Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 35



“Thất sư tỷ, lần này tỷ xuống núi có gặp được chuyện gì mới mẻ không ?” Thạch Lưu cô nương, cũng chính là thập nhất sư tỷ, chậm rãi hỏi.



“Còn không phải như trước đây sao” Thất sư tỷ nhìn những gương mặt túm tụm trước mắt, hồi tưởng kể lại ” …. Cùng Hoa Thủy phái giao lưu kiếm thuật. Trong lúc lục phái bàn luận võ nghệ, sư phụ lão nhân gia cũng tiện thể xem xét đệ tử mới nhập môn của hai phái khác một lượt.”



“Có phải tất cả đều rất đẹp mắt không? ” Thanh âm nũng nịu, là của Thủy Tiên muội muội – cửu sư tỷ hỏi.



“Xí” Thất sư tỷ hừ một tiếng từ trong kẽ răng, vẻ mặt kiêu ngạo” Những phàm phu tục tử này có thể lọt vào mắt sư phụ chúng ta sao ”



” Cúc Hoa ” Tam sư tỷ lập tức chặn lời, lên tiếng răn dạy “Mọi người đều là nhân sĩ võ lâm, không nên vô lễ với đệ tử phái khác”



” Cũng đúng, tướng mạo không phải là vạn năng” Thập nhất sư tỷ gật đầu ” Luyện võ còn phụ thuộc vào thiên phú ”



Sau đó, mọi người đột nhiên trầm mặc, đoán chừng là nghĩ tới sư phụ.



” Nhưng mà ta nghe được một chuyện kỳ lạ ” Thất sư tỷ chợt lên tiếng, phá vỡ sự im lặng của gian phòng ” Nghe nói, dưới chân núi trấn Thanh Thủy gần đây xuất hiện một tuyệt thế mỹ nam, phàm là nữ tử từng gặp mặt hắn đều bị dung mạo của hắn khuynh đảo. Chú ý, là thật sự khuynh đảo! Bất luận đã lập gia đình hay chưa, không một nữ tử nào gặp qua hắn mà không té xỉu, sau khi trở về còn hốt hoảng một phen”



” Có chuyện lạ như thế sao? ” Cửu sư tỷ sóng mắt lóe lên, tinh thần kích động ” Kể cả Nguyễn sư thúc cũng không có bản lĩnh như thế, thật muốn tận mắt nhìn thấy!”



Mặt Thập Nhất sư tỷ cũng trở nên hồng hồng ” Chẳng nhẽ có nam tử so với sư thúc còn tao nhã hơn, còn mê người..”



” Khụ” Tam sư tỷ ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói, ” Các muội phải nhớ kỹ, tướng mạo không phải là vạn năng!”



” Thế nhưng ở Li Tam đường này, không có tướng mạo ngàn vạn lần không thể..” Thanh âm Cửu sư tỷ ủy khuất.



” Tam sư tỷ, bọn muội cũng là có ý tốt mà” Vẫn là Thập Nhất sư tỷ có đầu óc tốt nhanh miệng “Vạn nhất hái hoa tặc mượn chuyện lừa gạt phụ nữ đàng hoàng thì sao? Phái Tây Lăng chúng ta có nghĩa vụ bảo hộ dân chúng, vì dân trừ hại”



“…” Tam sư tỷ nhìn bốn phía, nhãn thần lóe lên, giảm thấp thanh âm nói, ” Việc trừ bạo an dân không nên chậm trễ, hôm nay chúng ta xuống núi kiểm tra ”




” Đúng thế”



“Sư tỷ, tỷ là tốt nhất”



” Phù Dung, Phù Dung, muội yêu tỷ ”



Trong phòng bùng lên một trận hoan hô.



“… Xin hỏi, Nguyễn sư thúc là ai? ” Thanh âm nhút nhát không đúng lúc của tiểu sư muội vang lên.



” Khụ, nói đến Nguyễn sư thúc, là một chuyện rất dài….”



Dưới chân núi Tây Lăng, Thanh Thủy trấn



Ngũ Kim Hoa chậm rãi đi tới, người đi cuối nguyên danh là Cố Thanh Kiều, tên hiện tại là Cam Tiểu Kiều sư muội.



