Ngộ Xà

Chương 45

Editor: Phác Hồng

Hai chữ vừa nói xong, dư âm lượn lờ. Màn giường bị xốc lên, Y Mặc áp trên người buộc Quý Cửu phải mở mắt. Hai người đối mặt trong bóng đêm tựa như hai con vật ẩn sâu trong rừng cây, mỗi người đều ôm một vết thương của riêng mình.

Quý Cửu nói: “Ngươi cố ý khiến ta khó chịu.”

Đối với những lời này Y Mặc cũng không biện bạch. Thực tế khi nữ nhân kia tới hắn đã lập tức phát hiện, lúc đó hắn đương ôm Quý Cửu và cũng không có ý định buông ra. Sau nữ nhân kia càng đến gần, mãi đến gần tường viện mới dừng lại, thu vào tầm mắt cảnh tượng bọn họ ôm nhau… Biết rõ việc này sẽ quấy rầy Quý Cửu nhưng hắn không hề muốn buông tay. Người này, tuy rằng không biết có bao nhiêu quan trọng với hắn nhưng trước mắt, có thể không buông thì sẽ không buông.

Y Mặc vươn tay, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve mặt y, vuốt một lát chợt hỏi: “Sao ngươi không biện giải?”

Quý Cửu sửng sốt một chút, rất nhanh quay mặt tránh thoát những ngón tay kia, hỏi: “Biện giải thế nào?”

“Nàng nói ngươi đoạn tụ.” Y Mặc thu tay ngồi bên mép giường, vén chăn nằm vào, dán sát vào thân thể ấm nóng bên cạnh, cẩn thận chỉnh lại chăn rồi ôm eo người nọ, tiếp tục hỏi: “Sao ngươi không biện giải?”

Quý Cửu giễu cợt cười, chống cự cánh tay thân mật bên hông, nói: “Biện giải hữu dụng sao?”

“Ta vẫn chưa làm chuyện khác người, chẳng qua là ôm ngươi mà thôi, lúc ta hôn ngươi nàng đã đi rồi.” Y Mặc nằm trong chăn bắt lấy cổ tay y nắm vào lòng tay, buông ra thắt lưng, chỉ siết bàn tay kia rồi không động đậy nữa, miệng tiếp tục nói: “Nàng chỉ phỏng đoán, sinh lòng nghi ngờ nên mới lừa ngươi, mượn việc này tra rõ sự thật… Nếu ngươi biện giải nàng sẽ an tâm. Nhưng ngươi không biện giải, vì sao?”

“Không vì sao!” Một tay Quý Cửu bị nắm lại, y dùng tay khác cứu viện tay bị giam giữ, hai tay đồng thời bị Y Mặc bắt, khóa vào trong ngực. Quý Cửu tức giận nhấc chân đạp hắn, lạnh lùng nói: “Buông ra!”

Y Mặc khóa chặt người vào lòng rồi cười một tiếng, giọng nói khẽ khàng êm tai, rồi hắn nghiêng người tiến sát tai y, thì thầm: “Ngươi không biện giải, là thừa nhận sao?”

“Thừa nhận gì?!” Quý Cửu không chịu nổi quấy rối, không ngừng trốn tránh, ngay cả ý tứ trong lời nói của hắn cũng chẳng lắng nghe.

Y Mặc nói: “Hai chữ “đoạn tụ”, ngươi thừa nhận.”

Quý Cửu ngẩn ra, quên đi chống cự, vội vã phủ nhận: “Nói bậy!”

“Nói bậy sao?” Y Mặc nhàn nhạt nói: “Nếu không nhận vì sao lúc ấy lại không biện giải, ngươi chưa chắc không nhìn ra nếu nàng được ngươi giải thích thì sẽ an tâm rất nhiều, ngươi cố tình không giải thích, ngược lại còn nói một câu —— chấp nhận bản thân chính là đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo, rồi đáp ứng thay đổi. Thế nào, bây giờ lại muốn sửa miệng?”

