Chương 138: Viên kẹo.
“Em không thể tăng năng lực nhận biết của mình lên cao như vậy được, làm thế rất dễ gây thương tổn đến ý thức của bản thân, thậm chí còn có thể khiến tinh thần lực trở nên mất ổn định nữa đấy.” – Vừa dặn dò, Nhiễm Văn Ninh vừa nhẹ nhàng nhấc tay Đồ Giai Oánh lên một chút, có một ngón trên bàn tay cô đã mất đi hẳn một đốt.
Nhìn xong, Nhiễm Văn Ninh chỉ biết câm nín: “Làm vậy không phải là đang đánh mộng cảnh đâu em, em đang tự mình đánh mình đó, có hiểu không.”
Nghe thấy câu đánh giá ấy, Đồ Giai Oánh lại tiếp tục vừa hít hà đau đớn vừa cười xòa: “Xin lỗi anh, lần sau em sẽ để ý hơn ạ.”
Nhiễm Văn Ninh thật sự chẳng biết làm sao để chữa trị ý thức cho người khác. Nếu lỡ có gặp phải chuyện như vậy, cậu sẽ trực tiếp tỉnh giấc hoặc tiếp tục đứng yên đấy và rồi nhờ cậy thời gian chậm rãi chữa khỏi ý thức cho mình.
Hầy, nhớ Giang Tuyết Đào chết mất. Sau khi âm thầm than thở như vậy, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành lặng lẽ đứng dậy rồi lấy cây dù đen nhà mình ra, định bụng hỏi thử Yến Lân xem anh có cao kiến gì không.
Lúc trông thấy cây dù nọ, Đồ Giai Oánh có hơi lơ ngơ, cô chẳng thể hiểu làm sao người ta có thể hô biến ra một thứ gì đó trong mộng cảnh cho được. Chưa dừng lại ở đó, chuyện xảy ra tiếp theo lại càng khiến cô cảm thấy khó hiểu hơn nữa, một cái đầu mèo bé xíu đột nhiên lại xuất hiện từ ngay bên trong tán dù của thầy mình.
Cuối cùng, một con mèo mun với thân hình thon dài đột nhiên nhảy phắt ra từ phía bên trong tán dù. Sau khi chạm đất, nó chỉ lặng lẽ khoanh chân ngồi xuống và rồi cứ thế nhìn Đồ Giai Oánh chằm chằm.
Ắt hẳn phong cách vốn dĩ của cậu bạn nhỏ này là kiểu ngầu đét lạnh lùng, thế nhưng đôi tai cụp của nó lại khiến cả người nó toát lên đôi nét xinh xắn đáng yêu.
“Đẹp quá ạ.”
Lúc trông thấy đôi mắt vàng óng ánh hệt như hai viên đá quý của mèo mun, Đồ Giai Oánh không kìm lòng nổi, đành bật thốt ra một câu khen như thế.
Ngay khi vừa trông thấy cái đầu mèo bé xíu ở đằng đấy, Nhiễm Văn Ninh đã đột nhiên sực nhớ đến việc cái đầu ấy mềm mại đến thế nào. Thế nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại phải hấp tấp xua tan đi mấy suy nghĩ lạ lẫm trong đầu rồi vội vàng bảo: “Ý thức của em ấy bị thương.”
“Để cô ta tự khôi phục đi.”
Chất giọng đặc trưng của mèo mun chợt vang lên trong đầu Nhiễm Văn Ninh, nó nói như thế.
Nếu đến cả Yến Lân cũng bó tay thì thôi vậy. Chẳng còn cách nào khác, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành hỏi thử xem Đồ Giai Oánh có còn muốn tiếp tục tập luyện hay không. Đáp lại lời cậu, cô gái trẻ ấy vừa rớt nước mắt vừa gật đầu như giã tỏi: “Không sao đâu ạ, em còn luyện được mà anh.”
“Nhưng em không thấy đau hả, khóc luôn rồi kìa.” – Nhiễm Văn Ninh có hơi xót đệ tử một tẹo.
“Nước mắt sinh lí thôi ạ, kệ nó đi anh.” – Vừa đáp lời, Đồ Giai Oánh vừa vươn tay lau đi nước mắt. Tiếp theo đó, cô lại quay về nơi bắt đầu rồi lại tiếp tục sử dụng ý thức để tập luyện cách ra đòn.
