Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 22



(Một) Bí tịch cua zai,



Cố gia có nữ nhi tên Thanh Kiều, phố bên cạnh rất yêu mến cô, đều gọi cô là Tiểu Kiều cô nương.



Tiểu Kiều cô nương người đẹp tâm càng đẹp hơn, cả ngày lấy việc học tập đồng chí Lôi Phong (1) làm nhiệm vụ của mình, khi thì giúp người nhặt rác, khi thì giúp chó dọn phân, mười năm như một ngày, không oán không hối.



Một ngày nào đó, trên đường đi Tiểu Kiều cô nương gặp một đại soái ca siêu cấp sét đánh vô địch vũ trụ, nhất thời thiên lôi tóe lửa, hai người hợp ý nhanh chóng đính hôn.



Láng giềng biết được, đều gật đầu khen ngợi: “Người tốt có hồi báo tốt.”



Duy nhất Tiểu Kiều cô nương một mình âm thầm đắc ý nói: “Ít nhiều lão nương mới vừa xem bản tiểu ngôn tên “Chính là thích quyến rũ anh” đó nha!”



(Hai) Giam cầm trái tim CEO,



Cô Vương trong khu phố biết được, vị hôn phu của Tiều Kiều cô nương anh tuấn lại có xuất thân giàu có, lập tức qua tìm hiểu.



“Tiểu Kiều, nghe nói Đoàn tiên sinh nhà cháu là tổng tài?”



“Không phải.” Tiểu Kiều cô nương vừa lật sách vừa trả lời.



“Vậy là tổng giám đốc?”



“Không phải.”



“Là bác sĩ? Luật sư? Hay là kỹ sư?” Cô Vương ánh mắt mong mỏi, truy đuổi không từ bỏ.



“Cô à cô thật lạc hậu.” Tiểu Kiều hờn dỗi cười, trong mắt có làn sóng quyến rũ lưu chuyển, “Bây giờ không còn lưu hành bạo quân tổng tài, tà ác hoàng đế nữa. Tiểu Đoàn Đoàn nhà cháu là người tiếng tăm vang dội ——U, F, O!”



Bộp!



Bỗng nhiên gió lạnh thổi qua, khép lại quyển sách của Tiểu Kiều cô nương.



Trên bìa rõ ràng in một hàng chữ to màu đỏ: “Hệ liệt XX lãng mạn quán—-giam cầm trái tim CEO.”



(Ba) Tác phẩm kinh điển,



Chủ nhật, Tiểu Kiều cô nương làm tổ trong sô pha đọc sách.



Chợt nghe thấy vị hôn phu Đoàn Ngọc đưa theo đứa cháu Đoàn Thiệu Nghĩa đến nhà hỏi thăm.



“Thím nhỏ, cùng cháu đi công viên trò chơi.” Tiểu đệ đệ Thiệu Nghĩa bảy tuổi năn nỉ.



“Đi ra đi ra đi ra, thím cháu không rảnh, ta phải ôn lại tác phẩm kinh điển.” Tiểu Kiều cầm sách, cũng không ngẩng đầu lên.



Buổi tối người một nhà ăn cơm, Cố cha trách cứ: “Sao con không đưa Thiệu Nghĩa đi chơi?”



“Cháu biết cháu biết!” Thiệu Nghĩa cuống quýt tiếp lời, “Thím nhỏ nói muốn xem văn học kinh điển!”



“Hả? Cuốn kinh điển nào?” Cố cha đường đường là giáo sư hệ tiếng Trung, cả đời duyệt qua vô số sách.




“Là “Bùng cháy đi, gà tây!”” Thiệu Nghĩa vui sướng nói, “Tác giả là bà nội Quỳnh Dao!”



Phụt, Tiểu Kiều phun ra một miếng cơm.



“Nói bậy!” Đoàn Ngọc nhìn cực kỳ đau lòng, vừa giúp cô vỗ lưng vừa nói, “Sao lại là gà tây? Rõ ràng là “Bùng cháy đi, chim hỏa liệt”.”



