Mắt Ngũ thị lóe lên bi thương, nàng nói: “ vương phi nương nương, Dương phu nhân xuất thân danh môn thế gia kinh thành, a Thiến chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, nếu a Thiến giống như bên ngoài đồn thì có chuyện gì mà nàng không làm được? nếu Dương phu nhân muốn ra tay đối phó nàng thì giống như bóp chết con kiến mà thôi. Nàng ta để nàng ở hậu hiện, có lẽ là do không quan tâm, cũng có lẽ là bán cho Bàng đại nhân một chút nhân tình mà thôi.”
Nhà mẹ đẻ của Dương phu nhân là bắc định hầu phủ ở kinh thành, là biểu huynh muội với Binh bộ thị lang Mã thì Hanh, Bắc ĐỊnh hầu phủ có quan hệ phức tạp với các huân quý thế gia ở kinh thành.
Dương Vinh Duệ xuất thân thế gia võ tướng ở yến bắc- bắc địa. trong triều không có căn cơ, hôn nhân của hắn và Dương phu nhân là ý chỉ của tiên đế. mặc dù hắn nắm trọng binh ở nơi này nhưng lại không phải ái tướng tâm phúc của hoàng đế, nên rất cần có người ở trong triều nói tốt cho hắn, nếu không bị hoàng đế nghi kị sẽ không tốt, cho nên sao Dương Vinh Duệ có thể để tiểu thiếp đắc tội phu nhân của mình.
Những lời đồn Trình Thiến ở Dương phủ được sủng ái cỡ nào, nói không chừng là Dương phu nhân để người truyền ra.
Minh lạc muốn nói gì đó nhưng cảm thấy nói gì cũng không hay.
Ngũ thị không cần Minh Lạc đáp lại, lầm lủi nói “ hai năm trước a Thiến mang A Dư đến Dương phủ, muốn giúp nàng chọn một phu tế tốt ở Thanh châu. Nhưng thân phận của a Dư quả thực xấu hổ, cô nhi không cha không mẹ, tỷ tỷ là thiếp, thiếp của phủ đô đốc thì cũng là thiếp. thế gia đại hộ sẽ không đồng ý cưới nàng làm phu nhân. Muốn leo lên tướng lĩnh có chút phẩm cấp thì sợ chọc giận Dương phu nhân và hai vị đích công tử, trong đầu ai chẳng có tính toán- lúc đó a Thiến mới đau thấu tim gan.”
“ làm a Thiến không nghĩ đến, chính là một vị tướng quân dưới trướng Dương đô đốc coi trọng a Dư, nghĩ muốn nạp nàng làm thiếp, A Thiến là bị bất đắc dĩ, sao có thể để muội muội làm thiếp? huống chi a Dư lớn lên trong sự che chở của nàng, tâm tính mềm yếu, đơn thuần, làm thiếp trong nhà có hậu viện phức tạp, không biết sẽ bị mài thành dạng gì, cho nên a Thiến ngàn vạn lần không chịu.”
“ người kia là ái tướng của Dương Vinh Duệ, nên ngay cả Dương Vinh Duệ cũng khuyên a Thiến để a Dư nhận hôn sự kia, a Thiến dưới tình huống bất đắc dĩ chỉ có thể đưa A Dư về Dục anh đường, nhờ thần phụ chăm sóc.”
“ không cha không mẹ, sẽ mất đi người vì chúng ta mà suy nghĩ, nữ nhi như chúng ta chỉ có thể làm quân cờ trong tay người khác, bày bố sao thì bày bố, nhìn thì lộng lẫy nhưng nào có giống con người.”
Ngũ thị chảy nước mắt, ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn dị thường.
Trong khoảnh khắc, Minh Lạc cảm thấy nàng và các nàng không khác biệt nhiều, phụ thân các nàng đều chiến tử trên chiến trường ở Yến Bắc này, các nàng vào Dục anh đường, còn nàng ở trong phủ quốc công trong kinh thành, lớn lên trong phồn hoa gấm vóc, nhưng bản chất thì không khác nhau.
Ánh mắt Ngũ thị lạnh đoán chừng tâm cũng lạnh.mà Minh Lạc cũng không có bao nhiêu xúc động, càng bi ai thì càng bình tĩnh.
Minh lạc nhìn thẳng vào mắt nàng ta, thật lâu sau mới chậm rãi nói “ phu nhân, ngươi so với ta càng rõ ràng hơn.”
“ khi ngươi biết chuyện, ngươi là phu nhân chính thất của Quách chỉ huy vệ châu Ly châu, nghĩa phụ của ngươi Bàng chỉ huy sứ, kinh doanh tình cảm ở Yến Bắc mười mấy năm, rất coi trọng phu quân của ngươi, chuyện của Trình nhị cô nương, chỉ cần ngươi lên tiếng, ta không tin Bàng gia, Bàng đại phu nhân không thỏa hiệp. chỉ là sẽ làm tình cảm đẹp mắt xuất hiện vết nứt mà thôi.
Vẻ mặt Ngũ thị không biểu lộ gì.
Minh Lạc cười khẽ, nhưng mắt lại không có nửa điểm ý cười.
Nàng nói nhỏ : “ phu nhân, không gạt phu nhân, từ lúc ta đến bắc địa vẫn luôn tìm cố phân của phụ thân ta. Trình phó tướng vẫn luôn theo phụ thân ta chinh chiến ở bắc điạ, sao ta có thể không biết? thật ra ta luôn biết thân thế của hai vị Trình cô nương, nhưng ta vẫn luôn coi như không biết, chưa hề gọi các nàng đến gặp, phu nhân nghĩ là vì sao?”
“ chuyện của hai vị Trình cô nương, còn có chuyện của phu nhân, phu nhân lớn lên ở Dục anh đường, mấy năm nay lại luôn quản lý Dục anh đường, những chuyện nhìn thấy nghe thấy không ít. Chính phu nhân cũng nói, những nữ nhi đó chẳng qua đều là quân cờ của người khác, người ta muốn sao thì thế đó. Coi như hôm nay ta giúp được một Trình Dư, vậy còn những người khác, còn tương lai của hài tử ở Dục anh đường?”
Nàng chăm chú nhìn Ngũ thị “ cho nên, điều ta muốn làm không phải đem một Trình Dư về cạnh mình, mà là cải biến toàn bộ Dục anh đường. nhưng phu nhân cũng biết, mấy ngày qua chẳng qua ta chỉ muốn mở một cái dược đường, tìm ngươi hỏi tình huống, vị nghĩa mẫu kia của ngươi, thậm chí bàng đại nhân đều đứng ngồi không yên? Đồ đã nằm trong tay, sao có thể cam tâm để người khác cướp đi.”
Ngũ thị dời ánh mắt, nhìn nha hoàn sau lưng Minh Lạc, Thanh Diệp và Diệp Ảnh.
Minh Lạc nói “ các nàng đều là tâm phúc của ta, tâm phúc của Túc vương phủ, phu nhân muốn nói gì thì nói, không sao.”
Là Túc vương phủ mà không phải tâm phúc của Minh gia
Ngũ thị nói : “ xin thứ cho thần phụ mạo phạm, nghe nói nương nương hoài nghi mẫu thân nương nương qua đời là do người khác làm hại, cho nên bất hòa với đại phòng phủ Thừa Ân công, lại hoài nghi việc Minh tướng quân chiến tử có chút kỳ quặc, cho nên mới theo Túc vương điện hạ đến bắc Địa, việc này là thật sao?”
Minh Lạc nhìn nàng ta, trầm mặc chốc lát, nói “ nếu không ngươi cho rằng ta tốn nhiều công sức tìm hỏi cố nhân là vì sao.”
Ngũ thị đạt được đáp án từ mắt nàng, nghĩ đến mật tín mà Quách hằng gửi cho mình, dời ánh mắt, sau đó hít thật sâu lại thở ra, mới chậm rãi nói : “ vương phi nương nương, người có biết năm đó trong chiến dịch Miên sơn nếu phụ thân ngài- Minh tướng quân có viện quân thì căn bản toàn quân sẽ không bị diệt.lúc đấy thống lĩnh đại quân yến Bắc- chỉ huy sứ đô tư yến Bắc Dương Vinh Duệ, Dương đại nhân, chỉ cách Miên Sơn 20 dặm, lúc đấy lại đang trú quân cùng chỉ huy thiêm sự Yến bắc Bàng đại nhân.”
Minh Lạc nói: “ ta biết. chỉ là không ngờ phu nhân cũng biết chuyện này.”
Ngũ thị không cười, nói: “ cái này có gì kì quái đâu? Thần phụ từ nhỏ lớn lên ở biên cảnh, cũng coi như là nhà võ tướng, sao có thể không hiểu gì, thời khắc nhà tan cửa nát, thần phụ đã bảy tuổi, huynh trưởng nhà bên mang thần phụ đào vong đã 11 tuổi, hai năm sau hắn cũng đầu quân- từ nhỏ hắn đã thích dao kiếm, bày binh bố trận. năm đó, sau chiến dịch Miên sơn chính là thành Việt châu bị phá, người nhà bị tàn sát, phụ huynh thúc bá đều chiến tử. mấy tháng sau Dương Vinh Duệ và Bàng Văn hữu vì có công đẩy lùi quân địch, không lâu sau một người liền lên chức đô đốc phủ bắc quân, một người thăng thành hữu đô đốc đô tư yến bắc.”
