Ngộ Xà

Chương 46

Editor: Phác Hồng

Y Mặc đã rời đi.

Rời khỏi phủ tướng quân, suốt đêm trở về trong núi, nơi sơn lâm có biệt viện Trầm gia, nơi cô lĩnh chôn hài cốt Trầm Thanh Hiên.

Đứng tại tiểu viện duy nhất trong núi, cảnh vật bốn phía vẫn như cũ, thụ hoa sai trĩu, trái cây chưa chín lủng lẳng đầy cành. Lúc Trầm Thanh Hiên còn ở nơi này, y thích nhất sai người leo cây hái trái xuống ăn, khăng khăng chẳng chịu ăn những quả đã được rửa sạch dọn sẵn, theo lời của y thì: Hồn của trái cây còn chưa đi xa đâu. Y thường ôm mấy quả mận đào vào trong ngực, gặm đến chảy nước ròng, hoặc nhăn mày vì quá chát.

Sau khi xuống núi trở lại Trầm trạch, mỗi dịp vào tiết thu hoạch, y thích đi lang thang quanh khu rừng đầy quả, đi một hồi mỏi mệt sẽ cõng Tiểu Bảo trên vai để nó hái trái cây. Tiểu Bảo mỗi lần đều hái một đống, toàn thân đều là hương vị chín muồi ngọt ngào, nó được Trầm Thanh Hiên bế xuống, ngồi trên chiếu ăn những quả chưa được rửa sạch, ăn nhiều đến mức tựa như say quả, gương mặt hồng hồng ôm bụng nằm dưới tàng cây ngủ say sưa.

Y Mặc nhớ không rõ hắn đã xách cả hai người vì ăn trái cây mà lăn ra say ngủ dưới tàng cây trở về phòng bao nhiêu lần.

Hiện giờ Trầm trạch đã tiêu tàn, trận hỏa hoạn nhiều năm trước khiến nó trở nên hoang phế, cây lê gốc đào dưới trận hỏa đó cũng hóa tro tàn. Trên phiến đất kia nay nổi lên một tòa nhà của người họ Phương, cũng là nhà thương nhân nhưng so với Trầm gia năm đó thì kém rất nhiều. Nơi đây giờ thành phố chợ đông đúc, bốn phương cảnh đẹp ý vui, Y Mặc lại chưa từng nhìn đến.

Duy chỉ có vùng núi này vẫn giữ lại hình dáng của trăm năm về trước, đá mòn cỏ xanh, um tùm thăm thẳm, ôn tuyền trên đỉnh núi vẫn quanh năm sương khói lượn lờ. Ngay cả tiểu viện kia cũng chẳng hề thay đổi, nhưng hai năm không về, đồ vật trong viện chịu gió thổi mưa rơi có phần mục nát, chiếc ghế gỗ cạnh khóm tường vi trong đình viện cũng mục nát. Mà người thường mỉm cười ngồi trên ghế ngắm hoa tường vi giờ đã ngủ say dưới lớp đất trăm năm, hóa thành xương khô.

Y Mặc cảm thấy khó chịu, cõi lòng dường như bị vật gì đè áp, hơi thở nghẹn lại có chút khó nhọc, muốn cùng người ta nói một chút mà bốn phía lại chỉ có chim bay cá nhảy vội chuẩn bị thức ăn trú đông.

Y Mặc đến trước mộ phần của Trầm Thanh Hiên, phiến mộ xanh rêu nay đã phai màu, thời gian không ngừng gột rửa, ngay cả tảng đá ngoan cố vô tri cũng cởi bỏ một tầng màu sắc… liệu trên đời này còn vật gì có thể sánh với thiên địa trường cửu đây! Hoàng thổ quanh phần mộ của Trầm Thanh Hiên vẫn như trước không chút cỏ dại, bốn phía đều được xử lí sạch sẽ, hiển nhiên là thường có người đến dọn dẹp.

Y Mặc biết ai vào trong núi đều sẽ đến trước mộ nhìn một lát, lau sạch bụi đất, nhổ hết cỏ dại, vào ngày giỗ sẽ đến trước mộ phần đốt ít giấy nhang, cống chút tế phẩm. Dường như một Trầm Thanh Hiên nho nhỏ đã biến thành thổ địa vùng Ung thành này.

Ngẫm nghĩ một phen, thật ra chuyện rất bình thường, hơn một trăm năm trước chuyện hắn cùng Trầm Thanh Hiên thân mật lan rộng khắp thành. Tin tức càng khép kín thì nhân loại càng khát cầu, dẫu chuyện to lớn hay chuyện vặt vãnh đều có thể truyền miệng này đến miệng kia, từ thành này sang thành khác. Tính tình bọn họ luôn là vô sự càng thích khoe khoang, chuyện này chẳng giấu được mà bị truyền ra ngoài.

