Chương 01
Đêm ấy, tại hậu viện Kiếm Sơn, một đám đệ tử đang vây quanh pháp khí mới thu được, tụng chú thanh lọc, mồ hôi đầm đìa, ai nấy đều bận rộn vô cùng. Chợt nghe phía sau vang lên hai tiếng bước chân đang dần tiến lại.
Một người đi vững chãi hữu lực.
Người còn lại… bước chân khập khiễng, vang lên lộp cộp, chẳng giống người thường.
Chúng đệ tử đồng loạt ngoái đầu nhìn lại, bất giác kinh hãi.
Chỉ thấy chưởng môn, người bế quan đã nhiều ngày, thế mà nay lại dẫn theo… một con heo con thong thả bước vào!
Con heo ấy tròn trịa sạch sẽ, da thịt hồng hào, vóc dáng nhỏ xinh, không hiểu sao trên mình còn khoác một đạo bào nhỏ, đi đứng ngay ngắn, tư thái vô cùng đoan chính, khiến người ta nhìn liền ưa thích.
Tiểu đệ tử nhỏ tuổi nhất lập tức muốn bước tới v**t v*, nào ngờ heo con lại quay đầu tránh đi, thái độ chẳng mấy hợp tác.
Một đệ tử vội hỏi: “Chưởng môn sư tôn, con heo con này từ đâu mà đến vậy ạ? Là linh sủng người nuôi ạ?”
Chưởng môn nghe xong suýt thì tức ói máu, rống lên: “Heo con cái gì? Linh sủng cái gì?! Con heo này ít nhất cũng đã sống hơn hai mươi năm rồi! Không có một chút linh lực nào, không phải heo con, càng chẳng phải linh sủng!”
Chúng đệ tử nháo nhào ngơ ngác: “Hơn hai mươi năm… không thể nào?” Bọn họ trước giờ chưa từng thấy một con heo nào sống lâu đến vậy mà vóc dáng vẫn nhỏ như heo sữa.
Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, cất giọng giải thích: “Đây là con heo con nơi phàm giới, trời sinh thân nhỏ, lớn không nổi. Một số người giàu có hoặc tiểu môn tiểu phái nhàn rỗi hay nuôi làm thú chơi. Con này e là từ cái miếu nhỏ nào gần đây chạy lạc lên Kiếm Sơn chúng ta.”
Heo con hình như nghe hiểu, đối với lời bọn họ bàn luận tỏ ra bất mãn vô cùng, phì mũi một tiếng, rồi lại lộp cộp bước đi tìm đồ ăn.
Một đệ tử sợ nó nghịch ngợm phá phách, vội lấy ra hồ lô đựng đan dược, moi vài viên đan hoàn bổ thân nhưng vô dụng nhất, đưa tới trước miệng nó.
Heo con nhỏ quả nhiên an phận lại, ngoan ngoãn bắt đầu nhai thuốc, chẳng hề tham lam, ăn từng viên một, thái độ thư thả, tao nhã.
Đúng là một con heo nhã nhặn.
Chúng đệ tử nhìn thấy, trong lòng đều dâng lên ý vui thích.
Chưởng môn trầm giọng tiếp lời: “Lão phu bế quan bao ngày, khổ tâm suy nghĩ đối sách với Hoắc Huyền… Nay nhìn thấy nó, rốt cuộc cũng có chút cảm hứng.”
Chúng đệ tử không hiểu ra sao, chỉ nghe lão nói tiếp: “Các ngươi đều rõ, lão phu đánh không lại cái tên ác tặc kia, so tuổi thọ lại càng kém hắn một bậc. Nhưng thù đoạt bảo khí, lão phu sao có thể nuốt trôi!”
Chúng đệ tử lúc này mới hiểu ra.
Thì ra Hoắc Huyền, kẻ năm xưa phản bội tiên môn, từ đó một đường bôn tẩu, thực lực tăng vọt, sớm đã thành hung đồ khiến quần môn khiếp đảm. Kẻ này tuy mạnh, lại tính khí khó lường, ra tay tàn nhẫn, từ các cao nhân của tiên môn đến cả vị chưởng môn vô dụng của bọn họ, chưa từng ai thoát khỏi hắn toàn vẹn thân thể.