Sau khi dò xét cường độ ý thức của cô gái lạ mặt này xong xuôi, mèo mun mới lên tiếng: “Con bé cũng không tệ.”
“Nhỉ, mà Đồ Giai Oánh lại còn là người mới hoàn toàn nữa chứ, em ấy cũng rất có khiếu đấy.”
Nhác thấy Đồ Giai Oánh lại tiếp tục ôm ghì lấy tay mình, Nhiễm Văn Ninh lại tiếp lời: “Tuy bây giờ còn chưa biết khống chế sức lực như nào nhưng bản thân con bé đã rất kiên cường rồi.”
Sau khi đứng ngoài quan sát một hồi, Nhiễm Văn Ninh vẫn cảm thấy chi bằng mình ra tay thì tốt hơn. Cậu dứt khoát bước đến nơi ấy rồi lại tỉ mỉ giảng giải cách sử dụng ý thức của mình cho học trò nghe. Mới đầu Đồ Giai Oánh còn ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thế nhưng chỉ một chớp mắt sau đó, cô gái trẻ lại tiếp tục tự mình đánh mình, thảm không nỡ nhìn.
Cách đấy không xa, mèo mun vẫn luôn ngồi ngay ngắn tại chỗ để quan sát hai người bọn họ. Thật lòng thì nó không quá đồng tình với phương pháp giảng dạy nhẹ nhàng và tỉ mẩn của Nhiễm Văn Ninh, kiểu giảng dạy ấy vốn dĩ chẳng bao giờ có hiệu quả cho được.
“Em nhẹ tay thôi.”
“Dạ, em biết rồi.”
“Nhẹ thôi chứ.”
“Dạ em biết.”
“Xin em đó, nhẹ tay thôi.”
“Dạ.”
Mãi cho đến khi được thả về với Yến Lân, Nhiễm Văn Ninh mới có thể tỏ ra hoài nghi nhân sinh thấy rõ. Cậu ngồi phịch xuống bên cạnh quý ngài mèo mun nhà mình, đoạn than thở: “Tôi không hợp làm giáo viên tí nào, tôi lỡ vùi dập mầm non Đồ Giai Oánh nhà người ta mất tiêu rồi.”
“Mới ngày đầu mà, từ từ thôi.”
Sau khi quẳng ra một câu an ủi như vậy, mèo mun lại tiếp tục lạnh lùng bảo: “Nếu thật sự thấy hết cách thì cứ đánh cô ta một trận là xong.”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh chỉ biết há hốc mồm rồi nhìn mèo mun một cách trân trối. Vốn dĩ cậu còn nghĩ rằng phong cách giảng dạy cực kì bạo lực của Yến Lân chỉ giới hạn với mỗi một mình mình, thế nhưng ai mà ngờ được cái ông này cũng chẳng thèm để ý giới tính của người ta ra sao luôn, thì ra ổng trăm phần trăm đầu gỗ, cả người ổng làm bằng gỗ chắc luôn!
“Người ta mới tập luyện sử dụng ý thức hôm nay thôi đó ông, hơn nữa làm sao mà tôi ra tay với con gái nhà người ta cho được.” – Nhiễm Văn Ninh đáp lời như thế.
Vừa nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ ở đằng đấy, mèo mun vừa dứt khoát lên tiếng: “Vậy để tôi.”
Nhác thấy cái tên này thật sự định xắn tay áo đánh người, Nhiễm Văn Ninh bèn cuống cuồng chộp lấy sau gáy nó rồi vội vàng bảo: “Cậu đừng có mà tầm bậy, người ta là học trò đầu tiên của tôi đó.”
Vào ngay giây phút mèo mun bị tóm lấy, tất cả mọi phần lông từ chân lên đến đầu trên người nó đã đột nhiên dựng đứng hết cả lên, thậm chí hai bên tai cụp của nó cũng suýt chút nữa đã trở nên thẳng tưng trở lại.
“Buông ra.”
Một chất giọng lạnh lẽo đột nhiên vang lên giữa thinh không.
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh đành lật đật buông tay, giọng điệu đấy của Yến Lân nghe cực kì đáng sợ.
