Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 29



Trong địa lao thập phần lạnh như băng, Thanh Kiều chỉ mặc chiếc váy mỏng mùa hè, nhịn không được lạnh cóng tới mức run lẩy bẩy.



“Làm phiền đại ca – -” cô thò đầu ra, nhẹ giọng gọi lính canh ngục ở cửa, “Có thể giúp ta tìm một bộ xiêm y dày một chút không? Nơi này thật sự rất lạnh.”



Liên tục gọi vài tiếng, lính canh ngục chỉ coi lời cô như tiếng rắm, mặt không chút thay đổi mắt điếc tai ngơ.



Trong lòng biết vô vọng, Thanh Kiều thở dài, ngồi trở lại trên giường đá.



Nhìn sang đống chăn bông đen xì xì kia, bất chấp, cuối cùng trải rộng nó ra bọc người lại. Một mùi ẩm mốc hôi hám khó ngửi ùn ùn kéo đến, cô cố nén cơn buồn nôn, che mũi tận lực giảm thiểu hô hấp.



Quấn một lát vẫn cảm thấy lạnh, vì thế đem thân mình cuộn thành một đống, lặng lẽ co vào trong góc.



Bỗng nhiên cảm thấy lưng có cái gì đang ngọ nguậy, chui ra từ dưới người cô.



Trong đầu ánh sáng chợt lóe, cô phản xạ có điều kiện dịch thân mình, thấy một con chuột to béo đen thùi từ sau lưng cô chui ra, lại chít chít kêu bò qua bàn chân cô.



“A – -” cô hét lên một tiếng tức khắc nhảy xuống giường, phi vội ra mép cửa lao xin giúp đỡ: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đổi phòng giam khác cho ta, trên giường này có chuột!”



“- –chuột thì có cái gì mà ngạc nhiên?” Lính canh ngục liếc trắng cô một cái, “Không có rắn coi như số ngươi gặp may đấy!”



Khuôn mặt Thanh Kiều ngay lập tức trắng bệch.



“Đi đi đi, vào trong mà đần ra đi!” Lính canh ngục bắt đầu không kiên nhẫn, dùng chuôi kiếm cứng rắn ra sức gõ vào tay cô đang bám trên thanh sắt, “Ngươi một tên phạm nhân tử hình còn muốn đãi ngộ đặc biệt gì chứ?”



Thật là đau, Thanh Kiều ngơ ngẩn buông tay ra, thất hồn lạc phách quay về trong lao.



Giường thì không dám ngủ, chẳng lẽ đêm nay phải ngủ trên sàn nhà lạnh như băng này? Rắn, chuột, kiến chẳng phải càng nhiều hơn sao?



Nghĩ nghĩ, cô cắn răng, lấy cái chăn xuống, túm thành một cục đến trước giường.



Bốp! Bốp! Bốp!



Cô bắt đầu dùng sức đập lên đệm rơm, một cái, lại một cái, dùng tới cả lực bú sữa. Bên trong đống rơm vài con chuột lục tục chui ra, một đống Tiểu Cường, còn cả những sinh vật không biết tên.




Cứ như vậy liên tục đập lặp lại, cho đến khi xác định không còn con gì từ bên trong rơm rạ chui ra ngoài, cô rốt cục dừng lại, cả người yếu ớt ngã ngồi bên giường.



Ngửi mùi nấm mốc và tanh hôi khắp phòng, cô không khỏi nhớ tới, căn phòng thuộc về mình trong ngôi nhà kia.



Giường lớn mét tám, nệm vừa mềm vừa dày, chăn nhung lông vịt tràn ngập mùi ánh nắng.



Khi thời tiết lạnh, cha già trước tiên sẽ trải thảm điện cho cô, còn cả lò sưởi chân.



Buổi sáng không muốn rời giường, mẹ già sẽ cười hì hì tung chăn của cô: “Trời sáng rồi, giục heo rời giường!”



Bất giác mũi chua xót.



Cô lại nghĩ tới tiết ngữ văn năm đó, thầy giáo giảng những anh hùng cách mạng Tra chỉ động (1), nhấn mạnh bọn họ tuyệt không cúi đầu dưới khổ hình.



