Ngõ Ô Y

Chương 19

Thanh Vi đã đến.

Gia quyến của Ngô Gia Ấn và Ngô Gia Kích cũng tới, nghe bảo là ý của lão thái thái, muốn con cháu đến chịu cực chịu khổ chi biết cha ông đã sống những ngày tháng ra sao, tránh sinh ra bản tính lười biếng về sau.

Lần này Ngô trạch rất náo nhiệt.

Mồng sáu tháng Chạp là ngày thành thân của Nguyên Nhâm và Thanh Vi, Ngô trạch mở tiệc, chỉ mời tướng quân Du Châu có quen biết, Lý Sở đang bận chuyện dựng cứ điểm ở tiền tuyến nên chẳng mong hắn sẽ tới, vậy mà cuối cùng hắn vẫn đến một chuyến, nhưng chỉ uống một ly chúc mừng rồi vội vã đến nha môn phủ đô hộ bàn chuyện quân, thế mà Nguyên Nhâm cảm thấy rất hãnh diện. Lúc ấy Tiểu Thất mới phát hiện thì ra không chỉ bản thân bị chứng Stockholm mà toàn bộ người ở Ngô trạch cũng bị, cho rằng hắn đến thì mình được nở mày nở mặt.

Hai mươi tháng Chạp, đến lượt hai anh em Ngô Gia Ấn và Ngô Gia Kích nghỉ phép, cả nhà họ Ngô quyết định nấu bữa cơm đoàn viên, cho người đưa thiệp đến Lý trạch.

“Mấy người lại ra đây làm gì?” Gia Kích thấy vợ và chị dâu bước vào viện, vừa lật qua lật lại dê nướng nguyên con vừa cười nói, “Lại còn dẫn cả thất muội.”

“Các chàng bắc lửa ăn nhậu lại không cho bọn ta đến góp vui hả?” Vương thị vợ Gia Kích cười nói, huých tay vào chị dâu Hà thị, “Đúng không đại tẩu.”

Hà thị là người văn nhã, không nói chuyện lớn tiếng như Vương thị, chỉ hé miệng cười bảo, “Đến Dương Thành đã mấy ngày, cũng muốn biết thêm về cảnh vật nơi đây.” Lại ngoắc gọi em chồng Tiểu Thất đến, “Chúng ta cũng thử xem dê nướng này có vị thế nào.” Đều là người miền Nam nên bọn họ rất ít khi ăn thịt tảng như thế này.

Đám trẻ quây quần bên đống lửa, có đứa tò mò cầm cây xiên chọc vào thịt dê, có đứa lại nhảy nhót sau lưng Gia Kích, rất rộn ràng.

Nguyên Nhâm và Gia Ấn cùng xắn tay áo, một người đứng bên rắc gia vị, một người khơi chậu than, chậu than có hình vuông, khá giống với bếp nướng trong trí nhớ của Tiểu Thất, suy ra đồ để nướng không phải là thứ có một không hai ở đời sau.

“Nướng trên giá xong thì cắt thành từng miếng nhỏ cho vào chậu than, để lửa riu riu, rắc thêm gia vị rồi mới được ăn.” Thấy tụi nhỏ thòm thèm gắp thịt cho vào miệng, Gia Kích vội cản lại.

Mọi người cười trêu tụi nhỏ, náo nhiệt tưng bừng.

Tiểu Thất nhận lấy chồng đĩa trong tay Thanh Liên, ngửi mùi thịt nướng thơm lừng mà con sâu thèm ăn lập tức rục rịch, nàng cầm xiên xiên một miếng cho vào miệng, mùi vị đậm đà, quả thực rất ngon.

“Bẩm nương tử, tướng quân đến ạ.” Đang ăn ngon thì Hồng Phất đi đến nói nhỏ vào tai nàng, Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn quanh, Gia Kích đã đến cửa viện đón người, người đến chính là Lý Sở đã mấy ngày không gặp.

“Ôi, làm gì vậy chứ, sao lại dẫn cô gia đến đây.” Vương thị trách móc chồng mình.