Mãi đến một lúc sau, tất cả mọi nhúm lông trên người mèo mun mới chậm rãi xẹp xuống. Vừa quay đầu lại liếc xéo Nhiễm Văn Ninh, anh vừa ngộ ra rằng đúng thật, bản thân anh vốn dĩ đã rất phản cảm với việc bị đụng chạm vào một vài nơi nào đấy. Với Yến Lân, việc cho phép Nhiễm Văn Ninh vò đầu mình đã là cực hạn của sự bao dung rồi. Nếu đấy không phải là cậu, nếu đấy là một người hoàn toàn khác, anh có thể đã thẳng tay đánh ra một đòn không hề thương tiếc, và kẻ xui xẻo đấy có chết hay bị thương cũng hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của anh.
“Xin lỗi.”
Rồi xong, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hình như mèo mun sắp sửa nhảy dựng lên cào mặt mình tới nơi rồi.
Thấy cậu bị hù đến nỗi hồn vía lên mây, mèo mun chỉ đành im lặng hồi lâu, mãi sau đó mới bắt đầu lên tiếng: “Lần sau nhớ hỏi tôi trước, đừng tự tiện sờ đầu.”
“Ừ…”
Bị một lần rồi thì ai lại dám có lần sau nữa cha, Nhiễm Văn Ninh thầm nghĩ như thế, bù lại cậu cũng được khai sáng ít nhiều, rằng thì ra chuyện này chính là một điều tối kị đối với Yến Lân.
Sau một hồi luyện tập khắc khổ, Đồ Giai Oánh mới có thể khiến năng lực nhận biết của mình giảm xuống chút ít. Với một nét mặt vui tươi hớn hở, cô định bụng chia sẻ tiến độ của mình cho thầy hay, thế nhưng sau khi quay đầu nhìn lại, vị thầy trẻ của cô lại đang ngồi xổm dưới đất để đấu mắt với con mèo mun bí ẩn ban nãy.
Cảnh tượng đấy khiến cô sực nhớ đến những tháng ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, khi ấy trong trường lúc nào cũng sẽ có học sinh lén lút vỗ béo mèo hoang cả. Nghĩ mà xem, một cậu học trò như Nhiễm Văn Ninh đi kèm với một em mèo bé xíu, hình ảnh đấy chẳng phải đẹp và thơ không cách nào tả xiết hay sao.
Tuy vậy, hình như nét mặt của Nhiễm Văn Ninh có hơi căng thẳng, cứ như thể cậu vừa đụng phải một chuyện gì đấy rất bất ổn vậy.
“Thầy Nhiễm, em đánh được một đòn rồi nè.”
Sau khi bước đến trước mặt Nhiễm Văn Ninh, Đồ Giai Oánh mới khái quát quá trình luyện tập của mình như thế.
Chỉ vừa mới ngẩng đầu lên, Nhiễm Văn Ninh đã thấy Đồ Giai Oánh đứng trước mặt mình tự bao giờ. Cậu tiếp lời: “Vậy mình nghỉ tay tí nhé?”
“Dạ.”
Trả lời xong, Đồ Giai Oánh mới dứt khoát ngồi xuống. Vừa tò mò quan sát con mèo mun kì lạ trước mắt, cô vừa hỏi: “Vì sao anh lại dắt mèo tới đây vậy ạ?”
“Nếu sau này em trở thành tư chất giả của một mộng cảnh nào đấy, em cũng có thể triệu hồi các sinh vật của mộng cảnh ấy đến chỗ này.” – Nhiễm Văn Ninh giải thích như vậy.
Đồ Giai Oánh chưa bao giờ nghe đến cụm từ “tư chất giả”, cô hỏi ngay: “Mình triệu hồi sinh vật được hả anh? Tư chất giả nghĩa là gì ạ?”
“Để giải thích rõ hơn thì tư chất giả là tên gọi của những kẻ có ý thức đã bị biến dị phần nào trong mộng cảnh. Ý thức của em chịu ảnh hưởng từ mộng cảnh nào thì em chính là tư chất giả của mộng cảnh ấy.”
Sau khi trả lời xong, Nhiễm Văn Ninh mới sực nhớ ra rằng hình như Đồ Giai Oánh nghe được những chuyện như thế quá sớm thì phải.
