Edit: Min
Dị động đột ngột của lôi kiếp phân tán sự chú ý của Cố Cảnh Sơn. Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, động tác vốn định cứu Phong Hề Hành cũng dừng lại một chút.
Thấy thế, ánh mắt Phong Hề Hành hơi trầm xuống, trong lòng khẽ ngưng tụ linh lực.
Kỳ thật hắn cũng không có bị thương, chỉ là thời điểm Cố Cảnh Sơn xuất hiện, liền cưỡng ép k1ch thích linh lực trong cơ thể, làm cho mình thoạt nhìn thê thảm một chút mà thôi.
Hắn vốn định để Cố Cảnh Sơn giải quyết Bạch Lăng Hàm, lại không nghĩ tới bị lôi kiếp của Phương Thiên Nguyên đảo lộn kế hoạch.
Thấy Cố Cảnh Sơn đã không kịp ra tay
Phong Hề Hành đành phải để Bạch Lăng Hàm đâm một kiếm, tay hắn khẽ nắm chuôi kiếm.
Mà Bạch Lăng Hàm còn đang đắm chìm trong niềm vui khi tự tay mình giết được Phong Hề Hành, hoàn toàn không biết sương mù xung quanh đã tản đi.
Ngay lúc Phong Hề Hành chuẩn bị động thủ, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt. Người nọ ra tay không chút lưu tình, khiến Bạch Lăng Hàm văng vào cột đá bên cạnh. Lực đạo này cực mạnh, trực tiếp đem thạch đài đập nát một góc, đá vụn rơi xuống đè Bạch Lăng Hàm ở phía dưới.
"Sư tôn..." Phong Hề Hành buông tay nắm chuôi kiếm ra, sắc mặt lại tái nhợt đi vài phần, ngữ khí cũng suy yếu.
Lâm Sơ Vân bị màn vừa rồi dọa đến một thân mồ hôi lạnh, ngây người hai giây mới phản ứng được mình thật sự đuổi kịp, vội vàng xoay người nửa quỳ bên cạnh Phong Hề Hành, lo lắng nói: "Đồ đệ, ngươi không có việc gì chứ!"
Phong Hề Hành mím môi, gật đầu nói: "Sư tôn yên tâm, Hề Hành không có việc gì..."
"Bị thương thế này rồi mà nói không có việc gì!" Lâm Sơ Vân nhìn sắc mặt tái nhợt của Phong Hề Hành, trong lòng hối hận không thôi. Nếu y sớm phát hiện Bạch Lăng Hàm nhập ma, tuyệt đối không để cho tiểu đồ đệ cùng gã lên đài đánh nhau!
Lần này, nếu không phải Đại sư huynh kịp thời xuất hiện, đợi đến khi bọn họ phát hiện ra dị thường mới dừng thi đấu, tiểu đồ đệ có thể đã.... Lâm Sơ Vân không dám nghĩ tiếp, trong lòng sợ hãi một trận.
Cũng may tiểu đồ đệ không có việc gì.
Mặt mày Lâm Sơ Vân giãn ra, vươn tay xoa xoa đầu Phong Hề Hành, lại cẩn thận lau sạch vết máu trên khóe môi hắn. Phong Hề Hành rũ mắt nhìn ngón tay trắng nõn của Lâm Sơ Vân, cảm giác đầu ngón tay mềm mại lướt qua gò má, ánh mắt lặng lẽ tối sầm đi.
"Thế nào, có thể đứng dậy được không?" Lâm Sơ Vân hỏi.
Phong Hề Hành gật gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Lâm Sơ Vân, mượn sức đứng lên.
Nhưng vừa đứng lên, hắn lảo đảo hai cái, đột nhiên ngã lên người Lâm Sơ Vân, Lâm Sơ Vân sợ tới mức vội vàng đưa tay đỡ lấy Phong Hề Hành: "Làm sao vậy? Ngươi bị thương ở đâu?"
