Ngõ Ô Y

Chương 18

Mấy hôm sau ngày anh em Ngô gia ghé nhà, bọn họ đã cho người đưa nửa xe chở vải da tới, Tiểu Thất chọn mấy thớ cao cấp đưa đến Vạn phủ, Hà phủ, lại chọn thêm hai thớ để may cho hắn và vá áo cho ma ma, số còn dư tạm cất vào trong kho.

Mùa Đông ở Dương Thành đến rất sớm, chưa gì mới giữa tháng Mười đã có tuyết rơi, đại doanh phải nhanh chóng hoàn thành cứ điểm trước khi trời vào rét, Lý Sở là Hữu chỉ huy sứ nên phải ở lại đại doanh, có khi dăm bữa nửa tháng chưa được về, mà một lần về cũng chỉ được nửa ngày một đêm —— có lúc bận chính sự, hắn còn không nhớ là có người ở nhà, cũng may Tiểu Thất không thích kiểu cách, nhân thời gian này chuẩn bị xong xuôi quà lễ cuối năm.

Mọi năm những chuyện này đều do ma ma chuẩn bị, năm nay đến lượt các nàng phải tự chuẩn bị, không thể không bày tỏ gì được. Nàng gọi Lâm quản gia đến bàn bạc, để Lâm quản gia ra mặt vào thành lùng sục mua đồ, nhất là những loại thuốc rượu ở Dương Thành và ngọc thạch ở hầm mỏ phía Bắc, phải dự trữ nhiều một chút, ở đây không dùng được nhưng đem về cho ma ma biếu quà cũng tốt.

Sau tháng Mười một, Dương Thành chính thức bước vào tiết trời rét buốt, rét tới nỗi đổ nước nóng ra là lập tức đông thành đá. Ngày nào Tiểu Thất cũng rúc mình trong phòng không dám ra ngoài, đợi mãi mới được hôm trời nắng, nhưng ra ngoài đi dạo một vòng thì tới lúc về suýt đông cứng mũi.

“Nương tử, Vạn phu nhân sai người đến nói Tang phủ có chuyện, mời ngài đi cùng.” Lâm ma ma rém vèn bước vào.

“Có nói là chuyện gì không?” Tiểu Thất mới từ ngoài về, đang co đầu rụt cổ ôm lò sưởi sưởi ấm.

“Sợ bé lớn ở Tang phủ khó qua khỏi ạ.” Lâm ma ma đáp.

“Hả? Không phải hôm trước thấy vẫn còn ổn đấy ư?” Nghe bảo cô bé bị bệnh nên gia quyến các nàng rủ nhau đến Tang phủ thăm bệnh, tặng khá nhiều thuốc thang, Tiểu Thất còn lấy thiệp của Lý Sở đến ngoại ô điền trang của Thuận thân vương mời Lưu thái y đã về hưu đến.

“Ai mà biết được.” Lâm ma ma thở dài.

Tiểu Thất lật đật đặt lò sưởi cầm tay xuống, để Thanh Liên đi chuẩn bị xe rồi gọi Hồng Phất đến tìm trang phục, còn mình thì tháo trâm vàng trên búi tóc xuống, đổi thành cây trâm hình phượng trong tráp, lại thay chiếc vòng tay đính hạt lộng lẫy trên cổ tay bằng một chiếc vòng tay có dây bạc, xiêm y thì bảo Hồng Phất tìm một bộ giản dị, cuối cùng khoác mao huy gấm bạc, Hồng Phất sợ nàng lạnh nên lấy áo khoác dày bằng lông ở trong rương ra.

Ở bên ngoài, mặt trời chỉ mới nhú quá đầu tường, gió nổi tứ phía, tầng mây bờ Bắc ngày một dày, xem chừng sắp có tuyết rơi.

Ba người chủ tớ đi đến tiền viện, vừa tới thì đã thấy ma ma do Vạn phu nhân phái tới đang chờ, hỏi han vài câu đơn giản, xem chừng bé lớn nhà họ Tang thực sự bệnh nặng, Tiểu Thất nhanh chóng cho người đến nhà kho lấy một cây sâm núi, ngồi xe ngựa đi đến Tang phủ.

Tang phủ và Lý trạch khá xa nhau, lúc Tiểu Thất đến nơi, mấy người Vạn phu nhân, Hà phu nhân đã đợi ở hậu viện, thấy Tiểu Thất tới, Vạn phu nhân vẫy tay gọi nàng.

