Ngoài Hiện Thực

Chương 137

Chương 137: Hướng dẫn.

Vào ngay hôm ấy, chỉ vừa mới bước xuống lầu thì Nhiễm Văn Ninh đã bị Trì Thác gọi giật lại. Lơ đẹp anh, cậu ngồi xuống bàn, định bụng ăn lót dạ gì đấy.

“Chuyện gì nữa anh?” – Nhiễm Văn Ninh lấy làm lạ.

Nghe vậy, Trì Thác dứt khoát ngồi xuống đối diện cậu rồi hỏi: “Không biết cậu có muốn thử hướng dẫn ai đó không ha?”

Chẳng hiểu gì, Nhiễm Văn Ninh bèn hỏi lại ngay: “Hướng dẫn gì cơ?”

“Ý là làm nhân viên phụ trách cho một người mới vào nghề ấy.” – Trì Thác giải thích như thế.

Vừa nghe, Nhiễm Văn Ninh vừa cắn một miếng bánh mì thật to. Sau một hồi suy tư ngắn ngủi, cậu nuốt miếng bánh mì kia xuống, xong xuôi mới tiếp lời: “Không lẽ chi nhánh bên mình thiếu người lắm hả anh?”

“Không phải đâu, con bé chỉ tình cờ là một trong những người mà cậu phải xử lí vào mấy hôm trước mà thôi. Hơn nữa bây giờ cậu cũng đã trở thành một kẻ khai thác bậc thứ nhất rồi nhỉ, cậu nên thử tiếp xúc với nhiều đầu việc hơn mới phải.” – Trì Thác đáp lời.

Vì chẳng biết anh đang nhắc đến ai, Nhiễm Văn Ninh bèn thắc mắc: “Ai vậy anh?”

Do biết tỏng rằng hôm đấy cậu cứu hơi nhiều người nên chắc hẳn cũng chẳng nhớ mặt được mấy ai, Trì Thác mới giải thích: “Đồ Giai Oánh. Cô này là người thường, vừa mới tới chi nhánh bên mình để xử lí mấy chuyện tiếp sau thôi, nhưng xét thấy năng lực của con bé cũng khá ổn nên bên mình mới hỏi thử xem người ta có định vào đây làm việc hay không.”

“Con bé đồng ý rồi, đang trong kì thực tập, nếu cậu chịu thử sức thì có thể phụ trách dẫn dắt người ta vào mấy mộng cảnh trục xuất thử xem sao.” – Trì Thác nói thêm như vậy.

Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ chuyện muỗi, cậu có thể thử hướng dẫn ma mới một phen.

“Nếu thấy ổn thỏa cả rồi thì cậu gửi đơn xin trong phần mềm của mình đi, bên trên phê duyệt xong xuôi thì cậu sẽ biết thêm thông tin về Đồ Giai Oánh.” – Trì Thác nhắc cậu như vậy. Dù gì anh cũng đã từng làm người phụ trách mấy lần rồi, mấy thứ thủ tục lặt vặt này anh cũng đã quen mặt hết cả.

Nhiễm Văn Ninh có hơi bồi hồi xúc động, ai mà ngờ được rằng chỉ vừa mới vào đây được hơn một năm thì cậu đã có thể nhậm chức sư phụ được rồi.

Nghĩ vậy, cậu bèn thật thà tiếp lời: “Hồi còn đang trong kì thực tập năm ngoái thì tôi thậm chí còn chẳng biết tấn công bằng ý thức như nào cơ.”

Vì đã đọc sơ qua sơ yếu lí lịch của Nhiễm Văn Ninh, Trì Thác cũng biết người hướng dẫn cậu trong kì thực tập là Trần Hạo Thiên. Anh đáp: “Tôi còn nhớ nhân viên dẫn dắt cậu lúc đấy là một người dẫn đường đúng không, tuy cấp bậc của anh ta không cao mấy nhưng ắt hẳn cũng đã đủ để ứng phó cậu của khi đó rồi.”

“Thiên ca cũng chẳng có ứng phó hay qua loa tôi bao giờ, người ta có trách nhiệm lắm đấy anh.” – Nhiễm Văn Ninh ngắt lời Trì Thác, thậm chí còn liếc xéo anh một cái – “Ai như ai kia, chọn đúng ngay mộng cảnh đầu tiên của người ta mà vội vã đem con bỏ chợ.”

Trì Thác nói mát: “Cậu bước vào chỗ nào là chỗ đấy có chuyện, tôi cảm thấy đấy là do bản thân cậu có hơi bị xui thôi.”

