Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 27



Trời cao nước trong xanh, hoa cỏ phiêu hương.



Có bốn chiếc xe ngựa lần lượt chậm rì rì đi trên sơn đạo, kẽo kẹt kẽo kẹt.



“- – ta nói, ngài tốt xấu gì cũng phải nói cho ta một tiếng, ta đây là đang đi đâu?”



Câu hỏi chính là của vị tiểu cô nương biết vâng lời, khuôn mặt sầu khổ – – Cố Thanh Kiều.



“Hừ, chỉ cần đi theo ta, đi đâu lại có gì khác biệt ư?”



Ánh mắt bễ nghễ, tự cao tự đại, trả lời chính là yêu nghiệt trong truyền thuyết- – không trách móc không thoải mái, Lục Tử Tranh.



Haiz.



Thanh Kiều thở dài, ai oán nhìn quanh khắp bốn phía.



Trong xe ngựa lắc la lắc lư, còn hai mĩ nhân đang ngồi: Lục Tử Tranh vẻ mặt hưởng thụ, thoải mái sung sướng, Thiệu Nghĩa thì cả người tỏa ra oán khí dày đặc, ngay cả mắt cũng không thèm liếc cô một cái.



Kỳ lạ, ta chẳng mạo phạm gì mà? Vẫn rất chăm sóc Tiểu Thái tử sành ăn này, lo hắn bị dù chỉ một chút tủi thân. Chẳng qua là mấy ngày trước vô tình nói nửa đêm ăn bánh trôi không muốn ăn cơm, mặt tiểu shota kia liền thối đến giờ.



Haiz, tâm tư nam hài ngươi đừng đoán, ngươi đoán đến đoán đi cũng đoán không rõ.



“Đinh Đinh muội muốn đi đâu?”



Lục Tử Tranh bỗng nhiên quay đầu, ánh sáng chói mắt tỏa ra từ khuôn mặt, làm người ta tâm đầu nhất khiêu. (tim đập thình thịch)



“Ta?” Thanh Kiều sửng sốt, theo bản năng mở miệng, “Ta muốn về nhà… Không, muốn đến Thượng Thanh tự!”



Gần đây Thiệu Nghĩa đã bắt đầu ăn uống có quy luật, khí sắc cũng khá hơn nhiều, cô phỏng đoán có hi vọng về tung tích đế linh, tính trước tiên sẽ mở cuộc trao đổi tin tức với Không Không đại sư, làm tốt hay không còn phải nhờ đến đầu óc.



“- – vì sao muốn đến chùa?” Lục Tử Tranh chợt nhướng mày, trên mặt sắc vui dần biến mất, “Chẳng lẽ là bởi vì nơi đó có hòa thượng?”



“Ha ha ha…” Trên mặt Thanh Kiều treo ba vạch hắc tuyến, ấp a ấp úng nói, “Cũng không phải là vì ở đó có hòa thượng…”



“Muội muội tốt, muội thích người tóc ngắn, không phải là như tiêu chuẩn ở trong đó chứ!” Lục Tử Tranh bỗng nhiên kiên định ngắt lời cô, trên mặt có điềm báo mưa giông gió thổi trước cơn bão, “- – hơn nữa, cũng không phải tăng nhân nào cũng cạo trọc!”



Hả? Thanh Kiều ngẩn ngơ, trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não*, không chắc hắn tại sao lại nói như vậy, đành phải khúm núm phụ họa: “Đúng đúng, đại hiệp nói rất đúng.”



*Ví dụ tình huống không rõ ràng, không rõ chi tiết.



Trong lòng lại nhịn không được nghĩ, mẹ kiếp, chẳng lẽ thế giới này còn có hòa thượng tóc dài phất phới?




Lục Tử Tranh thở dài, khoan hồng độ lượng vỗ vỗ bờ vai cô, trong mắt xẹt qua một tia bóng ma như có như không: “Làm người ấy mà, ánh mắt phải xa một chút, tầm nhìn phải rộng rãi một chút!”



Thanh Kiều vội vàng gật đầu, sợ ngỗ nghịch vị đại hiệp biến thái này.



“Đến, nói cho Đang Đang ca biết, bây giờ trong lòng muội đang nghĩ đến ai?” Lục Tử Tranh lại bắt đầu dẫn dắt từng bước.