Tiểu Thất nhấc bước đi tới, Vạn phu nhân giơ tay rỉ tai, “Nói là đã một ngày một đêm không thuốc thang, xem ra không được ổn lắm.”

“Ôi?” Tiểu Thất không biết nên nói gì.

“Mau vào thăm thôi.” Vạn phu nhân nói với các nữ quyến.

Các vị phu nhân gật đầu, theo Vạn phu nhân nối đuôi đi vào.

Lưu lão thái y vừa châm kim, giờ đang rửa tay, Tang lão thái thái nhìn ông, lão thái y lắc đầu.

“Đại nhân, bọn ta có đem ít thuốc đến, ông xem có dùng được không?” Vạn phu nhân ra hiệu cho nha đầu đưa hộp sang, bên trong là các dược liệu quý do các vị phu nhân đem tới, mỗi sâm núi thượng hạng mà có đến những ba củ.

Lưu thái y cũng không dám chắc, chỉ bảo, “Cơ thể cô bé ốm quá, bệnh lại quá nặng, còn thêm bệnh cũ chưa khỏi.” Ông cũng hết cách rồi.

Các vị phu nhân cũng không biết nên mở lời sao, chỉ lắc đầu thở dài.

Tang lão thái thái thở dài đầy nặng nề, song lại chẳng thấy có bao nhiêu đau lòng, nói, “Âu cũng là số mệnh.”

Ngực Tiểu Thất bỗng thít lại, mệnh cái gì mà mệnh, còn không phải chính bà lần lữa không để đại phu khám sao, “Lưu đại nhân à, đồ cũng đã đem tới, hay cứ thử xem thế nào.”

“Đúng vậy, không thể cứ nhìn cô bé chịu khổ thế được.” Vạn phu nhân tiếp lời.

Các vị phu nhân khác cũng luân phiên phụ họa.

“Cũng được, để ta kê một toa thuốc, dùng mấy cây sâm núi làm dịu bệnh xem sao, nếu còn uống được thì có lẽ còn có thể cứu.” Nghe các vị phu nhân nói như vậy, Lưu thái y cũng quyết định thử thêm lần nữa.

“Nhìn là biết có ngàn vàng cũng không mua nổi mấy cân nhân sâm đây, Tang gia nhà ta nào có phúc lớn thế, ăn rồi cũng không có cách trả, lão đại nhân mau kê toa đi, uống vào thì là nha đầu nhà ta mạng lớn, còn uống không vào, coi như nó mệnh mỏng.” Tang lão thái thái cao giọng nói.

Các vị phu nhân nhìn nhau, nói thế tức là ý gì, cho rằng các nàng đem đồ đến cứu mạng là muốn tham chút tiền đó của nhà bà ta sao! Đúng là có lòng tốt lại còn bị chó cắn!

“Lão thái thái nói thế khác gì muốn từ chối lòng tốt của mọi người, các phu nhân nương tử đây, nhà ai mà không có mấy mẫu đất, nhà ai lại thiếu tí tiền cứu mạng ấy? Cũng chỉ là một hai cây sâm núi, không phải trong phủ không có.” Bản thân mình trọng nam khinh nữ, không dám tiêu tiền chữa bệnh cho cháu gái đã đành, nay người khác đem đến cũng phải châm chọc mấy câu —— có lẽ vì nhớ đến tình cảnh bi thảm của mình lúc mới đến thế giới này, Tiểu Thất không nén nổi giận.

Vạn phu nhân thầm liếc Tiểu Thất, nghĩ bụng tiểu nương tử này bình thường nom dịu dàng hiền lành, chẳng ngờ chỉ trích người khác lại chí mạng đến thế, vừa lột cái vẻ giả thanh cao của Tang lão thái thái, vừa chỉ ra bà ta trọng nam khinh nữ không để ý đến an nguy của cháu gái, đúng là giết người không cần dao, “Ngô nương tử nói rất đúng, trong số chúng ta có mấy người đúng là trông cậy vào bổng lộc của chồng, bọn họ ở ngoài dãi gió dầm sương, nhưng đó là cái rễ của nhân thần, là tấm lòng vì dân, chút tiền chi tiêu ở hậu viện nào dám trông cậy vào họ, chẳng qua là nhờ vào mấy mẫu ruộng cằn tổ tiên lưu lại, con cháu tích lũy mà thành. Nay cánh đàn ông cũng đang bận rộn bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại mỗi chúng ta, nói gì thì nói cũng là một nhà vì nhiều nhà, ta nghĩ nếu chuyện xảy đến với chúng ta thật, ắt hẳn lão thái thái sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, lão thái thái nói xem có đúng không?” Một phó đô úy nhỏ bé thôi mà liên tục khiến bà ta bị bẽ mặt, bà ta đã nể mặt đủ lắm rồi, nếu không phải vì tiền đồ và danh tiếng của chồng thì việc gì bà phải nhẫn nhịn?!

