Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 28



Theo ánh mắt của hắn, Thanh Kiều chậm rãi giơ cánh tay trái lên, tay áo trượt xuống, lộ ra da thịt trơn mịn như ngọc.



Năm chấm nhỏ lẳng lặng nằm ở đó, như một đóa hoa đỏ tươi.



“Của cô là hoa mai ấn.” Năm năm trước, Không Không đại sư nói cho cô biết.



Khi đó cô vừa mới xuyên tới thế giới này, cả ngày không biết làm gì hoảng hốt như gặp ác mộng, chỉ có thể nói với người khác là bị mất trí nhớ, đồng thời cũng bởi vì chịu kích thích quá lớn, trong thời gian dài buồn bực rầu rĩ không vui.



Cố thượng thư lo lắng cho bệnh tình nữ nhi, liền dẫn cô đi Thượng Thanh tự cầu phúc, cô và Không Không đại sư cứ như vậy gặp nhau.



“Tiểu thí chủ từ nơi nào tới?” Ngày ấy Không Không đại sư thấy cô ngồi xổm dưới tàng cây ngẩn người, liền chủ động đi qua chào hỏi.



“Hòa thượng béo từ nơi nào đến?” Thanh Kiều đang buồn bực thân thể Loli này, tâm tình không tốt, dứt khoát nhìn hắn khinh khỉnh.



Đại sư cũng không bực, chỉ ha ha cười: “Thí chủ, là khách thiên ngoại lai*?”



*khách từ thế giới khác đến



Ngẩn ngơ 3 giây, Thanh Kiều roạt cái đứng lên, ôm lấy đùi hòa thượng mà gào khóc: “- – có thể tìm được tổ chức rồi!”



Tìm một chỗ vắng lặng, cô đem chuyện xuyên qua nói tỉ mỉ một lần với đại sư, nhiều lần cường điệu mình muốn về nhà bằng bất kì giá nào.



Đại sư đánh giá cô nửa ngày, nhẹ nhàng lắc đầu: “Thí chủ cần gì chấp niệm? Nếu ông trời cho cô xuyên qua, tất nhiên có sắp xếp của ngài.”



Nói phét, ta xem tám phần là lúc hắn ngủ gà ngủ gật túm nhầm người ý. Thanh Kiều nghĩ như vậy, miệng nhất quyết không buông tha: “Nói không có bằng chứng, đại sư làm thế nào biết đây là sự sắp đặt chính xác?”



Không Không đại sư mỉm cười: “Cô nương trên người có dấu vết đặc biệt chứ?”



“… Thật ra có một cái bớt.” Thanh Kiều kéo ống tay áo, thành thành thật thật cho hắn xem cánh tay trái.



Đại sư ngẩn ra, lập tức hai tay tạo thành chữ thập nhắm mắt cảm thán: “A di đà Phật, quả nhiên là thiên ý, thiên ý.”




“Nốt ruồi này có gì đặc biệt?” Thanh Kiều không hiểu chút nào phản ứng của ông.



“… Đây là hoa mai ấn, trăm năm hiện thế một lần.” Đại sư thở một hơi thật dài, “Cô quả nhiên là kỳ hoa trăm năm khó gặp.”



“Kỳ hoa thì sao? Kỳ hoa cũng muốn về nhà!” Thanh Kiều oán hận chu miệng lên, nước mắt cũng muốn rớt, “Ta có quyền lựa chọn cuộc sống của mình!”



“Nếu thí chủ chấp niệm, cũng không phải là không có biện pháp…” Đại sư nhẹ giọng trấn an cô, “Thực không dám giấu giếm, chỉ cần cô có thể thu thập bốn loại linh vật – ‘Thiên địa nhân khí’, sẽ có thể bình yên về nhà.”



“Thật chứ?” Thanh Kiều nắm chặt ống tay áo của ông ta, hai mắt lóe ra lục quang, “Ông không có gạt ta chứ?”



“Người xuất gia không nói láo.” Đại sư cúi đầu, chậm rãi lần Phật châu.



Tiếng Thanh Kiều đã bắt đầu run run: “Đại sư, xin ông nói cho ta, bốn loại linh vật này rốt cuộc tên là gì? Phải làm sao mới có thể lấy được chúng?”



“Khí là ‘Cửu chuyển thanh âm linh’.” Không Không đại sư xoa xoa đầu cô, ôn hòa nói, “Nếu có duyên, thí chủ sẽ gặp được nó. Khi đó lại mang theo nó tới gặp ta, ta sẽ nói cho cô biết tên ba vật kia.”



