Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 34



(sang phần hai, đầu tất cả các chương đều là chữ món nha)



Mỗi câu chuyện xưa đều có cái mở đầu, mở đầu của câu chuyện xưa này là—–



Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu.



Núi là Tây Lăng sơn, miếu tên Tiễu Tiễu miếu.



Chuyện kể rằng Tiễu Tiễu miếu là một ngôi miếu cổ trăm năm có lịch sử lâu đời, có văn hóa miếu sâu xa bền chắc. Tất cả tăng nhân đều phải kinh qua sự thi tuyển trùng điệp của miếu, từng bộ não hoàng kim não bạch kim não hắc kim (ý là loại chỉ số IQ nào cũng có), bao nhiêu sự ưu tú trong trăm dặm đều hội tụ nơi đây, nhất tỉnh, nhất bộ, nhất huyện, nhất quốc gia…….



Ặc, tóm lại một câu, hòa thượng ở đây ngoài không có tóc ra, cái khác đều có.



Trụ trì đương nhiệm của Tiễu Tiễu miếu là Mãn Mãn đại sư, là một vị danh sĩ tri thức ưa thích phong nhã. Mỗi ngày ngoài dốc lòng nghiên cứu Phật pháp, khi nhàn hạ cũng rất thích thưởng thức thư pháp, trong phòng thiền còn treo đầy các loại tác phẩm của các danh gia mỗi triều đại.



——-“Hạnh hoa sơ ảnh lí, xuy địch biệt thiên minh.”



(Hạnh hoa thưa bóng rọi, sáo thổi tới bình minh – trích “Lâm giang tiên” của Trần Dư Nghĩa (nguồn: thivien.net))



Hảo cú hảo cú! (cú: câu)



——”Xuân sắc tam phân, nhị phân trần thổ, nhất phân lưu thủy.”



(Cảnh xuân ba phần, hai phần theo cát bụi, một phần theo dòng nước – trích bài từ Dương hoa của Chương Chất Phu)



Hảo từ hảo từ!



——”Bệnh dực kinh thu, khô hình duyệt thế, tiêu đắc tà dương kỉ độ?”



(câu này m k tra đc rõ lắm, chỉ biết tác giả là Vương Nghi Tôn, đại ý câu: tác giả tự so mình vs con ve, nhờ vật giãy bày nỗi lòng, biểu lộ nỗi bi thương của kẻ sĩ phong kiến đối vs quốc gia đổ nát, thân k nơi nương tựa.)



Quả thực chính là tác phẩm xuất sắc truyền lại cho đời sau nha!



Ý, trên tường này là cái gì? Dán hoa cẩn thận như thế, chắc hẳn là tác phẩm danh gia tiêu biểu được Mãn Mãn đại sư yêu thích.



Tới, chúng ta kéo gần màn ảnh lại một chút, cùng nhau chiêm ngưỡng xem.



——“Chúc mừng! Mãn Mãn đại sư được chọn làm người lãnh đạo mới của miếu!”



Ớ?




—–“Thuyền đi biển dựa vào người cầm lái, Mãn Mãn chính là ánh dương đỏ kia!”



Ớ ớ?



——“Mãn Mãn đại sư, hằng – duyến – đường, ngưu ngưu ngưu!” (hình như đây là 1 câu quảng cáo j đó, đại ý là thịnh vượng phát triển, may mắn)



Ớ ớ ớ?!



Lau mồ hôi, quên đi, không nên nhìn, chúng ta phóng ánh mắt ra xa chút, đi xem bên ngoài tiểu viện một cái.



“Aiz….” Một vị nam tử áo xám trẻ tuổi, hiện đang nhìn bầu trời thở dài.



Người này mặt mày tuấn tú, dáng người thẳng tắp, thoạt nhìn cũng là một nam nhi tốt thiết cốt leng keng (thiết cốt: khí phách rắn rỏi, sắt đá), đáng tiếc toàn thân đều tỏa ra sự đau buồn nhàn nhạt, rất không phù hợp.