“Đúng thế.” Các vị phu nhân phụ họa.

Ngay cả Hà phu nhân cũng liếc lão thái thái, nói một câu cuối cùng, “Xem ra là chúng ta đã nhiều chuyện, khéo người ta đang muốn tiết kiệm lương thực cho trong nhà đấy.” Những người phụ nữ ở đây có ai chưa trải qua nỗi khổ bị trọng nam khinh nữ, làm như các nàng không hiểu biết ấy.

Tang lão thái thái nổi đóa vì bị châm chọc, gắt gỏng cho người tiễn khách, cũng may con dâu bà còn có lý trí, vội sai người đỡ lão thái thái về phòng rồi liên tục nhận lỗi với các vị phu nhân, lại mời lão thái y kê thuốc, sắc mấy củ sâm núi đút cho cô bé nằm trên giường, khó khăn lắm mới đút vào chút ít.

Đến cuối giờ Tuất, trên mặt cô bé đã dần có sắc máu, lúc này mọi người mới an tâm.

Rồi lại thấy quần áo và chăn đệm của cô bé quá phong phanh, lòng chua xót, ai cũng nói đứa bé này số khổ, không có mẹ ruột lại còn có bà nội như thế, đúng là tội nghiệp!

Cô con gái của Vạn phu nhân cũng sàn sàn tuổi với tiểu nha đầu đây, nên lúc này cũng chẳng bận tâm Tang lão thái thái nói gì, mạng người quan trọng hơn, bà lập tức sai nha hoàn về lấy hai bộ quần áo và mao huy dày của con gái đến, ồn ào đến giờ Hợi canh ba thì mọi người mới về phủ.

Lúc Tiểu Thất về tới hậu viện, Lý Sở đã rửa mặt xong, đang ngồi trong phòng đọc sách.

“Ngài về sao không báo trước?” Tiểu Thất ôm lò sưởi trong người, dưới chân giẫm qua giẫm lại.

“Sao lại lạnh thế?” Đặt sách xuống, hắn lấy áo khoác của mình đang vắt trên ghế phủ lên người nàng.

“Tang lão thái thái muốn tiết kiệm củi than nên chỉ đốt một lò nhỏ ở trong phòng, đứng cả một đêm, cả người sắp đông cứng rồi.” Tiểu Thất nói.

“Nha đầu Tang gia sao rồi?” Vừa về nhà, nghe Lâm Điền Sinh nói nàng và mấy người Vạn phu nhân đến Tang gia thăm bệnh, vì vậy hắn không hỏi nhiều.

“Nếu hôm nay bọn ta không tới, chỉ sợ cô bé nhà họ Tang đã không qua khỏi tối nay, lão thái thái kia đúng là quá đáng quá!” Rồi nàng kể tóm tắt chuyện ở Tang phủ.

Hắn nghe thế, chân mày nhướn cao.

“Không nói Tang gia nữa, phía Vạn phu nhân đã chuẩn bị hết rồi, ắt sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Đúng lúc ngài về, hay đi với ta đến Đông viện xem lễ lộc thế nào, nếu không có vấn đề gì thì hai ngày nữa sẽ cho người đưa đến kinh thành.” Đây mới là chuyện lớn.

“Cứ bình thường là được.” Cho đến nay hắn chưa bao giờ quản những chuyện này.

“Chỉ có được với không được, ở đâu ra cứ bình thường. Ngài cứ đi xem với ta đi, cũng có mất nhiều thời gian đâu.” Nghe Lâm quản gia nói sáng mai hắn phải ra ngoài, không biết bao giờ mới về, “Đi thôi.” Nàng bèn đi tới níu lấy tay áo hắn.

Vì bị nàng kéo nên hắn thoáng nhíu mày, song cũng chẳng nói gì, đứng dậy theo nàng ra ngoài.

Gió bên ngoài ngày một lớn, chốc chốc lại lẫn một hai bông tuyết đập vào mặt, lập tức hóa băng.

Tiểu Thất không chịu nổi gió lạnh, ì ạch đi sau lưng hắn. Mà hắn cũng không nói gì, chỉ giơ một tay lên, dùng mao huy che chắn cho nàng.

