lâm Sơ Vân: "Vâng, là hắn ta."
...... Này cũng quá nhỏ đi?!
Lâm Sơ Vân nhìn bóng người nhỏ bé bị vây quanh ở chính giữa, ngay cả sợi tóc cũng không lộ ra, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Thấy thế, Phong Hề Hành chủ động mở miệng giải thích: "Thanh sư huynh cũng không phải hài đồng, chỉ là ăn nhầm Trú Nhan Đan."
Lâm Sơ Vân giật giật khóe miệng, sau đó mới chợt hiểu ra. Cái gọi là Trú Nhan Đan, tuy rằng cùng Dưỡng Nhan Đan tương tự, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt. Phẩm giai của Trú Nhan Đan so với Dưỡng Nhan Đan cao hơn rất nhiều, sau khi ăn vào có thể đem bề ngoài dừng lại ở thời điểm đó.
Nghĩ đến đây, Lâm Sơ Vân đối với vị đệ tử này không khỏi sinh ra chút đồng tình. Dù sao nghe nói Trú Nhan Đan không có giải dược, nói cách khác, hắn phải luôn mang bộ dáng tiểu hài tử như vậy.
"Khụ, kỳ thật cũng rất đáng yêu." Bởi vì đám người kia tản ra một chút, Lâm Sơ Vân có thể thấy rõ bộ dáng của Thanh Hòa. Môi đỏ răng trắng, mắt to lấp lánh, thật sự là một nam hài đáng yêu.
Sắc mặt Phong Hề Hành có chút kỳ quái, ho nhẹ một tiếng: "Khụ..."
Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhìn hắn, nhưng người bên kia đã chú ý tới hai thầy trò bọn họ. Lâm Sơ Vân cũng không nói gì nữa, đi theo Diễm Sa tới.
Địch ý của Bạch Lăng Hàm đối với Lâm Sơ Vân và Phong Hề Hành lúc này hoàn toàn không che giấu. Lâm Sơ Vân cũng không có ý muốn tiến tới bên cạnh cậu ta, mà là trực tiếp đi về phía đám người Linh Dược phong.
Đạm Ly thấy Lâm Sơ Vân mắt nhìn thẳng đi tới, trong lòng có chút hài lòng, thái độ đối với Lâm Sơ Vân cũng tốt hơn một xíu: "Ngươi đến làm cái gì?"
Lâm Sơ Vân vừa nhìn thấy vị Tam sư huynh này, liền nghĩ ngay đến hộp ngân châm kia.
Y yên lặng sờ chóp mũi, ánh mắt rơi vào trên người Thanh Hòa đứng ở bên cạnh Đạm Ly: "Người này chính là Thanh Hòa sư điệt?"
Đạm Ly kiêu ngạo gật gật đầu. Dù sao mỗi lần đại hội, Linh Dược phong bọn họ luôn đứng cuối, lần này hiếm khi có được một mầm non tốt, tự nhiên tâm tình rất tốt: "Không sai."
Thanh Hòa ở một bên thấy hai người nói đến mình, liền nhu thuận khom lưng, mở miệng nói: "Đệ tử Thanh Hòa bái kiến Lâm tiên quân."
Biểu tình Lâm Sơ Vân cứng đờ, ánh mắt nhìn Thanh Hòa mang theo vài phần phức tạp. Nhưng lúc Thanh Hoà đứng thẳng, y vẫn giấu rất kỹ những cảm xúc này, chỉ là sự đồng tình trong ánh mắt không giấu được.
Giọng nói của đệ tử Thanh Hòa này là....... Của một ông chú không hơn không kém.
Đáng tiếc, Lâm Sơ Vân giấu được Thanh Hòa, lại không giấu được Đạm Ly ở một bên. Đạm Ly tức giận trừng mắt nhìn y một cái, không muốn để ý tới Lâm Sơ Vân nữa, mang theo đồ đệ nhà mình đi sang bên kia.
"Khụ..." Lâm Sơ Vân yên lặng sờ chóp mũi, cảm thấy cái này cũng không thể trách mình.