“Lỗ đại hiệp, ngài tới đây gánh nước cho Tiểu sư muội hả?”



Trong miếu có tiểu sư phụ chào hỏi hắn.



Thì ra vị này là khách quen của Tiễu Tiễu miếu, đệ tử thứ mười tám đời thứ bảy của Tây Lăng phái Lỗ Hoa Hoa đại hiệp.



“Đúng vậy.” Hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt không biết làm thế nào, “Thập cửu muội nói muốn uống bích lạc thủy ở đây, ta liền bị nàng đuổi đến đây.”



“Sư phụ của các ngài cũng thật chiều nàng a!” Tiểu sư phụ cười thần bí làm trạng thái bát quái, “Nghe nói người ta xuất thân võ lâm thế gia?”



“Đúng vậy.” Trên mặt Lỗ Hoa Hoa tràn ngập ngưỡng mộ, “Nghe nói Thập Cửu muội là con gái duy nhất của tuyệt đỉnh cao thủ ‘Đông Phương Hồng’ và ‘Tây Môn Bất Bại’, sư phụ đối xử với nàng trọng hậu có thừa.” Nói tới đây, hắn thở dài, ngữ khí cảm khái, “Thập Cửu muội thoải mái biết bao! Mỗi ngày không cần tập luyện không cần làm việc, chỉ cần quạt giúp sư phụ, đọc báo cáo cho trụ trì là xong.”



“Sao danh hào của hai vị đại hiệp này ta chưa từng nghe nói?” Tiểu sư phụ nói thầm.



“Ta cũng chưa từng nghe thấy.” Lỗ Hoa Hoa lắc đầu, “Nhưng nếu sư phụ nói bọn họ là tuyệt đỉnh cao thủ, thì khẳng định là không khác mấy, phỏng chừng là cao nhân đã sớm ẩn thế, chúng ta là vãn bối đương nhiên kiến thức nông cạn.”



“Có đạo lý.” Tiểu sư phụ tỏ vẻ đồng ý gật đầu, “Lại nói, Lỗ đại hiệp, Tiểu sư muội của các ngài đến Tây Lăng phái lâu như vậy, đã từng thể hiện võ lâm tuyệt kỹ gì chưa?”



“Cái này….” Lỗ Hoa Hoa cắn môi dưới, có chút khó xử.



Hắn nhớ tới đoạn đối thoại với sư muội buổi sáng hôm nay.



“Tiểu sư muội…..”



“Gì vậy?”



“Tam sử tỷ bảo muội đi luyện tập…..”



“Ta không luyện! Đã nói bao nhiêu lần rồi? Ta có thần công hộ thể, luyện cái gì mà luyện?!”



“Ặc, tỷ ấy nói là luyện ‘tha ma’ (tha ma nghĩa là xát đay), còn nói muội nhất định sẽ thích…..”



“A, sao huynh không nói sớm! Ở đâu? Bảo các tỷ chờ nha, ai cũng không được đi trước!”



Cô gái luống cuống tay chân một hồi.



“Tiểu, tiểu sư muội…..”



“Cái gì?”



“Cái kia….” Mặt cũng nghẹn đỏ, “Nghe sư phụ nói, muội có một tuyệt chiêu Đông Phương đại hiệp mật truyền, không dễ để lộ ra ngoài, không biết sư huynh ta có vinh hạnh này hay không…..”



“Thế nào, huynh muốn xem ‘nhất kiếm tiêu huyết’?” Cô gái dừng động tác, trừng lớn đôi mắt trong veo như nước.



“Đúng đúng, chính là cái tên đó!” Hắn vội không ngừng gật đầu, cõi lòng đầy chờ mong trong mắt tỏa trái tim, cái tên này nghe thật lợi hại!