Nhiều phụ nữ có chứng ám ảnh với chi tiết nhỏ, rất dễ dàng nhận ra những động tác vô tình như thế, Tiểu Thất cũng không ngoại lệ, có lúc nóng đầu còn tự hỏi liệu có phải hắn thích mình thật không? Nhưng thời gian sau lại thấy bản thân đã nghĩ nhiều, như hắn đối xử với ma ma mới gọi là tận tụy, còn với nàng, có lẽ cùng lắm chỉ coi như là người phụ nữ của mình, nếu đổi thành người khác có thể hắn cũng như vậy, nên tốt nhất chớ nên tự mình đa tình.

Vất vả lắm mới lết đến được cửa Đông viện, Tiểu Thất run lẩy bẩy rút chìa khóa ở trong túi ra, thử mấy lần nhưng tay cóng không mở nổi, cuối cùng đành đưa hắn mở.

Châm đèn lên, trong phòng là đống quà cao cỡ nửa người.

“Đây là tám vò rượu thuốc chất đủ một xe, tổng cộng bốn xe, dành biếu mấy vị thái gia và lão gia ở Tần Xuyên, ngoài ra còn có bốn xe rượu trái cây, dùng để tặng các huynh đệ trong nhà.” Tiểu Thất chỉ vào từng vò rượu chất đống giải thích, “Ngoài kia còn có vài rương đựng nguyên liệu da và ngọc thượng hạng, là quà biếu cho các lão thái thái và thái thái, còn quà tặng các tẩu và nương tử thì ta đã lập danh sách, định để ma ma ở kinh thành chuẩn bị, dù gì bây giờ bọn họ vẫn chưa về. Còn về phần vải gấm vàng bạc, Tạ quản gia và ma ma biết rõ, chắc đã chuẩn bị xong, ngoài ra còn có vài thứ lặt vặt cho tụi nhỏ chơi, cũng cho người đựng đầy một rương, còn mấy đứa bé nhà đại ca và tam ca thì mỗi người đánh thêm ít vòng tay với ngọc bài này nọ, còn những thứ khác… Ta không nhớ là phải chuẩn bị thêm những gì nữa, ngài có nhớ không?” Nàng hỏi.

“…” Chu đáo không kém gì năm ngoái, thế là đủ rồi, “Không biết.”

“…” Biết ngay hắn sẽ nói vậy mà, “Ở Ngô gia cũng chuẩn bị tương tự, chỉ là số lượng giảm nửa. Ngoài ra cũng chuẩn bị hai xe cho tỷ tỷ ở An Bình, phần còn dư là để biếu tặng các phủ ở kinh thành. Ta đã bảo Lâm quản gia chuẩn bị thêm một rương vải vóc ngọc thành, bên này không có thợ giỏi, để đó bảo Tạ quản gia tìm người ở kinh thành làm ít thứ, tạm thời là quà quê ở Dương Thành.”

Lý Sở đảo mắt nhìn khắp phòng, “Đồ nhiều thứ thế, chỉ hơn hai mươi ngày mà đã chuẩn bị xong?” Tốc độ sắp sửa sánh với các thuộc quan dưới tay hắn rồi!

“Làm gì có?! Nhiều đồ thế mà.” Chuyện mua sắm ắt không được gấp gáp, “Từ khi ngài nói muốn đến Dương Thành là ta đã bắt đầu để ý, vừa đến đây thì bảo Lâm quản sự đi xem xung quanh, mà lúc ấy các phủ đang lo bố trí chuyện nhà, không rảnh tranh giành với ta, mà giá cả cũng rẻ hơn.” Nàng chỉ vào mấy vò rượu thuốc, “Rượu này bây giờ mua đắt gấp đôi luôn đấy.” Đột nhiên có nhiều thế gia đến Dương Thành như vậy, nhà nhà đều phải tặng quà, thứ càng ít càng quý.

Nhìn dáng vẻ đắc chí của nàng, hắn nhướn mày hỏi, “Lần này để nàng chiếm trước, thế có nghĩ đến lần sau sẽ làm thế nào không?” Ngã một keo leo một nấc, người khác cũng chẳng ngốc.

“Nên ta đã mua gấp đôi số lượng cất trong hầm rượu, lại bảo Lâm quản sự dùng danh nghĩa của mình đầu tư vào một nhà nhơ nhỡ ở phường rượu, có chuẩn bị trước cũng tốt.” Nàng cũng đặt không ít tiền vào đó, tạm thời kiếm chút bạc lẻ, dĩ nhiên chuyện này không cần phải nói cho hắn biết, kẻo hắn lại chê nàng nhúng vào chuyện kinh doanh.