Không bao lâu sau, người dự thi cuối cùng cũng đến. Lâm Sơ Vân đã gặp qua Dương Diễn ở trên Linh Hỏa phong. Lần này cũng không có biến hóa gì, chỉ là bên cạnh hắn còn có một nữ tử mặc váy đỏ.
Vừa nhìn thấy nữ tử kia, Diễm Sa rụt cổ lại, rõ ràng là phản xạ có điều kiện. Lần trước Lâm Sơ Vân nhìn thấy hắn như vậy là lúc đối mặt với mình. Nghĩ đến đây, y nhỏ giọng hỏi Diễm Sa: "Ngươi đắc tội Nhị sư tỷ của ngươi sao?"
Diễm Sa vẻ mặt đau khổ, cũng nhỏ giọng nói: "Ta không cẩn thận đụng phải Nhị sư tỷ cùng Đại sư huynh đang hẹn hò..."
Lâm Sơ Vân bừng tỉnh đại ngộ, đồng tình vỗ vỗ bả vai Diễm Sa, nhưng khi hai người kia đi tới, liền quyết đoán đi theo tiểu đồ đệ lui sang bên khác.
Diễm Sa không thể tin nổi mở to hai mắt, hắn vừa định nói chuyện, liền thấy Nhị sư tỷ đi tới. Diễm Sa trong nháy mắt kinh hoàng, nhỏ giọng mở miệng: "Nhị sư tỷ, Đại sư huynh."
Nữ tử cau mày, gật đầu với Diễm Sa, sau đó tiếp tục nhìn Dương Diễm, lo lắng nói: "Nếu thật sự gặp phải Bạch Lăng Hàm, nhất định phải cẩn thận, trên người hắn tuyệt đối có vấn đề."
Dương Viêm nhìn vị hôn thê của mình, mỉm cười gật gật đầu, đưa tay ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, trấn an nói: "Yên tâm, ta đã biết."
Diễm Sa ở một bên, bất ngờ không kịp đề phòng mà ăn một ngụm thức ăn cho chó, ủy khuất giấu mình trong đám người.
Phong Hề Hành lại nhìn hai người kia hơi hơi xuất thần.
Sau khi ý thức được tâm ý của mình đối với Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành đang suy nghĩ xem nên làm gì.
Lúc trước Lâm Sơ Vân thích Bạch Lăng Hàm như vậy —— Phong Hề Hành vừa nghĩ đến chuyện này, liền nhịn không được tức giận chọc chọc vào đầu tiểu hắc miêu ở một bên —— Nhưng lại bị Bạch Lăng Hàm vứt bỏ, tình cảm trong lòng đã hoàn toàn thất vọng, thậm chí còn muốn hỏi một câu. Nếu hắn mạo muội mở miệng, rất có thể sẽ dọa con mèo nhỏ nhát gan này chạy mất.
Cũng bởi vậy, Phong Hề Hành không dám manh động. Hơn nữa, hiện tại Lâm Sơ Vân hơn phân nửa thời gian đều là mèo, cho dù hắn muốn làm cái gì, căn bản cũng không làm được.
Nhiều lắm là xoa xoa móng vuốt, chọc chọc lỗ tai mèo, cuối cùng bị cái đuôi bất mãn hất ra.
Kết quả cuối cùng, tiểu hắc miêu vốn đang ngủ trên giường, mấy ngày gần đây bị hắn làm phiền, liền nhảy lên xà nhà ngủ. Vẫn là Phong Hề Hành dỗ dành gần một canh giờ, mới đem ai đấy không vui dỗ xuống.
Vì vậy, cho đến nay, quá trình theo đuổi của Phong Hề Hành hoàn toàn không có tí tiến triển nào.
Vốn dĩ Phong Hề Hành định đi thụ giáo Cần Tuyền Phong, nhưng nghe nói tên kia đến bây giờ vẫn chưa dỗ được vị hôn thê của mình trở về. Giờ nhìn thấy hai người ân ái trước mắt, Phong Hề Hành lập tức làm ra quyết định.
Vị Dương sư huynh này có kinh nghiệm hơn.
