Vị Vân Đường công tử này thoạt nhìn choáng váng cả người.
Tống Nam Thời cũng choáng váng.
Nhưng may mà da mặt nàng đủ dày, sau giây lát câm lặng, tỉnh bơ nói: “Đúng vậy, ngươi có thể gọi hắn là Hòa Nhi.”
“Phì!”
Giang Tịch không hề chuẩn bị nghe thấy xưng hô này lập tức phun ra ngụm trà, luống cuống tay chân buông chén trà, vừa họ khụ khụ vừa vội vàng nói: “Xin lỗi! Thất lễ thất lễ.”
Lúc cúi đầu, khóe miệng hắn co giật liên tục.
Chư Tụ bình tĩnh hơn hắn, sau khi tay run lên thì khôi phục bình thường, còn mở miệng sửa chữa cho sư huynh mình, ra vẻ trách cứ nói: “Sư muội, muội biết rõ sư huynh không thích muội như vậy ở bên ngoài mà.”
Ra vẻ sư muội phản nghịch nuôi tiểu bạch kiểm, sư huynh sư tỷ thật đau lòng.
So với hai người bọn họ, Úc Tiêu Tiêu lại là người bình tĩnh nhất.
Chẳng qua con thỏ trong ngực suýt nữa bị nàng ấy bóp chết trong nháy mắt thôi.
Xem ra hai chữ “Hòa Nhi” này hiển nhiên có lực sát thương khá lớn với một nhà này.
Toàn bộ quá trình, Tống Nam Thời không đổi sắc, để mặc Vân Chỉ Phong ôm cánh tay, bình tĩnh nhìn về phía Vân Đường.
Khóe miệng Vân Đường co rút.
Nhưng Vân Đường công tử này tu dưỡng vẫn cực kỳ lợi hại, chỉ không nói gì một lát rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Nhưng mà hắn chắc chắn không thể gọi ra miệng “Hòa Nhi” nổi.
Vì thế im lặng giây lát, hắn ta mở miệng: “Mộc công tử.”
Thái độ của hắn ta còn rất hòa thuận, đến vẻ mặt cũng không đổi.
Chẳng qua trong ánh mắt vốn tìm tòi kia giờ biến thành khinh miệt khó nén, dường như hắn ta cực kỳ chướng mắt thân phận tiểu bạch kiểm này, cho dù cố gắng che giấu cũng khó tránh khỏi để lộ ra một ít.
Cảnh giác và dò xét như có như không với người đồng hành cùng bọn họ cũng tan không ít.
Vân Chỉ Phong làm tiểu bạch kiểm dường như không phát hiện chút nào, nhàn nhạt gật gật đầu với hắn ta.
Tống Nam Thời thấy thế vỗ vỗ tay Vân Chỉ Phong, nói với giọng trách cứ: “Hòa Nhi, còn không mau vấn an Vân công tử.”
Sau đó nàng phát hiện bàn tay Vân Chỉ Phong khoác lên cánh tay nàng run lên.
Tống Nam Thời cho rằng hắn cũng bị câu “Hòa Nhi” này cho buồn nôn, thầm nói năng lực thừa nhận của Vân Chỉ Phong thật sự không được, lúc này đã là gì chứ.
Không nghĩ tới, giờ phút này Vân Chỉ Phong lại vô thức nghĩ, nếu Tống Nam Thời cũng gọi tên thật của hắn như vậy thì sao?
Phong Nhi?
Vân Chỉ Phong: “...”
Lạ lạ.
Còn không bằng một chữ “Vân Chỉ Phong” này vừa trong vừa giòn, lúc nàng gọi rất động lòng người.
Hắn xuất thần trong chốc lát, Vân Đường thấy Vân Chỉ Phong bị “Kim chủ” của mình nhắc nhở đều hờ hững như không để hắn ta vào mắt, không khỏi nhíu mày.
Hiện giờ, làm tiểu bạch kiểm đều kiêu ngạo thế à?
Nhưng rất nhanh hắn ta lại nghĩ tới vừa rồi mình thử vị Tống cô nương này cố tình nói những lời mờ ám, tiểu bạch kiểm này vội không chờ nổi nhảy ra tự chứng minh thân phận tuyên thệ chủ quyền.
À, chắc là coi hắn ta như tình địch.
