Ngoài Hiện Thực

Chương 139

Chương 139: Trẻ con.

Sau khi ăn một bữa ở căn tin xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh đi dạo một hồi rồi mới lững thững quay về kí túc xá. Ai ngờ đâu chỉ vừa mới bước chân vào cửa, cậu đã bị tấn công liên hoàn bởi mấy ánh nhìn kì quặc từ ba tên đàn ông còn lại của đội mình rồi.

Trì Thác là người đầu tiên lên tiếng, anh nói: “Bánh ngon lắm, cậu cố lên ha.”

Chưa dừng lại ở đấy, cả ông anh Thượng Kha cũng khen hết lời: “Giỏi đấy, cao tay đấy, còn chưa được mấy ngày.”

Chẳng hiểu mô tê gì, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành ngớ người ra mãi ở ngay tại chỗ, đến cả cửa cũng chẳng kịp đóng.

Ngô Côn Phong là người lên tiếng cuối cùng, cậu ta hát đệm như này: “Chậc, Nhiễm Văn Ninh này, ai mà ngờ được cậu thế mà lại có thể thoát kiếp chó độc thân chứ.”

“Rốt cuộc mấy ông đang nói cái quỷ gì đó?”

Vừa đóng cửa lại, Nhiễm Văn Ninh vừa âm thầm ngao ngán, chắc mấy cái tên này lại bắt đầu lên cơn nữa rồi chứ gì.

Đáp lại cậu, Ngô Côn Phong bèn chỉ tay về phía bàn trà của đội họ, trên ấy có một chồng bánh quy nhỏ chất đống trông hệt như mấy gói thực phẩm sấy khô. Đáng nói hơn, mấy chiếc bánh quy này đều được đóng gói rất đáng yêu và chỉn chu. Nào là thỏ, nào là gấu, nào là mèo, mấy gói bánh ấy đa dạng đến nỗi thoạt trông cứ như một sở thú mini vậy.

Nhiễm Văn Ninh cũng tò mò ngó thử một cái. Quái, sao giống mấy thứ mà mấy cô con gái hay làm vậy ta, nghĩ đoạn, cậu bèn xoay người lại rồi hỏi thẳng: “Ai cho mình cái này đó anh?”

“Đồ Giai Oánh.” – Trì Thác đáp.

“Sao tự nhiên con bé lại tặng cho đội mình thế này?” – Nhiễm Văn Ninh bối rối.

Nghe xong, Thượng Kha bèn bật cười rồi thẳng thừng bảo: “Không phải tặng cho đội mình đâu cậu em, người ta chỉ tặng cho mỗi cậu thôi đó.”

So với hai tên còn lại, cách tư duy của Trì Thác vốn dĩ đã chín chắn hơn nhiều. Anh bình tĩnh giải thích: “Cậu cứu con bé trong ‘Bệnh viện không tên’, cậu cũng là người phụ trách của con bé nữa, nên lẽ dĩ nhiên là người ta sẽ tặng quà cho cậu rồi.”

“Ra là vậy, ngại quá, buổi sau tôi phải tự mình cảm ơn con bé mới được.” – Sau một hồi suy tư, Nhiễm Văn Ninh mới đáp lời như thế.

Do cảm thấy Nhiễm Văn Ninh đang cố tình giả ngu, Ngô Côn Phong chỉ đành hỏi thẳng: “Hỏi thật nha, có phải mấy khi vào mộng thì cậu rất hay tỏ ra tinh tế và ga lăng để dụ dỗ con gái nhà người ta không đó?”

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy câu hỏi ấy nghe chướng tai vô cùng. Cậu chẳng có ý gì với Đồ Giai Oánh cả, cậu nhận lời giảng dạy người mới cũng chẳng phải là để cưa cẩm hay gạ gẫm người ta.

Đúng thật là cậu có tỏ ra ga lăng thật đấy, nhưng Đồ Giai Oánh vốn dĩ chính là người học trò đầu tiên của cậu kia mà. Nếu cô bé này cảm thấy cậu dạy dỗ không đàng hoàng rồi cuối cùng người ta cũng chẳng thể trưởng thành hay tiến bộ hơn chút nào thì mặt mũi của một tên tông đồ chính tông như cậu phải để đâu cho vừa?

