Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 23



Ta sẽ nhanh chóng chết?



Trong nhất thời, não của Thanh Kiều vận chuyển theo tốc độ rùa, không thể tiêu hóa được những lời này.



“…..Sao có thể?” Ánh mắt cô rã rời lẩm bà lẩm bẩm, “Ta rất cẩn thận nha, chưa hề ăn thứ gì của các ngươi, ngay cả hô hấp cũng cùng một tần suất với các ngươi, sao có thể chết chứ?”



“Cô nghĩ rằng ta hạ độc cô?” Thiệu Nghĩa quay đầu lại nhếch miệng, “Xem ra cô cũng không quá ngu. Có điều đối phó với loại nhân vật nhỏ bé như cô không cần dùng thuốc. Trực tiếp một đao lấy mạng, rồi dùng hóa cốt thủy hòa tan thi thể, cam đoan là ai cũng sẽ không nhận ra.”



“Đừng, đừng như vậy!” Thanh Kiều sợ tới mức mặt trắng bệch, “Thích, Thích tiên sinh sẽ phát hiện ra, ông ấy, ông ấy sau này nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ….”



“Ha ha ha…..” Thiệu Nghĩa giống như nghe thấy truyện cười buồn cười nhất thiên hạ ngẩng đầu lên, “Nha đầu ngu ngốc, cô đang nằm mơ sao? Cho dù sau này Thích tiên sinh phát hiện ra, khi đó cô người đã chết, cứu cũng không cứu lại được, ông ấy có thể nào vì cô mà động thủ với đứa cháu trai ngoại ruột như ta sao?!”



Lời này nói thật sự là vừa hợp tình lại vừa hợp lý, Thanh Kiều nghĩ không ra lý do nào phản bác, cuối cùng suy sụp ngã xuống đất.



“Nhược Y, giết cô ta.” Thiệu Nghĩa mỉm cười, quay đầu phân phó cái bóng trong góc.



Thiếu nữ mặt lạnh gật đầu lĩnh mệnh, trong tay không biết từ khi nào biến ra một chiếc đao nhọn sáng loáng, chậm rãi đi tới chỗ Thanh Kiều.



Bóng đen bạch quang, từng bước ép sát, khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…..



Không phải thế này, không nên là thế này…..Không thể là như thế này chứ!



Thanh Kiều trơ mắt nhìn tất cả, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trời đất quay cuồng——không đúng! Tình tiết này không đúng nha! Ta còn chưa cua được mĩ nam khắp mọi nơi, ta còn chưa làm dấy lên tinh phong huyết vũ, lời tiên đoán của thuật sĩ giang hồ một điều cũng chưa thực hiện, ta sao có thể lặng yên không một tiếng động chết ở chỗ này?!



Bỗng nhiên mũi đao nhoáng lên một cái, gió lạnh ập tới đầu.



Cô phản xạ có điều kiện lấy tay che mặt, vô ý nhìn thấy vòng tay bạc trong tay chợt lóe hàn quang.



“—–Tử Tranh cứu ta!”



Cô lấy tiếng hét với mức đề-xi-ben cao chưa từng có thét lên.




“Đinh!” Trong lúc điện quang hỏa thạch (sự việc diễn ra trong chớp mắt), bỗng nhiên vang lên một tiếng rất thanh thúy.



Lưỡi đao bị văng ra, hắc y thiếu nữ lảo đảo một cái, bị nội lực bất ngờ đẩy lui vài bước.



“Ai?” Kế hoạch bị loạn, cô tức giận sắc mặt đỏ bừng thất khiếu bốc khói, “Lăn ra đây cho ta!”



“Nhược Y, đao hạ lưu nhân!” Cùng với thanh âm lo lắng, một bóng dáng màu xanh lướt tới.



Thanh Kiều mắt tinh nhận ra người xuất hiện, thần kinh thả lỏng, nhịn không được bi thương kêu lên: “Thích tiên sinh cứu mạng nha——“



Thấy Thích tiên sinh chạy vội tới bên cạnh Thanh Kiều, vung tay áo che chắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhược Y, ngươi không muốn sống nữa chăng? Ta đã căn dặn người không được phép động đến mà ngươi cũng dám xuống tay?”