Tiểu bạch kiểm lấy sắc phụng dưỡng người khác, cũng sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào điểm này thôi.
Trong lòng Vân Đường càng khinh miệt hơn, trên mặt lại càng thêm khoan dung.
Hắn ta nói: “Yến hội đã chuẩn bị xong. Chắc hẳn các vị cũng sốt ruột chờ, theo ta vào chỗ ngồi thôi.”
Nói rồi dẫn bọn họ ra khỏi chính đường, đến chỗ bày tiệc là nhà thủy tạ.
Vân Chỉ Phong vừa rồi còn khoác tay Tống Nam Thời, lúc này lại kề vai đi với nàng, mơ hồ còn che chở bên người nàng nửa bước là tư thế lặng lẽ bảo vệ.
Rất có cảm giác an toàn, nhưng không quá tiểu bạch kiểm.
Vân Đường nhìn thoáng qua, nói: “Tống cô nương thật tốt với vị Mộc công tử này. Ở Vân gia chúng ta, nếu vị tiểu bối ở cuối lướt qua chủ vị thì có thể nói được một câu cuồng ngạo vô lễ. Mộc công tử lại không cố kỵ điều này.”
Tống Nam Thời nghe hắn ta không nhẹ không nặng mách lẻo. Ở trong lòng nói, vậy có lẽ là lúc Vân Chỉ Phong làm thiếu chủ ở Vân gia các ngươi, không mấy người có thể làm hắn ở cuối được. Mà hiện tại hắn cũng vừa vào việc, không quá thuần thục với nghề tiểu bạch kiểm này, vẫn phải tôi luyện.
Nhưng trên mặt nàng lại nghiêm trang nói: “Không có cách nào cả. Ta thích cuồng ngạo như vậy.”
Vân Đường: “...”
Vân Chỉ Phong đi trước nàng nửa bước: “...”
Bóng dáng Giang Tịch lảo đảo một cái, bả vai bắt đầu không ngừng run.
Tống Nam Thời chỉ có thể làm ra vẻ không nhìn thấy.
Vân Đường dường như bị lời của nàng làm cho câm nín, thật lâu sau mới chần chờ nói: “Vậy khẩu vị của Tống cô nương... thực sự độc đáo.”
Tống Nam Thời thầm nói ngươi còn rất uyển chuyển đấy.
Nhưng không có cách nào cả, Diệp Tần Châu trang điểm cho Vân Chỉ Phong thành nam trà xanh. Cho tới bây giờ, ngoài lúc vừa rồi Vân Đường trêu chọc nàng, Vân Chỉ Phong tự lộ thân phận tiểu bạch kiểm có một chút phong phạm trà xanh ra, thì chả dính líu tí gì đến trà xanh cả. Tống Nam Thời cũng chỉ có thể chỉnh khẩu vị “Tiểu bạch kiểm” của mình thành độc đáo chút.
Vì thế nàng không đổi sắc: “Mỗi người một sở thích thôi.”
Những lời này vừa ra, bả vai Giang Tịch ở phía trước càng run rẩy kịch liệt.
Tống Nam Thời nhìn mà hận không thể dứt khoát đi lên đá hai cái.
Đúng vào lúc này, Vân Chỉ Phong còn truyền âm hỏi: “Ngươi thích... tiểu bạch kiểm như vậy à?”
Tống Nam Thời: “...”
Giang Tịch còn chưa tính, ngươi đến làm loạn cái gì!
Nàng truyền âm lại: “Ta thích không tiểu bạch kiểm tiêu tiền của ta!”
Vân Chỉ Phong lập tức như suy tư gì đó, Tống Nam Thời cũng không biết hắn đang suy tư cái gì.
Cứ như vậy một đường đến nhà thuỷ tạ, mọi người khách khí một phen rồi ngồi xuống bắt đầu tám chuyện vô nghĩa.
Khoảng chừng mười lăm phút, không biết có phải vị gia chủ đại nhân kia đã nguôi giận bọn họ không mà lúc này mới đầy tươi cười đi vào nhà thuỷ tạ.
Đó là đại thúc tuổi tác khoảng ba mươi, dung mạo có hai phần giống Vân Chỉ Phong, lúc bước vào trên mặt mang theo nụ cười trong sáng, nói: “Ta đã tới chậm! Các vị chớ trách!”