Tới lúc đó chắc Vườn Tây cũng phải đổi tên thành Vườn Đông cho vừa lòng thiên hạ.

Nghĩ đến đây, Nhiễm Văn Ninh bèn vội vã giải thích: “Em ấy chỉ muốn cảm ơn tôi thôi, mấy ông đừng có mà tào lao.”

Nghe xong, Ngô Côn Phong lại tiếp tục cảm thấy cái gã trước mắt mình đúng là một tên đần chính hiệu. Chịu không nổi, cậu ta đành lên tiếng nhắc nhở: “Anh hai, sao anh không chịu bắt lấy cơ hội nghìn năm có một này luôn đi chứ? Tôi thấy cô em này cũng không tệ lắm đâu.”

“Hơi sức đâu mà thương với chả yêu hả cha.”

Nhiễm Văn Ninh đốp lại như vậy. Cậu thật sự nghĩ như thế đó, trước mắt cậu hiện giờ vẫn còn một nùi bí ẩn rối bung bét như mớ bòng bong, cậu cũng chẳng còn tâm trí đâu để tỉ tê tâm tình hay xuống giọng dỗ dành một ai đó.

Chưa dừng lại ở đấy, cậu còn chỉ thẳng vào ba tên đàn ông rỗi rãi trước mặt rồi dứt khoát hỏi: “Tôi đây cũng hỏi thật nhá, tôi biết mấy anh phải ngủ ngoài đời để vào mộng cày cuốc, cày cuốc xong cũng lăn ra trong mộng để ngủ bù cho lại sức, vậy lúc tỉnh ngủ rồi thì mấy anh đào đâu ra thời gian để yêu đương nhăng nhít, hả?”

Nghe xong, cả Trì Thác lẫn Ngô Côn Phong đều im thin thít. Sau khi trơ mắt nhìn hai cái tên này bị người ta nắm thóp nhanh như chớp, Thượng Kha bèn vội vã ngắt lời: “Làm ơn đừng có gộp cả tôi vào được không, tôi có người yêu rồi.”

“Đù?”

Vô thức bật ra một câu như thế xong xuôi, Ngô Côn Phong mới liếc nhìn Thượng Kha bằng một ánh mắt nồng nặc mùi nghi ngờ. Trông cái ánh nhìn ấy kìa, có khác nào đang bảo “Làm sao một thằng đàn ông như anh lại có người yêu cho được” hay không.

Thế nhưng Thượng Kha lại chẳng buồn nói năng thêm gì về cuộc sống riêng tư của mình cả. Hệt như mấy ông bà lão luôn mồm bảo lũ trẻ bây giờ đúng là có không giữ, mất đừng tìm, anh ta vừa nhìn Nhiễm Văn Ninh chăm chú, vừa xuống giọng khuyên nhủ: “Nhìn trúng ai rồi thì cứ thẳng tay bắt lấy đi thôi, đừng có dây dưa dây cà mãi.”

Hết biết nói thêm gì, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành thật thà hỏi: “Tôi với người ta mới gặp nhau trong mộng có mấy lần mà mấy ông đã nghĩ xa tới như vậy luôn rồi hả?”

“Chứ không lẽ cậu tính độc thân cả đời thật?” – Ngô Côn Phong tò mò bật lại. Hồi xưa cậu ta còn đinh ninh rằng mấy anh con trai ra dáng như Nhiễm Văn Ninh dù ít dù nhiều gì cũng sẽ trải qua vài ba mối tình rồi, để rồi mãi cho tới khi thật sự gặp được Nhiễm Văn Ninh thì suy nghĩ ấy của cậu ta mới thay đổi. Thì ra có ra dáng tới cỡ nào thì có mấy người cũng phải độc thân suốt kiếp mà thôi.

“Bây giờ tôi ngủ còn nhiều hơn thức nữa, tôi nói thật lòng luôn đó, tôi không có rãnh đâu mà.”

Nhiễm Văn Ninh lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.

Trong lúc ấy, Thượng Kha vẫn luôn âm thầm quan sát Nhiễm Văn Ninh. Dù gì cũng đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời, thế nên anh ta vẫn có thể nhạy bén nhận ra được một vài điều chi đó. Nghĩ đoạn, anh ta bèn mở lời trêu: “Thế nên cậu em chỉ có thể tay nắm tay với con mèo mun kia thôi nhỉ, vì hai đứa chỉ có thể gặp nhau trong mộng thôi còn gì.”