Chư đại môn phái từng chịu thiệt thòi không ít dưới tay hắn, nhưng khốn nỗi chẳng ai đối phó được. Để tránh vạ lây, nay chỉ đành xa lánh mà kính sợ.
Chưởng môn bọn họ cũng chẳng khác là bao, chỉ là lão tính tình nhỏ mọn, thù không thể không báo. Suốt mấy năm nay, lão âm thầm cho người khắp nơi dò la tung tích Hoắc Huyền, mãi đến gần đây mới phát hiện ra một cái… miễn cưỡng gọi là “điểm yếu”— Hoắc Huyền cả đời căm ghét heo, ghét đến mức nhìn thấy là sắc mặt tái mét, hô hấp rối loạn; nếu ngửi phải mùi, thậm chí còn ảnh hưởng đến công lực.
Lẽ nào chưởng môn định… ném con heo này vào lúc giao chiến với hắn?
…Nhưng chênh lệch thực lực quá lớn, dù Hoắc Huyền có thất thường, e là chưởng môn vẫn chẳng phải đối thủ.
Đại đệ tử bối rối khuyên nhủ: “Thưa sư phụ, đệ tử nghe nói dạo gần đây tên ác tặc ấy đã bắt đầu phái người truy tìm tung tích thành Cửu U, xem ra sau khi hành hạ chính đạo chán chê, lại thèm khát bảo vật trong tay U hoàng rồi. Nếu hắn và U hoàng đối đầu, tất sẽ là một trận ác chiến, thắng bại khó lường… Hay chúng ta tạm chờ xem?”
Chưởng môn đập mạnh tay áo, giận dữ: “Chờ cái lông! Thành Cửu U là quỷ vực u linh, sao hắn dễ gì tìm ra? Hắn đoạt bảo khí của lão phu, lão phu ít nhất cũng phải khiến hắn tởm đến tận xương mới hả giận!”
Rồi mặt hằm hằm nói tiếp: “Các ngươi yên tâm, lão phu sẽ đợi lúc hắn vắng mặt, lén thả con heo con này vào động phủ của hắn!”
Chúng đệ tử: “…”
Tiểu đệ tử nhút nhát cất tiếng: “Nhưng mà… chưởng môn, nếu hắn vắng mặt, sao không phá luôn động phủ hắn, chẳng phải nhanh hơn sao?”
Chưởng môn liếc nó một cái đầy khinh bỉ: “Ngươi tưởng dễ thế à? Chúng ta vừa vào sẽ để lại khí tức, mà tên ác nhân ấy tâm địa hẹp hòi, tính tình lại cực đoan, nếu biết là ta làm, hắn tất diệt cả Kiếm Sơn để trả thù! Đối đầu chính diện? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Nhưng nếu thả con heo này đi, lỡ bị hắn phát hiện là do Kiếm Sơn thì sao…”
“Các ngươi nghĩ nhiều rồi! Con heo này khoác đạo bào không mang dấu hiệu môn phái, thân cũng không khắc ký hiệu của chủ nhân, đến lúc đó, chỉ cần phá nát đạo bào của nó, thì ai biết nó từ đâu tới chứ?”
“Nhưng mà vẫn cần có người đưa nó vào, lỡ để lại dấu vết thì sao…”
Chưởng môn cười bí hiểm: “Các ngươi có biết, vì sao nó lại đi theo ta về đây không?” Nói rồi, lão vung tay áo chỉ ra phía trước.
Chúng đệ tử nhìn kỹ, thấy trong tay áo lão có một nắm linh thảo hảo hạng!
“Lúc lão phu xuất quan, vừa khéo trông thấy con heo này đang lén ăn trộm linh thảo ở linh điền. Thấy lão phu thì tính bỏ chạy, nhưng lão phu lại dùng nắm linh thảo tốt hơn dụ nó, nó liền ngoan ngoãn chạy theo— có thể thấy nó đã quen được nuôi nhốt, tính tình đơn thuần, dễ dụ dỗ! Đến lúc hành sự, lão phu chỉ cần dùng pháp biến hóa ra vài cây linh thảo dẫn đường, nó ắt sẽ đuổi theo mà đi. Khi vào đến động phủ, linh thảo lập tức tiêu tán, trong ngoài động phủ chỉ có dấu chân của con heo này, còn ai có thể nói là do ta làm?”