Nếu không tìm được mộng cảnh của riêng mình, rất có khả năng cô gái trẻ trước mặt cậu vẫn sẽ là một nhân viên bình thường mãi cho đến khi về hưu, đây vốn dĩ đã là tình trạng chung của đại đa số các nhân viên thuộc ngành nghề đặc biệt này.
Nghĩ đoạn, Nhiễm Văn Ninh lại lên tiếng khuyên răn: “Bây giờ em không cần phải để ý đến chuyện đó làm gì, nếu chỉ chăm chăm tìm kiếm thứ năng lực đặc biệt ấy mãi thì em sẽ rất dễ dàng lạc lối đấy.”
Đồ Giai Oánh tỏ vẻ đã hiểu. Sau khi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cục mèo tròn vo trước mặt, cô gái trẻ cảm thấy có hơi ngứa tay một tẹo. Cô lại tiếp tục hỏi: “Em sờ nó một tí được không ạ?”
“Vụ này anh cũng không chắc.”
Còn phải hỏi ý Yến Lân nữa đó chứ, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như thế.
Làm lơ Đồ Giai Oánh, mèo mun dứt khoát nhìn chằm chằm về phía Nhiễm Văn Ninh. Trông nó như thể đang trách cậu rằng vì sao lại không thẳng thắn đưa ra quyết định giùm mình mà lại trả lời một cách ỡm ờ như vậy.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ để cô ta chạm vào ý thức của mình ư?” – Nó hỏi thẳng như thế.
Chẳng còn cách nào khác, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành khéo léo lựa lời từ chối Đồ Giai Oánh mà thôi. Sau khi dứt câu, cậu mới để ý đến chuyện quý ngài mèo mun nhà mình đã lặng lẽ chạy đến chỗ khác tự bao giờ rồi, chỗ ấy chắc cũng cách nơi này tầm ba mét có hơn.
“Hình như em ấy dỗi rồi hả anh?”
Tính ra nhóc mèo này cũng lanh lợi ra phết ấy chứ, Đồ Giai Oánh thầm nghĩ.
Anh nào có biết gì đâu, Nhiễm Văn Ninh cũng âm thầm than khổ, cậu chỉ mới túm gáy mèo có một tí mà thôi, không lẽ chuyện này lại nghiêm trọng đến thế ư?
Sau khi xoay người lại, mèo mun mới nhận ra rằng cả hai người kia đều đang nhìn về phía mình với một ánh mắt đong đầy nghi ngờ. Nó đột nhiên cảm thấy bất lực thật sự, đáng lẽ nó không nên quá bao dung với Nhiễm Văn Ninh mới phải, nếu không thì sớm muộn gì tên đần này cũng sẽ sẵn lòng bế nó sang cho người khác vò chơi.
Thật là, giới hạn của nó vẫn luôn bị Nhiễm Văn Ninh nới lỏng ra từng chút một.
Vì nghĩ mãi cũng chẳng hiểu quý ngài mèo mun nhà mình đang giận dỗi chuyện gì, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành bắt chuyện với Đồ Giai Oánh mà thôi. Cậu nhắc nhở: “Anh thấy trị số năng lực nhận biết của em lúc nào cũng hơi cao, nếu ráng kiểu gì cũng không thể hạ thấp nó xuống được thì phải cố gắng khiến năm giác quan của mình bớt nhạy đi một chút mỗi khi vào mộng nhé.”
“Nhưng nếu làm vậy thì em sẽ không thể chú ý đến mấy thứ khác được ạ.” – Đồ Giai Oánh đáp lời.
Nhiễm Văn Ninh lại tiếp tục giải thích: “Em cần phải sử dụng ý thức ngoại thân để nhận biết tình huống xung quanh mình, nhưng cái này rất khó, từ từ rồi em cũng sẽ học được thôi.”
Sau khi nghe về thứ được Nhiễm Văn Ninh gọi là “ý thức ngoại thân”, Đồ Giai Oánh tỏ ra tò mò thấy rõ. Vì thế, cô hỏi ngay: “Vậy anh có thể dạy em cái đấy trước được không ạ?”
Nhiễm Văn Ninh đồng ý. Cậu dẫn Đồ Giai Oánh đến một bên khác, định bụng để cô tự cảm nhận ý thức ngoại thân của bản thân mình. Tuy nhiên, bộ phận ý thức này vốn dĩ đã không hề sở hữu bất kì một hình dạng cụ thể nào, thế nên những người bẩm sinh không quá có thiên phú rất có thể sẽ gặp khó khăn trong việc cảm nhận được sự tồn tại của nó trên người mình cũng như kẻ khác.