Tống Nam Thời cố nén không nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Sau đó nàng phát hiện, vị gia chủ này trực giác thật sự mạnh đến đáng sợ.
Ông ta chào hỏi bọn họ, tầm mắt đảo qua từng người, sau đó dừng ở trên người Vân Chỉ Phong.
Nếu không phải Tống Nam Thời xác định mặt Vân Chỉ Phong không hề giống trước đó, nàng đã cho rằng Vân Chỉ Phong đã bị ông ta nhận ra.
Sau đó Vân gia chủ lại như không có việc gì dời tầm mắt đi, cười tủm tỉm nói: “Được rồi! Đừng đứng nữa, ngồi cả đi, ngồi cả đi!”
Sắc mặt Tống Nam Thời như thường ngồi xuống, trong lòng lại không khỏi có hai phần sầu lo, hoài nghi có phải mình quá liều lĩnh rồi không.
Vân Chỉ Phong lại lặng lẽ nhéo tay nàng lúc ngồi xuống.
Tống Nam Thời lập tức yên tâm.
Vân Chỉ Phong hiểu vị thúc thúc này của hắn sâu hơn Tống Nam Thời nhiều. Nếu hắn cảm thấy mình bị thúc thúc nhận ra thì sẽ lập tức không đồng ý với kế hoạch của Tống Nam Thời.
Trừ khi hắn tin tưởng mình sẽ không bị nhận ra.
Mà cùng lúc đó, Vân gia chủ cũng đang truyền âm cho nhi tử của mình: “Người trẻ tuổi mặc áo màu xanh lơ kia là ai?”
Vân Đường nghe vậy, khinh thường trong mắt chợt lóe, truyền âm: “Một trai lơ thôi.”
Vân gia chủ nhìn về phía Vân Chỉ Phong theo bản năng, vừa hay thấy hắn đang lôi kéo tay Tống Nam Thời dưới bàn tiệc.
Ánh mắt ông ta hơi lóe, hoài nghi mấy ngày nay có phải mình nghi thần nghi quỷ không.
Vừa rồi ông ta bước vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy trai lơ kia thì giật mình cho rằng mình thấy được Vân Chỉ Phong.
Nhưng trai lơ thì...
Với sự kiêu ngạo của Vân Chỉ Phong, cho dù hắn bị đuổi giết đến cùng đường bí lối, cũng sẽ không đi làm trai lơ cho người ta được.
Có lẽ ông ta thật sự nhìn nhầm.
Ông ta không kiềm được xoa xoa giữa mày, nhưng vẫn cẩn thận, nhìn về phía Tống Nam Thời.
Lúc này, Vân Chỉ Phong đã buông lỏng tay ra.
Ông ta cười nói: “Mấy ngày trước nghe nói bên cạnh Tống cô nương có thanh niên đeo mặt nạ, hóa ra là vị này à? Tuấn tú lịch sự thế này, sao lại đeo mặt nạ thế?”
Tống Nam Thời không đổi sắc, uống ngụm trà, nói: “Vui thích nho nhỏ của cá nhân mà thôi, để các ngươi chê cười rồi.”
Hai người: “...”
Hiển nhiên có hỏi tiếp thì sẽ phải đề cập đến yêu thích thầm kín giữa kim chủ và trai lơ rồi.
Vân gia chủ không ném nổi cái mặt già này, mà Vân Đường lại nghĩ câu “Thích như vậy đấy” của Tống Nam Thời.
... Vô Lượng Tông thật là cởi mở.
Nhưng Tống Nam Thời nói như vậy, “Trai lơ” ở bên vẫn bình tĩnh, Vân gia chủ không khỏi càng đánh mất nghi ngờ.
Vì sao phải làm trai lơ? Còn không phải vì tiền.
Nhưng tính cách của Vân Chỉ Phong quả thực kiêu ngạo đến tận xương tủy. Lúc còn ở Vân gia, cho dù đệ tử cùng thế hệ có hưởng thụ quần áo đẹp đồ ăn ngon xa hoa ra sao, hắn cũng không để ý những vàng bạc tục vật đó. Cho dù lúc bị đuổi giết đến cùng đường bí lối cũng chưa bao giờ làm chuyện cướp bóc tiền bạc của người khác để vượt qua cửa ải khó khăn, sao có thể làm tiểu bạch kiểm vì tiền được?