“Cái này sao, muội… muội rất nhớ Đông Hỉ.” Thanh Kiều lộ ra vẻ mặt than khóc thảm thiết, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, đồng tử sáng ngời, “Đúng rồi, còn có Meo Meo, huynh đem Meo Meo của ta đi đâu rồi ? !”



Lục Tử Tranh phụt một cái bật cười: “Muội còn nhớ à? Ta còn tưởng rằng muội đã sớm quên quả cầu thịt nhỏ đó.”



Thanh Kiều liếc hắn một cái: “Huynh còn không mau dẫn ra đây để cho ta thăm chút? Chẳng lẽ…” Cô chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt, nắm chặt cổ tay Lục Tử Tranh: “Chẳng lẽ Meo Meo bị tảng đá đập chết rồi?”



Lục Tử Tranh sờ sờ cửu chuyển thanh âm linh trên tay cô, liếc nhìn Thiệu Nghĩa một cái, quay đầu thấp giọng trấn an nói: “Ngoan, chỉ cần muội mang theo vòng tay này, Meo Meo nhất định sẽ lại xuất hiện.”



Thanh Kiều nghe mà như lọt vào trong sương mù, lại nhận được ánh mắt thăm dò củaThiệu Nghĩa liên tục bay tới, đành phải phẫn nộ ngậm miệng.



Đi tới giữa trưa, Lục Tử Tranh thu xếp cho bọn họ ở trên một sườn núi, nói mình muốn đi chuẩn bị một ít đồ ăn, dặn bọn họ ngàn vạn lần không được rời khỏi xe ngựa.



“… Cô thích hắn?” Nhìn bóng dáng Lục Tử Tranh rời đi, Thiệu Nghĩa bỗng nhiên mở miệng, sắc mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng.



“Ta?” Thanh Kiều vừa mừng vừa sợ quay đầu lại – – đã nhiều ngày trôi qua như vậy, thái tử điện hạ cuối cùng cũng khẳng khai tôn miệng (mở miệng tôn quý) nói với cô .



Cô khoát tay, nghiêm túc giải thích: “Không có không có, hắn chỉ là một bằng hữu của ta, hoặc coi là… Một ân nhân đi!”



Vô luận thế nào, cửu chuyển thanh âm linh là từ hắn mà lấy được, nếu quả thật có thể trở về nhà, hắn không có ba phần công lao cũng có một phần khổ lao.



“… Nếu không thích hắn, cô vì sao nguyện ý buông bỏ hết thảy, cùng hắn lưu lạc thiên nhai?” Thiệu Nghĩa lại hỏi, trên mặt lưu chuyển một loại ánh sáng quỷ dị.



Hả hả hả?



Thanh Kiều nghe xong cằm cũng muốn rớt: “Ta không nha… Ta đi cùng hắn cũng chỉ là bởi vì đánh không lại hắn, hơn nữa ngươi cũng không phải là bị hắn bắt đó sao…”



“Nếu hắn chết, cô sẽ đau lòng sao?” Thiệu Nghĩa hạ mí mắt, trong mắt có ánh sáng sắc nhọn lướt qua.



A?



Thanh Kiều ngơ ngác nhìn thiếu niên ở trước mắt.



Yêu nam sẽ chết? Đây là chuyện cô chưa từng nghĩ đến, tuy rằng cô vẫn chưa sinh ra tình cảm đặc biệt đối với hắn, nhưng dù thế nào hắn cũng coi như là một trong bốn ân nhân của cô, nếu sau này có ngày hắn chết, vậy… (có bốn món thần khí, anh Lục đưa chị 1 nên chị coi a ý là ân nhân)



“- – cô luyến tiếc hắn.” Thiệu Nghĩa nhìn cô nửa ngày, lẳng lặng hạ lời kết thúc, ngữ khí vô cùng nhạt nhẽo.



“… Người, mạng người không thể so với cây cỏ, điện hạ vẫn nên ít đùa kiểu này thì hơn.” Thanh Kiều cười đến có vài phần khó khăn.



Hôm nay shota thật sự rất kỳ quái, cô nghĩ.



Thiệu Nghĩa hơi hơi bĩu môi, quay đầu nhìn bên ngoài xe ngựa, ánh mắt xa xăm: “Cô đừng ôm ảo tưởng với hắn, vừa rồi coi như là lần gặp mặt cuối cùng của hai người.”