“……Cũng được.” Nhãn châu cô gái xoay chuyển, khóe miệng tà tà nhếch lên, “Nhưng nước trong vại trong phòng ta sắp hết…..”



“Sư huynh đây đi gánh cho muội!” Không chút do dự.



“Ai da, muội đây sao có thể không biết xấu hổ thế!” Ngoài miệng nói xong, ánh mắt lại từ từ bay xa, đã lâu không được uống nước suối Bích Lạc trong Tiễu Tiễu miếu…..”



“Nhất định sẽ gánh đầy hai vại lớn cho sư muội!”



Trảm đinh chặt sắt nghĩa bất dung từ (không thể chối từ), vì tuyệt chiêu, bất cứ giá nào!



“Cám ơn sư huynh.” Lúc này cô gái mới dịu dàng cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp.



“——sư huynh, cho mượn kiếm huynh dùng chút.” Cô đưa tay rút ra bảo kiếm hắn treo bên hông, trong mắt hàn quang chợt lóe, “Huynh hãy nhìn cho kỹ, chiêu này ta chỉ ra một lần!”



“Ừ ừ.” Hắn nhanh chóng ngừng thở, trừng lớn hai mắt, chỉ sợ nhìn lỡ một chút động tác nào.



Thấy cô gái hít sâu một hơi, đứng nghiêm trước bàn vuông trong phòng, sắc mặt nghiêm túc.




Gió từ cửa sổ thổi qua, từng sợi tóc đen bên tai cô khẽ phất, cả người càng tỏa ra xuất trần thoát tục phiêu phiêu dục tiên.



“Hây!”



Một con đại bàng giương cánh, tay phải cô hướng lên phía trước, đem bảo kiếm đâm thật sâu vào quả hồng trên bàn.



“Ja!”



Miệng cô lại hét lớn một tiếng, rút bảo kiếm về, đứng nghiêm, thở một hơi dài.



“Huynh xem.”



Cô chỉa chỉa quả hồng đang chảy ào ạt nước hồng ra ngoài: “Nhất kiếm tiêu huyết đó….” (một kiếm bão máu :v)



——————phân cách tuyến quả hồng bị thương———————



Khi Lỗ Hoa Hoa trở lại Tây Lăng phái, tiểu sư muội đang ở trong viện đùa chó.



“Meo Meo! Meo Meo!” Cô cầm trong tay một cây cỏ đuôi chó, cười hì hì phe phẩy cái mũi thịt của con cún mập kia, “Chúc mừng phát tài nha!”



“Ngao ngao!” Thấy con chó nhỏ kia chân sau đạp đứng thẳng lên, hai chân trước cụp xuống lắc lư lên xuống, giống như chắp tay thi lễ.



“Có gì đó kỳ lạ!” Lỗ Hoa Hoa nói thầm trong lòng, Thập Cửu muội này không chỉ bản thân kỳ quái, sủng vật nuôi cũng kỳ lạ—–sao lại có chó tên là Meo Meo chứ?



“Lỗ sư huynh đã về rồi?” Tiểu sư muội quay đầu thấy hắn đứng ở cửa, nhất thời mắt cong cong, “Nước đã gánh xong rồi sao?”



“Ừm.” Không hiểu sao, Lỗ Hoa Hoa vừa thấy nàng cười liền cảm thấy lòng buồn bực, đành phải qua loa lau mặt chuyển hướng đề tài, “Sao muội không ‘tha ma’ cùng bọn Tam sư tỷ?”



“Thất sư tỷ đã về rồi!” Tiểu sư muội nhún nhún vai, “Năm đóa kim hoa ngồi đầy cả bàn rồi, cho nên ta liền tự động nhường chỗ.”



(năm đóa kim hoa là tên sau khi Thập cửu vào ms đổi, trc đó có bốn thôi)



Năm đóa kim hoa……



Lỗ Hoa Hoa nghe danh hiệu này, không khỏi nhớ tới chuyện cũ.