Lúc Trầm Thanh Hiên còn sống, những lời hèn mọn phỉ nhổ nhiều vô số. Giáp mặt gọi Trầm công tử, sau lưng liền bổ thêm một tiếng thỏ nhi gia[1]. Sau khi Trầm Thanh Hiên chết, những người này đổi lại nói y thật tốt, nào là cứu trợ thiên tai nạn đói, quyên bạc xây cầu, tu sửa thư viện… Miệng đời đổi thay, chỉ nói y tốt y thiện, chuyện trái với tam cương ngũ thường thì chẳng hề nhắc lại. Thậm chí lúc phủ nha tu sửa huyện chí cũng chép chuyện này thành phong lưu giai thoại nơi sơn thành, đúc thành cố sự truyền kỳ của địa phương.

Nói cho cùng cũng là nhân tử vi tôn[2]. Huống chi trên phiến bia của Trầm thiếu gia lại có bút tích do đích thân yêu quái viết ra, xưng là vị vong nhân.

Ai dám sanh lòng chửi bới? Ngại sống quá dài sao?!

Về sau nữa lại có thêm trận hỏa tại Trầm gia, cháy một ngày một đêm nhưng không tìm được một khối thi hài. Lời đồn trên trấn lại thay đổi, bảo rằng Ung thành được thần tiên che chở, thần tiên ấy chính là vị kia trên tấm bia mộ của Trầm thiếu gia.

Từ đó, mộ phần Trầm Thanh Hiên không còn hoang vu.

Y Mặc khoanh chân ngồi trước mộ phần, ngón tay vuốt ve phiến bia trơn bóng lạnh lẽo. Vuốt một lát, rồi chẳng biết tại sao lại có chút bực mình.

Nói không rõ bực mình do đâu, rồi chẳng có cách nào tiêu bớt.

Trên đời này người bầu bạn duy nhất bên cạnh hắn, người hết lòng chăm sóc hắn đã xuống mồ. Hắn muốn nói chuyện cũng không người đáp lại, chỉ có thể để trong lòng. Rồi những lúc rỗi rảnh, hắn sẽ mang những lời cất trong lòng tự nói mình nghe, tựa như một loài vật thích nhai lại vậy.

Y Mặc ngẫm một lát rồi hóa thành rắn, hắn không quyến luyến quấn trên phiến bia mà một đầu đánh về từng lớp hoàng thổ. Đất cát quanh mộ san sát tuột xuống, xuất hiện một khe hở, Y Mặc theo khe hở chui vào.

Trong mộ tối đen, vươn tay chẳng thấy được năm ngón, mùi bùn đất ẩm ướt, mùi gỗ mục nát cùng mùi hài cốt trộn lẫn vào nhau tạo thành một luồng khí đục ngầu, thật khó ngửi. Y Mặc dường như không có cảm giác, tiếp tục tiến về trước, chạm đến mộc quan cũng không dừng lại, cả người đánh thẳng vào, quan tài theo từng đợt va chạm hiện ra một lỗ thủng, bên trong vẫn tối đen, khí tức đục ngầu lại càng sâu đậm.

Y Mặc theo động khẩu trực tiếp lẻn vào quan tài. Đến khi cảm giác đụng tới thi hài hắn mới hóa hình người, nằm trong quan tài.

Mới vừa nằm xuống liền cảm giác đè lên vật gì, hắn vội nghiêng người, dường như lại đụng phải vật gì nữa, có thể đụng cái gì chứ? Trong quan tài ngoại trừ Trầm Thanh Hiên thì còn ai vào đây. Nhiều lần bị cộm nên nằm chẳng an ổn, Y Mặc có chút phiền muộn, một tay đẩy ra phần hài cốt dưới thân, một bên lay nhẹ đầu ngón tay, một dải sáng xanh lờ mờ hiện lên, lơ lửng trên khoảng không chật hẹp phía trên, dần dần biến lớn, dần dần sáng tỏ.

Hắn thấy được vật mới cộm hắn, là xương ngón tay của Trầm Thanh Hiên. Y Mặc cầm lên phần xương ngón tay kia, lẩm bẩm lầu bầu: “Thành bộ dáng này còn không đứng đắn.” Lời này cất lên vô cùng dõng dạc, không hề nhận thức bản thân chui vào quan tài người ta, chiếm cứ địa bàn người ta có gì không ổn, nói thật đúng lý hợp tình.

Y Mặc nương theo ánh sáng phía trên nằm sang một bên, đặt ngay ngắn những phần hài cốt kia, kéo ra mảnh vải mục nát vốn là y phục lúc Trầm Thanh Hiên nhập liệm, tất cả đều bị hắn xé đi, một đống vải thối nát nhìn thật chướng mắt. Hắn đốt một cây đuốc bên trong quan tài, dùng yêu lực khống chế khiến những vật bẩn đều bị hủy, may mà chưa tạo thành hoả hoạn, nếu không lớp đất dưới mộc quan tự cháy lại trở thành kỳ văn chép trong huyện chí rồi.

Sau khi dọn xong bạch cốt, Y Mặc lần mò tìm được da đầu người nọ, vài lọn tóc trắng rơi loạn trên xương sọ trông thật khó coi, hắn cẩn thận vén xuống dưới gối.