Quý Cửu trố mắt, dừng lại chống cự tựa như đang ngây dại, nghiêng mặt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng đè thấp âm lượng, bực tức nói: “Ta biện bạch với nàng thế nào đây? Nói với nàng hơn nửa năm nay ta bị một người nam nhân đặt dưới thân sao?! Nói với nàng ta vốn không phải long dương chi phích, mà là bị buộc khuất thân sao?! Ngươi muốn ta nói với thê tử ta rằng phu quân nàng bị yêu quái độc chiếm sao?! Ngươi muốn ta phải nói thế nào đây!” Giọng y đè cực thấp nhưng vì phẫn nộ mà gần như gầm thét, tựa như nằm rạp trên đất mà gào thét.

Y nói: “Ngươi muốn ta giải bày với nàng thế nào đây?!”

Trong tiếng gầm lên pha chút bất an và xấu hổ mà Quý Cửu giấu đi.

Đúng như lời nói của Y Mặc, lúc đó đối chất, y căn bản không nghĩ sẽ giải thích rằng y không như vậy, thậm chí còn không nghĩ muốn rửa sạch cái danh tiếng không hề vẻ vang này.

Ngược lại y thừa nhận.

Đúng như Y Mặc đã nói, y thừa nhận.

—— Thừa nhận y là long dương chi hảo, đoạn tụ chi phích. Giọng nói Quý Cửu chợt khản đặc, trong thân thể dường như châm lên một bó đuốc đốt sạch cả máu và mồ hôi của y, chỉ sót lại một tấm da khô.

Quý Cửu điên cuồng giãy giụa.

Y Mặc đối với tiếng rống của y có chút sợ hãi, nhất thời không giữ chặt để y tránh thoát, hắn vội vã vươn tay kéo, không cho y rời khỏi. Quý Cửu bị kéo ngược, thuận thế xoay người cùng hắn thành một khối, sở học võ nghệ lần này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Lúc Y Mặc không thi pháp, Quý Cửu nâng đầu gối va vào, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào hắn, dùng khí lực toàn thân, xương cốt cứng rắn nơi nào có thể tạo thành sát thương đều giao tranh với hắn, tựa như đem mạng treo lên một đường liều chết đánh giết.

Y Mặc không dùng pháp thuật, kỳ thật chỉ cần một đạo pháp nhỏ là có thể khiến cái người giống như điên rồi dần an tĩnh lại, không bao giờ có thể… ngoan cố chống cự. Nhưng mà hắn không sử dụng, hắn biết dù Quý Cửu không thể chuyển động nhưng trong lòng vẫn không phục, thậm chí càng thêm oán hận.

Hắn đành phải cùng y triền đấu ở một chỗ, hắn muốn ngăn không cho y trốn, đè xuống giường, khóa vào trước ngực, có thể không buông sẽ không buông. Tâm hắn vẫn luôn xót y, mỗi một lần xuất lực đều phải khống chế chừng mực, không thể để người trước mắt chịu thương tổn, dùng cách này để áp chế một Quý Cửu đang liều mạng thật có chút chật vật.

Hắn vốn là yêu quái luôn làm theo thói quen, hành sự thoải mái không quen gò bó, giết người hoặc cứu người đều quyết định trong nháy mắt. Thế nhưng trước giờ hắn chưa từng bị thế công của phàm nhân khiến tay chân luống cuống như vậy. Hắn có điều cố kỵ, có bó buộc, có không thể buông cùng thương tiếc… mà còn có sợ hãi.

Hắn sợ bản thân sẽ thương tổn y nên vẫn luôn cẩn thận né tránh công kích, ngay cả lúc áp chế cũng thu lại mấy phần lực, nhưng Quý Cửu không sợ bản thân sẽ tổn thương hắn.

Quý Cửu không sợ, bởi vì y không có tâm thương tiếc.

Nên trận đấu sức này chưa bắt đầu đã phân được thắng bại.

Quý Cửu tránh thoát được, chân trần đứng trên mặt đất rút ra trường kiếm trên giá, “keng” một tiếng, bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của Y Mặc.

“Sau này không được lên giường của ta.” Quý Cửu nói.

Tiếp tục: “Nếu không ta chém ngươi.”

Quý Cửu nói: “Ta không phải Trầm Thanh Hiên, ta là Quý Cửu. Đừng xem ta như Trầm Thanh Hiên.”

Y Mặc nói: “Trong mắt ta cũng không bất đồng.” Đoạn nói tiếp: “Ngươi chém không được ta.”

“Một đao chém không chết, trăm đao ngàn đao sẽ có thể chém chết ngươi.” Quý Cửu lẳng lặng nói: “Nếu không ta sẽ chém chính ta.”