” Hóa ra Nguyễn sư thúc là nhân vật như thế sao? ” Tiểu Kiều đi bên cạnh tam sư tỷ, tiêu hóa những thông tin mà cô vừa nhận được. Nguyễn Tự Khung, ở phái Tây Lăng là nhân vật số hai, hiện nay là đệ tử đắc ý nhất của Nhâm chưởng môn, cũng không đảm nhiệm chức vụ gì trong bát đường, chỉ làm môn chủ Phó Thủ, phụ trách xử lý nội vụ của phái, là người trưởng môn tỉ mỉ bồi dưỡng để làm người nối nghiệp. Ly kỳ hơn nữa, sư thúc rất ít khi công khai lộ diện, nhưng mọi người đều biết sư thúc phong hoa tuyệt đại, thanh niên tài tuấn. Chính bởi vì khuôn mặt sư thúc đẹp vậy nên chủ Li Tam đường Vương Thiên Sơn – kẻ bướng bỉnh không theo phép tắc – mới cương quyết tuyển những đệ tử có gương mặt đẹp. Lại nói, Vương Thiên Sơn tung hoành hơn nửa đời, vậy mà lại thua dưới tay một tên tiểu tử. Có người nói , sau trận tỷ võ thất bại giữa ông với Nguyễn Tự Khung, xuất hiện một câu cảm khái thế này : Không chỉ có võ công không bằng người, đến tướng mạo và khí độ đều thua thảm hại. Vì vậy, Vương Thiên Sơn nằm gai nếm mật, bắt đầu lập ra một kế hoạch trả thù tà ác, ông phát thệ, cuộc đời này nhất định phải bồi dưỡng được một người có dung mạo và võ công đều siêu việt hơn Nguyễn Tự Khung.



“…Làm sao có thể chứ” Thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ và cảm khái của tam sư tỷ từ xa truyền đến, “Đến khi chúng ta gặp qua Nguyễn sư thúc mới có thể hiểu được khát vọng báo thù của sư phụ chỉ là ước mơ, Tây Lăng phái trong vòng một trăm năm, không, trong vòng ba trăm năm cũng không xuất hiện thêm một thiên tài như Nguyễn sư thúc đâu.”



Chẳng nhẽ lại có người phi phàm như vậy. Tiểu Kiều nhìn trời, ánh mắt mê mang, căn cứ vào quy luật xuyên không, đa phần nữ chính sẽ cùng sư huynh phát sinh gút mắc, hoặc là phát sinh cùng sư phụ như thần tiên, rất ít nghe nói có liên quan đến sư thúc. Thế nhưng, cái cốt truyện cũ này của tác giả không có tác dụng, dưới dụng ý của cô, tất cả đều có thể. Hay là cô tìm cơ hội tiếp cận Nguyễn sư thúc này. Tiểu Kiều nghĩ vậy, âm thầm siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm.



“Chính là chỗ này.” Tiếng thất sư tỷ vang lên, ” Nghe nói Ngọc diện Phan lang ở khách sạn này, xế chiều mỗi ngày đều đi đến y quán đối diện châm cứu một lần, nên nhiều cô nương đều đến sớm xếp hàng là để chờ gặp mặt hắn ”



Qủa nhiên, xung quanh trước cửa y quán là một đống lớn son phấn bột nước, mỗi người đều tinh thần khẩn trương, đều nắm hoa tươi và lụa mỏng trong tay. Vù vù, một trận gió nhẹ thổi qua, lụa mỏng trong tay các cô nương giương cao, thì ra là một hoành phi nho nhỏ



“Tâm tùy Phan động ” (1)



“Yêu nhất Phan lang”



“Bỏ Phan lấy ai”



“Bảo sao không nhớ Phan”



Bỗng nhiên, đoàn người bắt đầu nháo động, chỉ thấy cửa y quán từ từ mở ra, một vị bạch y nam tử che mặt ở giữa bốn hộ vệ vạm vỡ đi ra, khó khăn bước từng bước tới khách sạn đối diện



“Ôi trời! Phan Phan, Tiểu Phan Phan của ta..” Một vị bác gái thoạt nhìn ít nhất bốn mươi hét lên rồi ngất đi.



“Không ổn” Thất sư tỷ biến sắc, thấp giọng nói “Gã Ngọc diện Phan lang này mỗi lần chỉ gặp 30 nữ tử xếp hàng đầu tiên, chúng ta không kịp rồi”



“Thời khắc phi thường tự nhiên cần thủ đoạn không bình thường” Mặt Tam sư tỷ thoáng biến, nháy mắt với mấy đồng môn.