Dương Diễm thật vất vả mới dỗ dành được ái nhân, liền cảm giác phía sau luôn có người nhìn mình, ánh mắt kia không có ác ý, mà là kỳ quái đánh giá.
Gã nghiêng người quay đầu lại, liền đối diện với tầm mắt của một người khác.
Dương Diễm hơi híp mắt, nhận ra đó là Phong Hề Hành. Đối với cái tên thường xuyên xuất hiện trong miệng của tiểu sư đệ nhà mình, Dương Diễm vẫn có chút hảo cảm. Dù sao với tính cách thẳng thắn của tên nhóc kia, có thể nhịn được, tính cách của hắn cũng sẽ không kém.
Khẽ gật đầu với Phong Hề Hành, vẻ mặt Dương Diễm mang theo vài phần thân thiện.
"Tiểu đồ đệ?" Lâm Sơ Vân thấy Phong Hề Hành vẫn nhìn Dương Diễm, mở miệng hỏi, "Làm sao vậy?"
Phong Hề Hành thu hồi tầm mắt, khẽ lắc đầu.
Trên thạch đài yên tĩnh hồi lâu, rốt cuộc cũng xuất hiện thân ảnh quản sự, hắn khẽ phẩy tay, thạch đài lại một lần nữa phát ra bạch quang.
Lâm Sơ Vân nhìn bạch quang chui vào trong cơ thể tiểu đồ đệ, ngước mắt nhìn một luồng sáng khác, thấy Dương Diễm cũng đang nhìn sang.
Tiểu đồ đệ không gặp phải Bạch Lăng Hàm, trong lòng Lâm Sơ Vân không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. Y vỗ vỗ bả vai tiểu đồ đệ, vừa định mở miệng cổ vũ, đã bị Phong Hề Hành ôm vào trong ngực.
Thân thể Lâm Sơ Vân đột nhiên cứng đờ, rõ ràng y đã quen thuộc với hơi thở của Phong Hề Hành, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi thở lạnh lẽo quanh mình có chút nguy hiểm.
Bất quá, Phong Hề Hành cũng chỉ ôm một cái, liền nhanh chóng buông tay ra, cười với Lâm Sơ Vân: "Sư tôn, đệ tử đi đây."
Lâm Sơ Vân thu hồi tâm tư, không nghĩ nhiều nữa: "Đi đi, cố lên... Đừng làm mình bị thương." Y vẫn nhịn không được mà dặn dò thêm một câu.
Đợi đến khi bốn người ở trên đài chuẩn bị tốt, quản sự liền tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
Lúc này Lâm Sơ Vân mới thôi lơ đễnh, nghiêm túc xem tiểu đồ đệ cùng Dương Diễm tỷ thí. Hai người ban đầu chỉ là thăm dò lẫn nhau, nhưng mà sau khi thăm dò vài lần, Dương Diễm khẽ cau mày, nhìn Phong Hề Hành nói: "Kim Đan hậu kỳ?"
Phong Hề Hành cũng không có ý giấu giếm, nghe vậy gật gật đầu.
Đệ tử hiện tại đều tu luyện nhanh như vậy sao? Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng có vết xe của Bạch Lăng Hàm trước đó, Dương Diễm cũng không quá mức kinh ngạc, mà là trầm tâm cùng cảnh giác.
Cảnh giới Dương Diễm tương đương với Đơn Điền, nhưng khác với Đơn Điền, công kích của gã bạo hơn rất nhiều. Nhưng mà Phong Hề Hành lại đỡ được công kích của gã từng cái một, ngay cả linh kiếm trong tay hắn cũng chưa ra khỏi vỏ.
Nhưng đồng thời, Phong Hề Hành cũng không cách nào chân chính đả thương được gã.
"Xuất kiếm đi." Dương Diễm nhìn Phong Hề Hành, "Nếu không, linh lực của ngươi hao hết, trận tỷ thí kế tiếp thì thế nào?"
Phong Hề Hành rũ mắt, nhìn Vạn Nhận Tuyết trong tay, lại nhìn Lâm Sơ Vân đang lo lắng nhìn mình, khóe môi hơi nhếch lên.
"Không cần." Ánh mắt Phong Hề Hành đột nhiên nhìn thẳng Dương Diễm, cảnh tượng xung quanh trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi. Toàn bộ Điểm Tinh tông giống như Luyện Ngục, khắp nơi đều là thi thể đệ tử, thậm chí, chóp mũi cũng ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.
Dương Diễm tuy rằng tâm chí kiên định, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này vẫn ngây người, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục ảo giác, bởi vì gã đã bị Phong Hề Hành đánh văng khỏi võ đài rồi.
"Dương sư huynh, đắc tội rồi." Phong Hề Hành nói.
Dương Diễm còn chưa phục hồi tinh thần từ trong ảo cảnh kia, qua một lúc lâu mới khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Phong Hề Hành mang theo vài phần kiêng kị: "Ta thua."
Đệ tử xung quanh đều có chút choáng váng, ngoại trừ hai người trên đài, những người khác căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Dương Diễm đột nhiên ngây dại, sau đó bị Phong Hề Hành đánh bay khỏi luận võ đài.
Nhưng bọn họ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bên kia luận võ đài cũng đã phân ra thắng bại.
Bạch Lăng Hàm thắng trận này cũng không dễ dàng như vậy, linh lực của Thanh Hòa kỳ thật không mạnh, nhưng hắn lại am hiểu dùng độc, mặc dù không phải độc chết người, nhưng cũng không dễ chịu cho lắm.
Hắc thạch tuy có thể cắt đứt liên hệ giữa linh khí và chủ nhân, nhưng lại vô dụng với độc dược. Cuối cùng Bạch Lăng Hàm hoàn toàn là dựa vào cảnh giới, mới mạnh mẽ đánh gục hắn.
Nhìn làn da trên người đỏ hoặc tím, thậm chí còn có ban đỏ, sắc mặt Bạch Lăng Hàm càng thêm khó coi, nhìn Thanh Hòa bằng ánh mắt đầy sát khí.
Đạm Ly đứng ở bên cạnh Thanh Hòa, tự nhiên cũng cảm nhận được tia sát ý này. Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Lăng Hàm trên đài.
Hắn luôn cảm thấy... Đệ tử này có chút kỳ quái.
Tỷ thí kế tiếp là Dương Diễm cùng Thanh Hòa, hai người muốn tranh đoạt vị trí thứ ba.
Lâm Sơ Vân không để ý tới hai người này, chờ Phong Hề Hành từ trên đài thi đấu đi xuống, liền kéo hắn qua một bên nghỉ ngơi.
Thấy linh lực của Phong Hề Hành tiêu hao không nhiều, Lâm Sơ Vân mới yên lòng, nhưng trong lòng y vẫn có chút bất an.
Y luôn hoài nghi, cảnh giới của Bạch Lăng Hàm, là bởi vì sau khi cốt truyện thay đổi, nên bồi thường cho cậu ta. Nếu thật sự là như thế, trận đại hội đệ tử này không chừng cũng là một cơ hội cho Bạch Lăng Hàm.
Nếu là như vậy, tiểu đồ đệ nên làm cái gì bây giờ?
Tỷ thí giữa Dương Diêcm và Thanh Hòa kéo dài hồi lâu, cuối cùng Dương Diễn nhỉnh hơn một chút, nguyên nhân lớn hơn là Thanh Hòa đã dùng gần hết độc dược khi so tài với Bạch Lăng Hàm.
"Trận tiếp theo, Bạch Lăng Hàm vs... Phong Hề Hành."
Nghe vậy, Phong Hề Hành đứng dậy, nhưng Lâm Sơ Vân ở bên cạnh đột nhiên vươn tay nắm lấy ống tay áo của hắn: "Nếu không..."
Phong Hề Hành cụp mắt, nhìn Lâm Sơ Vân, không nhúc nhích.
Lâm Sơ Vân chần chờ hồi lâu, thở dài, y đứng bên cạnh Phong Hề Hành, chủ động đưa tay ôm lấy Phong Hề Hành: "Cố lên."
Mặt mày Phong Hề Hành hòa hoãn lại, hắn khẽ vuốt tóc Lâm Sơ Vân: "Sư tôn yên tâm."
Bạch Lăng Hàm đứng ở trên luận võ đài, lạnh lùng nhìn hai người kia tình chàng ý thiếp trước mặt. Dù sao rất nhanh hai người này cũng sẽ bị cậu ta giải quyết. Nhẹ nhàng chạm vào hắc thạch trên tay, Bạch Lăng Hàm cười lạnh.
Đạm Ly khẽ nhíu nhíu mày, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên tay Bạch Lăng Hàm, mơ hồ cảm nhận được một cỗ khí tức từ trong đó, nhưng lại không phân biệt được là cái gì.
Có chút giống như nguyền rủa, lại có chút giống... Ma khí?
Thấy hai người đều đứng trên luận võ đài, quản sự liền tuyên bố tỷ thí bắt đầu.
Bạch Lăng Hàm cũng không có trực tiếp động thủ, mà là cười khẽ nhìn Phong Hề Hành, ngữ khí mang theo vài phần trào phúng: "Phong sư huynh có từng nghĩ tới, Lăng Hàm sẽ đứng ở nơi này?"
Trước đây Phong Hề Hành coi khinh cậu ta như vậy, còn không phải là bởi vì cảnh giới của cậu ta thấp kém. Hiện tại tu vi của cậu ta so với Phong Hề Hành mạnh hơn, thậm chí về sau cậu ta sẽ trở thành tu sĩ mạnh nhất toàn bộ đại lục.
Phong Hề Hành không có ý phản ứng Bạch Lăng Hàm, hắn có thể cảm giác được Bạch Lăng Hàm chỉ kém chút là nhập ma. Hắn rũ mắt nhìn Vạn Nhận Tuyết trong tay, lại đột nhiên đưa tay rút linh kiếm ra khỏi vỏ.
Trong nháy mắt, toàn bộ luận võ đài đều bị gió tuyết bao phủ, thậm chí nhiệt độ xung quanh có chút giảm xuống. Tuyết bay che khuất tầm nhìn của mọi người, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của hai người trên đài.
"Sao đột nhiên rút kiếm..." Một đệ tử bên cạnh nghi hoặc lẩm bẩm.
Trên đài, Bạch Lăng Hàm nhìn gió tuyết xung quanh, cười lạnh vài tiếng. Nguyên bản cậu ta còn đang băn khoăn, nếu mình ra tay quá độc ác có bị người ngăn lại hay không, không nghĩ tới Phong Hề Hành lại tự mình muốn chết.
Nói như vậy, nếu lỡ tay gi3t ch3t Phong Hề Hành, cũng sẽ không ai biết thực sự đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, suy nghĩ vừa dứt, bên tai truyền đến một trận ớn lạnh, Bạch Lăng Hàm theo bản năng che lỗ tai lại, cảm giác được một cỗ ấm áp từ gò má rơi xuống.
"Ngươi!" Bạch Lăng Hàm để ý nhất chính là gương mặt này của cậu ta, Phong Hề Hành vừa ra tay liền chọc giận cậu ta.
Thân ảnh Phong Hề Hành lại một lần nữa biến mất trong gió tuyết.
Bạch Lăng Hàm trong lòng không khỏi cảnh giác, cảm giác được nguy hiểm, liền nâng Bích Thủy Kiếm ngăn trở công kích của Phong Hề Hành. Cậu ta nhìn linh kiếm của Phong Hề Hành, trong mắt hiện lên vài phần thèm muốn: "Linh kiếm của Phong sư huynh không tệ, không bằng đưa cho Lăng Hàm, thế nào?"
Vừa nói, một đạo ám quang đã rơi xuống Vạn Nhẫn Tuyết.
Lúc trước, Bạch Lăng Hàm chưa bao giờ có ý đồ cướp đoạt linh kiếm của người khác, chủ yếu là linh kiếm cùng kiếm chủ tương liên về thể xác và tinh thần. Nếu cậu ta động thủ rất dễ bị phát hiện, nhưng hiện tại Phong Hề Hành tự mình che kín luận võ đài, ngược lại là thuận tiện cho cậu ta ra tay.
Sau khi ám quang dừng trên lưỡi kiếm, Phong Hề Hành liền cảm giác được một cỗ ma khí xuất hiện trong linh kiếm, trong mắt hắn hiện lên một tia u quang, lệ chí nơi khóe mắt trở nên hơi đậm, vài luồng ma khí lặng yên không một tiếng động theo linh kiếm, tùy ý để ma khí kia cùng nhau mang về.
"Đinh ——" Tiếng thanh thúy khi lưỡi kiếm va chạm nhau vang lên, Phong Hề Hành lại lui về phía sau ẩn thân trong sương tuyết.
Thấy không thể trực tiếp đoạt lấy linh kiếm, Bạch Lăng Hàm khẽ nhíu nhíu mày, về phần lực lượng hắc thạch mang về, cậu ta không thèm để ý chút nào, liền hấp thu vào trong cơ thể. Dù sao hắc thạch vẫn luôn có thể hấp thu linh khí của linh khí, nhưng cậu ta lại không chú ý tới, hai mắt mình càng ngày càng đỏ.
"Không nghĩ tới, Phong sư huynh cư nhiên cũng đến Kim Đan hậu kỳ." Bạch Lăng Hàm nhướng mày, "Chỉ đáng tiếc, cảnh giới hiện giờ của Lăng Hàm so với Phong sư huynh còn cao hơn!"
Nói xong, cậu ta xoay người, Bích Thủy Kiếm trong tay lại một lần nữa ngăn trở linh kiếm của Phong Hề Hành.
Phong Hề Hành thừa dịp nhiều lần công kích, đem ma khí trên người mình từng chút từng chút xâm nhập vào khí hải của Bạch Lăng Hàm. Nếu bây giờ có người khác ở đây, sẽ phát hiện trên mặt Bạch Lăng Hàm đã trải rộng ma văn, hai mắt đỏ thẫm phảng phất như ác quỷ, cực kỳ đáng sợ.
Bạch Lăng Hàm không hay biết gì về sự thay đổi của bản thân, trong mắt cậu ta, Phong Hề Hành chính là đang giãy dụa sắp chết mà thôi. Vừa nghĩ đến lát nữa mình tự tay gi3t ch3t Phong Hề Hành, cùng vẻ mặt đau lòng của Lâm Sơ Vân, cậu ta liền run lên chờ mong.
Mọi người dưới đài căn bản không biết trên đài đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được thanh âm lưỡi kiếm va chạm. Lâm Sơ Vân trong lòng nóng nảy, luôn cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra.
Đạm Ly ở một bên đột nhiên cảm ứng được cái gì, sắc mặt biến đổi, hướng về phía quản sự giận dữ mắng: "Mau dừng tỷ thí!"
Quản sự không khỏi ngẩn ra, đại hội đệ tử kéo dài nhiều năm như vậy, còn không có tình huống dừng lại nửa chừng. Thấy vậy, hắn không khỏi có chút do dự: "Cái này......"
Đúng lúc này, trên đài luận võ đột nhiên xuất hiện một bóng người, quản sự biến sắc, vội vàng cúi người hành lễ: "Quyền chưởng môn."
Cố Cảnh Sơn không nói gì, mà là trực tiếp ra tay đánh tan sương băng trên đài thi đấu. Mà lúc này đây, mọi người dưới đài rốt cuộc cũng thấy rõ cảnh tượng trên luận võ đài.
Chỉ thấy sắc mặt Phong Hề Hành trắng bệch, trọng thương trên mặt đất, khóe môi còn có vết máu chưa lau khô. Mà Bạch Lăng Hàm thì đứng ở trước mặt Phong Hề Hành, trên mặt tràn đầy ma văn, hai mắt đỏ thẫm đầy sát ý, Bích Thủy Kiếm trong tay chuẩn bị đâm vào ngực Phong Hề Hành.
"Phong Hề Hành!" Tim Lâm Sơ Vân như ngừng đập.
Đúng lúc này, lôi kiếp đè ở cấm địa suốt một tháng rưỡi, rốt cuộc cũng bổ xuống đạo lôi đầu tiên.
..............