Dứt lời xoay người muốn rời đi.



“Chậm đã, đại sư!” Thanh Kiều vội vàng gọi lại ông ta, “Nếu như mà rất nhiều năm sau mới tìm được cửu chuyển thanh âm linh, cảnh còn người mất, khi đó làm thế nào để gặp ông?”



“Nói cũng phải.” Đại sư quay đầu lại, thở dài với cô, “Thí chủ đề phòng trước chuẩn bị ám hiệu đi.”



Thanh Kiều cắn răng một cái, oán hận nói: “Đại sư, ông nhớ cho kĩ! Ta dám cam đoan ám hiệu này trong thiên địa tuyệt đối không bị trùng- – thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu! Đối đãi hòa thượng phải ấm áp như mùa xuân, đối đãi thịt heo phải tàn khốc vô tình như mùa đông!”



“… Đây, chẳng lẽ không phải bớt thường?” Thanh Kiều hồi thần từ câu chuyện cũ, ngẩng đầu nhìn Đoàn Ngọc, vẻ mặt mê mang.



Trong ánh mắt Đoàn Ngọc thoáng nổi lên gợn sóng, rồi lập tức biến mất: “Cớ gì phải giả bộ? Nói vậy Tiểu Kiều đã sớm biết thân thế của mình rồi!”



“…Thân thế gì?” Thanh Kiều trợn tròn một đôi mắt nhìn hắn, ngây ra như phỗng, “Chẳng lẽ ta không phải con gái ruột của Lễ bộ Thượng Thư sao?”



“Cô thật sự không biết?” Đoàn Ngọc ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn thẳng cô: “Được rồi, ta hỏi cô, Thượng Thư thiên kim thuở nhỏ nuôi ở khuê phòng, kết bạn khác phái ngoài tộc không vượt quá mười, làm sao biết được nam tử trước ngực có vẽ đầu sói?”



“Cái này, cái này, tất nhiên là nghe nói.” Thanh Kiều cắn môi dưới, có chút tâm hoảng ý loạn.



“Nghe nói, nghe ai?” Đoàn Ngọc nhướng mi, khóe miệng hiện ra một tia châm chọc, “Là nghe lời cha cô nói, hay là nghe lời đám tiểu nha đầu Thượng Thư phủ kia?”



“Ta, ta cũng không nhớ rõ.” Thanh Kiều mày ủ mặt ê cúi đầu. Haiz, vương gia, ta có thể nói cho ngươi biết đó là Kim Dung tiên sinh nói sao? Mặc dù ta nói ngươi cũng có biết ông ấy đâu!



“Hả?” Đoàn Ngọc như thật như giả cười, hất cằm lên, “Không sao, bản vương lại hỏi cô, cô vì sao thích Tả Thanh như thế, thích nó đến mức vừa gặp đã thân quen?”



“Bởi, bởi vì nó lớn lên tương đối đẹp …” Mắt thấy sắc mặt Đoàn Ngọc càng ngày càng đen, Thanh Kiều cũng càng ngày càng lắp bắp, “Nó, mông nó tương đối vểnh, đuôi, đuôi tương đối dài…”



Kỳ lạ, Đoàn vương gia rõ ràng đứng ở chỗ cô có thể chạm tay, lại cho cô loại cảm giác xa cách như xa tận cuối chân trời. Trong trẻo nhưng lạnh lùng hư vô, giống như tia ánh trăng lạnh lẽo.



“A – – thì ra là thế, nhưng không biết thiên kim Thượng Thư từ đâu học được những bài ca dao hiếm có kỳ lạ, còn có những ý tưởng quái dị mà nữ tử bản triều tuyệt đối không thể nghĩ ra? !” Đoàn Ngọc tiến lên một bước, sắc bén nhìn gần cô, ánh mắt có thể tóe lửa bốn phía, hóa thành khói thuốc súng tràn ngập.



Hả hả hả? Thanh Kiều bây giờ hoàn toàn, hoàn toàn, trăm phần trăm ngây dại.



Cái gì? Tiểu Đoàn Đoàn, chẳng lẽ ngươi chỉ vì cái này mà hoài nghi ta sao? Không đúng nha, tuy rằng ta quả thật không giống người thường chút, nhưng ngươi cũng không nên nghi ngờ ta như thế chứ? Cái đó và tình tiết trong truyện xuyên không bình thường không giống nhau nha! Trong những tiểu thuyết kia không phải đều viết thế sao – – bởi vì nữ chính béo không giống người thường, đống mĩ nam thiên hạ đệ nhất nhị phong tao kia sẽ đều như thiêu thân lao đầu vào lửa yêu nàng, cũng từ đó ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục…



Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ ót chảy xuống, cuối cùng chui vào áo cô, biến mất không thấy.