Chúng đệ tử bừng tỉnh đại ngộ.
“Phải rồi! Động phủ của Hoắc Huyền cất giữ bao nhiêu pháp khí đan dược quý báu, ngay cả thủ hạ của hắn cũng chẳng dám động vào. Nếu bị con heo này phá hỏng… chỉ e hắn tức đến thổ huyết! Sư tôn thật anh minh!”
Mọi người đồng loạt vỗ tay cười lớn.
Lúc này, tiểu đệ tử nhỏ nhất nhìn con heo đang gặm thuốc xong thì ngẩn người ra, lộ vẻ tiếc nuối: “Nhưng mà… chờ Họa Huyền quay về, nhất định sẽ giết con heo này mất thôi…”
Chưởng môn vuốt râu, hừ lạnh: “Vậy thì sao? Chỉ cần khiến hắn tức đến mức động tâm mạch, thế là đủ rồi!” Nói đoạn lại liếc mắt nhìn con heo đã ăn no, đang bắt đầu ngây ngô phát ngốc, không khỏi lắc đầu than: “Dù sao cũng chỉ là một con súc sinh.”
.
Cùng lúc đó, tại bí cảnh vạn dặm xa xôi.
Một thi ma bị giày vò đến tan nát thành từng mảnh, vẫn bị thiêu đốt lặp đi lặp lại, đau đớn gào khóc: “Cho… cho ta một cái chết nhanh gọn đi!”
Nam nhân kia lạnh lùng hỏi lại: “Thành Cửu U ở đâu?”
“Ta… ta không biết! Thật sự không biết! Bị trục xuất khỏ thành Cửu U rồi, ta không thể quay lại nữa! U hoàng thần thông vô biên, kẻ phản bội như ta tuyệt không thể tìm lại đường về!”
Thấy không moi được gì thêm, nam nhân nhẹ nâng tay— hồn phách đối phương tức khắc bị xé tan thành bụi.
Chung quanh im lặng như tờ.
Nam nhân chậm rãi lau tay.
Bọn tiểu tốt quỳ rạp nơi xa run như cầy sấy, chẳng ai dám thở mạnh.
Sát khí từ thân hình cao lớn kia tràn ra mãnh liệt, ép cho không khí cũng như đặc lại.
Chốc lát sau, Hoắc Huyền tiến đến, giọng trầm như sấm: “Tiếp tục tìm. Trong một năm nếu còn không thấy— kẻ nào không tìm ra, kẻ đó hoặc cút, hoặc chết.”
Thành Cửu U, yêu vực từng oanh động thiên hạ năm xưa, giáo chúng trong thành phần lớn là yêu quái tà linh, thành chủ U hoàng thân phận thần bí khôn lường, nghe đồn hắn có thể luyện hóa muôn vật thành linh, đặc biệt sở hữu vô số bảo vật thế gian— là nơi thích hợp nhất để luyện đan dược, tạo bảo khí.
Mọi người nơm nớp lo sợ mà lĩnh mệnh lui ra.
…
Chư Tinh Tử cứ thế men theo nắm linh thảo lấp lánh, một đường đuổi theo ra khỏi Kiếm Sơn tiên khí lượn lờ.
Mấy ngày trước, nó còn tưởng mình thọ nguyên sắp cạn— đường đường là một con heo, sống được hai mươi năm đã là kỳ tích. Vì không muốn liên lụy bằng hữu trong thành Cửu U, nó lặng lẽ quay về tiểu đạo quán nơi mình ra đời, chờ ngày quy tiên. Vốn nghĩ “lá rụng về cội”, ai ngờ lại vô tình nghe lũ tiểu đạo sĩ nói đến Kiếm Sơn gần đó…
Nghe đâu nơi đó có rất nhiều linh thảo tăng thọ.
Tâm niệm vừa động, heo con bèn lặng lẽ mò tới Kiếm Sơn.
Kết quả linh thảo chưa ăn được mấy gốc thì… bị lão già túm cổ.
Cũng may, giờ rời khỏi Kiếm Sơn, lại có chốn mới để đi.