“Ai da, nếu tớ sinh ở thời kỳ cách mạng, nhất định là người đầu tiên đầu hàng nhận tội.”



Khi đó cô quả thực sởn gai ốc, thẳng thắn với bạn ngồi cùng bàn như thế.



Nhưng hôm nay, người ta căn bản không cho cô cơ hội nhận tội, trực tiếp liền đem cô xử tử hình.



Haiz, thói đời mờ ám này, muốn làm cẩu hùng (người vô tích sự) cũng không được.



Cô thở dài, nhếch miệng tự giễu.



Xoa mặt một cái, ẩm ướt đầy tay, vuốt ra một đống nước, ánh lên chói mắt.



Mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, chợt nghe cửa lao loáng thoáng có tiếng ồn ào.



“Đỗ Xuân Kiều, có người tới thăm ngươi!”



Cửa lao mở ra, lính canh ngục đẩy mạnh một cơ thể nhỏ xinh vào, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng!”



Người nọ thiếu chút nữa té ngã, còn xoay người vội vàng không ngừng gật đầu nói cảm ơn với lính canh ngục, quay đầu vừa thấy Thanh Kiều, liền bộp một tiếng quỳ rạp xuống đất.



“Tiểu thư!” Cô ngẩng đầu lên, khắp mặt đều là lệ trong suốt, “Tiểu thư, nô tì đã tới chậm!”



Thanh Kiều nhìn thẳng gương mặt quen thuộc này, nhịn không được thanh âm run run: “… Đông, Đông Hỉ?”



Bóng người phủ phục trên mặt đất gật gật đầu, dường như đang ra sức nén lệ.



“Khụ khụ.” Thanh Kiều nhịn không được đưa tay kéo cô, “Đứng lên mà nói, quỳ làm cái gì?”



Lời còn chưa dứt, Đông Hỉ đã nhào tới, ôm lấy cô giọng nói bi thống, “Tiểu thư, bọn họ sao có thể đối xử với người như vậy? Người chính là thiên kim Thượng Thư phủ mà!”



Thanh Kiều khoát tay, nhẹ nhàng lau lệ bên khóe mắt cho nàng: “Đừng nói cái này nữa, ngươi trước tiên nói cho ta biết, ngươi vào đây bằng cách nào?”



Đông Hỉ nắm lấy tay cô, nức nở nói: “Là, là Thích tiên sinh cho phép nô tì tới thăm người.” Nói xong nàng lại bắt đầu nước mắt bay tứ tung: “Tiểu thư, người rốt cuộc phạm phải lỗi gì? Vì sao bọn họ muốn bắt người lại?”



“Điều này… Ta cũng không biết.” Thanh Kiều lắc đầu, cười khổ, “Bên trên nói ta sai, thì ta đây chính là sai.”



“- – tiểu thư, người đừng lo lắng! Nô tì lập tức báo cho lão gia cứu người ra!” Đông Hỉ vội đứng lên, thần sắc kích động, “Lão gia có bản lĩnh như vậy, chức quan lại lớn, nhất định có cách…”



Trong mắt tinh quang chợt lóe, Thanh Kiều nắm chặt tay cô: “Ngươi nói, cha ta còn chưa biết chuyện ta bị giam ở đây?”



Đông Hỉ khó xử cắn môi: “… Thích tiên sinh nói, phàm là tin tức về tiểu thư, đều bị phong tỏa.”



Trong lòng bỗng trầm xuống, cô hiểu, lúc này Đoàn Ngọc hoàn toàn không tính cho cô đường sống!



Nhắm mắt lại trầm tư thật lâu, cô quay đầu nghiêm mặt nói: “Đông Hỉ, nghe tiểu thư một câu – – ngươi trở về nói cho lão gia, nếu có thể cứu ta ra đương nhiên là tốt, nếu cứu không được…” Cô dừng một chút, cười ôn hòa, “Ta cũng tuyệt không trách ông ấy. Sau này nếu ta có vạn nhất, ngươi nhất định phải chiếu cố lão gia thật tốt, khuyên ông nhanh chóng về nông thông quy ẩn, quan trường này, vẫn là đừng nán lại.”