Đáp lại anh, Nhiễm Văn Ninh chỉ hừ một tiếng nghe sặc mùi khinh bỉ. Cậu lấy điện thoại ra, sau đó cứ thế tìm tòi tính năng gửi đơn xin làm người hướng dẫn. Cũng may thay quy trình thực hiện cũng khá đơn giản và rõ ràng, chỉ cần mở thông tin cá nhân của mình lên là được. Sau khi ấn vào tên Đồ Giai Oánh, giao diện lựa chọn mới hiện ra, cậu cứ thế nhấn gửi rồi chỉ việc chờ bên trên phê duyệt là xong.

Gần như chỉ vừa sập tối, Nhiễm Văn Ninh đã có thể kiểm tra thông tin cá nhân của cô đồ đệ mới toanh nhà mình rồi. Sau khi click mở sơ yếu lí lịch của người nọ, cậu mới hay rằng thì ra người ta là cái cô hôm trước mình từng tình cờ chạm mặt trước cửa bệnh viện.

“Có duyên ghê nhỉ.”

Nhiễm Văn Ninh lẩm bẩm như thế. Ấn tượng đầu tiên của cậu về Đồ Giai Oánh cũng khá tốt đẹp, cậu biết cô bé này rất lễ phép.

Thật ra hoàn cảnh của người ta cũng tựa tựa với cậu của khi đấy, Đồ Giai Oánh cũng lỡ đi lạc vào một mộng cảnh đặc thù vào ngay lúc vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô bé đã tìm được việc làm rồi, nhưng cũng vì đã đồng ý đầu quân cho bên chi nhánh của họ nên chỉ đành phải xin nghỉ việc bên kia mà thôi.

Tóm lại thì Nhiễm Văn Ninh còn đang khá háo hức trông đợi vào người học trò đầu tiên của mình, cậu rất mong rằng mai sau cô bé sẽ trưởng thành, sẽ trở nên mạnh mẽ, sau đó tiếp tục vững bước đi trên con đường nghề nghiệp mình đã chọn.

Trong lúc mải mê suy nghĩ xem mình nên truyền đạt lại những gì, Nhiễm Văn Ninh dần dần thiếp đi lúc nào không hay.

Hệt như mọi khi, nơi đây vẫn là một lucid dream, hơn nữa chắc hẳn là do những suy tư và trăn trở về kì thực tập trước khi đi ngủ, Nhiễm Văn Ninh thế mà lại mơ thấy một khu đô thị được phủ kín bởi băng tuyết.

Đấy là mộng cảnh đặc thù đầu tiên mà cậu có duyên đặt chân đến, nó thậm chí còn được người ta ưu ái đặt cho một cái tên, ấy là “Người khổng lồ say ngủ”.

Vừa thong thả dạo bước khắp lucid dream của mình, Nhiễm Văn Ninh vừa nhớ đến rất nhiều mẩu chuyện xưa cũ. Mãi cho đến bây giờ, cậu mới cảm thấy rằng bản thân mình lúc ấy đần quá, cái gì cũng chẳng hiểu, hỏi gì cũng chẳng biết, ấy thế mà còn dám xông xáo đi thăm dò một mộng cảnh như vậy chỉ bằng một cõi lòng đầy nhiệt huyết và vô tri.

Lúc đi đến ngã tư đường, Nhiễm Văn Ninh mới chợt trông thấy một cái đầu lâu thật to đang lặng im say ngủ ở khu quảng trường phía xa xa, hơn nữa lại còn có một người đang ngồi vắt vẻo trên người nó.

Hệt như bản thân mình khi xưa, người nọ cứ thế ung dung yên vị trên người một con quái v*t t* l*n nhường ấy, thế nhưng tất cả những nét ngây ngô trên gương mặt anh nay đã biến mất, anh đã hóa thành một người đàn ông trưởng thành tự bao giờ.

Sau khi đặt chân vào giấc mơ đêm nay, Yến Lân mới biết Nhiễm Văn Ninh đột nhiên mơ đến mộng cảnh trục xuất của khi trước. Người nọ hẳn đã gặp phải một chuyện gì đấy ngoài hiện thực nên mới chợt ngủ mơ đến nơi này, anh nghĩ như vậy.

Khác hẳn với những mộng cảnh đặc thù đầy ngập hiểm nguy, nơi đây vốn dĩ là một giấc mơ vô hại được sáng tạo dưới bàn tay con người. Hiểu rõ được điều ấy, Nhiễm Văn Ninh mới dứt khoát vẫy tay rồi gọi Yến Lân một tiếng: “Xuống đi thôi, mình đi sang chỗ khác.”