Trong mắt hắc y thiếu nữ xẹt qua một tia lo sợ, thu tay lại cắn môi không nói.



“——là con muốn giết cô ta.” Thiệu Nghĩa coi như có cốt khí, lạnh lùng mở miệng, gánh vác tất cả.



“Ngươi, ngươi tên nghiệp chướng này!” Thích tiên sinh thở hổn hển, đánh cũng không phải mắng cũng không phải, “A Nghĩa, Xuân Kiều cô nương là khách quý, không được động vào, không được động vào đó!”



“Cậu, vì sao người che chở cho cô ta như vậy?” Thiệu Nghĩa chậm rãi híp mắt, ý vị thâm trường (ý tứ hàm súc thâm sâu), “Hay là cô ta có lai lịch đặc biệt gì?”



“Không gạt con, kỳ thật nàng là…..” Thích tiên sinh cắn răng một cái, xem chừng chuẩn bị vứt bỏ ước định, muốn nói rõ hoàn toàn.



———-đừng mà, ông là đồ Thích đầu heo, chẳng lẽ còn chê ta chết không đủ mau?



Thanh Kiều bật dậy như cá chép, tay chân cùng sử dụng bám chặt lên người Thích tiên sinh, bi thương muốn chết kêu to: “Nghĩa phụ, cứu con!”



Thân mình Thích tiên sinh run lên, nháy mắt hóa đá.



“Đỗ Xuân Kiều này….là nghĩa nữ của người?” Trong mắt Thiệu Nghĩa tràn đầy khiếp sợ.



Thích tiên sinh nhắm mắt lại, dưới việc vừa cấu vừa véo của Thanh Kiều đắn đo thật lâu, mới không lưu loát nói: “…..Xuân Kiều là con gái bạn tốt ta, ngoại công nàng từng lập được chiến công hiển hách trong chiến sự khai quốc, rất được Thái thượng hoàng khen ngợi, cho nên con không được động vào nàng.”



Lời này vừa thực vừa giả, Thiệu Nghĩa nghe xong không khỏi nhíu mày, “Đã là con gái nhà quan, sao không có chút nào dáng dấp của tiểu thư khuê các cần có?”



“Hồi bẩm điện hạ, gia mẫu Xuân Kiều mất sớm, thủa nhỏ thường ở sơn thôn dã lĩnh, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, còn thỉnh Thái tử điện hạ cho chuộc tội!” Thanh Kiều ngẩng mặt giải thích, trong ánh mắt tràn ngập chân thành.



Thiệu Nghĩa bĩu môi, tinh quanh trong mắt dần tắt, đại khái nhiều hay ít cũng tin vài phần.



“A Nghĩa, Xuân Kiều cũng không dễ dàng…..Tuy rằng tính tình hơi kỳ dị chút, nhưng nếu được ta nhận làm nghĩa nữ, bất luận thế nào cũng coi như nửa người nhà….Con không được làm khó nàng nữa.” Thích tiên sinh cố gắng khuyên bảo.



Thanh Kiều tiếp tục treo trên người Thích tiên sinh, phối hợp giải thích, trên mặt luân phiên xuất hiện đa chủng loại biểu cảm khổ sở, vô tội, đáng thương.



Thiệu Nghĩa nhìn một lát, bỗng nhiên cười rộ lên.



“Cũng được, nếu cậu tự mình thỉnh cầu ta phần nhân tình này, về sau ta sẽ không động đến cô.” Hắn nhìn chằm chằm Xuân Kiều, chậm rãi nói: “Từ nay về sau ta gọi cô là Xuân Kiều tỷ, đối xử với cô như thân nhân.”



“—-được không?” Hắn quay đầu nhìn Thích tiên sinh, ánh mắt sáng quắc.



Thích tiên sinh mừng rỡ, kéo tay Thanh Kiều qua nói: “Còn không quỳ tạ ơn công tử!”