Sau này cho dù Đoàn Ngọc như mong muốn trừ được cô, cũng khó đảm bảo hắn sẽ không sinh nghi Cố thượng thư, vẫn nên khuyên cha già nhanh chóng ẩn cư cho tốt.



Đông Hỉ đứng một bên gạt lệ, sớm khóc không thành tiếng.



“Chớ khóc chớ khóc.” Cô xốc lại tinh thần an ủi nàng, “Ta sẽ không sao đâu, người hiền có trời phù hộ, tiểu thư của ngươi… Là thần nữ mà.”



Đông Hỉ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mê mang.




Cô mỉm cười – – haiz, ta đúng là thần nữ, nữ bệnh thần kinh.



“Ngươi quên lời tiên đoán của thuật sĩ giang hồ năm đó rồi sao? Mạng của tiểu thư ta cực kì kiên cường!” Cô nhắc nhở Đông Hỉ.



“… Thật, thật sự là thần nữ?” Đông Hỉ khóc đến không kịp thở, sụt sùi hỏi.



“Đúng, thần nữ tuyệt đối!” Thanh Kiều như đinh đóng cột nói, “Còn là Thánh mẫu giáo đấy!”



Vì thế Đông Hỉ nhiều ít cũng bình tĩnh lại, tiếng khóc cũng nhỏ đi nhiều.



Lại dặn dò Đông Hỉ một chuyện nữa, dặn cô mọi sự cẩn thận, rốt cục vẫn phải tiễn bước cô.



Thanh Kiều suy sụp tựa vào tường, thở dài một hơi thật sâu.



Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là thời gian chờ đợi cái chết.



Dù sao đi nữa, xem ra duyên phận của mình và thế giới này sắp hết, đáng tiếc là còn chưa tìm được đế linh. Không biết lần này sau khi chết, có thể xuyên một lần nữa không đây?



Cô sờ sờ vòng tay bạc trên tay, nói khẽ: “Thực xin lỗi, chỉ sợ liên lụy khiến mày hóa thành tro .”



Lại thấy vòng tay bạc chợt lóe bạch quang, cô đang kinh ngạc, nghe cửa lao kẽo kẹt một tiếng lại bị mở ra.



Lần này đi vào, là Thích tiên sinh.



Nhìn thiếu nữ trước mắt hai gò má gầy yếu, hai mắt sưng đỏ, hắn đã đoán nha đầu kia nhất định là khóc cả đêm, trong lòng càng thêm thương tiếc.



“A Kiều, con thế nào?” Hắn vươn hai tay hướng Thanh Kiều, cổ họng khàn khàn.



Thanh Kiều vừa thấy bộ dáng từ ái của hắn, không biết tại sao, chưa nói lệ đã rơi: “… Thích tiên sinh…”



Thích tiên sinh kéo cô từ mặt đất đứng lên, ôn hòa vuốt ve tóc của cô: “A Kiều ngoan ngoãn, con chịu khổ rồi.”



Thanh Kiều dựa vào trước ngực hắn, chỉ cảm thấy sự ấm áp không nói nên lời, tựa như vòng ôm của phụ thân: “Thích tiên sinh, cứu cứu con! Con không biết mình là con rơi của Biên Mục tộc, càng không có ảo tưởng nghịch thiên tạo phản…”



Thích tiên sinh thở dài, ngữ khí bi thương: “A Kiều, con đã không có tâm nghịch thiên, vì sao phải hao tổn tâm cơ sưu tập tứ linh?”



“Con không có…” Thanh Kiều ngẩng đầu đang muốn giải thích, cũng không nhìn thấy tinh quang sáng rực trong mắt Thích tiên sinh.



Hắn là ai chứ? Vạn Sự Thông nổi danh khắp thiên hạ, có lẽ thứ hắn biết không ít hơn so với Đoàn Ngọc.