“Em không nhìn thấy nó ạ.” – Đồ Giai Oánh cất lời.
“Mình không nhìn được nó đâu em à, mình phải cảm nhận nó, giống kiểu giác quan thứ sáu ấy.” – Nhiễm Văn Ninh đáp lại ngay.
Sau khi ngộ ra được hình như mình vừa mới hỏi người ta một câu nghe đần thối vô cùng, Đồ Giai Oánh chỉ biết ngượng ngùng đến đỏ chín cả mặt.
“Em cứ thử tiếp xem sao nhé.” – Nhiễm Văn Ninh lại lên tiếng động viên.
Mãi đến bây giờ, Đồ Giai Oánh mới nhận ra rằng cả ngày hôm nay mình cũng chẳng hề tiến bộ được tí nào cả, cô mắc phải các lỗi sai cực kì cơ bản, cũng may là người phụ trách của cô rất kiên nhẫn và cũng không hề trách mắng cô câu nào.
Gần như trong suốt quá trình giảng dạy, người thầy trẻ này vẫn luôn tỉ mỉ quan sát quá trình tập luyện của cô, thậm chí còn nhẹ nhàng giảng giải những mẹo hay lẫn những điều cần lưu ý cho cô nghe, đến cả một câu nói nặng cũng không hề có.
Khi tiết học sắp sửa kết thúc, Đồ Giai Oánh mới lên tiếng bắt chuyện: “Thật ra lúc nhìn thấy anh trong mộng cảnh lần đầu thì em còn tưởng anh khó tính lắm chứ.”
Tất cả những gì mà Nhiễm Văn Ninh còn nhớ được khi còn phải làm nhiệm vụ trong “Bệnh viện không tên” đó là cậu chắc chắn phải tóm lấy tên tư chất giả lì lợm ấy, thế nên mặt mũi mình có trông như nào cậu cũng thây kệ. Thật lòng mà nói thì cậu cũng có hơi tò mò, không biết hình ảnh chăm chú làm việc của mình sẽ ra sao trong cái nhìn của người khác nhỉ.
Cơ mà sau khi nghe xong nhận xét của Đồ Giai Oánh, Nhiễm Văn Ninh lại phải âm thầm tự hỏi lòng mình rằng không lẽ lúc đánh nhau mình trông dữ dằn lắm hả?
“Tại lúc ấy đang làm nhiệm vụ nên anh phải nghiêm túc một tí.” – Cuối cùng, cậu đành phải giải thích như thế.
Đồ Giai Oánh vội vã lắc đầu mấy cái, sau đó lại tiếp lời: “Khi đó anh ngầu lắm luôn ạ, không ngờ anh sẽ là thầy của em đó, anh kiên nhẫn lắm, còn dịu dàng nữa.”
Dù gì Đồ Giai Oánh cũng đã học lí thuyết rồi, cô biết rõ rằng các loại nhiệm vụ của tổ khai thác vốn dĩ sẽ có độ khó hơn xa tổ dẫn đường, và dĩ nhiên người bình thường cũng hiếm khi có dịp được tiếp xúc với những thứ cao siêu như thế. Lúc ấy đến cả mơ mộng viển vông cô cũng chẳng dám, thế nhưng nào ai ngờ rằng người phụ trách sau này của cô lại là một kẻ khai thác hàng thật giá thật cơ chứ.
Hiện giờ, Nhiễm Văn Ninh đang thật sự đứng trước mặt Đồ Giai Oánh. Chuyện này khiến cô gái trẻ bắt đầu có niềm tin, rằng thật ra khoảng cách giữa cô và những người như vậy cũng không xa xôi đến thế.
“Nếu sau này em chọn làm kẻ khai thác rồi có dịp làm nhiệm vụ chung với anh thì hay biết mấy nhỉ.”
Sau khi dứt lời, Đồ Giai Oánh nhẹ nhàng nở một nụ cười. Cô cũng chẳng phải tuýp người hay ngại ngùng, cô thích trực tiếp bày tỏ những gì mình nghĩ hơn.