Nhưng không vì tiền, chẳng lẽ là vì chân ái?
Ồ!
Vì thế Vân gia chủ này kín đáo cân nhắc, trong giây lát càng thêm xác định.
Tuyệt đối không có khả năng là Vân Chỉ Phong!
Vừa rồi đúng là ông ta nhìn lầm.
Ông ta luôn luôn tự tin với phán đoán của mình. Đã chắc chắn như vậy, ông ta lập tức dời tầm mắt đi như tiếp tục chú ý trai lơ đắm mình trụy lạc sẽ làm hỏng mắt ông ta vậy.
Vì thế ông ta cũng bắt đầu bất mãn với Tống Nam Thời.
Đến yến tiệc của Vân gia bọn họ, thế mà còn dẫn trai lơ theo, không để bọn họ vào mắt.
Nhưng... vừa lúc chứng minh, đám con trời của Vô Lượng Tông này có lẽ đã quen tùy hứng, chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác.
Đệ tử của Bất Quy tôn giả...
Ông ta bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Bọn họ không muốn trêu chọc Vô Lượng Tông ở xa ngàn dặm, nhưng nếu đến lúc cần thì... cái giá này, cũng không đến mức thương gân động cốt.
Chỉ xem bọn họ, có thể trở thành “lúc cần” này hay không.
Sau đó, Tống Nam Thời thấy vị Vân gia chủ này đột nhiên nhiệt tình, giữa lúc chén đi chén lại, âm thầm dò hỏi hành tung của bọn họ.
Tống Nam Thời cảm thấy có lẽ là muốn hỏi ra rốt cuộc bọn họ biết bao nhiêu về chuyện Tứ Tàng Sơn.
Mọi người lập tức nghiêm khắc bày ra hình tượng đệ tử đại tông môn ghét cái ác như kẻ thù nhưng đơn thuần dễ lừa, chỉ giận mắng hung thú Tứ Tàng Sơn, sau đó đó là dò hỏi thành Trung Châu chuẩn bị giải quyết hung thú thế nào, ra vẻ hoàn toàn không biết hung thú có liên quan đến các đại gia tộc.
Vân gia chủ bèn thuận thế xin lỗi chuyện thành Trung Châu có hung thú tập kích Tống Nam Thời, lại nói: “Hung thú kia thực lực không yếu, Tống cô nương có thể lông tóc không tổn hao gì chạy thoát, thật đúng là thiếu niên anh tài.”
Tống Nam Thời thản nhiên: “Đây không phải công lao của ta.”
Vào lúc Vân gia chủ đột nhiên nhìn qua, Tống Nam Thời nói một tiếng xin lỗi với sư tôn hờ kia của mình ở trong lòng, sau đó nói: “Sư tôn để lại cho ta mấy luồng kiếm khí, ít nhiều nhờ sư tôn.”
Sư tôn để lại cho đệ tử tuổi còn nhỏ thực lực vô dụng kiếm khí phòng thân, rất bình thường.
Chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Vân gia chủ cũng tan biến.
Nhìn dáng vẻ, nhóm người này thật sự chỉ vừa khéo gặp lại may mắn chạy thoát hai lần, thật sự không biết gì cả.
Vậy thì, không thể để cho bọn họ thật sự phát hiện gì được.
Vân gia chủ lập tức càng nhiệt tình mời rượu.
Tống Nam Thời uống mấy chén xong thì cảm thấy không thể tiếp tục để ông ta rót như vậy. Đừng nói thật ra chuyến này của bọn họ còn có mục đích khác, chỉ nói nếu bọn họ thật sự bị chuốc say rồi ngủ lại ở chỗ này, cho dù bọn chúng không dám ra tay như vậy nhưng cũng không tránh được động tay chân với bọn họ.
Phải đánh nhanh thắng nhanh.
Tống Nam Thời lập tức giả vờ không uống nổi nữa, ngã vào người Vân Chỉ Phong, một cái tay khác véo Giang Tịch ngồi ở bên phía kia.
Giang Tịch bị véo suýt nữa kêu lên, quay đầu sang, đã bị Tống Nam Thời trừng mắt nhìn.