“Điện hạ đang nói cái gì? Không phải là bị sốt chứ?” Thanh Kiều đi đến bên cạnh hắn, thò tay sờ trán của hắn.



“A!” Cô hét lên một tiếng, tay bị người nắm chặt, đau đớn.



Thiệu Nghĩa nhìn sâu vào hai mắt cô, nói: “… Xuân Kiều, ta đã cho cô cơ hội, đừng trách ta.”



Sau đó hắn nắm tay cô, thả người nhảy, đi đến phía ngoài sườn núi.



Ánh mặt trời chói chang trải lên cỏ cây vạn vật, đứng trên sườn núi nhìn xuống, Thanh Kiều trợn mắt há hốc mồm.



Dưới chân núi đứng đầy binh sĩ võ trang đầy đủ, người đông nghìn nghịt vây quanh sườn núi nhỏ này, dày đặc như khói bụi, tới mãnh liệt khó lường.



Ô vân áp thành thành dục tồi**, đưa mắt một màn tối mịt mùng.



Nhiều người như vậy, trên tay mỗi người đều cầm một cây cung, tên đã trên dây, vận sức chờ phát động.



** một câu thơ so sánh thế lực ác nhất thời hung hăng càn quấy tạo thành cục diện căng thẳng.



Mà mục tiêu mỗi mũi tên, dường như đều là… cô.



Sóng lớn xô bờ, cuồn cuộn tung lên hàng nghìn bọt trắng. Cô đứng trên đỉnh đám mây này, cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ bé trên những cơn sóng biển.



Nhẹ bẫng , bé nhỏ không đáng kể.



“Xuân Kiều, cô có gì muốn nói không ?” Thiệu Nghĩa buông cô ra, khuôn mặt nghiêm túc, tóc dài bay lên.



Nói cái gì? Ta có thể nói cái gì? Khí thế to lớn như thế, chẳng lẽ muốn ta vừa nhảy vừa kêu trời gọi đất ân cần thăm hỏi “Bằng hữu bên kia núi các ngươi có khỏe không? Thỉnh vẫy cây đèn huỳnh quanh (cái cây lightstick mà fan hay vẫy trong liveshow của các ca sĩ á) của các ngươi !”



Cô cười khổ, ánh mắt lướt qua đám cung tiễn thủ kia.



Sau đó cô nhìn thấy hắn.



Tại nơi cuối cùng của đoàn cung tiễn thủ kia, trên mình Tả Thanh (con thần câu của anh Đoàn), hắn đang ngẩng đầu lên từ xa xa nhìn về phía bọn họ.




Cẩm y thắt lưng rộng, ngọc thụ lâm phong, chỉ có điều thân ảnh lại quen thuộc. Hắn vẫn khí thế kinh người như vậy, dung mạo ngông cuồng tự cao tự đại, giống như nắm giữ cả thiên hạ.



“… Đoàn Ngọc hộ giá đến chậm, phụng mệnh bệ hạ, tróc nã tặc phản quốc Đỗ Xuân Kiều!”



Cô nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của hắn, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, mơ hồ thấy trước mắt có con bướm bay lên, dần dần biến mất, không thấy được ánh sáng.



“… Bất luận chết hay sống, người bắt được, có thưởng hậu!”



Gió thổi qua, mấy tiếng không rõ ràng bay đi.



Ngay cả tiếng vọng cũng không lưu lại.



“Khoan đã!”



Bỗng nhiên có người phất tay, quát đám thiên quân vạn mã như sắp tràn vỡ đê dừng lại: “- – nàng không biết võ công, các ngươi không cần gây chiến.”



Thanh Kiều mờ mịt quay đầu, phát hiện vừa nói chính là Thiệu Nghĩa.



Hắn lấy ánh mắt phức tạp nhìn cô, thiên ti vạn lũ (nghìn vạn cảm xúc quyện lại), vừa như thương hại, vừa tựa như đau thương.



“Ngoan ngoãn theo ta xuống dưới! Nếu bây giờ phản kháng ít một chút, sau này…” Hắn do dự một chút, nói khẽ, “… Đau đớn sau này cũng sẽ ít đi một chút.”



Sau đó hắn lập tức dắt tay Thanh Kiều, trong ánh mắt chăm chú của mọi người đi xuyên qua sơn đạo, đi đến trước trận tiễn thủ.