Đoàn Ngọc thấy cô á khẩu không trả lời được, lạnh lùng cười, quay đầu vỗ tay nói: “Người tới, đưa Ngộ Không tiến vào!”



Ngộ Ngộ Ngộ Ngộ Không? (chắc ai cũng biết nhân vật này ở tác phẩm nào)



Thanh Kiều 囧 đến cằm cũng muốn rớt, cái đoạn này lại là lấy ở đâu đây? Chẳng lẽ Ngô Thừa Ân* cũng xuyên?



*Người viết Tây Du ký




Cửa lao mở rộng ra, người đi tới thực khiến cô bị sốc.



– – người tới không phải ai khác, chính là tiểu hòa thượng mấy tháng trước gặp ở Thượng Thanh Tự.



“Ngộ Không tiểu sư phụ, ngươi tới nói cho vị cô nương này, cái bớt hoa mai trên người nàng rốt cuộc là cái gì?” Đoàn Ngọc vẫn cười, ánh mắt nhẹ bổng hướng bên cạnh đảo qua.



Tiểu hòa thượng liếc mắt nhìn Thanh Kiều một cái, hai tay tạo thành chữ thập thần sắc bình tĩnh nói: “Bớt hoa mai là ấn ký chỉ có trong truyền thuyết hoàng tộc Tây Vực Biên Mục. Nếu người thừa kế hoàng tộc là nữ, thì trên cánh tay phải có hình một đóa hồng mai 5 cánh; nếu người thừa kế hoàng tộc là nam, ở trước ngực cần phải có hình một cái đầu sói có nanh màu xanh.”



Bốp! Thanh Kiều nghe thấy tiếng cằm mình rơi xuống đất rõ ràng.



– – Ngộ Không đồ nhi tốt, đừng nói lung tung, sư phụ cũng không làm chuyện có lỗi với ngươi nha!



Đoàn Ngọc chậm rãi liếc nhìn cô một cái, trong mắt tràn ngập một màn tối tăm ghê người: “Tốt lắm, ngươi nói xem, Biên Mục hoàng tộc này và nước ta có quan hệ gì?”



Sắc mặt tiểu hòa thượng có chút khó xử, cố gắng nói: “Năm đó khai quốc kiến triều, phần lớn tiểu quốc xung quanh thần phục quy hàng, tự nguyện trở thành nước chư hầu, duy chỉ có quốc vương Tây Vực Biên Mục dũng mãnh thiện chiến thà chết không theo… Cao tổ tức giận, phái hai mươi vạn tinh binh vây diệt, cuối cùng… Cuối cùng…”



“- – cuối cùng như thế nào?” Thanh âm Đoàn Ngọc, lạnh như một khối băng, không chút tình cảm.



“… Cuối cùng Biên Mục hoàng tộc bị diệt sạch, không một ai may mắn thoát khỏi, Biên Mục tộc cũng bởi vậy mà thiệt hại nặng nề, lui về cư trú rải rác cạnh Tây Vực , không tập hợp lại vì quốc gia.”



Tiếng Tiểu hòa thượng xa xa bay tới, Thanh Kiều cảm thấy thân thể mình như rơi vào hầm băng, từng tấc từng tấc chậm rãi lạnh đi.



Cái gì chứ? Đây là đang làm cái gì? !



Cái gì mà hoàng tộc, cái gì mà bớt hoa mai ? Trời ạ, chẳng lẽ ta xuyên đến nơi này là để diễn Mai hoa lạc*! Đứa bé bị đánh tráo, bớt hoa mai, thân thế ly kỳ, hết thảy hết thảy đều cẩu huyết kinh người như vậy, ý, còn có Cảnh Đào GG** kia, người ta diễn vai nam thứ nhất Bối lặc gia Hạo Trinh – – ta nói giáo chủ rít gào, một ngày nhập giáo suốt đời vì chúng (giáo chúng), xem ra ta đúng là xuyên đến đâu cũng đừng hòng thoát khỏi huynh nha!



*Phim do Quỳnh Dao biên kịch, chưa xem nên k biết nội dung, hình như rất sướt mướt



**Cảnh Đào đóng Hạo Trinh trong Mai hoa lạc



Cô tự giễu muốn cười, lại chỉ có thể nhếch miệng.