Phong Hề Hành lắc lắc đầu, giống như là có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Linh lực hao hết....... Thân không sức lực."
Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của tiểu đồ đệ, lại không nhịn được mềm lòng. Y cũng không đẩy Phong Hề Hành ra, mà cứ như vậy đỡ hắn đi xuống thạch đài.
Phong Hề Hành ngoan ngoãn tùy ý y đỡ, có chút hứng thú nhìn chằm chằm vành tai chậm rãi nổi lên một tia đỏ ửng của Lâm Sơ Vân.
Mà trên không trung khu cấm địa, lôi kiếp rốt cuộc cũng bổ xuống đạo thứ nhất, nhưng còn chưa kịp rơi vào kết giới cấm địa, đã bị một đạo kiếm quang tùy ý đánh tan.
Đồng tử Cố Cảnh Sơn hơi co lại, nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trên khu cấm địa, lẩm bẩm nói: "Sư tôn."
Phương Thiên Nguyên không nhìn về phía đại đồ đệ của mình, mà là chắp tay say lưng nhìn lôi vân trên đỉnh đầu. Bất quá, lôi vân kia chỉ bổ một cái, liền an tĩnh lần nữa, trong lôi vân cuồn cuộn, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một chút lôi quang hiện lên.
Cố Cảnh Sơn muốn tới gần, lại bị một cỗ linh lực ngăn cản trở về. Khí tức linh lực kia hắn rất quen thuộc, là linh lực trên người Phương Thiên Nguyên.
"Là ai?!"
Đống đá vụn dưới thạch đài ầm ầm nổ tung, Bạch Lăng Hàm tóc tai bù xù đứng lên, hai mắt đỏ thẫm tràn đầy sát khí. Gã ngẩng đầu nhìn về phía thạch đài, nhìn thấy hai người kia ôm nhau, trong lòng Bạch Lăng Hàm càng tức giận, hai mắt phảng phất như nhỏ máu: "Lâm Sơ Vân!!! Ngươi dám đánh ta?!"
Lâm Sơ Vân trầm mặc nhìn gã, thần sắc có chút phức tạp.
Những đệ tử khác còn tưởng rằng y đang nghĩ đến đoạn tình cảm của y với Bạch Lăng Hàm trước đây, đồng tình nhìn y một lúc.
Tuy nhiên, điều mà Lâm Sơ Vân thực sự nghĩ—— Ai có thể nói cho y biết, nhân vật chính như thế nào lại đột nhiên nhập ma???
Cốt truyện lúc trước mặc dù có sai lệch, nhưng đại khái cũng không có nhiều thay đổi, nên vào Lôi Minh động thì Bạch Lăng Hàm cũng vào, nên nhanh chóng tăng tu vi, Bạch Lăng Hàm cũng tăng, nhưng nhập ma này xuất hiện là như thế nào?!
Lâm Sơ Vân có ảo giác bỏ lỡ rất nhiều cốt truyện, trực tiếp bị ném đến kết thúc.
Bạch Lăng Hàm hoàn toàn không ý thức được dị thường trên người mình. Gã chỉ cảm thấy linh lực từ trong hắc thạch truyền đến dường như không ngừng tuôn trào. Trong nháy mắt, liền lấp đầy thứ gã vừa tiêu hao trở về, so với lúc trước còn cường đại hơn vài phần.
Thậm chí Bạch Lăng Hàm cảm giác, chỉ cần gã muốn, hiện tại có thể lập tức đột phá trở thành Nguyên Anh kỳ!
"Lâm Sơ Vân, ngươi lại dám đả thương ta......" Màu sắc ma văn trên mặt Bạch Lăng Hàm càng đậm, Bích Thuỷ Kiếm trong tay đã bị ma lực ăn mòn hoàn toàn, không còn tràn ngập linh tính nữa.
Lâm Sơ Vân nhíu nhíu mày, bảo vệ Phong Hề Hành ở phía sau, nhìn Bạch Lăng Hàm mở miệng: "Ngươi nhập ma."