Thanh Kiều cuống quýt nhảy xuống đất, quỳ lạy dập đầu.



Ra khỏi mật thất, Thanh Kiều chỉ cảm thấy tay mềm chân nhũn, sờ sờ phía sau lưng, mồ hôi chảy ròng ròng ướt một mảng lớn.



“Thật đáng sợ…..” Mũi cô cay cay thanh âm phát run, “Thích tiên sinh! Thiệu Nghĩa họ Đoàn, hay là đương triều Thái tử, những cái đó vì sao người không nói trước cho con biết?”



“Con biết?” Thích tiên sinh cả kinh, lập tức lắc đầu cười khổ, “Chắc chắn là đứa bé A Nghĩa kia nói lỡ miệng.”



Thích tiên sinh sờ sờ đầu cô, ôn hòa nói: “A Kiều yên tâm, Thích tiên sinh tuyệt sẽ không hại con. Thái tử giấu diếm thân phận ở tạm bên ngoài, đương nhiên có nỗi khổ bất đắc dĩ. Hơn nữa, A Nghĩa mặc dù tính tình kỳ quái, nhưng cũng không phải đứa bé xấu xa, chỉ cầu con nhường nhịn nó nhiều hơn trong mọi việc.”



Thanh Kiều nắm chặt tay, không hề đáp lời.



Trở lại sương phòng, cô chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, tất cả vừa rồi giống như một hồi ảo mộng.




Mọi sự cần nhường nhịn.



Thích tiên sinh, Thiệu Nghĩa, Đoàn Ngọc, Lục Tử Tranh…..Đủ loại giọng nói và dáng điệu lướt qua trước mặt cô, trong cái thời không xa lạ mà hỗn loạn này, cô có thể ỷ lại vào ai, có thể tin tưởng ai, còn có ai từng nói lời thật lòng với cô?



Aiz, thật muốn về nhà.



Cô cuộn tròn cơ thể lại, mặt vùi thật sâu vào đầu gối, có hai giọt nước mắt như sợi chân trâu bị đứt.



Tí tách, tí tách.



Ngày kế tiếp, Thanh Kiều trải qua ở Thích phủ rất là yên lặng, mỗi ngày chờ bữa cơm, Thiệu Nghĩa công tử vẫn kén ăn như xưa.



Cô từng tò mò vì sao Thiệu Nghĩa ăn ít vậy mà còn chưa đói chết, lại biết được hai thiếu nữ song sinh mỗi ngày chắc chắn sẽ đưa thuốc bổ tới. Thì ra Thái tử Thiệu Nghĩa bình thường ăn tuy ít, nhưng ngự y tỉ mỉ điều phối các loại thuốc bổ trong một ngày cũng không thiếu, cho nên hắn mặc dù gầy yếu, nhưng cũng không tới mức đói chết, nhiều lắm là ồn ào rằng chất dinh dưỡng không tốt. (?)



Trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ, xem ra tiểu tử này không phải thực sự muốn tra tấn chính mình, mỗi ngày kén ăn muốn làm phô trương như vậy, chỉ sợ là cố ý làm cho ai đó xem.



Ngọ thiện hôm đó lại xướng món ăn, Thiệu Nghĩa liên tiếp bới móc sáu mươi lăm món còn đều không động đũa, nhóm tôi tớ bắt đầu lo sợ vội vàng hết cả lên.



Thanh Kiều đã chết lặng, ở bên cạnh lén đánh một cái ngáp.



“Xuân Kiều, lại đây.” Bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.



Quay đầu nhìn, Thái tử điện hạ đang nhìn cô bật cười dịu dàng.



“Làm, làm gì?”



Cô bị dáng cười khó hiểu này khiến cho sởn gai ốc, toàn thân nổi da gà.



“Cô lại đây.” Thái tử vẫy cô, “Đến xem này.”



Ngón tay hắn chỉ trước giường, chỉ thấy tên tôi tớ thứ sáu mươi sáu đang nơm nớp lo sợ cầm một chén đường phèn tổ yến.