Tuy Nhiễm Văn Ninh cũng mong rằng Đồ Giai Oánh sẽ trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn trong tương lai, thế nhưng cậu cũng không hi vọng rằng cô gái trẻ trước mắt sẽ trở nên quá mạnh mẽ. Hầu như tất cả các nhân viên từ bậc thứ hai trở lên trong ngành nghề này đều bắt buộc phải đặt chân vào một ngưỡng cửa ma quỷ, nơi hiểm nguy luôn chực chờ nuốt chửng lấy họ cùng hằng hà sa số những chuyện không hay khác.
“Thật ra đội anh cũng không tốt đẹp đến thế, tụi anh hay bị phân cho mấy nhiệm vụ khó nhằn lắm.” – Nhiễm Văn Ninh thật lòng đáp.
Câu nói ấy lại khiến Đồ Giai Oánh hiểu lầm rằng Nhiễm Văn Ninh đang muốn từ chối mình, thế nên cô chỉ đành cười buồn: “Vậy xem ra em cũng không thể giúp mấy anh được ạ.”
Dưới cái nhìn của Nhiễm Văn Ninh, nét mặt của cô gái trẻ trước mắt trông có hơi khác đi đôi chút. Thật ra mình cũng không nên khiến người ta nhụt chí như thế, cậu nghĩ, đoạn lại dứt khoát nở một nụ cười rồi bảo: “Nào có, tụi anh vẫn đang chờ em tới giúp sức đó chứ.”
Vừa ngắm nhìn Nhiễm Văn Ninh trân trân, Đồ Giai Oánh vừa thả hồn đi mất. Người thầy trẻ trước mặt cô thật sự điển trai vô cùng, nếu ngày nào cũng được nhìn thấy nụ cười của cậu thì ắt hẳn mọi muộn phiền trong cuộc sống của cô đều sẽ tan biến hết.
Mèo mun vẫn đang lặng lẽ quan sát hai người còn lại từ phía xa xa. Lúc nó trông thấy Nhiễm Văn Ninh nở một nụ cười với cô gái kia, bên tai phải cuộn tròn của nó bỗng dưng lại dựng đứng lên một chút rồi lại ũ rũ cụp xuống.
Cảnh tượng ấy khiến nó sực nhớ lại một sự thật, rằng ngoại trừ những khi còn bé, Nhiễm Văn Ninh khi trưởng thành cũng chưa hề cười với nó một lần nào cả. Thậm chí hiện giờ cậu cũng chẳng hề muốn trò chuyện cùng nó, đôi khi lại còn cố ý né tránh ánh nhìn của nó nữa cơ.
Yến Lân vẫn chưa có dịp gặp mặt Nhiễm Văn Ninh ngoài hiện thực. Anh nghĩ rằng dù có ở ngoài kia hay trong mơ thì cậu vẫn luôn là một người như thế, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến suy nghĩ ấy của anh thay đổi.
Đồ Giai Oánh và Nhiễm Văn Ninh vốn dĩ chính là hai người xa lạ, thế nhưng chỉ mới đó mà họ lại thân đến nỗi có thể cười đùa với nhau như vậy. Vừa nhìn nụ cười của người nọ, mèo mun vừa dùng chân trước cọ xát mặt đất mấy cái, rồi đột nhiên, một viên tinh thể lóng lánh đã chợt xuất hiện dưới chân nó. Viên tinh thể này thoạt trông khá giống với một viên kẹo, thậm chí nó còn có thể tự mình phát ra một loại ánh sáng nhàn nhạt rất đặc biệt.
Trong kí ức phủ bụi của mèo mun, món quà đầu tiên mà Nhiễm Văn Ninh tặng cho nó chính là những viên kẹo nhỏ bé như thế. Cậu tặng kẹo cho một đứa bé xa lạ, đồng thời cũng ngỏ ý làm bạn cùng cậu ta.
Tuy nhiên, hãy còn chưa kịp đưa viên kẹo dưới chân cho Nhiễm Văn Ninh thì mèo mun đã nghe thấy tiếng cậu nhắc nhở: “Hôm nay tới đây thôi, mình thức giấc đi ha.”
Rồi sau đó, cả Nhiễm Văn Ninh lẫn cô học trò mới toanh của cậu đều đồng thời rời khỏi mộng cảnh này, để lại một mình mèo mun lẻ loi ở nơi ấy.