Bạch Lăng Hàm nào nghe lọt, ma khí đã ăn mòn lý trí của gã, trong lòng gã chỉ còn lại sát ý cùng bạo ngược. Nếu là Nguyên Anh kỳ mới có thể đánh bại Lâm Sơ Vân, vậy gã liền trở thành Nguyên Anh kỳ!
Mang theo ý niệm đó, Bạch Lăng Hàm đẩy nhanh tốc độ hấp thu lực lượng của hắc thạch. Trong hắc thạch vốn có rất nhiều ma khí, Bạch Lăng Hàm hấp thu mãnh liệt như vậy, trực tiếp vượt qua hai cảnh giới, tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.
Sắc mặt Lâm Sơ Vân trầm xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn Bạch Lăng Hàm, lại nhìn đỉnh đầu Bạch Lăng Hàm: "Vì sao.... Không có lôi kiếp?"
Phong Hề Hành nửa nằm sấp trên vai Lâm Sơ Vân, biểu tình vẫn nhàn nhã như trước, nghe được vấn đề của Lâm Sơ Vân, còn rất có kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì ma tu tấn thăng cảnh giới không cần độ kiếp."
Chỉ cần, không dính vào lôi kiếp của người khác, căn bản sẽ không bị bổ tán.
"Vậy ma tu cơ hồ sẽ không chết sao?" Lâm Sơ Vân nhịn không được hỏi.
Phong Hề Hành lại lắc đầu: "Sư tôn đã quên, ma tu bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ma khí ăn mòn."
Ma khí là nảy sinh từ tà khí trong thiên địa, rất dễ sinh ra ác tâm trong lòng người, đợi đến khi người đó không thể trấn áp được tà niệm trong lòng thì sẽ bị tà khí hoàn toàn khống chế, cuối cùng trở thành một ma vật không có lý trí.
"Huống chi, tốc độ tu luyện của ma tu rất nhanh." Phong Hề Hành hơi híp mắt, kiếp trước hắn chỉ dùng hai trăm năm liền tấn thăng Độ Kiếp kỳ, trong đó vài phần là thiên phú cùng vài phần ma khí, không ai có thể nói rõ được, "Hơn nữa, sau khi ma khí của ma tu đạt tới cảnh giới nhất định, sẽ không cách nào khống chế hấp thu ma khí xung quanh."
Mà cảnh giới cũng sẽ không ngừng tăng, mãi cho đến khi chạm vào Độ Kiếp — Phi Thăng, sau đó lại bị lôi kiếp đánh thành tro tàn.
Phong Hề Hành nghĩ đến kiếp trước của mình, tuy rằng hắn một mực cùng ma khí đấu tranh, nhưng chung quy vẫn là đi lên con đường ma tu, chỉ là lúc ấy hắn cho rằng đó là kết cục đã định của mình, lại không nghĩ tới kỳ thật là khởi đầu mới.
Không nghĩ nhiều nữa, Phong Hề Hành phục hồi tinh thần, liền thấy Lâm Sơ Vân cau mày nhìn mình. Trong lòng Phong Hề Hành hơi khựng lại, nhanh chóng hồi tưởng lại lời mình nói, cũng không phát hiện có cái gì không đúng.
"Sư tôn? Có chuyện gì vậy?" Phong Hề Hành thật cẩn thận hỏi.
Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhìn hắn, sau đó lắc đầu, chậm rãi dời tầm mắt.
Không biết vì sao, y đột nhiên cảm giác, giọng điệu lạnh lùng nói về ma tu của tiểu đồ đệ rất xa lạ, giống như là biến thành một người khác vậy. Hơn nữa, tiểu đồ đệ cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, ngay cả Điểm Tinh tông cũng chưa từng ra ngoài nhiều, vì sao lại hiểu rõ chuyện ma tu như thế?