Nhìn nàng một lúc lâu, khóe môi cong lên, “Học từ ai mà tinh ranh thế?”

“Ngô gia lão thái thái là người nhà họ Mạc, không phải ngài nói tổ tiên nhà họ gây dựng nhờ phụ nữ sao?” Đúng là nàng học được rất nhiều từ lão thái thái.

Nụ cười ngày một đậm, “Tạm thời coi như nàng học được trò khôn vặt, về sau mọi chuyện bên này nàng cứ xử lý đi.” Hắn còn lo nàng còn nhỏ tuổi, không đảm đương được những chuyện này nên không dám để Lâm Điền Sinh giao hẳn chuyện ở hậu viện cho nàng, xem ra đã lo thừa rồi.

“…” Tức là nàng đã được thăng chức? “Tiền tháng vẫn hai lượng hả?” Chuyện nhiều như thế thì ắt cũng nên tăng mức tiền tháng chứ?

“…” Hắn ngạc nhiên khi thấy nàng nhắc đến bạc, “Lâm Điền Sinh chưa đưa nàng sao?” Bây giờ mọi chi tiêu của hắn đều do nàng nắm giữ.

“Đưa rồi.” Mỗi tháng hai mươi lượng tiền riêng, cộng thêm mười lăm lượng phụ cấp cơm áo, “Nhưng số tiền đó là dùng cho ngài mà.” Còn quần áo trang sức trên người nàng đều là của công, ngoại trừ hai lượng bạc mỗi tháng.

“…” Hắn không nói gì, không nói tăng mà cũng không nói không tăng, chỉ im lặng.

Thực tình Tiểu Thất cũng phải rất hạ quyết tâm mới có thể nói ra câu đó, hết cách rồi, nàng muốn tiết kiệm tiền, chút tiền tiết kiệm lần trước đã đem đi mua đất rồi, Nguyên Nhâm còn phải kết hôn, thậm chí sau này sẽ sinh con, thân là em gái lại còn là cô, nàng sao có thể không cho gì được?

“Giận à?” Vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn im lặng, nàng lí nhí, “Không tăng thì thôi.” Đâu cần phải giận vì chuyện như vậy.

“…” Vừa khen nàng tinh ranh xong lại lập tức hồ đồ!

“Coi như ta sai, sau này không nói chuyện đó với ngài nữa.” Từ xưa đến nay, quả nhiên tiền lương là điều cấm kỵ của mọi vị cấp trên.

Hai người một trước một sau quay về nội thất, Lý Sở cởi áo khoác dựa vào giường đọc sách, Tiểu Thất đi tới đi lui trong phòng mấy dạo mà hắn cũng không buồn ngẩng đầu, xem ra là giận thật rồi.

Tiểu Thất cảm thấy mình đúng là hồ đồ, đồng thời cũng hối hận, nhất định ban nãy bản thân đã bị ma quỷ ám ảnh chứ việc gì lại đòi hắn mấy lượng ít ỏi đó? Người có bối cảnh như hắn lại bị thị thiếp yêu cầu tăng tiền tháng, chắc chắn cảm thấy rất mất mặt phải không? Hơn nữa hắn mới khen nàng xong, lại còn thăng chức cho nàng. Chuyện này cũng giống như việc cấp trên tìm mình nói về lý tưởng sự nghiệp, vừa tán gẫu chí hướng xa rộng xong thì mình đã hỏi sếp là có thể tăng thêm mấy trăm đồng tiền lương được không, nhất định đối phương sẽ thấy rất cụt hứng!

Nhưng nàng cũng đâu có cách nào, lý tưởng cuộc đời dẫu có xa đến mấy thì cũng phải giải quyết vấn đề sinh tồn trước mắt. Giờ nàng có rất ít đồ đạc của riêng, mấy mẫu ruộng ở kinh thành chưa sản xuất, cũng vừa chi tiền vào phường rượu ở đây, hà bao của nàng còn sạch sẽ hơn mặt nữa, vất vả lắm mới được hắn khen, nên nhất thời muốn thừa thắng truy kích.

“Nàng cần bạc thế à?” Hắn bỗng lên tiếng, nhưng là nói chuyện với sách.