“Tới đúng lúc, cùng góp vui thôi.” Gia Kích cười nói.

Tiểu Thất đặt đĩa xuống, cũng đứng dậy đón, “Không phải nói đến ngày cúng ông táo mới về sao?” Nàng tự nhiên đưa tay cởi áo khoác trên vai hắn, ôm vào lòng.

“Xong việc rồi, đô hộ đại nhân có chuyện cần trao đổi nên về sớm.” Nhìn khóm lửa trước mắt, hắn chà xát hai tay, có vẻ muốn đến giúp.

“Ngài cũng tới hả?” Nàng vừa nói vừa xắn tay áo giúp hắn.

Hắn cứ thế đi tới nướng thịt, khiến Hà thị Vương thị chấn động, luôn miệng hô không được không được.

“Cứ để ngài ấy làm đi, chắc là thấy thú vị đấy.” Tiểu Thất trấn an.

Hà thị và Vương thị nhìn nhau, chỉ cười mà không nói gì nữa.

Tám người lớn, năm đứa nhỏ, thêm mấy nha hoàn bà tử, ăn gần hết cả một con dê nướng to tướng. Rộn ràng đến tận giờ Tuất, lúc này trời bỗng đổ tuyết.

Sợ phụ nữ trẻ con bị lạnh, Gia Ấn đề nghị giải tán, giữ Lý Sở và Tiểu Thất ở lại dùng trà một lúc rồi mới tiễn bọn họ về.

“Sắp hết năm rồi nên không tiện ghé sang nhà nữa, đây là ít điểm tâm ba người tẩu của muội chuẩn bị, vừa khéo đem về, nếu không đủ thì cho người tới nhà lấy thêm.” Gia Ấn nhận lấy cặp lồng trong tay bà tử, vừa nói vừa đưa vào xe ngựa.

“Muội xin mặt dày đem về.” Tiểu Thất nhận lấy cặp lồng, đặt trong rèm xe, “Tuyết rơi lớn rồi, các huynh cũng mau vào đi.” Nàng vẫy tay với Gia Ấn, Gia Kích và anh ruột Nguyên Nhâm ở ngoài xe, giục bọn họ mau trở về.

Hội Gia Ấn cười ha ha đáp, lại vung tay với Lý Sở trong xe, dặn phu xe đi đường nhớ cẩn thận.

Xe ngựa lăn bánh, rời khỏi phố Đồng Lý nơi ở của Ngô trạch, dọc theo phố lớn chạy về hướng Đông.

Trong xe ngựa ——

Tiểu Thất đẩy cặp lồng vào trong góc để hắn duỗi chân. Hôm nay đi vội, trong nhà không kịp chuẩn bị xe lớn nên ngồi xe nhỏ, nàng và mấy người Hồng Phất ngồi thì được, nhưng hắn ngồi thì có vẻ chật.

“Ban nãy không thấy ngài trò chuyện nhiều, hay về đến nhà thì bảo Thanh Liên nấu chén cháo khoai từ nhé? Cho dễ tiêu hóa.” Nàng hỏi ý kiến hắn.

Không phản đối tức là đồng ý, đấy là kinh nghiệm của nàng, “Về sau những chuyện như thế này, nếu ngài bận quá thì cũng không cần đến đâu.” Nàng có thể nhận thấy mệt mỏi khắc rõ trong mắt hắn, quản lý hơn nửa đại doanh Bắc phạt, mười ngày một lần mới được về nhà ăn bữa cơm là tốt lắm rồi, hắn đúng là quá bận.

“Ừ.” Hắn không mấy hứng thú với tiệc nhà Ngô gia, hắn đến thì người nhà họ Ngô sẽ câu nệ, còn nếu không đi thì mọi người sẽ thoải mái hơn. Có điều thấy đã gần hết năm, vì quan hệ thông gia nên mới gặp mặt một lần. Hắn nhắm mắt, tựa ra sau gối, cứ thế ngủ thiếp đi.