“…Cho dù ta bị các ngươi nhận định là trẻ mồ côi Biên Mục hoàng tộc, thì sẽ ra sao?” Mặt trắng bệch, cô cắn chặt răng, “Ta căn bản không nhớ được chuyện cũ trăm năm trước này, huống hồ ta mà biết, một cô gái yếu đuối có thể làm gì được các ngươi?”



“Cô nói xem?” Đoàn Ngọc mỉm cười, ghé sát mặt đến trước mặt cô, “Cưỡng ép thái tử, trộm thánh vật Ma Giáo, cô nói cô muốn thế nào?”



“Đây, đây không phải là trộm! Cũng không liên quan đến Ma Giáo!” Thanh Kiều hoảng hốt, cuống quít đưa tay bảo vệ vòng tay, “Ta không làm thương tổn thái tử, ta vẫn đối với hắn rất tốt, ta cho hắn ăn rất nhiều rất nhiều đồ ăn, ngươi, ngươi có thể hỏi hắn…” Càng nói càng nói năng lộn xộn, cô biết mình đã tâm thần đại loạn .



Đoàn Ngọc càng thêm tới gần, dán vào lỗ tai cô cúi đầu nỉ non: “Vậy sao, nếu không liên quan đến Cửu chuyển thanh âm linh, vì sao cô lại phải hao hết tâm tư tìm kiếm linh vật này?”



“- – Đừng nói với ta rằng, cô không biết tứ linh vật tập hợp lại có hậu quả gì!” Hắn vô thanh vô tức lùi về phía sau, lưng thẳng tắp, trong mắt tản ra tinh quang đỏ đậm bất thường, “Tiểu sư phụ, ngươi nói ra nghe xem!”



Tiểu hòa thượng hai tay chắp lại, sắc mặt thống khổ nói: “A di đà Phật, ‘Thiên địa nhân khí’ bốn vật, hợp tụ tất nghịch thiên, nghịch thiên thì không chuyện gì không đạt được, mây mưa thất thường, người giành được đều có thể làm Vương.”



“Ha ha ha…” Đoàn Ngọc ngửa đầu cười to, sắc mặt dữ tợn, “Thế nào? Chuyện cho tới bây giờ cô còn muốn chống chế? Chẳng lẽ không phải cô muốn nghịch thiên sao? ! Chẳng lẽ không phải cô muốn phục quốc sao? !”



Thanh Kiều bị sự thô bạo trong mắt hắn làm kinh hãi, ngơ ngác nhìn hắn, không nói nên lời.



Thật lâu sau.



“Tiểu, tiểu sư phụ!” Cô rốt cục tỉnh lại, vẻ mặt kích động nói, “Trụ trì nhà ngươi đâu? Không Không đại sư ở đâu? Ông, ông ấy năm đó nói với ta không phải như vậy ! Ông…”



Tiểu hòa thượng vái chào cô thật sâu: “Trụ trì đã ra ngoài Vân Du hơn một tháng, hiện tại ở nơi nào không rõ.”



“Ngươi, các ngươi mau phái người đi tìm hắn!” Thanh Kiều lo lắng, “Ông ấy có thể chứng minh trong sạch của ta, lúc trước ta cũng không biết thân phận của mình, cũng không có tâm nghịch thiên phục quốc , van cầu ngươi, giúp ta đi tìm hắn!”



Tiểu hòa thượng nhìn cô nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt rất là tiếc hận.



“Van cầu ngươi…” Cô nói xong, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, quay đầu ngơ ngác nhìn phía Đoàn Ngọc, “Đúng rồi, cha ta đâu? Ông ấy biết chuyện cái bớt hoa mai này không? Các ngươi có phải đã làm gì ông ấy hay không?”



Sắc mặt Đoàn Ngọc đã khôi phục như thường, hắn nhìn chằm chằm cô, bí hiểm nói: “… Vẫn đang tra, cho nên bên ta vẫn chưa tỏ ra biết cô khi ở trên sườn núi. Dù sao bây giờ trong cung biết được thân phận thật của cô, chỉ có hai người ta cùng Thích tiên sinh. Sau này nếu tra ra cha cô không biết chuyện, như vậy bị xử tử chỉ có một nữ tử dân gian tên Đỗ Xuân Kiều, nếu cha cô biết chuyện…” Hắn hơi ngừng lại, nhíu mày nói, “Liền tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội, chu di cửu tộc, một người sống cũng không lưu lại.”