Y Mặc nghe vậy thì cười, tựa như trước mắt là một màn buồn cười, lại lẫn chút châm biếm, ba phần buồn cười bảy phần trào phúng. Quý Cửu đứng, mũi kiếm thẳng tắp chỉ vào hắn, chỉ vào dáng tươi cười kia rồi không hề nhúc nhích.

Giằng co một lát, Y Mặc thu ý cười, thần tình trở nên lạnh lùng, hắn mở miệng, sắc bén rõ ràng: “Ngươi đang sợ hãi.”

Quý Cửu không đáp, mũi kiếm dưới tốc độ mắt thường không thể nhận ra thoáng run lên. Y Mặc thấy rõ.

Trong nháy mắt, Y Mặc vươn tay cầm mũi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén lập tức cứa vào lòng bàn tay, máu tích tích nhỏ xuống.

Cánh tay nắm chuôi kiếm của Quý Cửu lại run lên.

Y Mặc lặng lẽ thi lực kéo lấy trường kiếm, bất luận vết thương sâu lộ cả xương, hắn vẫn cố sức kéo nó từ trong tay Quý Cửu ra.

Nắm chặt mũi kiếm, trường kiếm đặt ngược trong tay, Y Mặc tiến lên trước một bước, Quý Cửu lùi về sau một bước, rồi y đứng vững, không hề lui bước. Bàn tay đẫm máu của Y Mặc bắt lấy yết hầu của y, sau đó dùng lực. Quý Cửu khép mắt cảm nhận mùi máu tanh nồng cùng nghẹt thở đánh tới, đáy lòng dần bình tĩnh, cảm thấy nếu chết trong tay hắn cũng coi như xong một kiếp phù du. Quý Cửu nghĩ vậy nên dần bình thản, không chút chống cự cảm nhận bàn tay bóp trên cổ y càng ngày càng chặt.

Y Mặc nhìn khuôn mặt y dần đỏ lên, sắc đỏ nhanh chóng lan tràn, chạy khắp nơi tựa như một trận huyết sắc cuồng hoan. Y Mặc nghiêng tai, nghiêm túc nghe âm thanh phát ra từ yết hầu bị bóp chặt giống như một loại sinh vật kỳ dị đang không ngừng thét gào lâm nguy. Y Mặc tiến sát vào, kề sát bên tai y, giọng nói lạnh lẽo không chứa bất kỳ cảm xúc vang lên tựa như trần thuật, trần thuật cho người đang dần mất đi tri giác kia:

—— “Quý Cửu, trong lòng ngươi đã thừa nhận long dương chi hảo.”

—— “Từ lần thứ hai, ngươi đã thích ta làm chuyện này với ngươi.”

—— “Cho nên ngươi nhảy xuống sông, ngươi cảm thấy mình bẩn.”

—— “Chữ thích này vốn nên là một bí mật, chỉ có ngươi biết, hiện tại bị ta biết.”

—— “Cho nên ngươi sợ hãi.”

Y Mặc lẳng lặng nói, sau đó chậm rãi buông tay, bên người vang lên tiếng ho khan kịch liệt, âm thanh của hắn mất đi buồn thương phập phồng, dị thường lạnh lẽo:

“Quý Cửu, ta có thể cho phép ngươi nói không đúng với lòng, ta cũng cho phép ngươi làm chuyện ngươi muốn làm, dẫu làm sai chuyện ta cũng không giận ngươi.”

“Bởi vì ngươi là Quý Cửu, ngươi phải làm Quý Cửu. Ta không ngăn cản ngươi.”

“Ngươi có biết, ta cũng không ngại giết ngươi. Cho nên không cần dùng tánh mạng hèn mọn nhỏ bé của ngươi uy hiếp ta.”

“Quý Cửu, ngươi phải nhớ kỹ điều này.”

Quý Cửu từ trong tiếng ho khan dần bình tĩnh, nghe giọng nói vang lên của người nọ thì dừng lại, vang lên rồi dừng lại, cuối cùng… im hơi lặng tiếng.

Y đứng dậy nhìn quanh bốn phía, người đã biến mất, chỉ còn lại mùi máu tanh mãi không tiêu tan.
Bình Luận (0)
Comment