“Thích tiên sinh, kỳ thực con…” Cô trầm ngâm một lát, nghĩ rằng chi bằng nói toàn bộ ra, chẳng quản hắn tin hay không, ít nhất trước tiên kéo dài thời gian một chút, cố gắng sau này còn có cơ xoay chuyển mạng sống, “Kỳ thực con là xuyên…”



Cô cắn răng một cái lại lần nữa ngửa mặt lên, nhưng trong phút chốc sắc mặt trắng bệch.



– – cửa lao, có thân ảnh áo bào tím hoa mỹ đang lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ, cười như thật như giả.



“Mặc cái gì?” Thích tiên sinh đắm chìm trong không khí sầu não không phát hiện, chỉ lo lắng hỏi.



“Xuyên… Xuyên… Xuyên…” Thanh Kiều nghẹn họng nhìn trân trối, trong đầu bắt đầu nhanh chóng chuyển động.



“Tay của ta xuyên qua tóc đen của con?”



“Hả?”



“Xuyên Sơn Giáp (tê tê) thích nhất ăn kiến?”



“Hả?”



“Xuyên tâm liên* là một loại thuốc thanh nhiệt giải độc tốt?”



*Xuyên tâm liên (穿心蓮), danh pháp khoa học Andrographis paniculata (đồng nghĩa Justicia paniculata), hay còn gọi là công cộng, hùng bút, nguyên cộng, lam khái liên, cây lá đắng, khô đảm thảo, nhất kiến kỷ, là một loài cây thảo thuộc họ Ô rô (Acanthaceae), có nguồn gốc từ Ấn Độ và Sri Lanka.



Cây này là bản địa của khu vực Ấn Độ và Sri Lanca, được di thực và trồng phổ biến ở Nam Á, Đông Nam Á, miền nam Trung Quốc, nơi mà nó được dùng để trị một số bệnh viêm nhiễm, được dùng trước khi có thuốc kháng sinh. Người ta dùng chủ yếu lá và rễ của nó để làm thuốc. Hiện nay cũng được trồng tại khu vực Caribe, Trung Mỹ, Australia và châu Phi.



Thân mọc thẳng đứng, cao từ 0,3-0,8 m, nhiều đốt, nhiều cành. Lá nguyên, mềm, mọc đối, cuống ngắn, phiến lá ình trứng thuôn dài hay hơi có hình mác, hai đầu nhọn, mặt nhẵn, dai 3-12 cm, rộng 1-3 cm. Hoa màu trắng, điểm hồng, mọc thành chùm hình chuỳ ở nách lá hay đầu cành. Quả dài khoảng 15mm, rộng 3,5mm, hơi nhẵn. Hạt hình trụ, thuôn dài. Mùa hoa từ tháng 9 đến tháng 10.



Theo Wiki



“Hử?”




“A Kiều, con rốt cuộc muốn nói cái gì?” Thích tiên sinh day trán, gân xanh trên trán nổi lên ba sợi.



“Aha, Aha, Aha ha!” Đắm chìm dưới ánh mắt “Giết tất chết” ở phía xa kia, Thanh Kiều chỉ cảm thấy từng mảng da gà liên tiếp nổi lên, “Xuyên… Xuyên…”



“- – xuyên đường phong (gió lùa) rất lạnh! Phải không?” Ánh mắt cô bỗng nhiên sáng lên.



“Thích tiên sinh giúp con đổi nhà tù đi, đông cứng chết con rồi!”



Thích tiên sinh kinh ngạc nhìn cô nửa ngày, bỗng nhiên dường như hiểu được, vỗ vỗ bờ vai cô mỉm cười: “Được, được, ta sai người đổi một gian ít gió hơn.”



Khuôn mặt Thanh Kiều lập tức suy sụp: “Có thể đổi một gian không có gió không?”



Thích tiên sinh buồn cười đang muốn cười ra tiếng, lại nghe phía sau có người miễn cưỡng nói: “Không có lửa làm sao có khói – – ta nói Thích tiên sinh, ngươi tại sao có thể một mình sắp xếp phạm nhân trong lao của bản vương chứ?”



Nhàn nhạt chế nhạo, mang theo một tia trào phúng không dễ phát hiện.