Nghe thấy người nọ gọi mình, Yến Lân mới nhảy xuống. Động tác này của anh nhẹ nhàng và uyển chuyển vô cùng, hệt như cách một bông tuyết nho nhỏ khe khẽ chạm vào mặt đất. Trong lúc bước đến gần Nhiễm Văn Ninh, Yến Lân mới chợt nhận ra rằng mình đã thật sự đi đến bên cạnh người này tự bao giờ.

Hai người bọn họ đã từ người quen hóa thành người xa lạ, sau đó lại tiếp tục từ người xa lạ hóa người quen.

Nhiễm Văn Ninh định bụng dẫn Yến Lân đến siêu thị nơi cậu và Thiên ca gặp nhau lần đầu. Vừa thong thả dạo bước, cậu vừa bắt chuyện: “Tôi có gửi đơn xin làm người hướng dẫn, chắc sắp được dẫn dắt ma mới rồi.”

“Trông cậu tươi tắn hẳn lên.”

Hôm nay Nhiễm Văn Ninh đột nhiên trở nên khá dễ nói chuyện, Yến Lân nghĩ như vậy.

Kể từ khi biết được gã Yến Lân mình hay mơ thấy chính là Yến Lân thật, Nhiễm Văn Ninh rất hiếm khi chịu thả lỏng và trò chuyện cùng anh, cũng ít khi chịu mở lòng hay nói thẳng ra những gì cậu luôn ấp ủ trong lòng, thậm chí cũng chẳng buồn kể lại mấy chuyện lặt vặt ngoài đời cho anh nghe nữa.

Hiếm có khi nào Yến Lân không cần phải vắt óc để tìm đề tài trò chuyện như hôm nay.

Nghe anh nhận xét như vậy, Nhiễm Văn Ninh bèn lắc đầu bảo: “Tươi tắn gì đâu, có hơi háo hức tí thôi.”

“Người được cậu hướng dẫn là ai vậy?” – Yến Lân hỏi.

Nhiễm Văn Ninh đáp: “Người ta tên Đồ Giai Oánh, là con gái, có thể cậu đã gặp con bé hồi còn trong ‘Bệnh viện không tên’ rồi.”

Yến Lân im lặng, đấy là một người mà anh thậm chí còn chẳng buồn để tâm. Thế nhưng dù ít dù nhiều gì thì người ta cũng sắp phải đi theo sát bên cạnh Nhiễm Văn Ninh rồi, anh vẫn phải nhớ rõ tên của người ta mới được.

“Tới lúc đó cậu nhớ phải gọi tôi đấy.” – Yến Lân căn dặn cậu như thế.

Vì biết rõ Yến Lân sợ rằng chuyện của Yuuya lại xảy ra thêm lần nữa, Nhiễm Văn Ninh bèn gật đầu đồng ý. Cơ mà nếu nói như vậy thì không lẽ sẽ có đến hai kẻ bậc thứ nhất hiện thân trước mắt Đồ Giai Oánh hay sao, có hơi bị hầm hố quá không đấy.

Nếu hồi đó có đến tận hai vị đại ca cấp cao đứng sừng sững trước mắt như vậy thì Nhiễm Văn Ninh ắt hẳn sẽ quỳ xuống ôm đùi của người ta ngay tắp lự cho xem.

“Thật ra tôi vẫn còn chưa quen với việc bản thân mình không còn là ma mới nữa, tôi thấy bản thân mình hiện giờ cũng có mạnh mẽ gì đâu.”

Nhiễm Văn Ninh than thở như thế. Dù sao thì hai tên bọn họ đã từng làm ma mới cùng nhau, họ vẫn có tiếng nói chung trong một vài chuyện nào đấy.

Thấy Yến Lân lặng im không đáp, cậu lại tiếp lời: “Cơ mà hồi đấy vừa vào làm thì cậu đã rất mạnh mẽ rồi nhỉ, tại chẳng ai biết cậu mạnh đến mức nào đấy chứ.”

Nghe vậy, Yến Lân chỉ đành giải thích: “Nếu tôi lộ ra chuyện mình được xếp vào bậc thứ nhất ngay từ lúc ban đầu thì liệu tôi có còn được xếp vào chung đội với cậu được hay không.”

Vì sao lúc nào cậu cũng muốn theo sát tôi thế nhỉ?