Tiểu Kiều cô nương rốt cuộc xem thường đảo mắt.



(Bốn) Tác phẩm văn học nổi tiếng.



Lại một ngày, trợ lý Hình Tứ đến nhà thăm hỏi.



Trong căn phòng khách cực rộng rãi, đơn giản lại vừa hậu hiện đại của Đoàn Ngọc, có một tiểu cô nương đang thở hổn hà hổn hển gặm móng giò kho.



“Thực đáng yêu, có phải không?” Đoàn Ngọc nhìn vị hôn thê nhìn mình ngẩn người, không khỏi ngọt ngào cười.



“…..Sao cơ?”



Hình Tứ nhìn chằm chằm Tiểu Kiều cả mặt bóng loáng, nhịn không được bi thương: “Mr Đoàn, cô ấy rốt cuộc là tốt chỗ nào?”



“Cô ấy, giống một tác phẩm văn học nổi tiếng, làm ta yêu thích không muốn rời tay.” Đoàn Ngọc hơi híp mắt, ngữ khí cảm thán.



“Những năm tháng hồn nhiên?” (2)



“……….”



“Giai nhân thời loạn?” (3)



“………”



“Người phụ nữ nhỏ bé?” (4)



“……….”



“Đài ti?” (5)



“…………”



“Trà hoa nữ?” (6)



“Không cần đoán nữa.” Đoàn Ngọc mỉm cười, “Là tác phẩm tiêu biểu của Vương Tiểu Ba—–đó là “Một con heo đặc biệt đứng lên một mình”. (7)



(Năm) Luận văn nhân loại học.



Một ngày nào đó, Đoàn Ngọc đưa Tiểu Kiều cô nương đi ăn trưa.



“Sao tỉnh dậy tinh thần không tốt?” Đoàn Ngọc quan tâm nói.



“……Đêm qua nghiên cứu luận văn nhân loại học, bốn giờ mới ngủ.” Tiểu Kiều hai mắt đỏ au ngáp một cái, “Thâm ảo, đúng là quá thâm ảo.”



“Vậy em phải nghỉ ngơi cho tốt, tới nhà hàng anh sẽ gọi em.” Đoàn Ngọc khép cửa kính xe lại, kéo thảm lông đắp lên cho vị hôn thê.



Đi được nửa đường, bên cạnh truyền đến âm thanh có chút ngây thơ, hắn mỉm cười.



“Lôi tử ta nữa!!”



Chợt nghe người bên cạnh kêu lên, Đoàn Ngọc quay đầu, thấy bàn tay vị hôn thê vung lên làm trạng thái ra sức chém giết.



“Rất TM (mẹ nó) ngược nhá!!” Nhanh chóng lại chuyển từ vung tay hô to, sang cắn chặt hàm răng bộ mặt vặn vẹo.



Đoàn Ngọc thở dài, đại khái hiểu được tối qua cô đã nghiên cứu cái “Luân văn” gì.



Nghiêng người muốn giúp cô đắp lại cái thảm lông bị rơi xuống, tay lại đột nhiên bị nắm chặt.



Thấy Tiểu Kiều ôm chặt lấy cánh tay trái của hắn, vừa phun bong bóng mũi (ý chỉ đang ngủ, hãy tưởng tượng hình mấy nhân vật trong hoạt hình lúc ngủ có cái hình bong bóng ý) vừa để lộ ra nụ cười u ám tối tăm:



“—–coi như là bắt được rồi, lão nương đào lỗ ba năm thân gặp vô số oan hồn, nhà ngươi còn không mau trở về đất?!”



(Sáu) Câu chuyện mĩ nữ.



Một ngày nào đó, Tiểu Kiều cô nương đang thưởng thức “300 chiến binh Sparta” (8) trên máy tính, vừa xem vừa chảy nước miếng.