Cười khổ một tiếng, Thích tiên sinh lắc đầu với Thanh Kiều, ý bảo cô không cần căng thẳng.



“Vương gia!” Hắn quay đầu đi cất cao giọng nói, “Ta chỉ là tới đây thăm con gái của cố nhân, không có ý khác!”



“… Không có tốt nhất.” Đoàn Ngọc tựa bên khung cửa, bí hiểm chậm rãi mở miệng, “Thích tiên sinh phải nhớ , trong lao này giam chính là trọng phạm triều đình, quốc cữu gia cũng không nên nhất thời hồ đồ, đừng làm ra chuyện gì mất thân phận mới tốt!”



Trong mắt Thích tiên sinh xẹt qua một tia sáng nhạt, hạ mí mắt không nóng không lạnh nói: “Vương gia, Thích mỗ đương nhiên tự có chừng mực.”



Đoàn Ngọc cũng không cảm kích, cứ thế đứng ở cạnh cửa nhìn họ, ung dung nói: “Sắc trời đã tối, ta thấy quốc cữu gia vẫn nên hồi phủ đi, miễn cho thái tử điện hạ lại xảy ra bất trắc gì!”



“Ngươi…” Thích tiên sinh nhịn xuống, quay đầu nhìn thiếu nữ quần áo mỏng manh trước mắt, cởi áo choàng của mình xuống bao chặt lấy cô, “A Kiều, con cố chịu đựng, ta sẽ trở lại thăm con.”



Năm ngón tay Thanh Kiều nắm chặt áo choàng, cảm thấy mũi chua xót, khẽ gật đầu.



Thích tiên sinh vừa đi, Đoàn Ngọc tức khắc đi thong thả đến trước mặt cô, ngón trỏ cong lên, nhẹ nhàng nâng cằm cô.



“- – đừng vọng tưởng Thích tiên sinh sẽ cứu cô.”



Trong ánh nến một khuôn mặt tuấn tú minh minh diệt diệt (hiện hiện ẩn ẩn), nhìn không ra nông sâu, cho dù mười dặm gấm vóc lộng lẫy cũng không hơn nửa phần quang hoa (ánh sáng) của hắn.



“Có hoa mai ấn thì sao? Mệnh định người thì như thế nào? Chỉ cần có ta ở đây một ngày, ai cũng đừng nghĩ lật đổ thiên hạ Đoàn gia!”



Trong mắt hắn bỗng nhiên phủ kín sắc đỏ âm ngoan, đỏ tươi như khát máu.



Làn da thật đẹp, phảng phất giống như Tu La tái thế. (chị còn có thể mê zai trong hoàn cảnh này hử)



“… Vương gia, nếu ta cho ngươi biết, ta tập hợp đủ tứ linh đều không phải vì nghịch thiên phục quốc, chỉ là muốn hoàn thành xong một tâm nguyện, ngươi tin chứ?”



Thanh Kiều lẳng lặng nhìn thẳng hắn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, giống một tầng sa lúc ẩn lúc hiện.



“Tâm nguyện?” Đoàn Ngọc buông cô ra, ngẩng đầu lên cười to, giống như nghe được chuyện cười hoang đường nhất trên đời, “Cái tâm nguyện gì đáng giá để cô hao hết tâm tư sưu tập tứ linh? Tiền tài của cải? Danh lợi địa vị? Tiểu Kiều, đừng nói với ta rằng cô sưu tập chúng chỉ là để thưởng thức!”



Hắn ngưng cười, hung hăng trừng cô, trong mắt có sát khí thoáng hiện.



Tâm co rút, Thanh Kiều vô lực chậm rãi tựa lên tường.



Từ đáy lòng cô cười nhạo bản thân mình ngây thơ, ngu ngốc – – mặc dù thành thật với người này, thì sẽ thế nào chứ? Hắn chưa chắc sẽ buông tha mình, bởi vì hắn không có tâm, hắn là một con quỷ, trong đầu hắn chỉ có thiên hạ Đoàn thị này.



Too simple, sometimes naive.*


Bình Luận (0)
Comment