Chỉ ngắn ngủn vài phút.



Nhưng đối với Cố Thanh Kiều mà nói, lại dài đằng đẵng như một thế kỷ.



Hai người vừa mới đi tới trước trận, lập tức có binh lính xông lên, kéo Thanh Kiều từ bên cạnh Thiệu Nghĩa ra.



Đẩy, giật, lôi, không thương hương tiếc ngọc tí nào.



Thiệu Nghĩa lẳng lặng đứng tại chỗ, có chút ngẩn người.



“Điện hạ đã kinh hãi rồi!” Có tướng sĩ quỳ ở bên cạnh hắn thỉnh tội, nơm nớp lo sợ.



Nhưng mà hắn lại cái gì cũng không nghe lọt vào tai, hắn chỉ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng thiếu nữ đi xa, nhìn thân hình nhỏ xinh của cô bị bọn lính tóm giữ, từng bước một đi lên phía trước.



Hắn để ý thấy cô quay đầu lại nhìn một cái, nhưng chưa từng nhìn hắn.



Trong nháy mắt khuôn mặt cô giống như sương mù, khiến người ta thấy không rõ vẻ mặt, nhạt như khói, khẽ chạm liền tản đi.



Hắn nâng lên bàn tay của mình – – mới vừa rồi tay cô còn ở đây, hắn nhớ xúc cảm ấy, mềm mại, trơn mịn, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.



Cô mảnh mai như vậy, khẳng định không thể chịu khổ.



Hắn không tiếng động nghĩ, trái tim bỗng nhiên xiết chặt, bốn phương tám hướng đều tuôn ra làn khí màu xám, bụi đất tung bay.



Cố Thanh Kiều bị áp tải tới trước Tả Thanh.



Đoàn Ngọc vẫn ngồi trên thân ngựa, trên cao nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng, dường như hoàn toàn không quen biết cô.



“Đỗ Xuân Kiều, ngươi đã biết tội chưa?”



Đây là câu nói đầu tiên hắn mở miệng hỏi cô, mặt không chút thay đổi, chỉ có trong mắt ánh lên hai ngọn lửa tối tăm, lóe lên ánh sáng âm u lạnh lẽo.



– – hắn hoàn toàn coi như không quen biết cô.



Kinh sợ như tuyết lở, ùn ùn kéo đến ập lên đầu, rét lạnh khắc da thấu xương, trong phút chốc, ngay cả không khí cũng kết băng.



Cố Thanh Kiều nhìn nam tử đầy xa cách trước mắt này, chỉ cảm thấy rất sợ rất sợ, mắt bắt đầu nóng lên, nóng bỏng, bỏng đến đau nhói hốc mắt.



“Muốn gán tội, nào sợ không có cách?” Khuôn mặt tái nhợt, cô nhẹ cắn môi dưới.



“Ngươi không có lời nào muốn nói với ta?” Đoàn Ngọc chợt nhướng mày, mâu quang bức người, nhìn thẳng vào con ngươi dần dần phóng đại của cô.



Trầm tư một lát, cô rốt cục ngẩng đầu, miễn cưỡng cười với hắn.



“… Lâu rồi không gặp, Vương gia, ngươi vẫn mất hồn như vậy nha”



Đổi lại Đoàn Ngọc đưa cho Thanh Kiều lễ gặp mặt, là một tòa ngục giam lạnh như băng.



Cực lạnh, cực băng giá, lại cực kỳ trống trải.



Trong không gian giam cầm âm u, chỉ có một chiếc giường đá nhỏ hẹp, trên giường trải một lớp rơm rạ mỏng manh, đầu giường đặt một cái chăn bông đen thui. Gió lạnh không biết từ chỗ nào mà đến liên tiếp thổi qua bên người cô, vù – – vù – –



Cứng đơ tại chỗ hơn nửa ngày, Thanh Kiều ngốc ra không biết nên làm cái gì bây giờ.



