Cuối cùng, đám Tống Nam Thời bị khách khí đưa ra khỏi cửa chính Vân gia.
Thái độ đám người kia vội vàng giống như là đưa ôn thần.
Mọi người đứng ở ngoài cửa hứng gió lạnh, trong giây lát vậy mà không biết bọn họ vội không chờ nổi là bởi vì vừa rồi trong yến hội xảy ra việc ngoài ý muốn hay là vì...
Tống Nam Thời.
Tầm mắt mọi người vô liếc sang phía nàng một cái, lại liếc cái nữa.
Tống Nam Thời bị bọn họ nhìn đến có loại cảm giác có tật giật mình sau khi bại lộ việc đùa giỡn ‘phụ nam’ đàng hoàng, không khỏi nhìn sang đương sự còn lại.
Đối diện với tầm mắt Vân Chỉ Phong nhìn sang.
Sắc mặt Vân Chỉ Phong vẫn khá bình tĩnh, vẫn là anh trai ngầu lòi như lúc Tống Nam Thời mới gặp. Nhưng mà sau khi đón lấy tầm mắt của nàng, tầm mắt kia vậy mà nóng rực trong nháy mắt.
Tống Nam Thời theo bản năng dời tầm mắt đi, muộn màng phát hiện mình bắt đầu không được tự nhiên.
Nhưng chỉ một chớp mắt, nàng lại tự nhủ: Đây là diễn kịch mà thôi.
Nàng lại đúng lý hợp tình nhìn sang.
Vân Chỉ Phong vẫn là dáng vẻ anh trai ngầu lòi lốc thổi không ngã, đến cả ánh mắt nóng rực trong giây lát kia đều biến mất, Tống Nam Thời gần như cho rằng đó là ảo giác của mình.
Nàng chớp chớp mắt, tầm mắt ngầm dịch theo bản năng.
Sau đó nhìn vào vạt áo đến bây giờ còn chưa khép lại của anh trai ngầu lòi.
Tống Nam Thời không khỏi ngẩn ngơ.
Vì thế, không khí trong chớp mắt bắt đầu kỳ lạ.
Tầm mắt Giang Tịch đảo quanh hai người, vẫn cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ là lạ.
Hắn trầm tư một lúc lâu, sau đó đột nhiên ngộ đạo, hạ giọng nói: “Đây là mắt đi mày lại trong truyền thuyết nhỉ.”
Còn chưa nói xong, Chư Tụ đã đá vào lưng hắn, hạ giọng: “Huynh không nói gì thì chả ai bảo huynh câm đâu!”
Trong không khí kỳ lạ này, Vân Chỉ Phong như không nhận thấy gì cả, tỉnh rụi nói: “Làm sao vậy?”
Tống Nam Thời không khỏi nói: “Vạt áo của ngươi.”
Vân Chỉ Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, không biết là thật sự không phát hiện không ổn hay là giả, chỉ nói: “Vạt áo làm sao?”
Rốt cuộc Tống Nam Thời không nhìn nổi hắn đứng bên đường quần áo không chỉnh tề không giữ nam đức, dứt khoát tiến lên, vừa lẩm bẩm “Ngươi không thấy à”, vừa duỗi tay một lần nữa khép vạt áo hắn lại.
Cổ áo trong tay nàng một lần nữa phẳng phiu.
Trong nháy mắt, trong đầu Tống Nam Thời đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Là nàng túm ra, cũng là nàng khép lại.
Suy nghĩ này lóe lên, sống lưng nàng như là trong nháy mắt bị điện giật, không khỏi rùng mình.
Nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh lui ra phía sau hai bước, nói: “Được rồi.”
Lúc này Vân Chỉ Phong mới bừng hiểu ra: “Cảm ơn, ta không phát hiện đấy.”