” Tuân lệnh!” Chỉ thấy các sư tỷ khác khẽ kêu một tiếng, điểm mũi chân một cái liền nhẹ nhàng bay đến khách sạn phía đối diện.



Thanh Kiều trợn mắt há mồm.



” Aiii, quên mất muội vừa nhập môn, mới tập Tây Môn công nên không biết lăng ba vi bộ ” Tam sư tỷ đứng phía sau cô dịu dàng cười, thái độ ôn hòa “Nào, tỷ dẫn muội đi ” Nói xong đã túm sau cổ Tiểu Kiều xách lên, hướng về phía khách sạn chạy như bay.



Trên mái ngói xanh của khách sạn Duyệt Lai.



” Tam, tam sư tỷ..” Tiểu Kiều run rẩy trong gió lạnh, ” Tỷ xác định, chúng ta nhất định phải ở chỗ này theo dõi mỹ nam?”



“Ở đây rất tốt nha! Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được toàn cục!” Thất sư tỷ ngồi xổm trên nóc nhà, hưng phấn mà dỡ mái ngói.



” Cúc Hoa, dỡ ít thôi. ” Thanh âm bình tĩnh ôn hòa của tam sư tỷ truyền đến, “Không nên dỡ cái lỗ to quá, chốc nữa dễ bị người khác phát hiện”



” Không dỡ lỗ lớn năm người chúng ta nhìn thế nào? ” thất sư tỷ dẩu dẩu môi, rất là ủy khuất “Đến lúc đó năm cái đầu lại chen chúc ”




“… Nếu không mọi người chia ra dỡ ngói” Cửu sư tỷ cơ trí chen vào nói ” Bị phát hiện thì bắt chước mèo kêu, đổ lên đầu mèo hoang ”



” Ừ ”



Tất cả mọi người đều nghĩ chủ ý này tốt, vì vậy mỗi người tự chọn địa thế có lợi, bắt đầu chia nhau dỡ mái ngói.



Tiểu Kiều ở trên sườn dốc của mái nhà, động cũng không dám động, buộc lòng phải nắm chặt vạt áo sau của tam sư tỷ.



” Muội sợ ?” Tam sư tỷ hiểu rõ cười, vỗ nhẹ đầu của cô, ” Cũng khó trách, muội từ nhỏ lớn lên bên đại hiệp chắc là sẽ không làm loại chuyện chẳng ra gì này. Nhưng mà.. ” Ánh mắt cô quét tới hướng các vị sư tỷ khác, ý vị thâm trường ” Bọn muội muội ở trên núi buồn chán, thỉnh thoảng đi ra ngoài làm càn một lần cũng không phải chuyện gì lớn, có lợi cho thể xác và tinh thần.”



Tiểu Kiều ngẩn ngơ, lập tức liên tục gật đầu, nghĩ thầm Tam sư tỷ quả nhiên không hổ là thủ tịch nữ đồ (2) của Vương Thiên Sơn, đạo hạnh quả nhiên rất cao thâm!



“… Muội không cần làm gì, theo ta là được rồi” Tam sư tỷ cúi đầu, cũng bắt đầu dùng tay dỡ mái ngói, “..Kỳ thực, dỡ mái ngói cũng là một môn học cao thâm. Quan trọng là phải có nghệ thuật, dỡ không để lại bất kỳ vết tích gì. Trải qua nhiều lần thực nghiệm của sư tỷ ta, rốt cuộc tổng kết ra một bộ: Dỡ ngói ba ghi nhớ lớn tám khoản chú ý …”



Khóe miệng Tiểu Kiều nguyên bản hướng lên trên liền lập tức hạ độ cong xuống. Chờ tam sư tỷ dỡ xong, mái ngói cuối cùng cũng lộ ra khoảng trống, trong phòng phía dưới cũng có động tĩnh. Tiểu Kiều nhìn xuyên qua lỗ thủng, loáng thoáng nhìn thấy một bạch y nam tử che mặt dưới sự hộ vệ đi vào trong phòng



” Ai, nữ tử háo sắc mạnh như hổ ” Bạch y nam tử đại khái thật vất vả đột phá vòng vây, vừa sửa lại mũ áo vừa thở dài.