Trong lòng Lâm Sơ Vân mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng y lại theo bản năng không muốn suy nghĩ kỹ, tựa hồ như tiếp tục suy nghĩ, sẽ có nhận thức gì đó bị lật đổ.
Khí tức trên người Bạch Lăng Hàm càng lúc càng mạnh, thậm chí có thể nhìn thấy ma khí chậm rãi từ trong cơ thể gã tràn ra. Đệ tử bốn phía đã được quản sự dẫn dắt rời xa thạch đài, hiện giờ chỉ còn lại bốn người Cố Cảnh Sơn, Đạm Ly, Phong Hề Hành cùng với Lâm Sơ Vân ở trên đó.
Lâm Sơ Vân muốn Phong Hề Hành cũng rời đi, lại bị Phong Hề Hành cự tuyệt. Lý do là...... Hiện tại mọi sát ý của Bạch Lăng Hàm đều ở trên người hắn, cho dù hắn rời khỏi nơi này, Bạch Lăng Hàm cũng sẽ đuổi theo.
Thấy vậy, Lâm Sơ Vân đành phải âm thầm lấy lại tinh thần, bảo vệ tiểu đồ đệ thật tốt.
Sau khi khí tức trên người Bạch Lăng Hàm một đường tăng vọt, ngừng ở Nguyên Anh hậu kỳ, cũng chính là Ma Anh hậu kỳ của ma tu. Lâm Sơ Vân liền không khỏi cảm khái, tốc độ tu luyện của ma tu là thật nhanh. Nhưng có Cố Cảnh Sơn ở đây, trong lòng Lâm Sơ Vân cũng không lo lắng.
Thay vào đó, y hơi tò mò về một chuyện khác.
Lâm Sơ Vân nhìn lôi kiếp bên kia, lại nhìn hắc khí trên người Bạch Lăng Hàm: "Khoảng cách gần như vậy, lôi kiếp thật sự sẽ không bị hấp dẫn tới sao?"
Phong Hề Hành chần chờ. Sau khi trở thành ma tu, hắn luôn luôn tránh đi lôi kiếp, thật đúng là không biết, rốt cuộc khoảng cách gần như thế nào mới hấp dẫn lôi kiếp. Nhìn lôi vân nồng hậu thâm trầm trên đỉnh đầu Phương Thiên Nguyên, nếu thật sự bị hấp dẫn tới, phỏng chừng Bạch Lăng Hàm ngay cả một đạo lôi cũng chống đỡ không nổi.
Nhưng mà Cố Cảnh Sơn tựa hồ cũng không muốn Bạch Lăng Hàm quấy rầy sư tôn nhà mình độ kiếp. Hắn tùy ý dùng linh lực, liền xuất hiện một đôi đôi bàn tay khổng lồ do đất ngưng tụ, nhấn chìm Bạch Lăng Hàm xuống dưới.
Ma khí trên người Bạch Lăng Hàm bị cưỡng ép ép trở lại trong cơ thể, một ngụm máu phun ra. Ma khí trong cơ thể gã vốn đã đến cực hạn thừa nhận, lại bị cưỡng ép trở về vài phần, làn da trên người bởi vì chịu không nổi, bắt đầu không ngừng vỡ ra, trong nháy mắt liền biến thành một huyết nhân.
Bạch Lăng Hàm làm sao có thể chịu đựng được loại thống khổ này, tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức vang lên, liều mạng giãy giụa, nhưng lại không cách nào tránh thoát khỏi sự trói buộc của bàn tay khổng lồ. Mà ở nơi không người phát hiện, hắc thạch không ngừng cắn nuốt máu của Bạch Lăng Hàm, ánh sáng mặt ngoài càng ngày càng thâm trầm.
"Nhốt người lại." Cố Cảnh Sơn nhàn nhạt nhìn Bạch Lăng Hàm một cái, lại đưa mắt nhìn về phía lôi vân xa xa.