Thấy hắn mệt đến vậy, Tiểu Thất thầm thở dài, dặn phu xe lái chậm lại. Nhưng vừa dứt lời thì xe ngựa vấp phải hố, nếu không có hắn nhanh tay kéo lại thì Tiểu Thất đã ngã rồi.

“Tướng quân tha tội.” Phu xe khiếp vía ra mặt, y cũng không biết vì sao trên đường lại có hố, trời lại vừa đổ tuyết nên không thấy rõ.

Lý Sở nhảy xuống xe, nhìn chiếc hố trên mặt đường, đúng là không thể trách phu xe được, bèn khoát tay cho người đứng dậy.

Thấy chỉ mấy bước là đã đến phố Thanh Mộc, tuyết rơi cũng chưa dày, hắn bèn dẫn Tiểu Thất đi bộ về nhà.

“Quan hệ giữa anh em nàng với Ngô gia không tệ.” Tối nay thấy anh em nàng và người nhà họ Ngô rất hòa thuận, không như hắn từng nghĩ.

“Mọi người lớn lên từ nhỏ với nhau, dĩ nhiên tình cảm gần gũi.” Biết nghi ngờ của hắn, nàng nói, “Tuy ta và anh trai không được nuôi dưỡng như công tử tiểu thư, nhưng Ngô gia chưa bao giờ bạc đãi chúng ta, dĩ nhiên cũng có lúc không tình nguyện.” Thí dụ như đưa nàng làm thiếp của hắn, “Nhưng công ơn nuôi dưỡng có xóa cũng không hết, không thể chỉ vì một hai lần không vừa ý mà trở mặt biến ân nhân thành kẻ thù, với cả, đâu phải ai cũng suôn sẻ mọi chuyện cả đời? Đâu có ai thần tiên thế?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.

“…” Còn nhỏ mà suy nghĩ rộng thật, “Ngô gia nuôi lớn hai anh em nàng cũng chẳng thiệt thòi.”

“Có thiệt thòi hay không thì không rõ, nhưng ta nghĩ, có lẽ hồi ấy khi nhận nuôi anh em ta, chắc cả nhà không nghĩ được nhiều đến thế đâu, nếu thật sự nghĩ xa được đến thế thì Ngô gia đã chẳng vùi mãi ở Du Châu bé nhỏ đó rồi.” Nàng đề phòng Ngô gia là muốn duy trì khoảng cách nhất định, chứ không phải muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nàng cũng chẳng tránh né, từ sau cái đêm thành thật với nhau, Tiểu Thất bỗng nghĩ thông suốt, chuyện có to tát gì, hắn muốn biết thì cứ nói cho hắn nghe, có sao đâu?

“Ngài muốn hỏi ta, liệu sau này có theo Ngô gia không phải không?” Nói nhiều như vậy còn không phải vì hắn tò mò suy nghĩ thực sự của nàng về Ngô gia à, “Ta là con gái nhà họ Ngô, nhất định sẽ theo bên đó, nhưng bọn họ cũng biết phân lượng của mình.” Và cũng biết phân lượng của nàng, “Sẽ không tới nỗi nối giáo cho giặc.” Điều hắn thực sự lo là Mai gia và Triệu gia ở Tần Xuyên, vị trí chính thê của hắn mới là trung tâm của mối lợi ích rối rắm này.

Có vẻ hắn đã hiểu được ý nàng, thôi nói tiếp chuyện này.

Hai người im lặng đi qua con phố Thanh Mộc, quay về Lý trạch.

***

Sau ngày cúng ông táo là bước vào giai đoạn năm mới, năm nay biên giới yên ổn, dựng trại và sắp xếp nhiệm vụ xong thì chia ca để nghỉ.

Lý Sở cũng trở nên nhàn rỗi, vài ngày trước các phụ tá ở tiền viện đã xin nghỉ về quan nội đoàn tụ với gia đình, hiện tại hắn không có ai nói chuyện cùng, ngày ngày dậy sớm ra sân luyện công, sau đó đến thư phòng đọc sách, nhưng chỉ hai ngày đã thấy vô vị, đối với một người bận rộn quanh năm suốt tháng như hắn thì rảnh rang chưa chắc đã là chuyện hay, bởi vì thực sự rất chán.