Nhiễm Văn Ninh nhìn Yến Lân một cái. Lúc nói ra câu đấy, cái tên này thế mà lại tỏ ra cực kì đàng hoàng và nghiêm túc, anh thậm chí còn chẳng hề cảm thấy mấy câu chữ vừa rồi nghe kì kì chỗ nào luôn.

Rồi sau đó, bầu không khí giữa hai tên bọn họ lại bắt đầu chìm vào một sự lặng im và xấu hổ bất tận. Màn nín thin đầy ngại ngùng này vẫn luôn kéo dài mãi cho đến khi lucid dream hôm nay biến mất.

Một quãng thời gian sau, Nhiễm Văn Ninh mới nhận được thông báo chính thức từ phía chi nhánh. Đây là lần đầu tiên cậu nhận hướng dẫn tay mới, và cũng vì biết rõ rằng những gì mình truyền đạt hôm nay sẽ ảnh hưởng đến an nguy mai sau của người ta, cậu vẫn luôn cảm thấy khá bồn chồn và căng thẳng.

Hôm ấy Đồ Giai Oánh đến nơi được chi nhánh chỉ định từ rất sớm, ấy vậy mà lúc vừa đặt chân vào phòng làm việc ở khu bệnh viện thì cô đã trông thấy có người đứng chờ mình sẵn rồi.

Với một set đồ trắng tinh, người nọ đang đứng tán dóc với mấy vị nhân viên phụ trách cạnh bên. Vì chưa từng gặp gỡ một cậu con trai nào có ngoại hình vừa tươi trẻ vừa tươm tất đến vậy, Đồ Giai Oánh có hơi ngẩn ra một hồi, mãi sau đấy mới sực nhớ lại rằng mình phải chào hỏi mới phải.

“Xin lỗi anh, em tới trễ ạ.”

Đồ Giai Oánh hấp tấp lên tiếng ngỏ ý xin lỗi người phụ trách của mình.

Hai lần gặp gỡ tình cờ ở mộng cảnh và khu bệnh viện của chi nhánh là những dịp hiếm hoi họ chạm mặt nhau. Ngoài những cơ duyên đấy ra thì Đồ Giai Oánh thậm chí còn chẳng hề có dịp trông thấy người phụ trách nữa cơ, cô quá bận bịu với lịch học lí thuyết dày đặc của mình, còn người nọ thì lại chẳng cần phải xuất hiện làm gì.

Nghe thấy câu xin lỗi ấy, cậu con trai kia bèn tỏ vẻ không sao cả, đồng thời cũng lên tiếng tiếp lời: “Anh tên Nhiễm Văn Ninh, hiện là một nhân viên bên tổ khai thác, nếu em đã đến đây rồi thì mình chuẩn bị vào mộng thôi nhỉ.”

Đồ Giai Oánh đã biết tên người nọ từ app công việc của mình lâu rồi, thế nhưng cô cũng chẳng thể ngờ được rằng thầy của mình chính là cậu trai mình từng đụng phải. Nghe người ta nói thế, cô bèn gật đầu mấy cái, sau đó mới đáp lời: “Còn em tên Đồ Giai Oánh, em là nhân viên đời thứ năm, là người mới ạ, em sẽ cố gắng học hỏi thêm từ thầy ạ.”

Thực ra tui cũng là người đời thứ năm, vào đây sớm hơn đằng ấy có một năm thôi á. Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng muốn nói ra làm gì cho thêm ngại, cậu tiếp lời: “Vậy mình vào mộng thôi ha.”

Cứ như thể đã lặng lẽ nuốt chửng vạn vật, mặt nước tĩnh lặng của “Dưới ánh trăng, Dear Anna” vẫn mải miết kéo dài và rồi khuất xa vào đêm tối.

Sau khi đặt chân vào nơi này, Đồ Giai Oánh đã dán chặt tầm mắt vào nàng trăng đang treo cao cao trên đỉnh đầu rồi nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Mộng cảnh này đẹp quá ạ.”

Về phần vì sao Dear Anna lại trông như thế, Nhiễm Văn Ninh biết rõ rằng ấy là do mấy nét vẽ nguệch ngoạc từ thuở ấu thơ của mình, sự tồn tại của tấm thiệp sinh nhật kia cũng đã đủ để nói lên tất cả.

Đôi nét đau thương chỉ thoáng lướt qua đáy mắt cậu rồi chợt tắt, cậu cất tiếng hỏi: “Em vào ‘Linh thị’ chưa?”