” Phan công tử” Có gã sai vặt tiến lên vái chào thật sâu, ” Hôm nay tới tổng cộng có ba trăm ba mươi bảy cô nương, ba mươi thẻ bài lúc trước đã phát ra ngoài, công tử có muốn gặp mặt không”



” Kiến Tam ” Bạch y nam tử suy nghĩ một lúc, vung tay áo một cái tiêu sái không gì sánh kịp, ” Nếu người ta đã có thành ý như vậy, ta cũng không thể cô phụ một mảnh tâm ý của các cô nương trong trấn.”



Gã sai vặt được lời, vui mừng rời đi.



Oành! Chỉ chốc lát sau, cửa phòng lại lần nữa mở ra, có năm tên đại hán cầm trong tay hồng lăng (3) nối đuôi nhau tiến vào. Chỉ thấy bọn họ lấy tư thế như tháp sắt đứng trước mặt bạch y nam tử, hồng lăng trong tay hắn tạo nên một khoảng trống.



” Các cô nương, tất cả vào đi ” Gã sai vặt trước của vừa hô một tiếng, nhất thời có mười mấy cô nương chen lấn dũng mãnh xông vào, mỗi người đều mặt khẩn trương, thần tình kích động.



” Phan lang, nhìn qua đây, nhìn qua đây ! ” Có người tuổi nhỏ nhịn không được khóc lên, hét lớn giọng lanh lảnh.



“Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng vội, bình tĩnh một chút, đừng nóng.” Gã sai vặt đi lên phía trước, hai tay huơ huơ ổn định tình hống ” Nếu Phan công tử đã đáp ứng gặp mọi người thì nhất định sẽ làm được. Nhưng mà, mong các vị cô nương nhớ kĩ tuyệt đối phải tuân theo quy củ, một : không thể vượt qua hồng lăng, hai : không được có tứ chi tiếp xúc (4) với công tử, nói cách khác…”



Gã sai vặt nhìn thoáng qua, năm tên đại hán lập tức ưỡn ngực cao thêm, mắt nhìn chòng chọc. Đám người náo loạn ầm ầm nhất thời lặng ngát như tờ.



“.. Phan công tử, mời người tháo khăn che mặt xuống” Lúc này, gã sai vặt mới quay đầu lại hướng bạch y công tử nói, thần sắc kính cẩn.



” Cũng được ” phía sau truyền đến thanh âm hơi mang ý cười của bạch y nam tử, ” Phan mỗ bất tài, may mắn được lọt vào mắt xanh của các vị cô nương, hôm nay sẽ dùng gương mặt thật gặp các vị. Đáng tiếc loại mỹ sắc này, các vị cô nương nhìn qua rồi thì ngày sau vẫn nên quên dung mạo Phan mỗ đi”



Dứt lời, chỉ thấy tay hắn chậm rãi nhẹ nhàng lột khăn che mặt xuống. Trong phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.



Bụp! Bụp!



Bỗng âm thanh dị thường liên tiếp vang lên, các cô nương phía ngoài hồng lăng liên tiếp ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Càng lúc càng có nhiều cô nương hét lên rồi ngã xuống không dậy nổi, bạch y nam tử không nhanh không chậm từ cái ghế đứng lên, nhẹ nhàng đeo lại cái khăn che mặt.



Tiểu Kiều nghẹn họng nhìn trân trối, miệng giống như nữ chính phim Hàn mở ra thành hình chữ O hoàn mỹ.



” Làm sao ? Thấy rõ không? Trông như thế nào?” Tam sư tỷ ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Kiều, mặt mang lo lắng.



” Muội chỉ thấy đỉnh đầu hắn có hai cái xoáy..” Tiểu Kiều vẻ mặt cầu xin.



” Con bà nó, hóa ra lại tuyển một cái ghế hỏng !” ( ý chị này là chọn chỗ không hợp nên chả thấy gì cả ) Tam sư tỷ vỗ bắp đùi, bắt đầu văng ra những lời thô tục ” Ta rủa tổ tông hắn ba đời sinh con không ….”



Tiểu Kiều bị Tam sư tỷ đột nhiên biến thân hoa lệ làm cho rung động, sợ đến mức cử động cũng không dám.



” Được rồi, đi xem các sư tỷ khác của muội ” Tam sư tỷ khẽ động thân, quay đầu nhìn bốn phía. Chỉ thấy trên mặt Cúc Hoa, Thủy Tiên và Thạch Lựu lúc này đều bày ra thần thái hốt hoảng, mắt thấy chuẩn bị ngất.




” Đây là bị choáng váng sao? Ta nhìn không giống mà ” Tam sư tỷ lẩm bẩm lại phát hiện tay áo bị người khác kéo.