Tiểu Thất nhìn cũng thấy khó chịu thay hắn.

“Không phải Vạn đại nhân ở lại Dương Thành à, sao ngài không đến tìm y?” Tiểu Thất cảm thấy nếu cứ rảnh nữa thì hắn sẽ giở trò, hôm trước nàng đang thu dọn rương hòm trong phòng thì hắn bất thình lình đóng cửa lại… Có lẽ không ai có thể tưởng tượng nổi cái cảm giác bị một người thận trọng nghiêm túc đưa ra yêu cầu thô bỉ là như thế nào đâu… Lúc này nàng rất sợ phải ở riêng hai người. Sáng nay hắn mới dắt ngựa ra ngoài đi một vòng, quay về thì gặp nàng đang đến Đông viện kiểm tra phòng kho, thế là tiện đường đi chung.

“Có họ hàng đến Vạn phủ.” Ban nãy dắt ngựa đi dạo vô tình gặp quản gia ở Vạn phủ, nói Vạn gia có họ hàng ghé thăm.

“Hà đại nhân thì sao?” Nàng nhớ hình như Hà phu nhân nói năm nay bọn họ cũng không về kinh.

“Tới núi Đông Diên rồi.” Hà Ứng Kiền là người rất biết hưởng lạc, dẫn cả nhà đi tắm suối nước nóng.”

“Là núi Đông Diên có suối nước nóng ấy hả?” Từ lâu nàng đã nghe nói về nơi này, trên thực tế ngoài nàng ra thì các phu nhân, nương tử từ kinh thành đến đều đã đi ngâm suối, mỗi lần gặp nhau tán gẫu là lại khen không ngớt, nói còn lớn hơn suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành nữa. Nhưng nàng còn chưa đi suối nước nóng ở ngoại ô nên chẳng thể góp lời.

“Muốn đi không?” Hắn nhướn mày.

Tiểu Thất nhìn hắn, cụp mắt cười, tiếp tục đựng đồ vào bao, “Mấy tẩu nói năm sau sẽ dẫn ta đi cùng họ.” Chắc hắn cũng cho phép nhỉ? Từ khi vào Lý trạch, cơ hội nàng ra ngoài ít đến thảm thương.

“…” Núi Đông Diên nằm gần đại doanh Nguyệt Bình, có thể đến xem thế nào, “Bảo người thu dọn đi, lát nữa chúng ta xuất phát.”

“?” Có phải gấp gáp quá không? “Nhà vẫn còn nhiều chuyện chưa xong mà.”

“Vậy nàng có đi không?” Hắn nhìn nàng hỏi.

Nàng xấu hổ cười, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, “Đi.” Ai mà chẳng muốn đi chơi?

***

Núi Đông Diên nằm ở phía Đông Nam của Dương Thành, cũng không xa Dương Thành lắm, đi xe chỉ mất nửa buổi sáng.

Vì quan quyến chuyển đến Dương Thành nên mấy khu suối nước nóng ở núi Đông Diên đã được trùng tu lại rất đẹp, xây các viện có kiểu dáng như ở kinh thành bao quanh con suối. Tổng cộng có bốn suối nước nóng chính, chia làm bốn viện ở Đông Nam Tây Bắc, mỗi viện lại có nhà trước nhà sau, nhà trước tôi tớ dùng, còn nhà sau là nơi phu nhân tiểu thư vui đùa

Hà phủ đến sớm nên chiếm trước Đông tuyền cảnh đẹp, Lý trạch tới muộn, chọn Bắc tuyền kém thua một chút, nhưng nha hoàn bà tử vẫn vui vẻ ríu rít cười đùa.

“Sao lại đem nó vào đây?” Tiểu Thất vừa ngâm nước nóng xong, ra khỏi tuyền thất thì lại thấy người nào đó đang tắm cho vật cưỡi của mình.

“Nước đã dùng rồi, đổ đi cũng uổng, chi bằng cho nó ngâm thư giãn gân cốt.” Nó đã gắn bó với hắn mấy năm, chạy ngược chạy xuôi lập không ít công lao, chỉ tắm suối nước nóng đã là gì?

Tiểu Thất ngắm nghía màu lông đen bóng của con ngựa, nhất thời ngứa tay, nhẹ nhàng áp tay lên bụng định sờ lông. Nhưng không ngờ chú ngựa đột nhiên quay phắt đầu đi, xem chừng không muốn bị nàng động vào, dọa nàng sợ khiếp vội vã rụt tay về.

“Chưa cưỡi ngựa bao giờ à?” Hắn nhìn nàng.

Nàng lắc đầu, “Chưa.” Nước Đại Chu lấy võ trị thiên hạ, con cái quan lại, dù là nam hay nữ cũng đều được học cưỡi ngựa trước khi lớn, cũng như việc lấy bằng lái xe ở kiếp trước vậy, là điều kiện cần thiết khi trưởng thành. Lão thái thái Ngô gia cũng từng mời người dạy các cháu gái, nhưng nàng không thuộc phạm vi đó, chỉ thỉnh thoảng đi cùng cửu tiểu thư đến sân ngựa nhìn. Trong thâm tâm nàng vẫn muốn học, muốn được có dịp cưỡi ngựa rong ruổi nơi đồi hoang, chắc hẳn cảm giác ấy sảng khoái lắm, “Đợi anh trai rảnh, ta có thể học với huynh ấy được không?” Hồi ở kinh thành cũng có người gửi thiệp cho nàng, mời nàng tham gia hội đua ngựa gì đó, nhưng nàng luôn tìm lý do thoái thác, về lâu dài người ta lại tưởng nàng cố ý không cho họ mặt mũi. Bây giờ Nguyên Nhâm cũng đang ở Dương Thành, nếu rảnh nhất định phải bảo y dạy mình một chút, nhân tiện cũng cho Thanh Vi học chung.

“Còn phải xem nàng có tố chất ấy không đã.” Có người bẩm sinh không thể cưỡi ngựa, ví dụ như cô em họ của hắn, hồi bé học lần nào cũng bị ngã, chú họ nổi giận không bao giờ cho muội ấy chạm vào cương ngựa nữa.

“Thế để làm sao mới biết có tố chất không?” Nàng hỏi.

Lý Sở vỗ cổ ngựa hai cái, cầm yên ngựa nằm trên bàn đá lắp lên lưng, vỗ vào yên, “Không cần người giúp, có tự lên được không?”

Tiểu Thất mím môi, hắn đang thử thách can đảm của nàng à? “Thế ta thử xem nhé?” Rồi nàng vén vạt áo trước, đi tới đầu ngựa nhẹ giọng dỗ dành, “Mi cho ta thử chút nhé, rồi ta sẽ cho mi ăn củ cải ngọt.”

Lý Sở khoanh tay đứng một bên, vui vẻ nhìn nàng lóng ngóng bò lên lưng ngựa, nàng vừa động thì ngựa cũng động theo, không cách nào trèo lên nổi, rất thú vị, nhưng sự can đảm đấy rất đáng ghi nhận, bởi người chưa bao giờ cưỡi ngựa thì sẽ không dám trèo lên lưng ngựa.

“Nắm chặt cương.” Vì lòng can đảm “nghé mới sinh không sợ cọp” của nàng, hắn chỉ điểm.

Sau mười mấy lần thất bại, cuối cùng nàng cũng đã trèo được lên lưng ngựa, song không dám ngồi thẳng, chỉ biết ôm cổ ngựa, mặt đỏ phừng quay sang cười với hắn: Lần này có thể cho Nguyên Nhâm dạy nàng rồi chứ?

“Ghì cương chặt, ngồi thẳng người lên.” Hắn nói.

Tiểu Thất thử hai lần, nhưng chỉ vừa ngồi dậy thì thân dưới lại lắc lư, cảm giác có thể ngã bất cứ lúc nào, thế là cuối cùng vẫn đành ôm chặt cổ ngựa.

“Không sao, dồn sức lên đùi, siết cương chặt vào, không ngã đâu.” Hắn tiếp tục chỉ điểm.

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, Tiểu Thất cảm thấy mình như đang cưỡi hổ khó xuống, đừng bảo người này định cho nàng học luôn nhé? “Hay là để hôm khác đi?” Nàng đã dùng hết toàn bộ dũng khí hôm nay rồi.

Hắn im lặng đứng một bên, hất cằm với ngựa một cái, ngựa ta lập tức bước ra khỏi bể nước, dọa nàng sợ tới mức không dám nhúc nhích, “Chưa từng có kẻ nhát gan nào ngồi trên lưng Ô Nhĩ Thanh cả.” Hắn bình thản nói.

Hết cách rồi, xuống cũng không được, nàng đành làm theo cách hắn dạy, kẹp chặt hai chân, giữ chặt dây cương, từ từ thẳng lưng lên, cuối cùng cũng đã có thể ngồi thẳng, từ trên cao nhìn xuống người thầy nghiêm khắc bên dưới —— đã hài lòng chưa?

Nào ngờ hắn lại huýt sáo một tiếng với Ô Nhĩ Thanh, Tiểu Thất lập tức cảm thấy bên dưới chòng chành, tay nắm không vững, sau đó đi đôi với tiếng “bịch ——”, nàng ngã thẳng từ trên lưng ngựa xuống, rơi vào vòng tay hắn.

Do lực tác động khi bị rơi quá lớn nên cây trâm cài tóc trên đầu rớt xuống, tóc xõa tung giữa cả hai người, lúc sau mới có thể ngẩng đầu, “Như ngài gọi là dục tốc bất đạt.”

“Lần nữa đi.” Là câu trả lời của hắn.

“Không cần.” Nàng thà chờ Nguyên Nhâm dạy còn hơn, cách dạy của người này quá dã man, y hệt như kiểu ném người học bơi xuống nước cho người ta tự lực gánh sinh.

Nhưng muộn rồi, hiếm khi hắn có thời gian dạy người ta cưỡi ngựa nên tất nhiên phải phụ trách đến cùng, Lý Sợ lập tức ôm người ngồi lên lưng ngựa.

Lên nhầm thuyền giặc là gì? Giờ đây Tiểu Thất đã lĩnh hội sâu sắc được rồi.

Hắn thực sự không cho người khác chút không gian để thở! Mới học cách ngồi thẳng người trên lưng ngựa thì hắn lại bắt học cưỡi ngựa đi bộ, đi bộ xong lại bị bắt cưỡi ngựa chạy…

“Con nha đầu này, sao lại ngồi đây làm biếng hả? Đồ ăn nguội ngắt cả rồi cũng không biết gọi tướng quân nương tử tới!” Hồng Phất thở phì phì đi đến cửa sau hậu viện, thấy Thanh Liên đang áp sát vào tường mà lửa giận ngùn ngụt.

Thanh Liên lập tức suỵt suỵt với nàng, đi tới nói nhỏ vào bên tai, “Tướng quân đang dạy nương tử cưỡi ngựa ở trong đó đó.”

“Hả?” Không phải đến tắm suối nước nóng ư, sao lại thành học cưỡi ngựa?

Hai người âm thầm nhìn lén qua chỗ chạm rỗng trên tường hoa, thấy ở bãi đất trống trong sân là tướng quân kéo dây cương, nương tử tóc tai rối bù ngồi trên lưng ngựa, đang “chơi” rất dữ dội.

“Mới nãy nương tử còn gọi tên húy của tướng quân đấy.” Gọi một tiếng “Lý Diên Sơ”, “Tướng quân không những không giận mà còn vui lắm, kéo cương ngựa đi mấy vòng, nhìn đi ——” Lại chỉ vào Tiểu Thất trên lưng ngựa, “Nương tử càng lúc càng cưỡi thuần thục rồi.” Tướng quân đúng là lợi hại, chưa gì đã dạy người ta ra dáng.

Hai nha đầu nhất trí cho rằng nam chủ nhân nhà mình thật lợi hại.
Bình Luận (0)
Comment