Đồ Giai Oánh đáp: “Dạ rồi ạ.”

Nhiễm Văn Ninh tiếp lời: “Vậy thì chốc nữa vào mộng, em sẽ thấy hai trị số tinh thần lực và năng lực nhận biết của mình, trị số đầu tiên sẽ xấp xỉ 150, trị số thứ hai còn tùy người, thường sẽ dao động trong khoảng vài chục.”

“Anh sẽ phụ trách dạy em thực chiến, em cần phải học được cách sử dụng ý thức của mình để phát động tấn công trong kì thực tập lần này ha.”

Theo quy trình, Nhiễm Văn Ninh lên tiếng nhắc lại mục đích của kì thực tập cho đồ đệ hay.

“Dạ anh, em biết rồi.” – Đồ Giai Oánh đáp. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng vào mộng.

Mộng cảnh hôm nay có tên là “Sân đấu”. Diện tích của nó không lớn, nó chỉ to bằng một khu quảng trường ngoài đời mà thôi. Khắp sân chẳng có lấy một thứ gì, người ta dư sức trông thấy được toàn bộ mọi thứ trên sân chỉ bằng một cái liếc mắt giản đơn.

“Sân đấu” có đẳng cấp rất thấp, độ khó cũng không cao, có thể xem nó như một mảnh ghép độc lập, thậm chí tổ dẫn đường cũng rất hiếm khi cần phải để mắt trông chừng nó.

Thật ra gọi “Sân đấu” là một mộng cảnh công năng cũng không ngoa vì nó rất giống với một võ đài ngoài hiện thực, có thể nói nó là một nơi cực kì thích hợp để những người có năng lực như họ vào luyện tay nghề một phen. Tuy vậy, người ta vẫn phải đề ra yêu cầu rằng nơi này chỉ có thể chào đón những kẻ có trình độ từ bậc thứ hai trở xuống, ấy là vì những đòn tấn công quá mạnh mẽ rất có khả năng sẽ khiến nó hư hại.

Tóm lại thì “Sân đấu” chính là tình đầu trong veo của mọi nhân viên còn trong kì thực tập. Vì biết rõ độ hot của cái mộng cảnh này nên Nhiễm Văn Ninh đã nhanh trí xin phép sử dụng từ rất sớm, cũng may là cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn về đến tay cậu.

“Ở nơi này thì em có thể thỏa thích luyện tập đánh đấm ha, em còn cần phải ở lại đây dài dài đấy.” – Nhiễm Văn Ninh nói như thế.

Rồi sau đó, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu bắt tay vào giảng dạy. Từ việc phải gia tăng trị số tinh thần lực thế nào đến các mẹo để khống chế trị số năng lực nhận biết, cậu đều tỉ mỉ và kiên nhẫn truyền thụ lại cho Đồ Giai Oánh hệt như cách Thiên ca đã từng tận tâm dạy dỗ mình.

“Em cần phải học cách gia tăng trị số tinh thần lực, như vậy thì các đòn tấn công của em mới mạnh hơn được. Nhớ phải chú ý rằng trị số năng lực nhận biết của mình không thể cao hơn trị số tinh thần lực nhé, tốt nhất là đừng để hai bên bằng nhau, nếu không thì sẽ đau lắm đấy.”

Sau khi giảng giải xong những điều cần phải lưu ý, Nhiễm Văn Ninh định bụng lùi về sau để đồ đệ tự tập luyện, tiện gọi mèo mun tới đây luôn một thể. Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, cậu đã nghe thấy tiếng kêu của Đồ Giai Oánh.

Thót cả tim, cậu vội vàng xoay người chạy đến đấy ngay lập tức. Và rồi sau đó, tất cả những gì cậu có thể thấy là hình ảnh Đồ Giai Oánh vừa ngồi khuỵu xuống đất vừa ôm chặt một bên tay vào lòng.

“Em có sao không?” – Nhiễm Văn Ninh muốn hỏi thăm xem người ta bị gì rồi.

Đáp lời cậu, Đồ Giai Oánh ngẩng đầu lên, vừa cười vừa mếu: “Ngón trỏ em bị gãy thôi ạ.”

Tiếp theo đó, đập vào tầm mắt cô gái là cảnh người phụ trách nhà mình hít một hơi thật sâu, đồng thời còn nhìn mình bằng một ánh mắt tràn ngập bất ngờ và khó lòng tin nổi.

Con gái thời nay mạnh bạo dữ vậy hả?

Bình Luận (0)
Comment