Tiểu Thất ngồi trước gương, nghe hắn hỏi, động tác trong tay chậm dần, ngoái đầu lui, “Ừm.” Tuy hơi do dự nhưng nàng vẫn gật đầu.

“Nói ta nghe.” Hắn vẫn giữ nguyên tư thế.

“Giờ anh trai sắp thành thân, làm em không thể không có gì, vốn dĩ anh em ta cũng tiết kiệm được ít tiền, nhưng mấy năm trước tưởng sẽ đón được ta ra khỏi Ngô phủ, vì vậy huynh ấy đã mua trước một căn nhà, thêm mấy miếng đất nữa… Tiền đã tiêu hết, mà sản nghiệp ở Ngô gia, ngài cũng biết ta không được động vào.” Nên mới đành ra tay từ chỗ hắn.

“Vậy nên, nàng vất vả làm việc như vậy là muốn lấy tiền tháng từ ta?” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, mắt trông dịu dàng nhưng lại thâm thúy làm sao.

Tiểu Thất cảm giác gáy mình sắp bị xuyên thủng, ngày trước còn không hiểu vì sao mấy người Ngô Gia Ấn lại sợ hắn như vậy, nay xem ra là nàng đã quá ngây thơ, tuy vẫn chưa đến tuổi nhi lập nhưng nói gì hắn cũng là con cháu của thế gia đại tộc, lòng dạ uy lực đâu phải ở mức người thường tưởng tượng.

Nàng cụp mắt, lúc này Tiểu Thất thấy sợ thật, sợ sự thăm dò của hắn, hơn hết là sợ bị hắn nhìn thấu, tuy sống hai đời nhưng xét cho cùng cũng đâu thể so với người đi ra từ vòng xoáy quyền lực và chiến trường đẫm máu như hắn, “Nếu ta nói không phải thì ngài có tin không?”. Truyện Thám Hiểm

Hắn không đáp, chỉ cứ nhìn nàng.

“Ta… đúng là có một chút.” Hàng phòng thủ tốt nhất chính là nói thật, “Ta sợ giống vị nương tử ở Lữ gia, nên ——” Nàng muốn lo liệu đường lui cho mình, nói vậy có được không?

Lý Sở im lặng một lúc lâu, sau đó đặt sách xuống, đứng dậy đi tới, từ từ xòe tay ra trước mặt nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, do dự đặt tay vào.

Hắn nắm tay nàng, sau đó dùng sức nâng người nàng dậy, tầm mắt hai người chạm vào nhau ——

“Ta không thích người bên cạnh mình có hai lòng.” Với hắn loại người như thế chỉ có hai kết cục, hoặc là bị bài xích hoàn toàn, hoặc là bị diệt trừ hoàn toàn.

“…” Ý là muốn nàng thề thốt? “Ngài cảm thấy chuyện như vậy nếu thề thì có hữu dụng không?” Chắc hắn khinh bỉ hành động ngây thơ đó lắm nhỉ?

Có lẽ bị nàng chọc cười nên hai mắt hắn dần trở lại bình thường, không còn thâm thúy như ban nãy, khóe miệng thấp thoáng nụ cười.

“Con người và vạn vật trên đời này đều là thật lòng đổi thành tâm.” Hắn không ngược đãi nàng thì nàng cũng sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của mình.

Sờ vào rái tai nàng, lại nhìn vẻ thản nhiên trong mắt nàng, đây là lần thứ hai hắn thấy ánh mắt nàng như vậy, lần đầu tiên chính là lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy từng khiến hắn mê muội, với một tiểu nha đầu mười sáu mười bảy tuổi thì ánh mắt này quá khôn ngoan, khôn ngoan biết dùng sự thành lòng đối mặt với đe dọa, rất nhiều người già dày dặn kinh nghiệm cũng không hiểu được phương pháp đơn giản ấy bằng nàng, nên vì cái nhìn ấy, hắn đã ghi nhớ nàng.

“Sau này không được nói chuyện tiền bạc với ta nữa, ta không hỏi nàng, cũng không ai dám hỏi tiền của nàng đi đâu.” Đã cho nàng thì là của nàng, có bản lĩnh khiến hắn cho nàng cũng là bản lĩnh của nàng, người khác không được xen vào, chí ít là ở trong nhà hắn, không ai dám nhúng tay!

“…” Đáng lẽ có tiền nàng nên vui mới phải, nhưng lúc này nàng lại chẳng hề thấy vui, vì bỗng phát hiện dường như người trước mặt vượt quá mức tưởng tượng của mình.
Bình Luận (0)
Comment