“…..Món này màu sắc trong suốt mùi xông vào mũi, quả thật là một chén huyết yến cực phẩm thượng đẳng hiếm có!” Thanh Kiều nhìn nhìn chén lại nhìn nhìn Thiệu Nghĩa, thở dài nói, “Vật phẩm tốt như vậy, công tử nếu không muốn phung phí của trời, thì ăn hai miếng đi!”



Thiệu Nghĩa ngẩng mặt cười, rất là hờn dỗi: “Được, cô bón cho ta ta liền ăn.”



Rầm rầm!



Dưới điện ào ào ngã một mảng lớn.



Trong khung cảnh lặng ngắt như tờ, Thanh Kiều bưng bát lên, múc một muôi tổ yến đầy, chậm rãi đưa đến trước mặt Thiệu Nghĩa.



“A—–“ cô vô cùng ôn nhu dỗ dành nói.



Thiệu Nghĩa mỉm cười, ngoan ngoãn há to miệng, ngậm cái thìa.



“Ăn ngon không?” Sự nhu hòa trong mắt Thanh Kiều sóng sánh.



Thiệu Nghĩa gật gật đầu, một hơi nuốt tổ yến, hàm hàm hồ hồ nói: “….Ta còn muốn.”



A a a—–



Công tử ăn, công tử ăn, công tử chủ động yêu cầu ăn!



Tất cả người hầu hân hoan tới cực điểm mà khóc, Cù công công áo lam lại lấy khăn che mặt, thấp giọng nức nở: “Không nghĩ tới a…..Ta cuối cùng cũng sống đến ngày có thể tận mắt thấy công tử ăn cơm…..”



Đợi Thanh Kiều bón xong hết một bát tổ yến, Thiệu Nghĩa khoát tay nói: “No rồi, không ăn nữa, đều lui xuống đi.”



Lập tức chỉ chỉ người hầu số sáu mươi sáu: “Ngươi, đi phòng thu chi lĩnh thưởng một ngàn hai ngân lượng.” rồi quay đầu nói với Cù công công: “Nhớ, thưởng cho đầu bếp làm tổ yến hôm nay hai ngàn hai hoàng kim.”



Ào ào, đám người hầu sôi trào, mục tiền thưởng tăng gấp đôi nha!



Số sáu mươi sáu cả người phát run quỳ trên mặt đất, kích động tới mức ngay cả nói cũng lập cà lập cập: “Đa, đa, đa tạ công, công tử…..”




Thiệu Nghĩa mỉm cười: “Không cần cảm tạ ta, ngươi nên tạ ơn vị Xuân Kiều cô nương này——nếu không có cô ấy, bưng cái gì đến ta cũng không ăn hết.”



Mọi người đều mặc niệm trong lòng, ừm, nhớ kỹ, thì ra mấu chốt là Đỗ Xuân Kiều, về sau phải nịnh bợ cô cho tốt.



Dọn bàn ăn xong, hai thiếu nữ song sinh đi lên giúp Thiệu Nghĩa rửa tay, trong đó một vị cố ý vô tình liếc Thanh Kiều một cái, ánh mắt kéo dài như kim châm.



Thanh Kiều bị một cái liếc vô cớ, lườm đến buồn vui lẫn lộn cảm khái vô vàn.



Vui chính là, xem ra thiên Tiểu Bạch văn này cuối cùng cũng tiến tới xuyên qua văn chân chính, sẽ không khiến cô trở tay không kịp nữa; buồn chính là, chiếu theo tình huống trước mắt mà phát triển tiếp, tương lai rất có thể sẽ có tình tiết phổ thông xuất hiện nữ phụ ghen tỵ mà ác ý hãm hại nha!



Đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe thấy hai thiếu nữ song sinh kinh hô: “Công tử, tay của ngài sao lại bị thương?”



A? Không thể nào, việc hãm hại tới nhanh vậy sao? Người ta còn chưa có thực hiện tốt công tác chuẩn bị nghênh đón chiến đấu đâu!