Quản sự cúi người nhận mệnh, nhưng vừa xoay người định ra tay, liền nghe thấy một tiếng nổ tung. Bàn tay khổng lồ vốn vây khốn Bạch Lăng Hàm, lại thật sự bị gã tránh ra. Mà Bạch Lăng Hàm bây giờ đã không còn giống như là nhân tu, ngược lại có vài phần giống ma tu.
Ánh mắt Lâm Sơ Vân dừng trên tay phải Bạch Lăng Hàm, nơi vốn mang nhẫn, đã không còn là bàn tay con người, mà biến thành một cái móng vuốt màu đen xấu xí.
Bạch Lăng Hàm gào rống, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ vô ý thức, ánh mắt xẹt qua đám người, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Sơ Vân. Hai mắt đỏ thẫm hung quang chợt lóe, Bạch Lăng Hàm vốn cách Lâm Sơ Vân một đoạn, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt y, móng vuốt tay phải hung hăng hướng Lâm Sơ Vân bắt lấy.
Con ngươi Lâm Sơ Vân hơi co lại, nhưng y cũng phản ứng rất nhanh, tay phải nhanh chóng triệu Thanh Mộc Kiếm ra, chặn móng vuốt. Mà Phong Hề Hành bên cạnh y, lại một tay chắn trước người y, tay kia nắm Vạn Nhận Tuyết, hung hăng đâm vào thân thể Bạch Lăng Hàm.
Đánh tiếc, cảnh giới hiện tại của Phong Hề Hành chênh lệch quá lớn với Bạch Lăng Hàm. Vạn Nhận Tuyết chỉ đâm thủng làn da của Bạch Lăng Hàm, đã bị ngăn cản. Thanh Mộc Kiếm của Lâm Sơ Vân cũng bị Bạch Lăng Hàm áp chế, không ngừng đè xu0ng.
May mà, bên cạnh hai người còn có Đạm Ly. Mặc dù tu vi Đạm Ly không cao, nhưng độc trong tay cũng không ít,. Hắn không thèm để ý lựa chọn, tiện tay lấy ra một lọ độc dược, liền trực tiếp ném lên người Bạch Lăng Hàm.
Bình ngọc chứa độc dược vỡ vụn, chất lỏng màu tím đen rơi xuống người Bạch Lăng Hàm, trong nháy mắt liền ăn mòn một vết thương.
Đạm Ly nhíu nhíu mày, bình độc dược kia là hắn dùng nọc độc của ếch độc chế thành, một giọt là có thể làm trọng thương tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng mà bây giờ chỉ có thể để lại vết thương nhỏ cho Bạch Lăng Hàm.
Thể chất Bạch Lăng Hàm mạnh như vậy sao?!
Bạch Lăng Hàm bị thương phẫn nộ gào thét một tiếng, móng vuốt tàn nhẫn đẩy Lâm Sơ Vân ra ngoài. Phong Hề Hành biến sắc, nhanh chóng xoay người bảo vệ Lâm Sơ Vân, còn mình thì đụng vào cột đá bên cạnh.
"Phong Hề Hành!" Lâm Sơ Vân chỉ kịp kêu một tiếng, bên kia Bạch Lăng Hàm lại truy kích tới.
Lâm Sơ Vân hoàn toàn bị Bạch Lăng Hàm chọc giận, linh lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, thậm chí còn vô thức cướp đi một chút yêu khí trong yêu đan, linh quang của Thanh Mộc Kiếm càng thịnh. Lâm Sơ Vân nắm chặt kiếm, hung hăng bổ tới Bạch Lăng Hàm.
Kiếm khí màu lam nhanh chóng hướng về phía Bạch Lăng Hàm, chỉ là không ai phát hiện, trong kiếm khí màu lam vẫn có một chút hồng quang khẽ lập loè.
Bạch Lăng Hàm không né tránh, đụng phải kiếm khí, kiếm khí chỉ lưu lại một vết sáng trên người gã, rồi chậm rãi biến mất. Trong lòng Lâm Sơ Vân vừa trầm xuống, liền thấy trên vết sáng kia đột nhiên xuất hiện vài ngọn lửa nhỏ.