Chuyện kể rằng Tây Lăng phái là danh môn đại phái số một số hai trong chốn giang hồ, chưởng môn đương nhiệm là Ngũ Đại truyền nhân Trương Tứ Phong (tha thứ cho ta đi Kim đại hiệp (Kim Dung), Amen), thiết lập tám đường, Kiền Nhất, Đoái Nhị, Li Tam, Chấn Tứ, Tốn Ngũ, Khảm Lục, Cấn Thất, Khôn Bát, do tám vị đệ tử đời thứ sáu giữ chức Đường chủ.



(Kiền, Đoái, Li, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn là tám quẻ trong bát quái.)



Đường của Lỗ Hoa Hoa là Li Tam đường, Đường chủ do đệ tử thứ tư đời thứ sáu Vương Thiên Sơn đảm nhiệm. Quan điểm Vương Thiên Sơn này chọn đồ đệ cực kỳ xảo quyệt, điều kiện hàng đầu là tuổi trẻ mĩ mạo, nếu không tư chất cao tới đâu cho dù là thiên tài cũng không thu. Chuyện này làm cho chưởng môn không ít lần trách móc hắn, nhưng hắn vẫn làm theo ý mình như cũ, còn nói với bên ngoài rằng người xấu xí thì đừng tới đăng môn thỉnh giáo, nếu không hắn sẽ không kiềm chế nổi mà bổ khuôn mặt đó.



Li Tam đường bởi vậy thanh danh lan xa, trở thành “Tây Lăng mĩ nhân đường” trong truyền thuyết.



Vương Thiên Sơn tổng cộng thu mười tám đệ tử, danh hiệu “Tây Lăng thập bát mĩ La Hán”, trong mười tám đệ tử có bốn vị là nữ tử, bởi vậy lại có danh hiệu “Tây Lĩnh tứ tú” (tác giả: tha thứ cho ta Cổ đại hiệp (Cổ Long), Amen Chika: hình như….có núi Ngũ Lĩnh? :v). Nhưng tất cả đều bởi vì Tiểu sư muội đến nên thay đổi, mười tám vị La Hán phải đổi thành mười chín vị La Hán, tứ tú phải đổi thành ngũ tú.



“Ngũ tú tên này lạ lạ…..” Khi đó Tam sư tỷ kéo tay Tiểu sư muội nói như vậy, “Không bằng muội giúp chúng ta nghĩ lại, về sau chúng ta hành tẩu giang hồ gọi là gì mới hay?”



“…..Không bằng gọi là Năm đóa kim hoa?” Thanh âm Tiểu sư muội xấu hổ mang theo sợ hãi, “Bốn vị tỷ tỷ đều đẹp như tiên tử trên trời, chỉ có hoa danh (tên hoa) mới có thể tôn lên sự thanh lệ cao quý của các tỷ tỷ.”



“Hay!” Thất sư tỷ chính trực vỗ đùi, “Năm đóa kim hoa tên này hay, vang dội! Kinh điển! Tam sư tỷ, không bằng chúng ta liền lấy hoa làm danh hiệu gọi lẫn nhau?”



“…..Cũng là chủ ý tốt.” Tam sư tỷ cười nhàn nhạt, “Ta thấy ta gọi là phù dung là được, mọi người về sau có thể gọi ta là Phù Dung tỷ tỷ.”



“Ta là cúc hoa!” Thất sư tỷ nhanh chóng tranh nhãn hiệu, “Mọi người về sau đều gọi ta là Cúc Hoa tỷ tỷ.” (Viên Tử: cúc hoa =]])



“…..Ta liền gọi là thủy tiên.” Cửu sư tỷ nũng nịu che miệng cười, “Các tỷ tỷ có thể gọi ta là Thủy Tiên muội muội.”