“Cỏ, cỏ, nệm cỏ…” Cô nghẹn họng trừng mắt nhìn trân trối “Đồ dùng trong nhà”, “Đen, đen, lõi bông vải đen…”



Cô dường như có thể thấy, vô số Tiểu Cường và tiểu mãn (sán hạt hồng) đang lăn lộn vui vẻ trên giường, tự do chạy tán loạn; cô thậm chí còn có thể tưởng tượng, lời thoại ân cần thăm hỏi nhau của bọn chúng- – tiểu mãn nịnh nọt nói: “Hắc, Cường ca, gần đây khỏe không? Ngài chính là đại minh tinh trong giới côn trùng chúng ta!” Tiểu Cường thở dài, ngữ khí đặc biệt thâm trầm: “Haiz, bận lắm nha! Gần đây hôm nào cũng phải qua nhà Châu Tinh Tinh (Châu Tinh Trì) chen chúc diễn, cả đêm cả ngày vì miếng cơm. Huynh đệ, không nói gạt ngươi, làm côn trùng đã khó, làm một con danh trùng (côn trùng nổi tiếng) trong giới diễn nghệ lại khó càng thêm khó a!”




– -Oh, no~~~~~~~ đừng như vậy, đừng như vậy mà! Cô luôn được nuông chiều từ bé nào đã gặp qua tình thế này? Méo miệng, gào khóc tại đương trường: “Tác giả, đồ biến thái, có cần phải ngược ta thành như vậy không?”



Vừa dứt lời, trên trời mạnh mẽ hạ xuống một tiếng sấm, đùng!



Run lên một cái, cô bị hù chạy nhanh nhảy lên giường đá ngồi chồm hỗm, ngửa đầu hoảng hốt làm trạng thái vô cùng thích ý: “A, ta may mắn cỡ nào a! Không những có thể đến nơi đây gặp vô số mĩ nam, còn có thể tham quan miễn phí thiên lao mấy ngàn năm trước, đời người như thế, còn cầu gì hơn! Ô hô ai tai!” (lời than thở trong văn tế thời xưa, nay thường dùng để nói về cái chết, sự sụp đổ với giọng khôi hài)



Nói xong nhanh chóng nhặt lên một cục đá, trên thạch bích xiêu vẹo khắc xuống một hàng chữ – – “Kiên quyết học tập tinh thần Diệp Đình*, thề bả lao để tọa xuyên**!”



*Diệp Đình (giản thể: 叶挺; phồn thể: 葉挺; bính âm: Yè Tǐng; Jyutping: Yi Ting) (10 tháng 9, 1896 – 8 tháng 4, 1946), sinh tại Huệ Dương, Quảng Đông, là một chỉ huy quân sự Trung Hoa. Ông vốn là đảng viên Quốc dân đảng nhưng về sau chuyển sang phe Cộng sản.



**Bả lao để tọa xuyên: là một bài thơ bày tỏ chí khí hào hùng của liệt sĩ cách mạng, và quyết tâm đấu tranh với quân địch.



Sấm trên trời đánh xuống hai cái, cuối cùng im lặng.



Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, cô âm thầm thở phào một hơi, lau mồ hôi.



Chợt nghe trong lao có tiếng bước chân bình bịch bình bịch, cô nhanh chóng nhảy xuống giường, lưu loát đứng cạnh cửa.



Đi tới là hai người, một lão nhân lông mày trắng, một chàng trai trẻ hoa phục (trang phục xa hoa).



“Đỗ xuân kiều, ngươi đã biết tội chưa?” Lão nhân kia vừa vào cửa liền trừng cô, sắc mặt nghiêm nghị, hận không thể đem cô thiên đao vạn quả.(ngàn đao lăng trì)



Lại tới nữa, có phiền hay không chứ, sao người nào lúc gặp mặt cũng hỏi cái câu này? Thanh Kiều xem thường, tức giận nói: “Biết biết! Các ngươi rốt cuộc muốn trị ta tội gì? Hộ vệ (thái tử) không thích đáng? Lừa bán trẻ nhỏ? Hay là mang theo quốc bảo một mình trốn đi?”



Lão nhân mày trắng không nghĩ rằng cô lại lớn mật như thế, tức giận đến mức râu cũng run run, vểnh hết cả lên: “Ngươi, ngươi yêu nữ này! Lại dám phản bội triều đình cấu kết Ma Giáo! Nhớ ngày đó bố trí trong sơn cốc nghiêm mật, ngươi lại có thể cướp thái tử đi dưới mí mắt chúng ta, nói! Ngươi rốt cuộc là sử dụng yêu thuật gì? Còn có mưu mô gì?”