Sau khi Nhiễm Văn Ninh nghe phải câu đùa ghê rợn ấy, mồ hôi mẹ mồ hôi con đã bắt đầu túa ra như suối sau lưng cậu. Cái ông Thượng Kha này sao cứ nói câu nào là trúng phóc câu đó thế, thời gian cậu gặp Yến Lân trong mơ khéo còn nhiều hơn cả thời gian cậu gặp mặt đồng đội của mình ngoài đời nữa ấy chứ.

Không được, ông im đi, đừng có nói nữa, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như thế. Cơ mà xui thay, cậu thậm chí còn chưa kịp hó hé tiếng nào thì Thượng Kha đã quẳng cho cậu thêm một quả bom nữa: “Không phải cậu em thích xem mấy thứ sinh vật trong mộng cảnh là người lắm sao?”

Đến lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới muộn màng nhận ra rằng mình cũng chẳng thể nào huỵch toẹt mọi thứ cho mấy tên đồng đội nhà mình nghe được.

“Ai thèm thích cái tên đó.”

“Lo ăn bánh của mấy ông đi kìa.”

Sau khi để lại hai câu nói ấy, Nhiễm Văn Ninh mới đùng đùng xoay người rồi đi một mạch về phòng mình.

Đâu đấy ở một góc phố cổ, có một con dốc thoai thoải lặng yên tồn tại cùng năm tháng. Ấy là một con dốc rất hẹp, nằm lọt thỏm giữa những tòa lầu cổ kính chẳng biết đã tồn tại bao lâu.

Giữa lòng con dốc là một lối đi bộ nho nhỏ với từng viên sỏi được sắp xếp chỉn chu. Cứ như thể đã được khảm bởi vô số loại ngọc lưu ly, cả con đường kể trên vẫn luôn được điểm tô bởi muôn vàn các sắc độ rực rỡ.

Con dốc lặng yên trải dài từ nơi thấp nhất của khu phố cổ đến tận khu đường lớn sầm uất ở tít phía trên. Và đâu đó ở chính giữa con đường quanh co này là một quán cà phê nho nhỏ, nơi ấy có hai vị khách lạ hãy còn đang ngồi nghỉ chân dưới tán dù.

“Tính đến thời điểm hiện tại thì chúng ta đã đi qua tận ba quốc gia rồi nhỉ.”

Chỉ vừa mới dứt câu, Hạng Bùi đã chực chạm vào đôi bàn tay của mình theo thói quen vốn dĩ, thế nhưng lại chẳng cảm nhận được gì cả. Vì việc khư khư đeo găng trắng ở bên ngoài có hơi kì lạ, y chỉ đành để trần hai tay mà thôi.

Vừa ngắm nhìn đôi bàn tay của mình, Hạng Bùi vừa tiếp lời: “Sao tôi cứ có cảm giác rằng đâu đâu trên này cũng đều có vi khuẩn thế nhỉ.”

Màn độc thoại của y đã chấm dứt hồi lâu, thế nhưng người đàn ông phía đối diện cũng chẳng buồn đáp lời. Hệt như đã chìm vào một thế giới khác, người nọ vẫn luôn rũ mắt nhìn ngắm mấy viên sỏi con con dưới mặt đất một cách rất đỗi chuyên chú, đến cả đôi con ngươi sở hữu một màu hổ phách nhàn nhạt của anh cũng toát lên đôi nét đăm chiêu đầy bí ẩn.

“Cậu đang nghĩ gì đó?”

Hiếm khi nào Yến Lân lại phải tỏ ra âu sầu thấy rõ như thế, vậy nên Hạng Bùi tin chắc rằng anh đang phải suy tư về một vài vấn đề nan giải nào đấy.

Nghe gọi, Yến Lân mới chợt tỉnh giấc rồi mới nhìn về phía người nọ. Tuy rằng anh chưa có dịp tiếp xúc với Hạng Bùi nhiều như Hạng Cảnh Trung, thế nhưng mối quan hệ giữa anh và hai anh em nhà họ Hạng về cơ bản cũng như nhau cả thôi. Sau một hồi trầm ngâm ngắn ngủi, anh đột nhiên hỏi: “Vì sao mấy anh lại cười?”