Thanh Kiều mau chóng nghiêng người, thấy trên cánh tay phải của Thiệu Nghĩa có một vết hồng nhạt.



“Không còn cách nào.” Thiệu Nghĩa nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Hôm qua tập võ với sư phụ trên núi, gặp phải kẻ xấu tập kích, không cẩn thận trúng chiêu.”



“Ai mà lợi hại như vậy?” Các thiếu nữ nhất thời hoa dung biến sắc, “Có Tống thái phó hộ giá, thế mà người đó còn có thể đến gần công tử!”



“…..Thái phó nói người đó thủ đoạn kỳ quái, nhìn không ra môn phái nào.” Thiệu Nghĩa miễn cưỡng vươn vai, không chút để ý nói: “Nhưng ta nhớ rõ kẻ xấu kia có nói, hắn đến giúp một tỳ nữ tên là ‘Đinh Đinh’ ——các ngươi có biết trong phủ có ai có tên này?”



Hai thiếu nữ song sinh hai mặt nhìn nhau, lắc đầu nói: “Bọn nô tỳ chưa bao giờ nghe qua.” Tiện đà lại bổ sung, “Nô tỳ lập tức đi điều tra.”



Thiệu Nghĩa hừ một tiếng, nhắm mắt lại tùy ý các thiếu nữ ra tay vì hắn.



“Đinh Đinh?” Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại mở mắt, “Tên này sao lại buồn cười như vậy?”



Đêm đó, Thích tiên sinh nghe nói tin lạ xảy ra vào buổi sáng, vui mừng quá đỗi, tức thì yêu cầu Thanh Kiều hầu hạ bên cạnh Thiệu Nghĩa, một tấc cũng không rời.



Vì thế ngày thứ hai Thiệu Nghĩa lên núi tập võ, Thanh Kiều cũng mang theo một giỏ điểm tâm đi theo.



Võ thuật với Thanh Kiều mà nói, hoàn toàn chả có tí lực hấp dẫn nào, phim võ hiệp Hồng Kông những năm chín mươi vượt nóc băng tường cô đã xem nhiều, ở thế kỷ hai mươi mốt cái gọi là kỹ xảo điện ảnh trên máy tính trong nước cũng thấy không ít, mấy thứ như Bắc Minh thần công rồi Cửu âm chân kinh lăn qua lộn lại cũng chỉ có thế, cô sớm đã xem đến nhàm rồi, cho nên Tiểu Shota múa kiếm thì có gì mà ngạc nhiên?



Cô an tâm ngồi trong gian phòng nhỏ trên núi, từng miếng từng miếng cắn điểm tâm.



Có lẽ, có lẽ có thể mau chóng cho Thái tử ăn đến phát phì, lấy được Đế linh, thêm vào hai vật nữa, sau đó về nhà.



Ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng hô ầm ĩ và tiếng đánh nhau, cô cảm thấy bất thường, mở cửa ra xem, không khỏi chấn động.



Bên ngoài phòng nhỏ không biết từ khi nào có rất nhiều Bạch y nhân vây quanh, bọn họ bao vây một vòng quanh Thiệu Nghĩa, dường như lấy nhiều khi (dễ) ít, tình cảnh hỗn loạn.



Cầm đầu chính là một lưu manh nam có đôi mắt hoa đào, hắn vừa so chiêu với thái phó, vừa cao giọng cười to: “Đinh Đinh muội, xin chào ca ca đến tìm muội, còn không mau đi ra gặp ta?!”



Ở sau lưng hắn, khắp núi đều là cờ vàng hoa văn mây mới tinh, cờ xí bay phấp phới, một chữ to màu đen như rồng bay phượng múa nhe nanh múa vuốt trong gió—“Đang”.



“Bộp.”



Thanh Kiều nhanh chóng khép cửa lại, tựa vào mép tường, ngẩng đầu lên yên lặng rơi lệ.



Ta đã biết, ta đã biết.



Bà tác giả từ trước đến giờ chưa từng có lòng tốt, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ….ôm ảo tưởng gì với bà ta nữa.


Bình Luận (0)
Comment