Edit: Tiểu Nhật Dạ
Cúp điện thoại, Ngôn Bình về phòng thay quần áo. Phun chút keo xịt tóc, sau đó dùng cái lược chải chải cào cào chia tóc thành hai phần bằng nhau (chính là bổ luống đó =))), Ngôn Bình phút chốc biến thành một người có bộ dáng cổ hủ, lại còn mặc một bộ âu phục không vừa vặn, đeo một cặp kính gọng đen to đùng.
Tuy rằng tiếng động không lớn, nhưng Sắc quỷ lại mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy bộ dạng trong gương của Ngôn Bình, liền bị dọa cho giật mình, “Đạo… Đạo sĩ?”
“Ừ?” Ngôn Bình quay đầu liếc hắn một cái, rồi xoay đầu trở lại nhìn mình trong gương.
“Đạo sĩ, sao ngươi lại làm thành cái dạng này, xấu chết đi được.”
“Ta cam tâm tình nguyện làm.” Ngôn Bình không nhịn được liếc hắn một cái.
“Mặt ngươi đẹp như vậy, không nên biến thành cái bộ dạng thế này nha.” Sắc quỷ bay qua, quấn lấy Ngôn Bình, “Mau đổi lại, mau đổi lại.”
Ngôn Bình không thèm để ý tới hắn, chỉ lo chỉnh trang sao cho mình càng thêm xấu.
“Đạo sĩ…” Sắc quỷ buồn bực, nhàm chán chọc chọc Ngôn Bình, “Đạo sĩ, ngươi muốn ra ngoài sao?”
Ngôn Bình ừ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Sắc quỷ vội vã nhập vào búp bê trên giường, sau đó từ trên giường gắng sức chạy tới, hắc hưu hắc hưu…”Đạo sĩ, mang ta theo với.” Hắc hưu hắc hưu, rốt cuộc chạy đến bên cạnh Ngôn Bình, hai tay hai chân ngắn ngủi cố sức kẹp lấy quần Ngôn Bình, “Ta muốn cùng ngươi đi ra ngoài.” Vừa nói, vừa kéo quần Ngôn Bình đi về phía trước, hắc hưu hắc hưu
Ngôn Bình lấy hai ngón tay cầm búp bê thế thân lên, “Ngươi cứ ở trong phòng ngủ thật tốt đi, đừng thêm phiền cho ta, lần sau ra ngoài sẽ mang ngươi đi cùng.” Nói xong, muốn đem búp bê đặt lại trên giường. Còn chưa kịp buông tay, đã bị Sắc quỷ cố sức quấn chặt lấy ba ngón, “Mang ta ra ngoài đi mà, đã hơn một năm rồi ta không được ra khỏi nhà. —- Ngươi không mang ta đi cùng, ta sẽ không buông tay.” Sắc quỷ dùng chiêu vừa đấm vừa xoa, không đạt được mục đích không bỏ cuộc.
Ngôn Bình bất đắc dĩ, ngẫm nghĩ, kỳ thực đem theo Sắc quỷ cũng không gây trở ngại gì, vì vậy cầm búp bê thế thân lên, “Được rồi, ta dẫn ngươi đi. Nhưng mà nếu ngươi gây thêm phiền cho ta, sẽ không có lần thứ hai ra khỏi căn nhà này đâu.”
“Biết rồi biết rồi.” Sắc quỷ liên tục gật đầu, — ai thèm quản đạo sĩ nói gì chứ, cho dù thế nào tất cả đều đáp ứng.
Trong lòng Ngôn Bình cũng biết, Sắc quỷ phần lớn chỉ là thuận miệng đáp ứng, dù sao thì một con búp bê nhỏ như vậy, có ầm ĩ hồ nháo cũng không xảy ra chuyện gì to tát cả, vì vậy đem búp bê thế thân nhét vào túi áo.
Rời khỏi nhà rất suôn sẻ, bởi vì là thực thể, nên cũng không bị lời hứa trước lúc chết cản trở.
Sắc quỷ len lén lộ hai con mắt ra ngoài túi áo, nhìn thế giới xung quanh sau một năm, cảm giác có chút mới mẻ.
Nhịn không được thở dài một tiếng, “A đã lâu không ra khỏi cửa, thật tốt …”
Có người đi đến, Ngôn Bình tiện tay ép búp bê thế thân xuống.
>_< đạo sĩ thối, lại ăn hiếp ta. Sắc quỷ buồn bực ở trong túi áo oán giận, cách một lớp vải hung hăng đá Ngôn Bình vài cái. Tiếc rằng, Sắc quỷ chỉ là một con búp bê vải nhỏ, vì vậy lực độ của cú đá vô cùng yếu ớt.
Gọi xe, bị vướng chỗ tài xế không thấy được khung cảnh, Sắc quỷ rốt cuộc lại thò đầu ra ngoài, túm lấy túi áo nhìn ra cửa xe. Đông đúc như nước, kẻ đến người đi.
Nhìn một chút, Sắc quỷ bỗng càng sửng sốt, taxi đi chầm chậm đến gần trường học.
“Đạo sĩ, ngươi muốn đi đâu vậy?” Sắc quỷ len lén hỏi.
“Trung học Hòa Bình.” Ngôn Bình trả lời hắn, “Làm sao vậy?”
“Trung học Hòa Bình… Chính là trường cấp ba Hòa Bình đúng không?” Sắc quỷ vui vẻ rạo rực nói, “Lúc đó ta là học sinh chăm ngoan nha, mỗi lần kiểm tra ta đều đứng trước vài người đấy.”
“Ngô, vậy rất tốt a.” Ngôn Bình thờ ơ trả lời.
Sắc quỷ cảm giác mình không được coi trọng, lòng tự ái bị tổn thương, mất hứng hừ một tiếng, chui vào túi áo.
Trong khi đang nói chuyện, cổng lớn trung học Hòa Bình đã thình lình xuất hiện trước mặt.
Dừng xe, Ngôn Bình trả tiền rồi đi xuống. Đứng ở cổng chính trường học, Sắc quỷ từ trong túi áo thò đầu ra ngoài, nhìn biển trường to đùng trước mắt, xúc động bùi ngùi nói, “A lâu lắm rồi chưa về trường.”