“Vì tụi tôi gặp được một chuyện gì đấy vui vẻ.” – Hạng Bùi đáp.

Yến Lân hỏi tiếp: “Vậy thì trong trường hợp nào mấy anh lại né tránh một người, đồng thời cũng chẳng muốn trò chuyện cùng với người đó?”

“Khi tụi tôi không muốn người nọ đặt chân vào vòng bạn bè của mình, đồng thời cũng không thích người này.” – Hạng Bùi tiếp tục đáp.

Sau khi nghe xong, Yến Lân lại tiếp tục trầm ngâm. Nhác thấy những chuyện ấy cũng không phải thứ mình muốn biết, anh tiếp tục gặng hỏi: “Vì sao người ta lại có thể nở nụ cười với một người và đồng thời hắt hủi một người còn lại cho dù cả hai đều chưa làm gì cả?”

Hạng Bùi thong thả nhấp một ngụm cà phê, xong xuôi mới đáp lời: “Có thể là vì người đầu tiên khá dễ mến và người thứ hai khá đáng ghét chăng.”

“Tôi có nói rằng cả hai người đó đều chưa làm gì cả.”

Yến Lân vẫn khăng khăng cho rằng chuyện này ắt hẳn phải có nguyên nhân và kết quả. Thế nhưng đáp lại lời anh, Hạng Bùi lại phản biện: “Mấy chuyện yêu ghét như thế đôi khi cũng chẳng cần bất kì một lí do nào hết ha.”

Dưới cái nhìn của Hạng Bùi, ắt hẳn Yến Lân chính là người bị hắt hủi, và người chủ động mỉm cười với người khác trong lời anh chính là Nhiễm Văn Ninh.

Gần đây Hạng Bùi và Hạng Cảnh Trung cũng đã từng thảo luận về vấn đề này rồi. Tuy rằng cả hai anh em đều chẳng thể hiểu nổi vì sao “Thiên sứ” lại để ý người nọ đến thế, thế nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cũng chính nhờ sự tồn tại của cậu nên vị “Thiên sứ” trước mắt mới chịu chủ động tiến đến gần bọn họ từng chút, từng chút một.

Khi ấy, dường như cả hai anh em đều đã trông thấy một tương lai nào đấy nơi cả mộng cảnh lẫn hiện thực đều có thể chung sống chan hòa.

“Nếu muốn Yến Lân xử lí thành thạo mấy thứ quan hệ phức tạp giữa người và người này thì mình phải gộp hết tất cả mọi tâm tư và cảm xúc của con người lại thành một hệ thống cụ thể, sau đó diễn giải chúng theo một logic nào đấy mà bản thân cậu ta có thể nắm bắt. Ai biết được, lỡ đâu tỉ lệ thành công của cậu ta sẽ trở nên cao hơn thì sao.”

Hạng Cảnh Trung vẽ ra một viễn cảnh như vậy.

Tuy nhiên, Hạng Bùi lại lắc đầu mà rằng: “Cách tư duy lẫn tính cách của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, ấy là còn chưa nhắc đến những yếu tố khách quan bên ngoài nữa, chuyện anh nói có khác nào nằm mơ giữa ban ngày đâu chứ. Mà cứ xem như Yến Lân học thuộc hết đống đấy đi, chỉ cần người kia lệch khỏi cái khuôn anh lập ra dù chỉ một chút thì chắc chắn Yến Lân sẽ phải bó tay ngay.”

Đáp lại lời y, Hạng Cảnh Trung chỉ đành cười xòa: “Đùa tí thôi, anh đây cũng chẳng muốn nhúng tay vào mấy thứ công trình nghiên cứu cồng kềnh như vậy làm gì.”

Hạng Bùi nghịch đôi găng trắng trên tay mình một hồi, sau đó mới chợt buông một tiếng thở dài: “Anh thì không nhưng ông thì chắc là có đó.”

Câu nói ấy đã khiến nụ cười của Hạng Cảnh Trung bất chợt phai nhạt đi ít nhiều. Rồi sau đó, anh ta thong thả đáp: “Người già người ta suy nghĩ khác mình nhiều lắm chứ, cậu để ông ta cầm tay chỉ dạy Yến Lân thì chi bằng khuyên Yến Lân từ bỏ việc theo đuổi Nhiễm Văn Ninh cho rồi.”