” Tam, tam sư tỷ, tỷ xem …” Tiểu Kiều lôi kéo ống tay áo cô, ngón tay run rẩy chỉ về một phía khác của nóc nhà. Ở phía sườn dốc nóc nhà đối diện bọn họ có mấy thân ảnh màu đen cao to của mấy người. Tam sư tỷ nhíu mày, hướng Tiểu Kiều kéo Tiểu Kiều hạ thấp mình xuống.



” Lão tứ, tất cả hôn mê hết chưa?”



” Tại sao ngày hôm nay lâu thê? Lúc trước chỉ cần công tử mới tháo cái khăn che mặt ra các bà các chị đã hôn mê không còn một mống ”



” Haizz, hương mê này chỉ đủ cho ba mươi người thôi, lúc trước dùng vừa đủ, vậy mà hôm nay một phụ nhân béo lại tới, chắc là ả hít quá nhiều nên người khác thiếu..”



” Phải không, aiii, ta ghét người béo, rất phiền phức”



” Đừng nói chuyện nữa, ngươi quạt nhiều thêm mấy cái đi, tranh thủ đem hương này thổi đi là có thể xong việc..”



” Được rồi, được rồi.. Sao? Ngất hết chưa?



” Hai chín, ba mươi,.. Được rồi, được rồi, toàn bộ đều ngất! Ha ha!”



Lần này Tiểu Kiều bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được muốn nhảy lên một cái lại bị người ta cứng rắn kéo tay áo.



” Quả nhiên là hái hoa tặc” Tam sư tỷ mỉm cười, khôi phục vẻ thong dong lúc trước “Trước tiên không nên có hành động gì, xem xem bọn họ muốn làm gì đã”



Vì vậy hai cô nàng tiếp tục ghé xuống nóc nhà mà nhìn, chỉ thấy bạch y nam tử ngồi ở ghế phía trước xoay người lại, lạnh nhạt nói “Có tin tức của nàng ta không ?”



” Bẩm công tử, chúng tôi đều đã rất lưu ý nhưng vẫn không phát hiện tung tích của nàng ta.” Gã sai vặt đứng bên kính cẩn đáp lại.



” Haizz, tạo động tĩnh lớn vậy cũng không tìm được sao ?” Trong giọng nói của bạch y nam tử chứa một tia không hờn không giận, ” Quên đi, chúng ta tiếp tục nán lại đây, chờ lời đồn truyền rộng thêm chút nữa, cố gắng tìm tung tích của nàng ta.”



” Vâng ” Gã sai vặt thở dài, lui về phía sau.



” Công tử, những cô nương này…” Bọn hộ vệ tiến lên xin chỉ thị.



” Vẫn là biện pháp cũ, mang các cô ra ngoài, một nén nhang sau khắc tỉnh lại ” Bạch y nam tử phát tay một cái ” Bạch điệp hương này không gây tổn thương cho thân thể cũng không lưu lại dấu vết ”



” Bạch điệp hương ? Chẳng lẽ …” Nhãn tình tam sư tỷ lóe lên đang muốn nói lại nghe một tiếng rầm thật lớn vang lên. Hóa ra, thất sư tỷ buồn ngủ trượt từ mái nhà xuống.



” Không ổn ” Tam sư tỷ quát to một tiếng, như mũi tên rời cung thả người xuống, đuổi theo thất sư tỷ từ nóc nhà trượt xuống, vững vàng bắt được tỷ ấy.



Vạn hạnh, vạn hạnh…



Tiểu Kiều đang muốn thở phào một cái, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ bị một vật sắc bén cứa bỏng rát.



” Xin chào, tiểu mỹ nhân ”



Một bạch y nam tử chẳng biết từ bao giờ đã đứng trước mặt Tiểu Kiều, đang dùng một thanh kiếm lạnh lẽo để lên cổ cô. Lại nhìn ra phía xa, chỉ thấy trên cổ các vị sư tỷ đều đặt một cây đao, đứng bên người họ là hai đại hán hung thần ác sát nhìn chằm chằm.



” Hóa ra các ngươi muốn gặp ta đến vậy, đợi không nổi nên chạy lên nóc nhà?” Bạch y nam tử vui vẻ nói, như đang trêu chọc người quen. Nhưng Tiểu Kiều rõ ràng nhìn thấy, đáy mắt của hắn là sát ý lạnh thấu xương


Bình Luận (0)
Comment