Ngọn lửa nhỏ đến mức không cần dùng tay vỗ, giống như chỉ cần một cái thổi nhẹ cũng có thể dập tắt. Bạch Lăng Hàm đương nhiên cũng nghĩ như vậy, cho nên gã căn bản không có ý dừng lại, vẫn nhào về phía Lâm Sơ Vân.
Nhưng ngay sau đó, gã cảm thấy một trận đau đớn dữ dội. Bạch Lăng Hàm không thể tưởng tượng nổi cúi đầu, liền nhìn thấy mấy ngọn lửa nhỏ kia trực tiếp đốt cháy phòng ngự của gã, thậm chí bắt đầu lan tràn.
Đây rốt cuộc là ngọn lửa gì?!
Không chịu nổi đau đớn kịch liệt trước mặt, Bạch Lăng Hàm dùng ma khí hung hăng dập tắt ngọn lửa, mà Lâm Sơ Vân thừa dịp lúc này, mang Phong Hề Hành trốn xa phía sau Cố Cảnh Sơn.
Cố Cảnh Sơn nhìn Lâm Sơ Vân, trong mắt có chút nghi hoặc.
Mặc dù Lâm Sơ Vân luôn nói mình là Mộc Hỏa song linh căn, nhưng Cố Cảnh Sơn chỉ thấy Lâm Sơ Vân sử dụng Mộc hệ linh lực, ngay cả linh kiếm cũng là Mộc hệ linh kiếm. Lúc trước hắn vẫn cho rằng, do Hoả linh căn của Lâm Sơ Vân tương đối yếu, cho nên Lâm Sơ Vân mới không muốn sử dụng. Nhưng mà hôm nay xem ra, Hỏa linh căn của Lâm Sơ Vân rõ ràng mạnh hơn Mộc linh căn một chút.
Vậy tại sao trước đây Lâm Sơ Vân vẫn không chịu dùng Hỏa linh căn?
Tuy trong lòng hồ nghi, nhưng động tác trên tay Cố Cảnh Sơn cũng không chậm. Lúc này, hắn cũng không có lưu tình, trực tiếp biến thạch đài quanh người Bạch Lăng Hàm hóa thành cát đất, đem cả người Bạch Lăng Hàm gắt gao quấn vào trong.
Bạch Lăng Hàm gầm lên một tiếng, nhưng làm như thế nào cũng không thoát ra được.
"Lần này, hẳn là không có chuyện gì đi.....?" Lâm Sơ Vân còn chưa nói hết, đã thấy trong đám lôi vân cách đó không xa, đột nhiên bay ra một mảnh lôi vân, lảo đảo bay tới thạch đài. Y không khỏi giật giật khóe miệng, "Không phải chứ, thật đúng là bị bổn quân đoán trúng...?"
Lôi vân này cũng quá cho y mặt mũi!
Ánh mắt Phong Hề Hành hơi lóe, lệ chí đã bị áp chế đến cực hạn, màu sắc nhạt gần như biến mất.
Cố Cảnh Sơn nhíu nhíu mày, trong lòng có chút tức giận vì Bạch Lăng Hàm ảnh hưởng đến sư tôn độ kiếp. Nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn cản lôi vân, chỉ có thể nhìn lôi vân bay tới.
Lôi vân kia bao trùm lấy Bạch Lăng Hàm, ngay cả ý tứ do dự cũng không có, mấy đạo lôi kiếp liền bổ xuống. Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại tiếng lôi kiếp nổ vang, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Bạch Lăng Hàm xen lẫn trong đó.
Chỉ là khác với dự đoán của mọi người, Bạch Lăng Hàm chống đỡ được sáu đạo lôi kiếp, ở đạo thứ bảy, thanh âm của gã mới biến mất.
Sau khi bảy đạo lôi kiếp giáng xuống, lôi vân giống như là hoàn thành sứ mệnh, lặng yên tản ra.