Hạng Bùi chợt bật cười trước câu bông đùa của ông anh họ nhà mình. Vừa cười ra tiếng, y vừa đỡ lời: “Ông Hạng cũng chưa biết đến điểm yếu ấy của Yến Lân đâu. Mà chắc ít lâu nữa tôi sẽ phải phụ trách dẫn Yến Lân đi tìm người rồi, nếu có chuyện thì tôi sẽ xử lí ngay, anh cứ yên tâm đi ha.”

“Ừ, vậy thì nhờ cả vào cậu đấy.”

Hạng Cảnh Trung đáp lại chắc nịch.

Nói thì nói như vậy, thế nhưng khi thật sự phải trò chuyện cùng Yến Lân ngay tại lúc này đây, Hạng Bùi mới chợt vỡ lẽ ra rằng ai ai rồi cũng sẽ cảm thấy bất lực thôi. Ngoài ra, dưới cái nhìn của y, người có thể khiến Nhiễm Văn Ninh bật cười trong lời Yến Lân cũng khá đáng để lưu ý. Y rất muốn hỏi Yến Lân xem người nọ là ai, thế nhưng có vẻ như chính Yến Lân cũng chẳng muốn để y biết, bằng chứng là việc anh đã cố tình che giấu thông tin của ba người này ngay từ giây phút bắt đầu rồi.

Hết cách, Hạng Bùi chỉ còn mỗi nước lén lút hỏi Hạng Cảnh Trung xem gần đây Nhiễm Văn Ninh có nhận phải một nhiệm vụ khó nhằn nào đấy từ chi nhánh đội thứ hai hay không. Bất ngờ thay, Hạng Cảnh Trung lại trả lời y ngay tắp lự, anh ta kể lại rằng Nhiễm Văn Ninh có nộp đơn xin làm người phụ trách, thế nên mấy nay cậu cũng đang phải lên lớp với người ta.

Sau khi đọc sơ qua thông tin về cái cô được Nhiễm Văn Ninh phụ trách hướng dẫn, Hạng Bùi bắt đầu cảm thấy to chuyện tới nơi rồi.

“Hiếm khi được mấy ngày nghỉ, hay cậu vào mộng trông chừng Nhiễm Văn Ninh đi thôi?” – Hạng Bùi hỏi thử như vậy. Y biết rõ rằng thời gian hướng dẫn người mới thường sẽ không kéo dài bao lâu, tóm lại chỉ cần kiên nhẫn chờ cho đến khi mọi chuyện kết thúc thì ổn cả rồi.

Nghe hỏi, Yến Lân mới nhìn về phía Hạng Bùi rồi đáp: “Tôi vẫn luôn trông chừng cậu ta trong mộng cơ mà.”

“Không phải trông chừng như vậy.” – Hạng Bùi dứt khoát ngắt lời – “Tôi nghe nói mấy nay cậu ta phải hướng dẫn người mới đúng không, một nam một nữ đi chung thì thế nào cũng sẽ có chuyện cho mà xem.”

Đôi nét khó hiểu chợt xuất hiện trên khuôn mặt của Yến Lân, anh đáp lời ngay: “Cô gái đó rất nguy hiểm ư? Nhưng tôi cảm thấy ý thức của cô ta cũng không mạnh lắm.”

“Ý tôi không phải ý thức mạnh hay yếu.”

Hạng Bùi cảm thấy cạn lời vô cùng.

Ngập ngừng, y lại tiếp: “Cứ cho là cậu muốn ở mãi bên cạnh Nhiễm Văn Ninh đi ha, thế có bao giờ cậu tính đến chuyện cậu ta sẽ lập gia đình rồi sinh con các thứ chưa?”

Sau câu nói này, bầu không khí giữa hai người bọn họ dường như cũng đã ngưng đọng cả lại.

Hạng Bùi cứ đinh ninh rằng Yến Lân đã tỉnh ngộ, nào ngờ anh lại tiếp tục lên tiếng: “Tôi biết mỗi người trong số các anh đều đã hoạch định sẵn tương lai dành cho mình, thế nên những việc ấy đều nằm trong tính toán của tôi cả rồi. Chuyện cậu ta có muốn kết hôn hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả, mọi thứ sẽ trở nên hơi phiền phức một chút, thế thôi.”