Ha, “Yêu nữ” ? Tên gọi quá mức chói lọi nha, MS (貌似=maosi=ra vẻ, có vẻ như) trong tiểu thuyết võ hiệp bình thường phải là siêu cấp mỹ nữ mới có tư cách được người ta gọi như vậy. Thanh Kiều có chút ngây ngất, vì thế rất phối hợp vung mái tóc, vô cùng phong tao nói: “Ôi, chẳng lẽ ngài không biết? Làm nghề của chúng ta này, đương nhiên phải có đạo đức nghề nghiệp, cái gọi là kiền nhất hành ái nhất hành*, bí mật nghề nghiệp sao có thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài?”



*hình dung chỉ cần bắt đầu làm một chuyện hoặc một nghề nên yêu thích nó đồng thời tiếp tục phát triển, là một loại thái độ làm việc.



Thân mình lão nhân mày trắng run lên, bắt đầu học Tây Thi ôm ngực, phỏng chừng sắp bị tức đến hộc máu.



“Thừa tướng.”



Chàng trai trẻ hoa phục tuấn mỹ kia bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí hết sức bình tĩnh.



“Ngươi ra bên ngoài hầu, ta muốn cùng vị tiểu thư này nói riêng mấy câu.”



“Vương gia!” Lão nhân lông mày trắng sợ hãi nói, “Việc này, việc này không ổn! Yêu nữ này rất có thể là gian tế Ma Giáo phái tới, vạn nhất nàng ta biết vu thuật…”



Chàng trai trẻ khoát tay, sắc mặt hơi có chút không kiên nhẫn.



Lão nhân mày trắng ngượng ngùng im lặng, xoay người chuẩn bị chạy lấy người.



“Thừa tướng!” Thanh Kiều sợ lão nhân này vừa đi sau này sẽ không nhớ rõ chức vị của cô, nhanh chóng thâm tình kêu gọi: “Ta thân là yêu nữ, trịnh trọng tiên đoán cho ông, tương lai nhà ông sẽ xuất hiện một vị đại hiệp độc nhất vô nhị! Hắn cũng có lông mày trắng như ông, còn có thân thủ tuyệt đối xuất sắc và phóng đãng, người ta nhắc tới hắn, đều sẽ tranh nhau tán dương – – đao, là loại đao gì? Kim ti đại hoàn đao (1)! Kiếm, là loại kiếm gì ? Bế nguyệt tu quang kiếm! Chiêu, là loại chiêu gì…”



Nhưng mà lão nhân lông mày trắng cuối cùng đã đi rồi, liếc cũng không thèm liếc cô một cái.



Thanh Kiều phẫn nộ ngồi phịch xuống giường đá, bĩu môi không nói một lời.



Trong địa lao rơi vào một màn tĩnh mịch.



“Tiểu Kiều.” Chàng trai trẻ hoa phục ngồi xổm người xuống nhìn cô, miệng cười như gió xuân, “Nàng giận ta?”



“Ta làm sao dám chứ?” Thanh Kiều nhướng một mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi, nói rất có khí phách, “Đoàn, Vương, gia!”



“- – quả nhiên là tức giận.” Đoàn Ngọc biểu cảm ôn hòa vẻ mặt không ngoài sở liệu của ta, “Tiểu Kiều, ta hôm nay không nhận nàng, là vì tốt cho nàng…”



“Được được.” Thanh Kiều vung tay lên, rất là khoan hồng độ lượng, “Ta biết là ngươi không muốn vạch trần thân phận của ta trước mặt thái tử, ngươi phải lo lắng đến cảm nhận của rất nhiều người … Không saokhông sao, ngươi mau chóng tìm một cơ hội thả ta là được.”



“… Chỉ sợ, không được.” Đoàn Ngọc lui ra phía sau từng bước, nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu.



“Họ Đoàn , ngươi có ý gì?” Thanh Kiều bật dậy, trực giác nói cho cô biết, có cái gì đó thật sự không đúng.



“- – ngươi từng đã nói với ta, trên tay ta có năm chấm đỏ, là hoa mai ấn trăm năm mới gặp.”



Hắn nhìn chằm chằm cánh tay của cô, thản nhiên nói: “Sự tình bây giờ, nàng vẫn còn cho rằng nó chỉ là cái bớt bình thường sao?”


Bình Luận (0)
Comment