Làm xong hết thảy các thứ, không còn chuyện gì để làm, Y Mặc một lần nữa nằm xuống, nằm nghiêng bên trong mộc quan, đối mặt với bạch cốt rồi nhắm mắt lại. Một bàn tay không có việc gì khoát trên bạch cốt, đầu ngón tay không ngừng cào nhẹ tựa như trong ngực không phải xương khô mà là một người rõ ràng… Người nọ trong lòng hắn đang xem sổ sách, còn hắn khép hai mắt ôm y, ngón tay nhẹ nhàng gãi trên người y, rồi đôi khi lại cào nhẹ lên ngực khiến y ngọ nguậy, ngón tay vươn ra ngăn hắn lại rồi tiếp tục xem sách, xem vài tờ lại ngọ nguậy vài cái… Rõ ràng là quấy nhiễu lẫn nhau rồi lại giống như là chuyện nên làm, thiên kinh địa nghĩa, nhàn tản yên bình.

Y Mặc cứ vậy mà ngủ.

Xương trong ngực hắn vốn rời rạc, sau một cái chuyển người của hắn liền trở nên lộn xộn, xương sườn và xương cánh tay chạy đến một chỗ, xương sọ lệch đi, trượt xuống từ gối ngọc. Y Mặc tỉnh lại, vừa vặn đỡ lấy rồi ôm vào trong ngực.

Hắn thấp giọng thì thào: “Trầm Thanh Hiên.” Ngươi xem, cả ngủ cũng không an phận.

Im lặng một lát, hắn lấy ra một bình hồ lô màu vàng thau, vừa mở nắp mùi hương liền xộc thẳng vào khoang mũi, lây lan khắp phần mộ. Y Mặc lúc lắc bình hồ lô, nhìn xương sọ của người nọ trong ngực một lúc rồi khẽ cười, huyên thuyên giảng về hồ lô, về rượu trong hồ lô…

Đây thật ra là rượu hắn tranh được. Có thể ủ ra “bách nhật túy” ngoại trừ đạo sĩ hóa phép hắn thì chẳng còn ai khác. Rượu do tiên gia ủ đương nhiên là hảo tửu. Lúc hắn xuống núi tìm chuyển thế của y, tìm không được nhưng lại gặp tiên gia, lão mặt mày hồng hào đi tìm người khai rượu, nghe nói đã ủ năm trăm năm, lão xem hắn như cố giao nên sẵn lòng mời hắn nếm thử một ngụm, Y Mặc liền đi theo.

Rượu này gọi là bách nhật túy, lão đầu kia mất năm trăm năm ủ ra mấy vò bách nhật túy chân chính, trông lão rất đắc ý. Y Mặc nói tới đây dừng một chút, vuốt ve xương sọ trong lòng, hỏi nó: “Ngươi nói lão ngu xuẩn hay không?” Rồi sau đó tự đáp: “Thật là ngu xuẩn.”

Tiên giới cũng hiếm có một lão tiên ngu xuẩn như vậy. Y Mặc nhớ lại, hắn mặc kệ lão tiên đang tru tréo mà lấy ra hồ lô bên hông, rót đầy rượu vào rồi rời đi. Để lại mỗi mình tiên gia giậm chân phía sau, cứ mắng mãi ngươi là con rắn không phúc hậu, thật không phúc hậu!

Y Mặc rũ mắt nhìn xương cốt trong ngực, xương sọ kia chẳng thèm đáp lại, xương cốt trắng bong, hốc mắt tối om, nom thật dễ nhìn? Y Mặc uống một hớp rượu, dường như nghe thấy mưa phùn mông lung đêm ấy, gió nhẹ thổi tung màn giường lộ ra người nọ như giận như không mắng một câu: Rắn thối nhà ngươi.

—— Rắn thối nhà ngươi.

Y Mặc nhắm mắt, uống một hớp rượu đầy từ hồ lô, tầm mắt thoáng chốc mê man giống như có một tầng sương trắng đổ ập xuống, sau màn sương trắng là người nọ mơ hồ nằm trong lòng hắn, hướng về phía hắn nhoẻn một nụ cười.

Trầm Thanh Hiên.

Y Mặc nâng khối xương sọ, môi ấn lên, nhè nhẹ hôn, vô vàn cẩn thận trân quý.

Ngươi cứ vậy rời đi. Dưới men say chếnh choáng Y Mặc ngẫm nghĩ rồi khổ sở ôm chặt những phần thi hài vụn vãi.

Môi cọ lên phần xương trắng toác, không nhịn được lẩm bẩm hỏi nó, ta có thật ức hiếp ngươi không? Kiếp này ngươi phải đòi lại, thật là hẹp hòi.

Hắn say bí tỉ, ôm chặt thi hài Trầm Thanh Hiên nguyện say vào quên lãng.[1] thỏ nhi gia: gay

[2] tử nhân vi tôn: người chết được tôn trọng
Bình Luận (0)
Comment