Tống Nam Thời không biết hắn thật sự không phát hiện hay là cố ý chọc ghẹo nàng. Nàng chỉ lặng lẽ hít sâu, bình ổn trái tim đang đập nhanh một cách khó hiểu.
Đúng lúc này, Vân Chỉ Phong đột nhiên duỗi tay về phía bả vai nàng.
Tống Nam Thời kinh sợ, lập tức nhìn sang.
Lại thấy Vân Chỉ Phong chỉ nhẹ nhàng phủi chút tro bụi trên bả vai nàng, là tro của huân hương rơi vào trong cơn chấn động kia khi ở phòng khách của Vân gia.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Bị bẩn, ngươi cũng không thấy được.”
Trái tim vừa bắt đầu bình phục của Tống Nam Thời lại lần nữa chạy nước rút.
Nàng không biết đây là “Thực sắc tính dã” mà mỗi người không thể tránh được hay là hiệu ứng cầu treo (*) trong truyền thuyết.
(*)Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.Nhưng nàng biết, cứ tiếp tục như vậy, trong không khí nhuộm đẫm này, nàng không thể lý trí tự hỏi, rất dễ làm ra một vài quyết định sai lầm, hiểu sai một ít tâm cảnh.
Nàng đang muốn nói gì đó thì nghe Vân Chỉ Phong đột nhiên nói: “Xe ngựa tới.”
Tống Nam Thời quay đầu theo bản năng, thấy Trung thúc và Diệp Lê Châu, mỗi người đánh một chiếc xe ngựa đi đến, hiển nhiên là tới đón bọn họ.
Tống Nam Thời không khỏi khẽ thở ra, lập tức nói: “Chúng ta đi về trước đã.”
Diệp Lê Châu đi đến gần, cũng vẫy tay với bọn họ: “Ta tới đón các ngươi!”
Không khí như một lần nữa chuyển động trong giây phút này.
Vừa rồi Giang Tịch không dám thở mạnh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không khỏi nhìn thoáng qua.
Lạ thật, lại nhìn một cái.
Diệp Tần Châu phái tới hai chiếc xe ngựa, thoạt nhìn khá bạo tay.
Nhưng hai chiếc xe ngựa nhỏ đều chỉ đủ ba người ngồi, tính ra tiền thuê còn rẻ hơn chỉ thuê một chiếc xe ngựa to.
Có thể nói là tính toán khá tỉ mỉ.
Lúc lên xe ngựa, Tống Nam Thời vốn định nữ một bên nam một bên. Ai biết Giang Tịch và tiểu sư muội lập tức bị nhị sư tỷ kéo lên xe Trung thúc, chỉ để lại hai người Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong mắt to trừng mắt nhỏ.
Diệp Lê Châu vung roi ngựa lên: “Đi thôi.”
Thôi, lên xe trước.
Tống Nam Thời đầu tàu gương mẫu bò lên.
Vân Chỉ Phong đi theo lên xe.
Khi lên xe, Tống Nam Thời vốn vẫn hơi xấu hổ, Vân Chỉ Phong lại chủ động mở miệng, nói đề tài mới.
Hắn hỏi: “Vân gia có thể phát hiện là chúng ta không?”
Lúc này Tống Nam Thời mới khó nhọc kéo dòng suy nghĩ về, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tuy rằng chúng ta ngụy trang không tồi, nhưng chúng ta đến dự tiệc, Ngưng Điểu của bọn họ xảy ra vấn đề. Cho dù chúng ta giấu tốt thế nào thì bọn họ cũng không tránh được sẽ hoài nghi chúng ta.”
“Nhưng mà.” Tống Nam Thời cười lạnh: “Ngươi cũng thấy Ngung Điểu ở Tứ Tàng Sơn rồi, chúng nó càng ăn cơm thì càng mạnh. Cả ngọn núi đều bị chúng nó ăn sạch. Nếu đám thế gia ở Trung Châu này không thể thỏa mãn cơn thèm ăn của chúng nó thì...”
Vân Chỉ Phong hiểu rõ: “Một khi bọn họ không thỏa mãn được Ngung Điểu, đồ ăn gần nhất của Ngung Điểu chính là thành Trung Châu. Một khi thành Trung Châu gặp tai ương, thế gia cũng không nhận nổi tổn thất này. Cho nên bọn họ chắc chắn phải đạt thành mục đích không ai biết của bọn họ trước khi Ngung Điểu mất đi khống chế, mà trước khi đạt thành mục đích chắc chắn phải diệt trừ chúng ta.”
Tống Nam Thời nở nụ cười, vén mái tóc rũ xuống mặt, nói: “Tóm lại bọn họ muốn chúng ta chết thì phải xem thân phận đệ tử Vô Lượng Tông của chúng ta có thể giữ chân bọn họ bao lâu mà thôi. Ồ, biết rõ mình không khống chế được Ngung Điểu còn dám đặt Ngung Điểu ở thành Trung Châu, cũng không biết bọn họ gan lớn hay là ngu xuẩn.”
Lần này Vân Chỉ Phong không nói gì, nhìn nàng một lát rồi đột nhiên nói: “Ta giúp ngươi buộc tóc lên.”
Bàn tay đang gom tóc của Tống Nam Thời khựng lại.
Vân Chỉ Phong thấy nàng không nói gì thì nói: “Ngươi quay ra đây.”
Tống Nam Thời xoay người theo bản năng, đưa lưng về phía hắn.
Chỉ thấy Vân Chỉ Phong lấy ra một cái lược nhỏ không biết từ chỗ nào, nhẹ nhàng chải đuôi tóc cho nàng.
Rõ ràng là chải đuôi tóc, Tống Nam Thời lại cảm thấy lược này như theo động tác phất qua sống lưng nàng.
Nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Lược ở đâu ra thế?”
Ở nơi nàng không nhìn thấy, Vân Chỉ Phong đang cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy, tim đập như nổi trống, giọng lại vẫn vững vàng nói: “Trước khi ta tới, Diệp Tần Châu nói một tiểu bạch kiểm đủ tư cách phải luôn chú ý dung nhan, cho nên đưa cái này cho ta.”
Tống Nam Thời không khỏi bật cười.
Sau nụ cười này là sự yên lặng, Tống Nam Thời chỉ có thể nghe được tiếng lược xẹt qua sợi tóc rất nhỏ.
Từng chút từng chút, Vân Chỉ Phong rất nghiêm túc.
Tống Nam Thời có thể cảm nhận rõ ràng lược đi qua tóc nàng từ rối dần dần trở nên suôn mượt, bàn tay to của Vân Chỉ Phong vụng về nắm lấy đuôi tóc nàng, khoa tay múa chân muốn vấn thành búi tóc.
Tống Nam Thời lại cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh.
Nàng hỏi theo bản năng: “Ngươi thật sự biết vấn tóc nữ tử à?”
Động tác của hắn không giống như làm lung tung.
Sau đó nàng khựng lại.
Cũng đúng, nghe nói đại gia tộc đều đính hôn rất sớm, Vân Chỉ Phong có khi cũng có nữ tử mình yêu. Nếu vấn búi tóc cho người khác thì...
Trái tim Tống Nam Thời dần chậm lại, thậm chí quá mức bình tĩnh.
Sau đó nàng nghe thấy Vân Chỉ Phong chần chờ nói: “Khi thiếu niên ta đã làm một nhiệm vụ, cải trang thành nha hoàn tiếp cận một nữ ma đầu, tất nhiên phải học vấn tóc. Nhưng mà đã lâu rồi không...”
Giọng hắn có phần lúng túng.
Tống Nam Thời lại bỗng cảm thấy vui vẻ, thậm chí thoải mái sảng khoái.
Nàng không biết đây là vì Vân Chỉ Phong từng làm nha hoàn hay là vì thứ khác.
Nàng chỉ nói: “Ngươi còn từng giả gái? Khi đó Vân gia các ngươi không có nữ đệ tử thích hợp à?”
Vân Chỉ Phong: “Trong số đệ tử có tuổi thích hợp, tu vi cao nhất là ta. Những người khác đi, quá mức nguy hiểm.”
Tống Nam Thời bật cười ha ha.
Đúng vào lúc này, xe ngựa xóc nảy một cái, sợi tóc của Tống Nam Thời bị lược khẽ giật, tiếng cười của nàng khựng lại, ‘úi’ một tiếng nói: “Ta nói, không phải ngươi cố ý trả thù chứ?”
Vân Chỉ Phong vội vàng buông lược, theo bản năng xoa xoa tóc nàng, nói: “Ta sẽ cẩn thận chút.”
Giọng oán giận của Tống Nam Thời dừng lại.
Ngay sau đó là một loại yên tĩnh khó lòng giải thích, Vân Chỉ Phong búi tóc xong cho nàng.
Cây trâm vào tóc, Tống Nam Thời thậm chí không nhìn Vân Chỉ Phong búi tóc thế nào, lập tức đứng dậy, nói: “Ta sang xe ngựa phía trước xem đám sư tỷ.”
Dứt lời trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, Vân Chỉ Phong vươn tay cũng không giữ được góc áo nàng.
Vân Chỉ Phong thu tay về, nhìn lòng bàn tay của mình, bên trong như còn vương lại cảm xúc sợi tóc của nàng.
Vân Chỉ Phong bỗng nhiên nắm tay lại, tim đập kịch liệt làm hắn hoài nghi có phải vừa rồi Tống Nam Thời cũng có thể nghe được không.
Mà sau khi Tống Nam Thời nhảy xuống xe ngựa, trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Lê Châu, nàng chỉ vội vàng nói một câu “đi tìm sư tỷ” rồi đi bộ đuổi theo xe ngựa phía trước như đứa ngốc.
Lúc đuổi theo xe ngựa, nàng hơi bình tĩnh lại, cảm thấy mình không đến mức.
Nam nữ độc thân ở chung một chỗ vốn rất dễ sinh ra chút ảo tưởng gì đó. Huống chi bọn họ mới sắm vai quan hệ vi diệu giữa kim chủ và tiểu bạch kiểm xong.
Nàng hẳn nên thành thục ứng đối như một người trưởng thành, mà không nên hoảng không chọn đường.
Tống Nam Thời không biết mình thật sự có gì với Vân Chỉ Phong hay là vì bầu không khí vừa rồi rất dễ làm người ta nóng đầu.
Nhưng có một điều nàng vẫn có thể xác định.
Nàng là người trưởng thành, đại khái, có lẽ, có thể...
Có hơi thèm cơ thể của Vân Chỉ Phong.
Tống Nam Thời trưởng thành tỉnh lại hai giây, đuổi theo xe phía trước, trực tiếp nhảy lên.
Trước khi nàng lên, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng giao lưu sôi nổi trong xe truyền đến, nhưng vừa vén rèm xe, âm thanh bên trong đột nhiên im bặt.
Tống Nam Thời vẫn duy trì tư thế vén rèm mắt to trừng mắt nhỏ với người bên trong.
Nàng híp mắt, đột nhiên hỏi: “Các ngươi đang nói gì?”
Giang Tịch lập tức cãi liền ba câu: “Không có! Nói bậy! Muội nghe nhầm!”
Tống Nam Thời cười lạnh hai tiếng ha ha, chen vào.
Giang Tịch cười gượng, nghi hoặc nói: “Sư muội, sao muội đột nhiên chạy sang đây?”
Chư Tụ cũng nghi hoặc: “Đúng vậy! Ô? Tóc muội búi lên rồi.”
Tống Nam Thời xem nhẹ câu phía sau, trực tiếp lấy ra một lý do hợp lý.
Nàng nói: “Muội đến nói với mọi người tình hình thảo luận của muội với Vân Chỉ Phong.”
Nàng nói ra phỏng đoán của mình về thế gia Trung Châu và Vân gia sẽ làm gì như lúc ở trong xe ngựa với Vân Chỉ Phong.
Chư Tụ nghe vậy thì suy tư: “Thì ra là thế! Tỷ đã nói sao đang uống trong yến hội, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động rất lớn, sắc mặt Vân gia chủ kia đại biến. Tỷ vừa đoán đã biết ngay chắc chắn bên muội đã làm gì đó, nhưng tỷ không giữ chân được Vân gia chủ. May mắn bên muội hành động nhanh.”
Giang Tịch lại sầu lo: “Nói cách khác, thế gia Trung Châu chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta. Chẳng qua sau lần này ra tay càng nhanh. Những ngày này mọi người cố đừng đi ra ngoài một mình, để bọn họ có cơ hội thực hiện được mục đích.”
Tống Nam Thời lại nói: “Muội đoán mấy ngày nay bọn họ chắc chắn sẽ lấy ra một lý do mà chúng ta không thể không nhảy hố một lưới bắt hết chúng ta. Không cần lo trong lúc này bọn họ sẽ ra ám chiêu gì.”
Chư Tụ nhíu mày, bực bội nói: “Vậy gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó thôi.”
Tống Nam Thời đang muốn an ủi vài câu thì thấy tiểu sư muội ngồi ở bên đã căng thẳng ôm chặt con thỏ đen.
Nàng liếc mắt một cái, bỗng cảm thấy không ổn.
Nàng lại nhìn thoáng qua, phân biệt rõ trong chốc lát, đã biết không ổn chỗ nào rồi!
Móa! Con thỏ!
Tống Nam Thời hoảng sợ nói: “Tiểu sư muội! Sao con thỏ kia của muội không nhúc nhích!”
Tiểu sư muội mờ mịt: “Hả?”
Cúi đầu vừa nhìn thấy con thỏ màu đen được nàng ấy ôm trong ngực, trước kia nàng ấy ôm, nó đều sẽ giãy giụa hai cái. Hiện giờ lại vẫn không nhúc nhích.
Úc Tiêu Tiêu theo bản năng túm lên, lắc lắc.
Chân thỏ theo gió đong đưa.
Úc Tiêu Tiêu: “...”
Úc Tiêu Tiêu: “!!!”
Nàng ấy hoảng loạn: “Thỏ thỏ…”
Tống Nam Thời còn hoảng loạn hơn cả nàng ấy: “Muội mau buông ra, mau buông ra!”
Đây chính là nam chính truyện ngọt sủng đấy! Thái tử Yêu tộc! Thượng cổ thần thú Hống Thố, sẽ không cứ vậy mà tèo chứ!
Nữ chính đầu tiên trong lịch sử tự tay bóp chết nam chính truyện sủng ngọt?
Vậy còn ngọt sủng cái gì chứ! Dứt khoát chuyển thành trinh thám kinh dị đi!
Úc Tiêu Tiêu cuống quýt buông, Tống Nam Thời lập tức sờ chỗ trái tim con thỏ.
Sau đó nàng nhẹ nhàng thở ra.
Còn may! Còn may! Tim vẫn đập.
Nàng lại kiểm tra một phen rồi thở phào, nói: “Chỉ tạm thời không thở được thôi. Bây giờ muội đừng động vào nó, một lát sẽ tỉnh.”
Úc Tiêu Tiêu cũng nhẹ nhàng thở ra: “Được, được.”
Sau đó nàng ấy áy náy nói: “Là vừa rồi muội không chú ý dùng lực.”
Tống Nam Thời ngẩng đầu đang muốn an ủi nàng ấy thì thấy nàng ấy “cạch” một tiếng, không lưu ý một cái bẻ nát góc bàn.
Tống Nam Thời: “...”
Hình như sư muội muốn bước lên con đường lực sĩ babie (*) một đi không trở lại nữa.
(*) Lực sĩ babie chỉ con gái có khuôn mặt trẻ con, dáng người lại cơ bắp.Nữ chính yêu kiều mềm mại biến lực sĩ babie, nam chính ngọt sủng thật sự còn có thể chịu được đến khi khôi phục hình người à?
Cho dù chịu được, vậy cốt truyện đỏ mắt nắm eo ấn tường hôn kia, rốt cuộc là ai ấn tường ai?
Nhưng mấy thứ này để nói sau, hiện tại quan trọng nhất chính là...
Tống Nam Thời nhìn về phía thỏ đen hôn mê bất tỉnh.
Thái tử Yêu tộc, Trì Thuật An.
Ngươi nhất định có thể sống đến khi khôi phục hình người, đúng không?
...
Chờ sau khi trở lại Diệp gia, mọi người lập tức thảo luận chuyện hôm nay, quyết định án binh bất động chờ các thế gia ra tay.
Sau đó Diệp Tần Châu thúc giục mọi người về nghỉ ngơi.
Y thốt ra lời này, Tống Nam Thời chạy trốn nhanh nhất, nhanh như chớp trở về phòng mình, Diệp Tần Châu nhìn đến nheo mắt lại.
Chờ những người còn lại đều đi rồi, y không khỏi hỏi Vân Chỉ Phong còn chưa đi: “Sao ta cảm thấy hình như Tống cô nương đang trốn tránh ngươi thế?”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, không khỏi bật cười: “Từ góc độ nào đó mà nói thì đây là chuyện tốt.”
Vẫn mạnh hơn là hắn hao hết tâm tư “quyến rũ” một phen mà nàng vẫn coi hắn là huynh đệ.
Nhưng chờ đến ngày hôm sau, Vân Chỉ Phong phát hiện sau khi Tống Nam Thời có chút trốn tránh hắn thì ngồi không yên.
Hắn ngẫm nghĩ rồi dùng khuôn mặt giả ra khỏi cửa.
Trước khi ra cửa, Chư Tụ không khỏi hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”
Vân Chỉ Phong: “Mua vài thứ.”
Chư Tụ buột miệng thốt ra: “Ngươi có tiền á?”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn mỉm cười: “Hiện tại, có tiền.”
Hắn ôm hai vạn vốn cưới vợ của mình ra cửa, đi thẳng đến cửa hàng pháp khí lớn nhất thành Trung Châu.
Tiểu nhị nhiệt tình ra đón, cười tủm tỉm hỏi: “Công tử chuẩn bị mua gì?”
Vân Chỉ Phong: “Pháp khí phòng hộ.” Dừng một chút: “Nữ tử dùng.”
Tiểu nhị dẫn thẳng người đến bên Đa Bảo Các.
Ngọc bội trâm thoa hoa tai, tất cả đều là hình thức của nữ tử.
Vân Chỉ Phong không khỏi nghĩ tới ngày hôm qua búi tóc cho nàng, nàng dùng vẫn là cây trâm của Chư Tụ.
Hắn nhìn về phía cây trâm.
Tiểu nhị thấy thế hỏi: “Cô nương mà công tử ái mộ thích trâm như nào?”
Tống Nam Thời thích cây trâm như nào ư?
Hắn dừng một chút, nói: “Đắt nhất.”
Cực kỳ hiểu nàng.
Tiểu nhị nghe vậy cười không thấy mắt đâu, vội vàng dẫn hắn đi xem đồ đắt.
Vân Chỉ Phong chọn cây trâm vô cùng có hơi thở giàu sang.
Chờ tiểu nhị đi gói cây trâm lại, Vân Chỉ Phong cảm thấy có người đang nhìn hắn.
Hắn bình tĩnh, không quay đầu.
Chỉ chốc lát sau, một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai: “Mộc công tử, ngươi cũng ở chỗ này à.”
Lúc này Vân Chỉ Phong mới quay đầu.
Vân Đường.
Hắn lạnh nhạt gật đầu, ra vẻ bây giờ mới phát hiện.
Vân Đường không để bụng, xem trước mặt đều là trâm của nữ tử, cười nói: “Chọn trâm cho Tống cô nương à?”
Vân Chỉ Phong: “Ừ.”
Vân Đường cảm khái: “Mộc công tử thật là tình cảm sâu nặng với Tống cô nương. Đáng tiếc...”
Hắn ta chậc chậc hai tiếng, lắc đầu, không nói lời nào.
Trong lòng Vân Chỉ Phong cười nhạt, trên mặt lại hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
Vân Đường do dự một lát, ra vẻ thật lòng với nhau, nói: “Ta mới gặp Mộc công tử mà như đã quen lâu. Ngươi và ta đều là nam tử, ta không giấu nữa. Ta tiếc Mộc công tử tướng mạo đường đường như vậy, vốn có thể làm nên sự nghiệp của mình, lại nằm dưới hầu hạ một nữ tử.”
Không đợi Vân Chỉ Phong nói chuyện, hắn ta lại ra vẻ muốn tốt cho Vân Chỉ Phong: “Mộc công tử đừng cảm thấy ta nói chuyện khó nghe. Ta tiếc cho Mộc công tử, mới nói thẳng không cố kỵ. Ta vốn tưởng tuy rằng ngươi tự xưng tiểu bạch kiểm, nhưng nếu Tống cô nương có một xíu tình ý với ngươi cũng coi như đáng giá. Ai ngờ hôm qua sau khi say rượu, Tống cô nương lại làm ra chuyện như vậy với Mộc công tử ở nhà người khác, có thể thấy là không bận tâm đến thể diện của Mộc công tử.”
Hắn ta lắc đầu: “Ta tiếc cho nhân tài như Mộc công tử.”
Một loạt lời như vậy, Vân Đường tự thấy chỉ cần là người còn tự tôn nam nhân, cho dù biết hắn ta đang xúi giục, cũng không có khả năng thờ ơ.
Chỉ cần trong lòng có ngăn cách thì dễ lợi dụng hơn nhiều.
Hắn ta tự tin chờ phản ứng của “Mộc Hòa”.
Lại nghe Mộc Hòa nhàn nhạt nói: “Ồ, thế à.”
“Nhưng làm sao bây giờ, cho dù nàng ấy như vậy với ta, ta cũng thích nàng ấy.”
Vân Đường: “...”
Hả?
Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đấy, tôn nghiêm nam nhân của ngươi đâu?
Đúng vào lúc này, tiểu nhị đưa pháp khí đã gói xong đến.
Vân Đường nhìn thoáng qua, buột miệng thốt ra: “Đưa cho Tống cô nương? Đắt như vậy, không phải dùng tiền của ngươi mua chứ?”
Hắn ta còn tưởng rằng người này cầm tiền Tống Nam Thời tiêu xài, chỉ là mua quà cho kim chủ tỏ tí tấm lòng.
Nhưng ngoài cây trâm này, hắn lại không mua gì cả.
Sau đó thấy “Mộc Hòa” gật đầu.
Vân Đường mơ hồ: “Đến mức này ư?”
“Mộc Hòa” không đổi sắc: “Ai bảo ta thích nàng.”
Vân Đường: “...”
Hắn ta trợn mắt há mồm nhìn “Mộc Hòa” đi xa.
Đệch! Tên này làm tiểu bạch kiểm vậy mà mẹ nó còn làm ra chân ái luôn.
Làm sao bây giờ! Hắn ta thấy hơi cảm động!