Vụ gì nữa đây? Không lẽ mình hiểu lầm người ta rồi hay chăng, Hạng Bùi nhủ thầm như thế. Y cứ đinh ninh rằng Yến Lân thích Nhiễm Văn Ninh, nhưng xem ra chuyện cũng chẳng phải như vậy. Mấy câu nói ấy của Yến Lân nghe cứ như thể anh đang cố gắng hoàn thành một loại nhiệm vụ bí ẩn nào đó vậy.

Vì thế, Hạng Bùi hỏi ngay: “Cậu đã hứa với cậu ta những gì?”

Sau một hồi suy tư, Yến Lân đáp: “Cậu ta hi vọng rằng tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu ta.”

Vì cảm thấy Nhiễm Văn Ninh sẽ không bao giờ đề ra một yêu cầu vô lí đến thế, Hạng Bùi lại tiếp tục gặng hỏi: “Chuyện đó đã xảy ra lúc nào?”

“Lâu lắm rồi.”

Sau khi tán gẫu đến đây, Yến Lân cũng chẳng buồn nói năng gì thêm nữa. Đáng buồn thật, điều ước năm nào của Nhiễm Văn Ninh nay chỉ còn mỗi anh khắc ghi trong tâm khảm.

Mãi đến lúc này, Hạng Bùi mới vỡ lẽ được mọi thứ. Rất có thể đấy chỉ là một hai câu nói vu vơ thuở ấu thơ của Nhiễm Văn Ninh mà thôi, ấy thế mà Yến Lân lại thật sự ghi nhớ chúng rồi cứ thế khăng khăng làm theo.

Dưới sức nặng của thời gian, có khi đến cả người từng thốt ra những lời lẽ ấy cũng đã quên bẵng chúng đi tự khi nào rồi. Biết sao được, con người mà, họ thay lòng đổi dạ, và rồi họ quên.

Nghĩ đoạn, Hạng Bùi lại thở dài: “Nhiễm Văn Ninh lớn khôn rồi, cậu đừng xem mấy câu đùa thuở nhỏ của cậu ta là thật.”

“Không lẽ các anh thích gạt phăng tuổi thơ của mình đi lắm hay sao?” – Yến Lân đột nhiên đặt ra một câu hỏi như thế.

“Không phải vậy.”

Hạng Bùi nhẹ nhàng đáp, chính y cũng không biết nên lên tiếng nhận xét như nào về sự việc trước mắt. Dưới cái nhìn của một người trưởng thành như y, những hành vi ấu trĩ thuở bé thơ thật sự quá đỗi trẻ con và buồn cười.

Vì thế, y tiếp lời: “Trẻ con thường chưa hiểu được rất nhiều chuyện, chúng ngây thơ, hấp tấp, nghĩ gì nói đấy, thế nên việc mong ước một thứ gì đó mãi mãi không thể thành sự thật là một chuyện rất đỗi bình thường với chúng. Thật ra sau khi đã khôn lớn rồi, loài người cũng ít khi để ý đến việc liệu rằng mấy thứ mong ước nhảm nhí đấy có thể thành sự thật hay không.”

“Vì dù sao chúng cũng chỉ là những ước muốn viển vông mà thôi.”

Sau khi dứt lời, Hạng Bùi bắt đầu tự trách, y cảm thấy mình chính là kẻ đã ra tay bóp nát những ngây thơ hiếm khi lộ mặt dưới đáy lòng Yến Lân.

Thế nhưng mấy câu trần thuật lạnh nhạt của y cũng chẳng hề khiến Yến Lân lung lay. Vừa chăm chú nhìn thẳng về phía Hạng Bùi với một đôi con ngươi sở hữu một màu vàng nhàn nhạt, anh vừa chậm rãi lên tiếng: “Nếu chuyện ấy có thể trở thành sự thật thì liệu các anh có tiếp tục để ý đến nó hay chăng?”

Đến cả Hạng Bùi cũng phải sững sờ trước câu hỏi ấy. Y chẳng biết Yến Lân đang toan tính điều chi, thế nhưng dưới cái nhìn của một người trần mắt thịt như y, sự việc bí ẩn trong lời anh có lẽ sẽ cực kì đáng sợ, và điều đáng sợ hơn cả là việc nó chỉ bắt nguồn từ một câu ước nguyện vu vơ của một đứa trẻ ngây thơ mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment