Bóp như thế làm nàng rất đau.
Minh lạc kêu thành tiếng, không còn dáng vẻ tươi cười.
Nàng bị biểu hiện và động tác của hắn hù dọa, phản ứng đầu tiên của nàng là, sao người này lại hẹp hòi như vậy, nàng bị độc chết còn chưa tìm hắn tính sổ,hắn lại ra tay trước.
Vẻ mặt nàng đau khổ, dùng tay khác đẩy hắn, nói “ vương gia, chàng làm gì vậy, kiếp trước thiếp có lỗi với chàng, nhưng không phải ý của thiếp. mấy lần ám toán chàng đều là nha hoàn, ma ma bên cạnh thiếp làm, căn bản là thiếp không biết – mặc dù điều này càng thể hiện thiếp ngu xuẩn. khi đó thiếp tin tưởng thân cận thái hậu và người Minh gia,nhưng chưa bao giờ chủ động làm chuyện gì có lỗi với vương gia.”
Tay Triệu Thành chậm rãi thả lỏng, chỉ cảm thấy trong lòng vừa đau vừa ngứa.hắn nhớ đến sự phẫn nộ và thống khổ của mình lúc nhìn thấy nàng ngã trong vũng máu, giờ đây nhìn vẻ mặt đau khổ của nàng nhưng hai mắt vẫn sáng, cùng với biểu hiện không tim không phổi lúc nãy – đây chính là đang khiêu chiến sự tự chủ cứng rắn và sự nhẫn nại luôn luôn như huyền thiết lạnh lẽo ngàn năm của hắn.
Cánh tay Minh Lạc được giải phóng nhưng vẫn còn đau nhức, nàng nhìn sắc mặt âm lãnh của Triệu Thành, bất mãn nói “ nhưng chàng đối xử với thiếp còn kém hơn. Thiếp nghĩ khi đó chàng không thích thiếp, chỉ vì phụ thân trước lúc lâm chung dùng ơn cứu mạng để nhờ chàng, nhờ chàng chiếu cố thiếp, cho nên thấy thiếp cảm mến chàng mới miễn cưỡng cưới thiếp, nhưng chàng lại vô cùng chán ghét thiếp và Minh gia, còn có thái hậu luôn dính vào một chỗ. Nhưng nói thật lúc đó thiếp nghĩ đến tình cảnh của mình còn cảm thấy chán ghét, huống chi là người có tính tình như chàng.”
“ ai, thiếp đang nói gì vậy, dù sao khi đó thiếp không thể phân rõ phải trái, thật làm người ta chán ghét. Nhưng chàng đối với thiếp cũng thật kém. Chàng bắt thiếp rời xa cô mẫu và Minh gia, nhưng lại không nói nguyên nhân, chàng chỉ cao ngạo, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng ra lệnh cho thiếp, người bên cạnh chàng thì đầy ác ý với thiếp, thiếp rất sợ hãi, nhưng chàng lại không tin thiếp..”
Lúc đầu nàng không cảm thấy thương cảm, lúc trước kể chuyện cũng bình dị thậm chí mang theo chút tự giễu, trong đó có chuyện đau thấu tim gan ví dụ như sảy thai, nàng vô ý thức liền bỏ bớt- chuyện kia nếu không có nguyên nhân đặc biệt phải nhớ tới, nàng vô tình hay cố ý luôn xếp nó vào một góc, không nguyện ý đụng tới.
Nhưng vì sắc mặt của hắn, nàng nửa thật nửa giả oán trách hắn, nhưng càng nói không hiểu sao mắt lại chua xót.
Nàng cười tự giễu, nói “ dù sao là vì thiếp ngu ngốc, vì mù quáng tín nhiệm, vì không thể làm rõ phải trái, kiếp trước đã bị trừng phạt, thời gian ở vương phủ, giống như ngồi lồng giam lạnh băng, cuối cùng còn bị độc chết một cách không minh bạch. cho nên bây giờ vương gia có lí do gì mà tức giận?”
hắn tức giận vì điều gì?
Nàng nói, khi đó nàng ở vương phủ như ngồi lồng giam lạnh băng.
Tâm Triệu Thành muốn nổ tung, hắn đẩy nàng ra, đứng dậy, sau đó không nhìn nàng một cái, quay người muốn rời khỏi phòng- dĩ nhiên hắn không phải giận nàng, chỉ là những chuyện này, còn có huyễn cảnh hoang đường mà hắn mơ thấy, làm hắn muốn rút kiếm luyện một chút mới có thể tỉnh táo lại.
hắn không muốn nói chuyện với a lạc trong tình cảnh không thể khống chế tâm tình của mình.
Mà Minh Lạc trợn mắt há mồm nhìn hắn rời đi, lặng một hồi lâu mới phản ứng kịp, trong nháy mắt tức điên, nàng quát “ Triệu Thành!”
Đây là lần đầu nàng gọi cả họ cả tên của hắn.
hắn đi đến cửa, nghe nàng gọi, nắm chặt khung cửa, đè xuống xúc động muốn trực tiếp rời đi, xoay người nhìn nàng, thấy nàng vội vàng trượt xuống giường muốn đuổi theo hắn, nhưng lúc này trên người nàng không mảnh vải, sau khi trượt xuống phát hiện lại luống cuống rụt về, trùm chăn lên, sau đó vừa tức giận vừa ủy khuất nhìn hắn chằm chằm.
Thấy hắn xoay đầu lại, tức giận nói : “ vương gia, chàng làm gì vậy? trước kia chàng chính là như vậy,chỉ cần cảm thấy thiếp làm không đúng hoặc chàng không hài lòng hoặc thiếp cũng không biết chàng vì cái gì, chàng liền quay người đi như thế, sau đó sẽ không xuất hiện, thiếp muốn biết tin tức của chàng thì phải dựa vào sự ban ân của nhóm ma ma nha hoàn.”
nói đến đây thù cũ hận mới xông tới, nàng cả giận nói “ nhưng kiếp này thiếp nhất định sẽ không giống như đồ đần ở vương phủ chờ chàng, chàng không quan tâm thiếp, thiếp cũng sẽ không cần chàng, càng sẽ không để người ngoài đến lấy mạng thiếp.”
chàng không quan tâm thiếp, thiếp cũng sẽ không cần chàng
nàng đang nghĩ cái gì?
hắn chỉ là trong lúc nhất thời không biết đối mặt với nàng như thế nào khi nàng kể về chính mình, nghĩ muốn yên lặng một chút để suy nghĩ rõ mọi chuyện.
hắn quay ngược lại, chịu đựng cơn đau đầu, đến giường, ôm nàng vào ngực, nói “ a Lạc, nàng nói bậy bạ gì vậy. ta chỉ là chưa tiếp nhận được những lời nàng vừa nói. Ta chỉ muốn yên lặng một chút để suy nghĩ mọi chuyện.”
“ ta từng nhìn thấy cảnh lúc nàng chết” hắn sờ tóc nàng nói “ thị nữ của nàng nói với ta, nàng không chịu được cảnh ta bức tử thái hậu, thí quân đoạt vị, đuổi tận giết tuyệt Minh gia, cho nên lựa chọn tự sát”
Những lời này tự nhiên xuất hiện, càng làm đầu Triệu Thành đau muốn nứt ra, sao hắn lại bức tử thái hậu, thí quân đoạt vị, đuổi tận giết tuyệt Minh gia? Nếu hắn làm chuyện ngu xuẩn như vậy thì lúc vào kinh đã trực tiếp bức Khánh An đế thoái vị.
Minh lạc cũng sửng sốt.
Nàng nói : “ bức tử thái hậu, thí quân đoạt vị? lúc thiếp bị độc chết cô mẫu chưa hoăng, hoàng đế còn rất tốt a, bọn hắn chỉ là bị chàng giam lỏng trong cung thôi. Lại nói lúc đó thiếp bị chàng giam lỏng ở hậu viện vương phủ, trừ những lời đàm tiếu của bọn nha hoàn, ma ma cái khác không truyền vào được,”
“ lời nói dối như vậy” Minh lạc thở dài “ không biết lúc đó chàng chán ghét thiếp bao nhiêu, mới có thể an bài ma ma nha hoàn như vậy phục thị thiếp.”
Dù thế nào, lấy thủ đoạn của Triệu Thành và tố chất của đám thuộc hạ. chỉ cần hắn hơi dụng tâm một chút, nàng sẽ bị người chơi chết một cách đơn giản như vậy.
Mặt Triệu Thành càng đen hơn.
hắn nói : “ ta sẽ tra rõ ràng chuyện kia.”
Minh Lạc lắc đầu “ chuyện của kiếp trước, chàng muốn tra thế nào? Nhưng những chuyện này vương gia đều không nhớ sao? Sau khi thiếp chết thì thế nào? Còn có chúng ta như thế này là chuyện gì đang xảy ra?”
“ ta sẽ tìm hiểu rõ ràng.” hắn nói.
Mấy ngày sau sắc mặt Triệu Thành đều âm trầm, thái độ với Minh Lạc cũng kì quái, dĩ nhiên không phải không tốt mà là dường như giữa hai người có ngọn núi. Cho dù ôm hôn cũng là Minh Lạc cảm thấy cực kì cứng nhắc, mà tuyệt đối là đến điểm là dừng, không có nửa phần tình dục và nhiệt tình.
Minh Lạc không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
***
"Vương gia." Minh Lạc quay đầu gọi hắn.
Nàng tiến lên đón hắn nói “ vương gia, chàng đã về.”
Mấy ngày nay hắn về phòng rất muộn, phần lớn thời gian là nàng đã ngủ rồi.
Triệu thành đến trước mặt nàng, hôn lên trán nàng nhưng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn máy móc, sau đó bước sang bên cạnh, cởi áo ngoài, nói : “ nghe nói hôm nay Quách phu nhân đến tìm nàng, có chuyện gì sao?”
Minh Lạc kinh ngạc nhìn hắn, những chuyện nàng làm hắn rất ít chủ động hỏi đến, có chuyện nàng không hiểu hoặc muốn xác định thì sẽ hỏi hắn sau đó thuận tiện kể mọi chuyện mình làm.
Nàng ‘ ân’, nói : “ Quách phu nhân nói với thiếp về chiến dịch Miên Sơn 16 năm trước và chuyện thành Việt châu bị phá 15 năm trước, nàng nói hai chuyện đó đều có điều khả nghi, là có người Đại Ngụy tận lực tạo thành. Hôm qua nàng ra đi Bàng phủ, Bàng đại phu nhân nghĩ muốn bức một tiểu cô nương ở Dục anh đường làm thiếp cho Bàng đại công tử, nàng ta muốn cứu tiểu cô nương kia cho nên cầu thiếp đưa tiểu cô nương đó đến bên người. nhưng thiếp cảm thấy đây không phải trọng điểm, nàng ta hẳn là đến dò xét và quy hàng.”
Triệu Thành treo xong y phục, quay người nhìn Minh Lạc nói “ ân, hôm qua ta gặp Quách hằng.”
Quách Hằng, chỉ huy sứ vệ châu Ly châu, phu tế của Ngũ thị
Minh Lạc ngẩn ngơ nói “ vương gia, Quách chỉ huy sứ là người của chàng?”
Triệu Thành cười nói : “ có thể xem như thế.”
“ Quách phu nhân và Quách chỉ huy sứ có quan hệ như thế nào?” Minh Lạc hỏi.
Trước đó nàng vẫn nghĩ là Quách chỉ huy sứ thích Ngũ thị, Bàng Văn Hữu vì muốn lôi kéo Quách hằng, liền dùng thủ đoạn cưỡng bức Ngũ thị gả cho Quách Hằng. Quách hằng từng thiếu ơn cứu mạng của phụ thân Ngũ thị cho nên sau khi cưới nàng cũng không cưỡng ép nàng.
“ Quách chỉ huy sứ cũng tham gia một trận chiến ở thành Việt châu, phụ thân Quách phu nhân vì cứu hắn mà chết, chẳng lẽ bọn hắn thành thân là để che giấu tai mắt người khác, Quách chỉ phu sứ vì bảo hộ Quách phu nhân mới thành thân với nàng, sau khi kết hôn cũng để nàng làm chuyện mình thích?”
Triệu Thành không quan tâm quan hệ vợ chồng của Quách Hằng, hắn chờ Minh Lạc nói xong nhìn hắn, lúc nàng đang trông mong đáp án của hắn thì hắn chuyển đề tài: “ Quách Hằng nói, trong tay thiếp của Dương Vinh Duệ có một chút đồ, rất có thể là năm đó trước lúc thúc tổ của nàng lâm chung đã giao cho nàng, một văn kiện liên quan đến chiến dịch Miên Sơn. Ta không tiện tiếp xúc với Quách Hằng, nàng hãy đáp ứng Quách phu nhân, đem vị Trình cô nương kia đến bên cạnh.”
thì ra là vậy, Minh Lạc đồng ý.
Minh Lạc hỏi thêm vài câu về chiến dịch Miên Sơn và việc thành Việt châu bị phá. Triệu Thành tinh tế giải thích, Minh lạc nghĩ chuyện của mình nên lại không để ý đến hắn, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình- mấy ngày nay hắn rất thích nhìn nàng như vậy, giống như muốn cắt nàng thành miếng để nghiên cứu.
Ý nghĩ này làm người ta rùng mình.
Minh Lạc cảm thấy mãi như thế này cũng là vấn đề, nàng đến ngồi cạnh hắn, nghĩ nghĩ, nói “ vương gia, mấy ngày nay vì thiếp nói chuyện kiếp trước cho nên chàng sinh khúc mắc với thiếp sao? Thiếp luôn thấy chàng là lạ.”
“ vì sao cảm thấy thế?” hắn nhìn nàng nói.
Đối diện ánh mắt của hắn, Minh lạc có chút khó chịu, nàng quay đi, ho một tiếng, nói “ vương gia, chàng nói xem chuyện thành thân của Quách đại nhân và Quách phu nhân có phải là giả không, chờ báo thù xong bọn họ sẽ hòa ly, còn có vị hôn phu của Quách phu nhân căn bản không chết?”
Triệu Thành không lên tiếng.
Minh lạc nói tiếp “ kì thật thiếp biết, nếu chàng nhớ được càng nhiều chuyện, khả năng sẽ phát hiện thì ra chàng rất chán ghét thiếp, sau đó mọi chuyện cần thiết giữa chúng ta cũng khác nhau. Nếu vương gia cảm thấy rất khó ở chung với thiếp, thì tương lai chúng ta có thể như Quách đại nhân và Quách phu nhân, tương kính như tân, hoặc đợi mọi chuyện xong xuôi, thiếp sẽ đổi thân phân mới, bắt đầu lại từ đầu.”