Thập Nhất sư tỷ thấy tất cả mọi người đều nghĩ được tên hay, nhanh chóng nói: “Ta gọi là Thạch Lưu (cây lựu), ai bảo ta thích mặc y phục đỏ chứ?”



“Tiểu sư muội, muội thì sao?” Bốn vị mỹ nữ đã nghĩ tên hay, quay đầu nhất tề nhìn về phía Thập Cửu muội.



Không biết vì sao, Lỗ Hoa Hoa luôn cảm thấy khi đó sắc mặt Tiểu sư muội cực kỳ kỳ lạ, một hồi xanh một hồi trắng một hồi đỏ.



“Ta? Ha ha ha…..” Tiểu sư muội cười gượng ba tiếng, sờ sờ ót, “…..Ta thấy ta gọi là Du Thái là được.” (hoa cải dầu)



“Sư huynh còn không giúp ta đổ nước vào vại?” Tiếng Tiểu sư muội nói cười dịu dàng truyền đến, cắt ngang ý nghĩ của hắn.



“À à, ngại quá, ngay đây.” Lỗ Hoa Hoa phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng gánh nước vào trong viện.



Ào ào ào, hai thùng nước đổ vào trong vại, khí mát phả vào mặt.



“Thật thơm.” Tiểu sư muội vùi mặt vào trong vại, hít sâu một hơi vẻ say mê.



“Sư muội nói thế rất lạ.” Lỗ Hoa Hoa lắc lắc đầu, “Sư phụ nói, nước thực sự thì không có mùi. Bích Lạc tuyền này là nguồn nước tốt nhất, sao lại có mùi được?”



“Ta nói có là có.” Tiểu sư muội nói với hắn, vẻ mặt không cho là đúng, “Mùi hương của Bích Lạc tuyền há là phàm phu tục tử có thể ngửi thấy sao? Nếu chỉ là nước bình thường, tăng lữ của Tiễu Tiễu miếu cần gì chiếm lấy con suối một trăm năm không buông?”




Lỗ Hoa Hoa ấm ức, đỏ mặt nào dám nói nữa.



Thấy Tiểu sư muội lấy ra một cái chai ngọc lưu ly màu lam, múc nước ùng ục vào trong chai.



“Muội…..lại muốn đi hiếu kính sư phụ?” Hắn vẫn nhịn không được mở miệng.



Cái chai màu lam này hắn đã thấy nhiều lần, mỗi khi sư phụ luyện công khát nước đều xuất hiện đúng lúc. Tiểu sư muội đặt một mĩ danh dâng lên – “Quỳnh tương ngọc dịch”, sư phụ cũng rất thích, có lẽ là cảm thấy được cầm một cái chai hiếm lạ như vậy uống nước thật sự vô cùng có phong độ.



“Sư muội, không bằng muội trực tiếp tặng cái chai này đi.” Lỗ Hoa Hoa cảm thấy nàng mỗi ngày phải đi đưa nước thật xa vậy, thật sự vất vả, “Chỗ ở của sư phụ rất xa, muội đi chẳng lẽ không mệt?”



Theo quan sát ngày thường của hắn, Tiểu sư muội là một kẻ lười biếng không hơn không kém.



“Lỗ sư huynh, cái này huynh sẽ không hiểu đâu!” Sư muội liếc xéo hắn một cái, tiếng nói mang ba phần oán trách, “Không phải tất cả chất lỏng đều có tư cách ở trong cái bình lam này!”



Cô giơ cái bình lam đã đổ đầy nước lên trước mặt, cười hì hì nhấn mạnh: “Lam bình, uống ngon!” (nguyên văn là “Lam bình đích, hảo uống đích!” là 1 câu quảng cáo đồ uống cho trẻ em, bổ sung canxi kẽm, giúp hấp thu tốt dinh dưỡng) (1)



“…….Uống, uống ngon có gì lạ…..” Lỗ Hoa Hoa đột nhiên cảm thấy cuống họng có chút khô khan.