“ chiến dịch Miên sơn tuy toàn quân bị diệt, nhưng không phải không có người chạy ra. Thúc tổ của a Thiến mang theo trọng thương trốn ra được, trước khi tắt thở hắn liên tục lặp đi lặp lại dặn dò a Thiến, hắn nói, chiến dịch Miên Sơn, Minh tướng quân và tất cả tướng sĩ trong chiến dịch là bị người hại chết, nhắc nàng phải khảm trong tâm nhưng không được lộ ra mặt. Vị huynh trưởng nhà bên của thần phụ cũng kiên trì cho rằng, năm đó thành Việt châu không cần phá thành mà là bị người từ bỏ.”
“ những năm nay, thần phụ, a Thiến và huynh trưởng nhà bên vẫn luôn không hiểu một điều, Minh tướng quân xuất thân hiển quý, hắn là thân đệ đệ của đương kim thái hậu nương nương, lúc đó là hoàng hậu nương nương, coi như bệ hạ tin tưởng Dương Vinh DUệ và Bàng văn Hữu nhưng bọn hắn dám hại Minh tướng quân?”
Những chuyện này Minh Lạc đã sớm biết, nàng xem đi xem lại địa hình bắc địa, truy vấn Triệu Thành về người sống sót trong chiến dịch đó, cho nên nàng đã sớm có nghi vấn. nhưng nàng không biết Trình Thiến và Ngũ thị từ nhỏ đã phải gánh những thứ này mà lớn lên.
Trong lòng Minh lạc đau từng cơn, nàng nói từng chữ: “ cho nên Trình đại cô nương làm thiếp cho Dương Vinh Duệ, không hoàn toàn là do bị buộc?”
nói xong mắt có chút mơ hồ.
Ngũ thị nói “ tại yến bắc này, nói bị người một tay che trời vẫn không đủ, chúng ta giống như sâu kiến may mắn chạy ra, muốn tra được gì đó, muốn báo thù, chỉ cần lộ nửa điểm hành tung sẽ bị người lập tức ép thành tro tàn. Năm đó Dương Vinh Duệ coi trọng a Thiến, nàng liền không có lựa chọn nào khác, cho nên chỉ có thể không đếm xỉa gì đến. nàng không sợ chết nhưng một là nàng không thể bỏ rơi muội muội, hai là nàng không bỏ xuống được gia cừu, bức đến đường cùng, không làm thiếp thì không còn cách khác.”
***
“ vương gia” Minh Lạc quay đầu, liền thấy Triệu Thành đứng sau mình.
Hôm đó Triệu Thành hỏi nàng còn biết những gì, để nàng nói hết mọi chuyện cho hắn.
hắn cũng có những kí ức kia, mặc dù không hoàn chỉnh nhưng nàng biết hắn sẽ tin những gì nàng nói, sẽ không nghi nàng là yêu quái, cũng sẽ không hiểu lầm là nàng dụng tâm hiểm ác, chỉ vì đạt được mục đích mà thêu dệt mọi chuyện. cho nên nàng đã nói cho hắn biết.
Nàng không muốn một mình gánh vác những thứ kia, nàng cũng hiểu sự thống khổ của hắn khi chỉ có một ít trí nhớ của kiếp trước, cho nên nàng nói hết cho hắn.
Rất nhiều chuyện nàng cảm thấy không còn nặng nề như trước, tâm cũng bình thản cho nên chỉ bình dị kể đơn giản một lần.
Từ chuyện nàng vừa gặp đã cảm mến hắn, lần đầu gặp ở kị xạ trận, thái hậu tứ hôn, hôn lễ, sau đó hiểu lầm, lạnh lùng, cuối cùng nàng bỏ mình.
Lúc ấy hắn cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ trầm mặc, ánh mắt hung ác nham hiểm, sắc mặt chưa bao giờ âm trầm như thế.
Lúc ấy nàng còn có tâm tư nói đùa: “ vương gia, kiếp trước lúc gặp thiếp chàng luôn có vẻ mặt như thế, khi đó thiếp rất sợ ngài cho nên chỉ cần ngài có bộ dạng đó thì chúng ta sẽ 10 ngày nửa tháng k nói chuyện, sau đó tất cả mọi người sẽ biết, vị vương phi như thiếp chỉ là để trang trí, thật ra vương gia rất chán ghét thiếp, ngay cả cửa phòng của thiếp cũng không muốn bước vào, sớm muộn gì vị trí vương phi cũng đổi người. ma ma trong phủ đều dùng tư thái cao quý nhìn thiếp, nhóm tiểu nha hoàn sẽ chế giễu thiếp đáng thương, nói thiếp thật uổng phí một tấm da mặt đẹp.”
Nàng cười hỏi hắn “ kiếp trước có phải thiếp thật vô dụng hay không? Giống như đồ đần vậy!”
Nàng cười đến xán lạn, không tim không phổi, mà sắc mặt của hắn lại âm lãnh, nắm cánh tay nàng kém chút bóp nát xương cốt.