Edit: Tiểu Nhật Dạ
Ngôn Bình nói mục đích đến với cụ già bảo vệ, ông cụ gọi điện nội tuyến để thông báo, sau đó chỉ cho Ngôn Bình vị trí phòng hiệu trưởng. Ngôn Bình cám ơn cụ già rồi hướng phòng hiệu trưởng đi đến.
Đi qua sân trường, có mấy học sinh đang trong giờ tập thể dục, học sinh nam thì chơi bóng rổ, học sinh nữ thì đánh bóng chuyền, tuổi trẻ dạt dào sức sống.
Sắc quỷ ở trên túi áo Ngôn Bình hâm mộ nhìn, ấm ức bặm môi, “Thời gian ta học ở trường chơi bóng rổ còn khá hơn bọn họ.” Vừa nói vừa ở trong túi Ngôn Bình làm động tác bỏ bóng vào rổ, đến đoạn dừng bước chuẩn bị nhảy, suýt chút nữa rơi ra khỏi túi áo.
May là không ai thấy, Ngôn Bình nhíu mày, với ngón tay vào trong túi áo khe khẽ ấn lên đầu búp bê Sắc quỷ, bực mình nói:”Ngươi đàng hoàng một chút cho ta.”
Sắc quỷ cũng bị hù dọa, không dám lộn xộn nữa, đàng hoàng nằm trong túi áo.
Phòng hiệu trưởng ở tầng bốn, từ cầu thang bộ đi lên, tầng nào cũng thấy vang vọng tiếng đọc sách.
Vừa đến lầu ba, Ngôn Bình bỗng nhiên rùng mình một cái, vội vã đứng lại, cảm giác như có một luồng âm khí lạnh lẽo ở trong không trung phiêu đãng…
“Sắc quỷ, ngươi có cảm thấy gì không?” Ngôn Bình thấp giọng hỏi Sắc quỷ.
“Cảm giác gì?” Sắc quỷ mờ mịt ngó ra, đột nhiên run rẩy, vội thụt vào trong túi, “… Thật đáng sợ…”
“Ngươi có thể thấy cái gì sao?” Ngôn Bình hỏi hắn.
“Cũng không nhìn thấy cái gì hết … Nhưng mà, sợ ” thanh âm Sắc quỷ có chút run rẩy.
“Thật vô dụng.” Ngôn Bình đẩy đẩy kính mắt, hướng về phía âm khí nhìn một chút, thấy không rõ lắm, chỉ thấy một luồng khí đục ngàu. Thấy thời gian hẹn hiểu trưởng cũng sắp đến, không chú ý tới luồng khí đó nữa, tiếp tục đi lên tầng.
Dần dần rời xa âm khí lạnh lẽo, Sắc quỷ từ trong túi áo thò đầu ra, phàn nàn việc ban nãy Ngôn Bình khinh bỉ hắn, “Ngươi là đạo sĩ, đương nhiên không sợ. Ta chẳng qua chỉ là một con quỷ không có pháp lực gì, sợ hãi cũng là điều bình thường… Vừa nãy là cái gì vậy, tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng bỗng nhiên cảm thấy thật sợ.” Vừa nói vừa hồi tưởng lại, không khỏi có chút run rẩy.
“Không biết.” Ngôn Bình đáp, “Phải điều tra mới biết được, cơ mà ta nghi ngờ đó là quỷ hồn —- tất nhiên là, đồ sắc quỷ như ngươi không đủ khả năng để so sánh với nó.”
“…. Đạo sĩ thối…” Lại bị đả kích, Sắc quỷ ai oán chui vào túi áo.
Gõ cửa, hiệu trưởng ra đón, bộ dạng giống như những người đàn ông trung niên thường thấy, bụng hơi lồi thịt (bụng bia). Nhìn qua không giống một thầy giáo cho lắm, có vài phần giống một thương nhân hơn.
“Ngôn tiên sinh, rất hoan nghênh ngài tới.”
Đóng cửa kỹ càng, hiệu trưởng nhiệt tình bắt tay với Ngôn Bình. Lúc bắt tay, hiệu trưởng quét mắt nhìn Ngôn Bình từ trên xuống dưới, dường như đối với vẻ ngoài cổ hủ này của Ngôn Bình rất hài lòng.
Sau đó dẫn Ngôn Bình tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.
“Chúng tôi vừa lúc thiếu một người thầy dạy học, tôi nói chuyện cùng với sư phụ, sư phụ nhắc ngay tới ngài, đề cử ngài làm thầy giáo.”
Qua lời vừa nói, trong lòng Ngôn Bình ít nhiều cũng hiểu mục đích hiệu trưởng mời hắn đến đây, khẽ mỉm cười, “Thầy giáo dạy học là một chuyện, chuyện chính là ở tầng ba… Cái vật kia đúng không?”
Bị nói trúng, hiệu trưởng có chút xấu hổ, không nói nên lời. Dù sao làm hiệu trưởng của một trường, mời đạo sĩ về làm loại việc này, đến khi truyền ra ngoài cũng không khỏi bị người ta dóm ngó.
Sắc quỷ ở trong túi áo Ngôn Bình có chút nhàm chán, từ búp bê thế thân bay ra, vừa đúng ngồi lên phía trước Ngôn Bình, Ngôn Bình theo bản năng ngồi lùi ra sau một chút, vậy mà Sắc quỷ lại không biết xấu hổ, đặt mông ngồi lên đùi Ngôn Bình, còn quay đầu hướng phía Ngôn Bình khiêu khích lè lưỡi. Ngôn Bình muốn nói lại không thể nói, chẳng biết làm gì khác ngoài việc tức giận trừng mắt nhìn Sắc quỷ.
Hiệu trưởng bất đắc dĩ thở dài, nói:”Tôi biết, làm một hiệu trưởng, quả thực không nên tuyên truyền điều mê tín này. Nhưng khi chứng kiến trong trường học có mấy học sinh, giáo viên không hiểu làm sao bị bệnh, còn đột nhiên bị thương, đã có vài giáo viên muốn từ chức, vài phụ huynh muốn cho con chuyển trường. Tôi hiện tại chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, thật sự là…”
“Tôi hiểu…” Ngôn Bình lờ đi sự khiêu khích của Sắc quỷ, đáp lại lời hiệu trưởng, “Vừa nãy lúc tôi lên tầng ba cũng cảm giác được, âm khí mạnh mẽ như vậy đối với học sinh chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn. Dù sao tôi cũng không phải đạo sĩ, cũng không phải người ghi sách bắt hồn ở dưới âm phủ, theo nguyên tắc, tôi không có quyền làm tổn hại đến quỷ hồn. Tôi nghĩ, tạm thời dùng bùa để phong ấn quỷ lại một chỗ, sau đó nghiên cứu nguyên do tại sao quỷ lại xuất hiện, rồi tìm biện pháp giải quyết, như thế nào?”
“Không có gì tốt hơn, không có gì tốt hơn.” Hiệu trưởng liên tục nói không ngừng, “Ngài xem lúc nào có thể đến làm, tôi đặc biệt giữ lại một vị trí giáo viên cho ngài, công việc vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa giờ học trên lớp ở đây phần nhiều là không ồn ào.”
Ngôn Bình suy nghĩ một chút, “Như vậy, hẹn ngày mai đi. Chiều hôm nay giúp tôi chuẩn bị phòng làm việc và một vài thứ khác, chiều mai tôi sẽ qua.”
“Tôi sẽ giúp ngài chuẩn bị mọi thứ thật tốt.” Hiệu trưởng lời thề son sắt nói, “Cam đoan ngày mai ngài tới toàn bộ đều đầy đủ.”