Mọi người nhìn nhau, chậm rãi đáp ở trên thạch đài, nhìn vị trí của Bạch Lăng Hàm lúc trước. Bàn tay lớn dùng linh lực tụ thành của Cố Cảnh Sơn đã không thấy đâu, trên mặt đất cũng bị lôi kiếp thiêu một mảnh cháy đen, căn bản không còn gì.
"Sẽ không...... Thật sự phi tan đúng không? "Lâm Sơ Vân nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
Phong Hề Hành trong lòng hơi thả lỏng, hắn mặc dù không có nhập ma, nhưng trên người lại có ma khí tương đương với ma tu Đại Thừa kỳ. Nếu là bị lôi vân nhận thấy, e rằng khó có thể dễ dàng trốn thoát như vậy.
Toàn bộ thạch đài im ắng, ngoại trừ bốn người ra, giống như là không còn vật sống khác. Lâm Sơ Vân dùng linh thức quan sát một vòng, nhưng cũng không phát hiện cái gì, ngược lại Phong Hề Hành khẽ nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tảng đá bên cạnh.
Nơi đó mơ hồ còn có một tia ma khí tồn tại.
Ánh mắt Cố Cảnh Sơn nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng rơi xuống tảng đá bình thường kia. Hắn không có cảm giác được ma khí, chỉ là xuất phát từ bản năng, lại cảm thấy có chút chán ghét tảng đá này.
Hắn nhìn chằm chằm vào tảng đá hồi lâu, giơ tay lên định đem tảng đá đánh nát, một đạo bóng đen từ trong tảng đá loé ra.
"Người nào?!" Lâm Sơ Vân căn bản không kịp phản ứng, chỉ kịp quay đầu, nhìn bóng đen nhanh chóng chạy trốn.
Linh lực của Cố Cảnh Sơn hung hăng vỗ lên bóng đen, động tác của bóng đen khựng lại trong giây lát, sau đó mọi người mới nhìn rõ, đó chính là Bạch Lăng Hàm.
Tóc Bạch Lăng Hàm xõa tung, ma văn trên mặt gần như che lấp bộ dáng vốn có của gã, hơn phân nửa làn da bị thiên lôi bổ cháy đen, quần áo cũng rách nát không chịu nổi.
Bạch Lăng Hàm rõ ràng bị trọng thương sau khi trúng đòn, khí tức đuể oải, nhưng hình như gã khôi phục lý trí, ngoại trừ tay phải còn chưa khôi phục ra, vẻ mặt cũng không khác gì trước kia.
Bạch Lăng Hàm bị linh lực của Cố Cảnh Sơn đánh bay, lảo đảo về phía trước hai cái, quay đầu dùng ánh mắt đỏ thẫm hung hăng trừng Lâm Sơ Vân, cuối cùng dùng tốc độ còn nhanh hơn trước chạy trốn.
Cố Cảnh Sơn muốn ra tay lần nữa, lại nghe được thanh âm lôi kiếp phía sau bổ xuống. Hắn chần chờ một chút, vẫn là buông tha ý nghĩ tự mình đuổi theo, rồi hạ lệnh cho quản sự phái người bắt Bạch Lăng Hàm trở về.
Lâm Sơ Vân nhìn diễn biến trước mắt, trong lòng không khỏi thở dài.
Quả nhiên, Bạch Lăng Hàm là nhân vật chính, vẫn sẽ được khí vận chiếu cố, bằng không, tại sao lôi kiếp của Phương tiên tôn bổ hai lần, đều là vào thời khắc Bạch Lăng Hàm sắp bị bắt.
Bất quá, Lâm Sơ Vân cũng không quá bi quan, Bạch Lăng Hàm tuy rằng có khí vận chiếu cố, nhưng có bảy đạo thiên lôi bổ tới mà nói, Thiên Đạo vẫn là có chút chán ghét ma khí. Nếu Bạch Lăng Hàm tiếp tục nhập ma, chỉ sợ vận khí nhiều hơn nữa cũng sẽ bị gã tiêu hao sạch.
Lâm Sơ Vân yên lòng, ánh mắt nhìn về phía Phương Thiên Nguyên đang đứng trên không trung xa xa.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy bộ dáng Phương Thiên Nguyên.
Người này mặc dù tồn tại trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng hai người thật sự chưa từng gặp mặt ở Điểm Tinh tông.
Mỗi lần Phương Thiên Nguyên đến tìm nguyên chủ, nguyên chủ không phải bế quan thì chính là ở ngoài tông. Cuối cùng Phương Thiên Nguyên đành phải cứ như vậy rời đi, mãi cho đến khi Phương Thiên Nguyên bế quan, nguyên chủ mới bắt đầu ở trong tông môn làm mưa làm gió.
Bây giờ nghĩ lại, không hiểu sao lại có cảm giác nguyên chủ cố ý tránh mặt Phương Thiên Nguyên.
Lúc trước Lâm Sơ Vân nghe được cái tên Phương Thiên Nguyên này, cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Thậm chí bởi vì Phương Thiên Nguyên quen biết nguyên chủ, trong lòng còn có chút lo lắng, sợ mình bị phát hiện không phải nguyên chủ.
Nhưng mà hiện tại Lâm Sơ Vân nhìn bóng dáng kia, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu. Nói trắng ra là thật muốn nhào vào lòng Phương Thiên Nguyên mà hung hăng khóc một hồi.
Bị suy nghĩ khó hiểu này của mình dọa sợ, Lâm Sơ Vân sờ sờ ngực, lại hồ nghi sờ sờ trán. Sau khi xác định mình không có sốt, liền nhìn về phía Phương Thiên Nguyên.
Nhưng mà loại cảm giác này không chỉ không có biến mất, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Nếu không phải Lâm Sơ Vân đè nén trong lòng, chỉ sợ y đã muốn nhào tới.
...... Đây rốt cuộc là cảm xúc của y, hay là tàn niệm của nguyên chủ lưu lại?
Trong lòng Lâm Sơ Vân nghi hoặc, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Thiên Nguyên.
Trước y còn có chút đáng tiếc khi Phương Thiên Nguyên độ kiếp thất bại. Nhưng hiện tại vừa nghĩ đến Phương Thiên Nguyên sẽ độ kiếp thất bại, linh lực trong hải khí của y run lên, ngay cả yêu đan cũng bắt đầu có chút bất ổn.
Nhưng vô luận như thế nào, y cũng không làm được gì.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Sơ Vân càng thêm áp lực. Chỉ là y không chú ý tới, bởi vì nguyên nhân tâm cảnh, yêu lực vốn vững chắc trong yêu đan cũng bắt đầu rung chuyển.
Một tiếng phượng minh từ chân trời vang lên, một con phượng điểu đáp xuống bên cạnh mọi người, hóa thành Phượng Ngũ. Phượng Ngũ nhìn thân ảnh quen thuộc phía trên cấm địa, cau mày, hỏi: "Đã bắt đầu chưa?"
Cố Cảnh Sơn cũng không còn tâm trạng đáp lại Phượng Ngũ, ánh mắt dán chặt vào Phương tiên tôn, bàn tay sau lưng đã sớm nắm chặt.
Không bao lâu sau, Chúc Viêm cũng chạy tới, ngay cả Giang Phong Mặc cũng không tiếp tục luyện khí nữa, mà là cùng nhau dừng ở trên thạch đài. Trừ bỏ Nhị sư tỷ bế quan cùng tiểu sư đệ ra ngoài, đúng là hiếm khi toàn bộ sư môn tụ tập cùng một chỗ.
"Sư tôn... nhất định thành công." Có người thấp giọng lẩm bẩm.
Không ai lên tiếng, nhưng trong lòng mỗi người đều âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện sư tôn có thể độ kiếp thành công.
...............