“Hừ! Uống nước trong lam bình của ta, sư phụ thắt lưng không mỏi, chân không đau, cả người đều khỏe mạnh sảng khoái, có thể một hơi chạy năm dặm đó!”



Lỗ Hoa Hoa mở mắt trừng trừng nhìn nụ cười của Tiểu sư muội càng lúc càng rộng, càng ngày càng đắc ý.



Hắn bỗng nhớ tới khi Tiểu sư muội tự giới thiệu với mọi người, nụ cười trên mặt cũng kì dị như vậy.



“……Chào các vị sư huynh sư tỷ!” Thanh âm của Tiểu sư muội như trộn lẫn mật ong thượng đẳng, ngọt ngào đáng yêu vô cùng, “Từ nay về sau muội chính là Thập cửu muội của mọi người.”



“Tiểu sư muội họ gì vậy?” dưới có người hỏi.



“Cái đó sao, muội họ……Cam (nghĩa là ngọt), sau này mọi người gọi muội là Cam Thập cửu muội là được.”



“Không đúng nha! Cha nương của sư muội nếu là hai vị đại hiệp họ Tây Môn và Đông Phương, thì sao lại là họ Cam chứ?”



“A, khi xuất môn bên ngoài, cha mẹ dặn muội làm người phải khiêm tốn, tuyệt đối không thể tiết lộ thân thế, còn thỉnh các vị sư huynh sư tỷ tha thứ……”



“Gia giáo tốt nha…..”



“Truyền thống tốt nha….”



“Không hổ là đại hiệp nha…..”



Một tràng tấm tắc khen ngợi.



“Tiểu sư muội, muội thật sự là con gái của hai vị đại hiệp Tây Môn Bất Bại và Đông Phương Hồng sao?”



Lỗ Hoa Hoa nghĩ đến đây không khỏi cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt.



“Không thể giả được.” Tiểu sư muội đang múc một gáo nước từ trong vại ra chuẩn bị rửa tay, thần sắc bình tĩnh.



“Nếu là con gái của đại hiệp, cần gì phải ngàn dặm xa xôi chạy tới Tây Lăng học võ?” Lỗ Hoa Hoa nghĩ thế nào cũng không thông, “Trực tiếp để cha nương muội dạy muội không phải là được rồi sao?”



“Aiz……” Tiểu sư muội buồn bã thở dài, “Cha nương muội từ nhỏ dạy dỗ muội rất nghiêm khắc, bọn họ cho rằng người tập võ phải biết học hỏi đi đây đi đó, bởi vậy liền nhẫn tâm tống ta tới đây. Kỳ thật muội…..cũng rất không muốn…..” Nói tới đây, cô phất phất tay, vẻ mặt đầy bi thương, “Lỗ sư huynh, cha nương ta rất không thích ta lấy danh hào của bọn họ hành tẩu giang hồ, kính nhờ huynh, chuyện cũ đừng nhắc lại…..”



Lỗ Hoa Hoa nhẹ nhàng “A” một tiếng, không biết nên nói gì, đành ngơ ngác nhìn nàng.



Tiểu sư muội kéo tay áo lên, lộ ra một đôi tay ngọc nhỏ dài, chậm rãi ngâm vào trong chậu nước.



Mười ngón tiêm tiêm, da trắng như tuyết, đường vân nhẵn mịn, nhìn thế nào cũng thấy là tay của thiên kim tiểu thư, chẳng có nửa điểm giống với của người luyện võ.



Bỗng nhiên có ánh sáng chói mắt, Lỗ Hoa Hoa tập trung nhìn vào, thì ra trên tay Tiểu sư muội có một cái vòng bạc chạm trổ tinh xảo, treo chín chiếc chuông nho nhỏ.



Gió thổi qua, chuông bạc bắt đầu va chạm vào nhau.



Đinh đang, đinh đang, đinh đang.


Bình Luận (0)
Comment