“Cơ ngực! Cơ bụng! Hai cánh tay cơ bắp vạn năng!” Cô tấm tắc khen ngợi, mắt lóe ánh sáng xanh lè.



“Kẻ cơ bắp có gì tốt?” Đoàn Ngọc khinh thường ngoảnh lại nhìn, “Lớn lên nhìn như lốp xe á.”



Tiểu Kiều mất hứng: “Không biết thưởng thức! Em hỏi anh, trong các ngôi sao nữ anh cảm thấy ai xinh đẹp nhất?”



Đoàn Ngọc đang đọc báo, xem đến trang giải trí tin tức mới về “Ỷ Thiên Đồ long ký”, thuận miệng nói: “Giả Tịnh Văn (9) và Cao Viên Viên (10) còn được, ít nhất đẹp hơn so với em.”



Tiểu Kiều vốn đã tức giận, lại thản nhiên cười: “Tướng công, thật không dám giấu diếm, thật ra em đã sớm gộp hai vị mĩ nhân này thành một người.”



“Hả?” Mắt Đoàn Ngọc rời khỏi tờ báo, tỏ vẻ tò mò.



Vì thế Tiểu Kiều mở một trang web, đăng nhập, trên dòng hoan nghênh rõ ràng viết một hàng chữ to màu đỏ———



“Giờ Bắc Kinh, X giờ XX phút, hoan nghênh bạn đã đến, mỹ nữ Giả Viên Viên tôn kính.”



Lại một ngày nào đó, Tiểu Kiều cô nương đang thưởng thức ảnh ngọc mới nhất của Phù Dung tỷ tỷ (11) trên máy tính.



“Ô, Dương Nhị Xa Na Mẫu (12) ngực lớn?” Đoàn Ngọc vừa tắm xong đi qua, lơ đãng hỏi.



“Aiz, anh cảm thấy dáng người Phù Dung tỷ tỷ được không?” Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy hứng thú.



“Rất được, trước lồi sau cong, đúng hình chữ S.” Đoàn Ngọc trên dưới liếc cô một cái, “Không giống người nào đó.”



Tiểu Kiều bỗng giận: “Em thì sao, em cũng là hình chữ S!”




“Em?” Đoàn Ngọc mỉm cười.



Vì thế Tiều Kiều ưỡn cái bụng vừa mới ăn no xong ra: “Trên nửa hình tròn!”



Lại cong mông lên: “Dưới nửa hình tròn!”



Sắc mặt đắc ý lạ thường: “Chẳng qua là khoảng cách giữa hai nửa hình tròn trên dưới có chút ngắn….”



(Bảy) Sấm mùa xuân từng trận.



Một ngày nào đó, Tiểu Kiều cô nương và bạn thân trong khuê phòng Đông Hỉ cùng đi shopping bách hóa Đại Tây Dương. (theo m tra được thì bách hóa Đại Tây Dương ở Thượng Hải, TQ, còn shopping nguyên là huyết bính, huyết bính là từ lai từ shopping, nên m để shopping cho dễ hiểu.)



“A! Soái soái soái soái ca!” Bạn học Đông Hỉ đột nhiên chỉ ngón tay về phía trước, nhìn lung la lung lay như muốn ngất xỉu.



“Đâu đâu?” Tiểu Kiều vừa nghe thấy, nhanh chóng làm trạng thái Tôn Ngộ Không nhìn ra xa.



Thuận thế nhìn qua, trước biển hiệu lớn của quầy bán đồ trang điểm quả nhiên có một mĩ nam siêu cấp.



Tuyệt đối đỉnh (cao), tuyệt đối cực (phẩm)!



“Lên đi lên đi!” Tiểu Kiều ở sau lưng lặng lẽ chọc Đông Hỉ, “Không vào hang cọp không bắt được cọp con! Qua thôn này có thể sẽ không còn điếm này nữa đâu!”



Vì thế Đông Hỉ sốc lại dũng khí, tư thế lả lướt đi tới chỗ soái ca.



Nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa, Đông Hỉ vẫn không thể lấy được bản tính thực ra để tiến tới, mày soái ca đã sắp bắt đầu nhăn lại.



“Làm sao bây giờ?” Cô sốt ruột, lấy ánh mắt cầu cứu hướng về phía đệ nhất bá chủ giới ngôn tình Tiểu Kiều cô nương.



“Mau! Ưỡn ~ ngực ~ của ~ cậu ~ lên ~”



Tiểu Kiều đứng phía sau mĩ nam, há to miệng hoa tay múa chân không tiếng động, hai tay xách đầy túi hàng đã mua còn dùng sức tạo hình trước ngực.



Đông Hỉ bỗng nhiên hiểu ra, ở trước mặt mĩ nam lả lơi ưỡn ưỡn bộ ngực đáng kiêu ngạo cup D lên.



Mĩ nam nhìn cô một cái.



“Được! Cong ~ môi ~ cậu ~ lên ~”



Tiểu Kiều tiếp tục dùng thần ngữ ra hiệu, lại ngước lên làm một động tác heo chu môi.



Đông Hỉ nhìn là hiểu, mau chóng hơi chu miệng lên, làm trạng thái nửa hé nửa mở quyến rũ.



Mĩ nam lại liếc nhìn cô một cái, thời gian so với lần trước dài hơn 2 tí.



“—–kỹ năng tất sát đến đây!”



Thấy hai nắm tay Tiểu Kiều nâng cao, làm trạng thái quán quân triển lãm cơ thể khỏe đẹp: “Tóc ~ đẹp ~ tung ~ bay ~ trong ~ gió ~”



Cô bắt đầu ra sức hất tóc ngẩng đầu lên.



Hất a hất, hất a hất, hất đến mức muốn hôn mê.



Đông Hỉ còn chưa kịp bắt chước, mĩ nam siêu cấp kia bỗng nhiên cất tiếng cười to.



“Ha ha ha…….” Hắn cười đến mức khóe mắt chảy lệ.



Đông Hỉ thầm nghĩ không tốt, thò đầu nhìn, phát hiện bên cạnh mĩ nam có một mặt kính trang điểm cỡ lớn, vừa vặn đập vào mắt toàn bộ hành động của Tiểu Kiều cô nương.



Tiểu Kiều cũng ngây dại, ngốc ngốc đứng tại chỗ, sắc mặt một hồi xanh một hồi đỏ.



“Lục tổng, ngại quá em tới muộn.” Bỗng nhiên có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc như nhân viên bán hàng đi tới, ý xin lỗi đầy mặt, “Hàng hóa đã chuyển xong, đã làm phiền ngài giúp đứng quầy.”



“Không sao không sao.” Mĩ nam bị gọi là “Lục tổng” cười đến thực vui vẻ, “Tôi đứng đây rất vui vẻ.”



Sau đó hắn lướt qua Đông Hỉ đang ngây ra như phỗng, đi đến bên cạnh Tiểu Kiều đang mặt đỏ tai hồng.



“Vị tiểu thư này, tôi rất vui vẻ khi biết cô.” Hắn rút danh thiếp ra, quan sát Tiểu Kiều nửa ngày, cuối cùng nhét vào trong túi áo cô.



“Cá nhân tôi đề nghị, “ngực” cô cần dậy thì thêm, “môi” cần thêm chút màu, về phần mái tóc,” Hắn nhẹ nhàng cười, “Tôi cảm thấy như vậy cũng rất đẹp, còn hất nữa phỏng chừng sẽ chấn động não.”



…………..



Chờ mĩ nam đi rồi, Đông Hỉ rút danh thiếp ra nhìn, không khỏi hét lên thất thanh:



“Trời ạ, hắn lại là tổng đại diện khu vực Châu Á của nhãn hiệu XX, Lục Tử Tranh! A a a! Kim cương vương lão ngũ a!”



Tiểu Kiều không trả lời, cô cảm thấy hơi buồn rầu.



Căn cứ theo khuôn mẫu của tiểu thuyết ngôn tình, cô mơ hồ cảm thấy, nam phụ lên sàn, “Mùa xuân thứ hai” của mình muốn tới rồi.



Aiz, vì sao nữ chính luôn khiến người ta yêu thích như thế chứ? Phiền não a……



Lục Tử Tranh ở xa xa đột nhiên rùng mình một cái, da gà cả người nổi hết lên.



Hắn ngẩng đầu nhìn trời, chợt nghe thấy từng trận sấm mùa xuân………..



(Tám) Cuộc đời quý tộc hóa.



Một ngày nào đó, Tiểu Kiều cô nương tâm huyết dâng trào về với ông bà, Đông Hỉ nhiệt tình đi cùng, nói muốn thuận đường “Vui với nông gia” một phen.



Đi tới đường quốc lộ của thị trấn, khói vàng thổi bụi đất bay lên, máy kéo phi nhanh qua, để lại từng đám khói đen.



Bỗng nhiên có một vật thể bí mật mang theo gió lớn cuồn cuộn ập tới, hai người ngẩng đầu nhìn, là một chiếc xe vận tải lớn, bên cạnh thùng xe thò ra hai cái đầu heo.



Đông Hỉ lần đầu được nhìn thấy cảnh tượng như thế, không khỏi ngây thơ hồn nhiên lớn tiếng hoan hô: “Một đám heo thật lớn!”



Lời còn chưa dứt, xe tải chậm rãi di chuyển qua cạnh bọn họ, lái xe trợn hai mắt với cô.




Hai người tập trung nhìn vào, thì ra trên xe chỉ có không đến ba con heo, còn lại đang ngồi rất đông chính là các nông phu vừa làm việc trở về.



Đi thêm nửa tiếng, mặt Đông Hỉ lộ vẻ đau khổ.



“Tớ đi không nổi nữa, cậu giết tớ đi!” Cô bắt đầu chơi xấu.



“……Chúng ta phải học cách dùng tâm tình lạc quan để đối mặt với hết thảy.” Tiểu Kiều cô nương cổ vũ cô, khích lệ cô, thúc giục cô.



“Cậu xem núi xanh kìa.” Cô chỉa chỉa sườn núi nhỏ cách đó không xa.



“Cậu nhìn nước biếc này.” Lại chỉa chỉa cái lạch nhỏ dưới chân.



“Chúng ta phải học các thưởng thức phong cảnh ven đường……” Cô vung tay với căn nhà nhỏ ven đường, vẻ mặt say mê đa tình.



Thấy trên tường vây căn nhà A dùng sơn màu đỏ nhìn mà ghê người viết: “Phải đưa kế hoạch hóa gia đình lên cao trào trong mùa hè!”



Đông Hỉ cười to.



Đi tiếp đi tiếp, lại thấy một cái quảng cáo: “Đầu thú tự thú là phạm tội.”



Đông Hỉ giật mình.



“Phản Đảng phản xã hội đó, nguy thật!” Cô giậm chân, “Không nghĩ là nơi này cũng có đặc vụ!”



“Chớ hoảng sợ cớ hoảng sợ.”



Tiểu Kiều nắm tay cô kéo sang một chỗ cong, thấy một mặt hẻo lánh nhất trên tường viết tiếp: “Lối thoát duy nhất của phần tử.”



Hai ngừơi cuối cùng cũng đi đến mục tiêu, nhà bà ngoại Tiểu Kiều cô nương.



Bà ngoại tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh với việc các cô đến thăm, đồng thời cũng có một chút phiền muộn nhỏ như vậy.



“Trong thôn gần đây có người đến xem đất, nói là muốn mua để khai phá du lịch.” Bà ngoại run run ngẩng đầu lên, “Rất nhiều người trẻ tuổi đều bằng lòng dọn đi, nhưng lão nhân gia ta đã ở đây cả đời, thực không muốn đi!”