Bộp.



Thân mình Thanh Kiều ngã thật mạnh xuống sàn nhà đá cứng rắn.



Hàm răng không ngừng run rẩy, khóe mắt có chất lỏng trong suốt trượt ra, hóa thanh hơi nước mênh mông, hết thảy đều tan.



Ra cửa lao, Đoàn Ngọc liếc mắt liền nhìn thấy nam tử áo xanh đang chờ ở ven tường .



“Ngươi thật nhanh chân.” Hắn nhếch miệng, “Sao, không vào xem?”



“Tiểu Cửu!” Nam tử gọi hắn, ngữ khí lo lắng, ánh mắt bi thương, “Cần gì phải làm tuyệt tình như vậy?”



“Hả, rất tuyệt tình sao?” Hắn nhìn người đối diện, như có chút đăm chiêu nói, “Ta cho rằng ta đối xử với nàng đủ tốt.”



“Lời nói của một tiểu hòa thượng bình thường, vì sao ngươi phải tin chứ?” Nam tử áo xanh ngắt lời hắn, vẻ mặt nóng nảy, “Nhỏ nhen, bụng dạ khó lường!”



“- – Ngộ Không là đệ tử tùy thân của Không Không đại sư .” Nhẹ liếc đối phương một cái, hắn chậm rãi nói, “Huống chi cái bớt hoa mai trên người Cố Thanh Kiều là ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt không phải giả.”



“Cho dù, cho dù nàng đúng là con rơi Biên Mục hoàng tộc, cũng không đến mức cần mạng của nàng mà!” Thanh âm nam tử áo xanh bắt đầu run rẩy, “Nàng từ nhỏ được Cố thượng thư nuông chiều, cuộc sống an nhàn vô ưu, sao có thể có lòng nghịch thiên phục quốc!”



“Hừ, ngươi biết nàng ta không có sao?” Đoàn Ngọc cười nhạo, tà tà nhướng mắt phượng, ngữ khí lạnh nhạt, “Nếu chỉ là đứa trẻ mồ côi coi như xong, nhưng nàng còn cả ngày vọng tưởng tập hợp đủ tứ linh, ngươi nói có khả nghi hay không?”



“… Tiểu Cửu! Mạng người quan trọng, ngươi tuyệt đối phải suy nghĩ kỹ!” Thanh y nam tử biết hắn tâm ý đã quyết, nhịn không được sắc mặt tái nhợt, “Vô luận như thế nào, nàng là vị hôn thê ngươi tự mình chọn lựa , chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không có cảm tình đối với nàng ? !”



“Cảm tình?” Đoàn Ngọc chẳng hề để ý nhướng mày, cười nhạt, “Chỉ là thứ dư thừa.”



“Ta đối với đời người cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần hết thảy theo quỹ đạo đã định, như vậy lòng mới thanh thản.” Hắn giơ tay lên, từng chút từng chút ve vuốt ngọc bội trên lưng , thần sắc yêu thương, “Nhưng nếu… Nếu có người mưu toan quấy rầy quỹ đạo này, cũng chỉ đành trừ tận gốc bọn họ, không lưu nửa điểm dấu vết có thể nhen nhóm lại.”



Hắn nhanh ngẩng đầu, nhìn đối diện cười híp mắt nói: “Thà rằng giết lầm một trăm, cũng không thể buông tha một người – – Thích tiên sinh, ngươi hẳn là biết đạo lý này.”



Người đối diện hoàn toàn bình tĩnh lại.



“Ta chỉ sợ ngươi hối hận.”



Thật lâu sau, Thích tiên sinh buồn bã nói với hắn.



“Hối hận?” Đoàn Ngọc mỉm cười, trong mắt tràn đầy chế nhạo và giễu cợt, “Ngược lại ta rất chờ mong loại cảm tình đó.”



Dứt lời, hắn xoay người, nghênh ngang mà đi.



“Tiểu Cửu, ta hi vọng ngươi đừng giống như ta năm đó …”



Thích tiên sinh nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong mắt là hiu quạnh vắng vẻ.



“… Đợi cho đến ngày ngươi nhấm nháp được tư vị này, hết thảy đều đã quá muộn.”



– – quá muộn quá muộn.



Cho dù khi đó ngươi đã hùng mạnh đến mức có thể một tay che trời, rốt cuộc cũng không thể quay lại, cùng nửa phần hồi ức của nàng…..


Bình Luận (0)
Comment