Hắn ngẩn người, đột nhiên hiểu ý Tống Nam Thời, lập tức nói: “Sư muội, sao muội lại say thành như vậy?”
Trong yến hội, mọi người lập tức nhìn sang.
Giang Tịch khó xử nhìn về phía Vân gia chủ, chần chờ nói: “Cái này... có thể mượn gia chủ một gian phòng cho khách không? Sư muội say rồi.”
Vân gia chủ: “Đó là tất nhiên.”
Ông ta phất tay muốn để người hầu đưa Tống Nam Thời xuống.
Giang Tịch mở miệng trước một bước: “Hòa Nhi, ngươi đưa sư muội đi.”
Vân Chỉ Phong vốn ôm Tống Nam Thời muốn đứng dậy, bị tiếng Hòa Nhi làm cho suýt nữa thả người ra.
Hắn hít sâu một hơi: “Được rồi.”
Thanh niên tuấn tú bế thiếu nữ lên, theo người hầu rời đi.
Vân gia chủ nhìn “Hòa Nhi” ôm người mà suýt nữa quăng ngã người ta, càng chắc chắn người này tuyệt đối không có liên quan đến Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong không yếu như vậy!
...
Bên kia, Vân Chỉ Phong “cực kỳ yếu” ôm Tống Nam Thời vào phòng cho khách rồi tìm cái cớ đuổi hạ nhân đi ra ngoài.
Hắn vừa quay đầu đã thấy Tống Nam Thời ngồi dậy, ánh mắt tỉnh táo, nào có tí vẻ say rượu nào.
Hắn hỏi: “Ngươi muốn làm gì thế?”
Tống Nam Thời nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi quen thuộc nơi này chứ?”
Vân Chỉ Phong khẽ cười một tiếng: “Quen.”
Tống Nam Thời xoa tay: “Vậy ngươi thả lừa huynh từ nhẫn trữ vật ra.”
Vân Chỉ Phong nghe vậy thì thả ra.
Lừa huynh mới ra đã muốn kêu, lại bị Tống Nam Thời bịt miệng lừa.
Sau đó Tống Nam Thời nhìn nó, hỏi: “Lừa huynh, ngươi còn nhớ ngươi kêu thế nào ở Tứ Tàng Sơn không?”
Lừa huynh mờ mịt nhìn lại nàng.
Trong lòng nó không xác định, trong lòng Tống Nam Thời cũng không xác định. Nhưng lần này đến là để thử một lần, thật sự không được thì nàng còn có thể nghĩ biện pháp khác.
Vì thế nàng nói: “Nếu ngươi có thể kêu ra tiếng như ở Tứ Tàng Sơn thì ta...”
Nàng tính toán, lần trước nó kêu ra là trong lúc sinh tử, có thể so được sinh tử với lừa huynh...
Tống Nam Thời: “Ta sẽ cho ngươi một trăm linh thạch tiêu thoải mái!”
Một trăm linh thạch, với Tống Nam Thời mà nói ngang với chảy cực nhiều máu.
May mắn bây giờ còn có thể bán tình báo kéo lông dê thế gia, nếu không nàng thật sự không thể bỏ ra.
Quả nhiên đôi mắt lừa huynh sáng lên.
Nó gật đầu một cái, bảo đảm mình nhất định có thể kêu ra.
Tống Nam Thời thật sự không xác định nó có thể lại phát ra tiếng hươu kêu ở Tứ Tàng Sơn không. Vào lúc Vân Chỉ Phong nhìn sang, nàng giải thích: “Lúc lừa huynh phát ra tiếng hươu kêu thì có thể làm Ngung Điểu kinh sợ. Hiện tại ta muốn biết hiện giờ rốt cuộc chỉ có Tứ Tàng Sơn có Ngung Điểu hay là thế gia cũng cất giấu Ngung Điểu. Tí nữa ngươi đưa lừa huynh đến chỗ có ít người ở Vân gia, tốt nhất cách nơi này xa một tí sẽ không làm người ta liên tưởng đến chỗ này. Nếu nó thật sự phát ra được tiếng kêu đó thì nhanh chóng đưa nó về.”
Nếu Vân gia cũng cất giấu Ngung Điểu thì lừa huynh kêu một tiếng, Vân gia chắc chắn sẽ có động tĩnh, bọn họ cũng chắc chắn bị hoài nghi.
Trước khi có người đến đây xem xét, Vân Chỉ Phong phải trở về.
Vân Chỉ Phong không hỏi nhiều, người hầu bị hắn sai đi còn chưa về, nhét lừa huynh vào nhẫn trữ vật rồi nhảy cửa sổ mà đi.
Tống Nam Thời thuận thế đóng cửa sổ lại, nhìn khắp nơi, rồi lấy con rối người mà hồi nhỏ nàng học y từ nhẫn trữ vật ra nhét vào trong chăn, nàng cũng nằm ở bên cạnh con rối người, buông màn giường xuống.
Vì thế chờ đến khi nhóm người hầu vội vàng trở về, nhìn thấy ban ngày ban mặt Tống Nam Thời và trai lơ nằm ở trên giường.
Mấy người liếc nhau, vội vàng lui đi ra ngoài.
Mà bên kia, Vân Chỉ Phong ra khỏi phòng cho khách thì một đường đi thẳng đến chỗ trước kia mình ở.
Với tính cách của thúc thúc hắn, lúc hắn “Mất tích”, nơi đã từng thuộc về thiếu chủ sẽ không có ai ở.
Dọc theo đường đi đều là cảnh sắc quen thuộc, hắn quen thuộc thời gian mỗi thủ vệ tuần tra.
Đây là nơi hắn lớn lên.
Hắn vốn cho rằng mình sẽ có một ít không cam lòng, nhưng ngoài dự đoán, trong lòng hắn bình tĩnh chỉ có nhiệm vụ mà Tống Nam Thời dặn dò.
Rất nhanh đến đã chỗ hắn từng ở, đúng như hắn dự đoán, không có người.
Sau khi hắn nhảy vào, vốn định thả lừa huynh ra trước, nhưng câu nói của Tống Nam Thời bỗng xuất hiện ở bên tai.
“Ta không thích tiểu bạch kiểm tiêu tiền của ta.”
Một khi đã như vậy thì...
Vân Chỉ Phong quen cửa quen nẻo qua tường vào phòng, đi thẳng đến phòng ngủ của mình.
Nơi này không hề thay đổi gì kể từ khi hắn rời đi, nhưng nơi chốn đều là dấu vết bị lật qua sau đó lại khôi phục nguyên dạng.
Hắn đảo qua, mặt không đổi sắc mở ra một ngăn ngầm.
Ngăn ngầm không có dấu vết bị mở ra, không bị bọn họ phát hiện.
Bên trong có một ít thư tịch mà hắn vốn cho rằng cực kỳ trân quý và một ít thư từ cơ mật.
Còn có một cái nhẫn trữ vật.
Đây là đồ mà năm đó hắn cho rằng không quan trọng nhất.
Lúc hắn vẫn là thiếu chủ, cũng không để ý tài sản riêng của mình. Có được cũng chỉ là chiến lợi phẩm mỗi lần làm nhiệm vụ, còn bị hắn chia phần lớn cho đệ tử đi theo mình.
Vì thế tài sản còn sót lại của hắn đều ở trong cái nhẫn trữ vật này, có khoảng hơn hai vạn linh thạch.
Bình thường, Vân Chỉ Phong tuyệt đối không thể ngờ chuyện mình làm đầu tiên sau khi trở lại Vân gia là lấy tiền của mình.
Nhưng hiện tại, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một câu.
“Vốn cưới vợ.”
Hắn dứt khoát cầm lấy nhẫn, đi ra ngoài.
Sau đó hắn mới thả lừa huynh ra.
“Kêu đi.”
...
Tống Nam Thời không nghe được tiếng hươu kêu ngày ấy, không biết là cách quá xa, hay là lừa huynh cố tình không làm người ta chú ý.
Nhưng khi nàng nhận thấy mặt đất đột nhiên chấn động, ngay sau đó bên ngoài loạn cả lên, nàng biết lừa huynh đã thành công.
Vân gia thật sự có Ngung Điểu!
Suy nghĩ này vừa hiện lên, bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng đập cửa, không phải tiếng của người hầu, tiếng bước chân kia như là hộ vệ.
Tống Nam Thời nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, không nói gì. Chờ tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên, hơn nữa cùng với tiếng quát tháo người tới, Tống Nam Thời mới mở miệng, giọng khó chịu: “Làm gì!”
Bên ngoài dừng một chút, lúc này mới có người nói: “Cô nương, Vân gia có trộm, thuộc hạ lo lắng cho sự an toàn của cô nương...”
Giọng nóng nảy của Tống Nam Thời ngắt lời hắn ta: “Ta còn không biết phòng ta có trộm không à? Hay là Vân gia các ngươi cảm thấy ta là trộm!”
Người ngoài cửa khựng lại: “Không phải! Nhưng xin cô nương thứ lỗi, đây là kiểm tra theo lệ thường.”
Tống Nam Thời biết tiếp tục nhây nữa thì không được, bèn cực kỳ bất mãn nói: “Chờ.”
Người bên ngoài còn nói: “Cô nương...”
Tống Nam Thời: “Ngươi chờ chúng ta sửa sang lại quần áo cũng không chờ nổi à?”
Ý của lời này không cần nói cũng biết, Tống Nam Thời cho rằng còn có thể kéo thêm trong chốc lát, lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài nói: “Gia chủ, thiếu chủ, sao hai người...”
Sau đó chính là tiếng của Vân gia chủ: “Chúng ta đến xem Tống cô nương.”
Trong lòng Tống Nam Thời giật nảy.
Hỏng rồi, bọn sư tỷ không bám giữ được ông ta!
Không thể để cho bọn họ tiến vào.
Nàng nhìn thoáng qua con rối người ở bên cạnh, đang muốn mở cửa lừa gạt trước đã, để cho bọn họ cho rằng Vân Chỉ Phong ở chỗ này. Vừa quay đầu, lại nhìn thấy cửa sổ lặng lẽ mở ra, Vân Chỉ Phong nhảy vào.
Mắt Tống Nam Thời lập tức sáng lên.
Nàng đang muốn hạ giọng nói chuyện, Vân Chỉ Phong nâng ngón trỏ lên dựng ở bên môi, truyền âm: “Ta đi mở cửa.”
Hắn lướt qua Tống Nam Thời, Tống Nam Thời đột nhiên nói: “Từ từ.”
Sau đó nàng lập tức đi qua, nhìn hắn một cái, duỗi tay giật dây cột tóc của hắn vứt xuống đất, để mặc mái tóc đen của hắn xõa xuống, ngay sau đó lại giơ tay kéo vạt áo của hắn.
Vân Chỉ Phong theo bản năng ngăn nàng.
Tống Nam Thời trừng hắn, trong ánh mắt đều là bất mãn.
Vân Chỉ Phong khựng lại, cứng đờ buông tay, tim đập như nổi trống.
Tống Nam Thời dứt khoát kéo vạt áo hắn, lộ ra trung y và một khoảng ngực rắn chắc.
Lúc này nàng mới nói: “Đi thôi.”
Đại não Vân Chỉ Phong trống rỗng, mơ màng hồ đồ xoay người, cả người cứng đờ đi qua.
Bên ngoài còn đang loạn, mấy người Chư Tụ vắt hết óc cản trở Vân gia chủ, nhưng lại không dám mạnh mẽ cản, chỉ có thể nói sư muội là nữ tử, không thể tự tiện xông vào.
Nhưng tiếp tục ngăn nữa, có lẽ sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Tống Nam Thời ngồi trở lại giường, thu con rối, giơ tay bỏ trâm cài, để mái tóc búi tỉ mỉ rối tung.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, giơ tay mở cửa ra.
Ngay sau đó tiếng ầm ĩ ngoài cửa im bặt, mọi người đều nhìn sang.
Sau đó...
Giang Tịch hít hà một hơi.
Chư Tụ hít hà một hơi.
Úc Tiêu Tiêu trực tiếp bóp chết con thỏ.
Vân gia chủ há hốc mồm.
Ông ta nhìn Vân Chỉ Phong quần áo xộc xệch, lại lướt qua hắn nhìn về phía Tống Nam Thời tóc rối tung ngồi ở trên giường, hít hà một hơi!
Đây, đây, đây!
Rõ như ban ngày điên đảo càn khôn...
Quả thực đồi phong bại tục!
Ông ta vô thức hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”
Tống Nam Thời đứng dậy, mỉm cười: “Không có việc gì, chút yêu thích nhỏ của ta mà thôi.”
Mọi người: “...”