Tiểu Kiều sầu não, Đông Hỉ thấy thế tỏ ý, nên đi tìm hiểu tình hình đối phượng một chút, nói không chừng còn có thể xoay chuyển.



Vì thế hai người dắt con thú“Hắc Toàn Phong” bà ngoại yêu quý đi đến khu khai phá.



Cái gọi là khu khai phá, vốn là một đồng cỏ. Người trông coi ở đó nói, đồng cỏ này trong tương lai không xa sẽ trở thành một câu lạc bộ bạch kim dành cho ngựa, mỹ danh là: “Bãi ngựa quý tộc.”



“……Quý tộc a!” Đông Hỉ tặc tặc lưỡi, “Trong thành phố chơi không đủ thích, lại mở rộng đất đến tận nông thôn!”



Tiểu Kiều rầu rĩ không vui, chẳng lẽ vì xây chỗ ở cho ngựa, mà đuổi người đi?



Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng hét đã trải qua giảm âm của Đông Hỉ: “Bạch mã hoàng tử đó! Bạch mã hoàng tử tới rồi!”



Ngẩng đầu nhìn, quả thực có một tuấn nam tuyệt thế cưỡi trên con ngựa trắng khỏe đẹp chầm chậm đi đến, phong tư trác tuyệt.



“Thât khéo, lại gặp hai vị.”



Mĩ nam đến gần, phóng khoáng từ trên ngựa nhảy xuống.



“Lục, Lục tiên sinh!” Ánh mắt Đông Hỉ nhìn thằng, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a!, “Sao ngài lại đến đây?”



Lục Tử Tranh mỉm cười, “Tôi là cổ đông của bãi ngựa này, hôm nay đặc biệt đến đây khảo sát.”



——nhiều tiền! Tuấn mỹ! Bạch mã! Hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình a!



Máu huyết toàn thân Đông Hỉ bắt đầu rít gào.



“……Đúng rồi hai vị tiểu thư hôm nay đây là?” Lục Tử Tranh chú ý tới Tiểu Kiều cô nương bên cạnh, gật đầu chào hỏi.



“Chúng tôi?” Tiểu Kiều ảm đạm cười, “Chúng tôi cũng đến cưỡi ngựa, hưởng thụ cuộc sống quý tộc hóa thôi.”



Dứt lời, trong lòng nổi trống, đưa “Hắc Toàn Phong” đằng sau ra. (toàn phong: gió xoáy)



Lục Tử Tranh kinh ngạc, gật đầu, trầm mặc.



Cuối cùng nhịn không được.



“Tiểu thư, thứ cho tôi mạo muội—–của cô đây là lừa chứ?”



Tiểu Kiều mặt không đổi sắc vững vàng như núi Thái Sơn: “Lừa, trên hộ khẩu cũng là ngựa, sao không phải là ngựa?”



Lục Tử Tranh yên lặng, lập tức bật cười: “Thì ra ngựa cũng có hộ khẩu sao?”



Tiểu Kiều cười lạnh: “Không có sao? Nếu ngựa không có hộ khẩu, sao có thể đuổi người có hộ khẩu đi? Đúng là chuyện cười!”



Mọi người ồ lên, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu cô nương dám nói chuyện với Lục tổng như thế.



Đấu tranh kết thúc trở về nhà, Đông Hỉ nói thầm với Tiểu Kiều: “Thực ra tớ cảm thấy, đoạn lúc nãy rất giống phim thần tượng…..Đất nhà nữ trư bị nam trư coi trọng, nam trư trăm phương nghìn kế muốn mảnh đất đó, vì thế nữ trư trong lúc cố gắng phản kháng sinh ra tình cảm vững vàng vượt qua cách mạng vượt qua thế tục vượt qua tất cả những khả năng có thể vượt qua khoảng cách với nam trư….tựa như cái gì mà “Giá y thiên đường”……a, hay gọi là “Nấc thang thiên đường” ý nhỉ?”


Bình Luận (0)
Comment