Nắm linh thảo cao giai của lão già xem ra đối với nó còn tốt hơn người. Mỗi khi nó mệt, linh thảo liền dừng lại chờ, đợi nó khôi phục thể lực mới lại dẫn đường.
Chỉ tiếc một điều— đạo bào nó mặc đã nhiều năm bị lão xé nát. Ban đầu nó giận lắm, nhưng rồi lão già lại đưa cho một túi vải đầy lương khô, nó đành tạm bỏ qua. Có đồ ăn, là không giận nữa.
Đoạn đường đi toàn núi hoang rừng vắng, heo con không gặp lấy một bóng người.
Cũng tốt, khỏi phải lo bị bắt.
Đi suốt mấy ngày đêm, lương khô trong túi gần cạn, heo con mệt nhoài dừng bước, hít hít khắp nơi, tính tìm chỗ nghỉ tạm một lát rồi đi tiếp.
Nơi đây là một mảnh rừng rậm nặng mùi chướng khí, nó đang chuyên tâm đánh hơi thì chợt nghe tiếng hét xé lòng vang lên phía trước, theo sau là tiếng khóc la thảm thiết.
“Đau… đau quá! Cút! Cút đi! A a a—” Một thiếu niên đang liều mạng lùi lại, song con lợn rừng kia vẫn cắn chặt không buông, một chân hắn đã nằm trọn trong miệng máu của đối phương.
Lợn rừng kia mắt đỏ ngầu, lưỡi thè ra l**m máu chảy ròng ròng.
Rõ ràng— là yêu quái.
Thiếu niên biết hôm nay mình chết chắc rồi.
Cơn đau dữ dội lan khắp tứ chi, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại…
“Ụt ụt ụt!” Một tiếng kêu khác hẳn vang lên bên tai.
Thiếu niên ngẩn người.
Lẽ nào… con yêu lợn kia còn có đồng bọn? Muốn chia thịt hắn sao?
Hắn run rẩy nhìn qua— lại ngẩn ngơ.
Chỉ thấy đó là một con heo nhỏ xíu, đầu còn chẳng to bằng đầu lợn rừng, chậm rãi bước lại. Đôi mắt tròn như nho đen nhìn hắn, rồi nhìn yêu lợn, miệng vẫn ụt ụt không dứt.
Thiếu niên chẳng hiểu nó đang nói gì, nhưng yêu lợn thì nghe rõ mồn một.
“Huynh đệ, ngươi làm gì đấy?” Heo con ngẩng đầu hỏi.
Yêu lợn nheo mắt, miệng vẫn ngoạm thiếu niên, chẳng sợ đối phương chạy mất, lại thấy một con heo nhỏ đeo túi vải xuất hiện, lấy làm thích thú: “Lão tử đang ăn người! Ngươi chui từ chuồng nào ra thế? Nhỏ thế này mà học đòi vượt ngục à? Cẩn thận lão tử đạp cho chết bẹp! Khà khà!”
“Ăn người?” Heo con thất kinh, “Chúng ta là heo, không ăn người!”
“Lão tử là lợn rừng, cái gì cũng ăn!”
Heo con lắc đầu: “Ta quen vài con lợn rừng, cũng đâu có ăn người. Huynh đệ, đừng ăn bậy, coi chừng đau bụng đấy.”
“…” Yêu lợn giận đến bốc khói, gầm lên: “Lão tử là yêu quái! Ăn cái gì là quyền của ta! Còn các ngươi— bị người ăn hết cả rồi, thế mà còn định cản ta ăn lại con người? Ngươi ngốc thật đấy!”
Heo con sững người, như thể cảm thấy đối phương có lý, bèn cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Yêu lợn thấy vậy, cũng mặc kệ nó, tiếp tục há mồm cắn mạnh về phía thiếu niên.
Thiếu niên đã tuyệt vọng, vừa khóc vừa trăn trối: “Mẹ ơi… nhi tử bất hiếu, không nên giận dỗi bỏ nhà đi… hu hu con muốn về nhà…”
Yêu lợn đang hút máu say sưa, bỗng thấy một cơn đau nhói nơi mép, cúi đầu nhìn— thì ra là một cú đập bằng móng heo giáng xuống môi mình.
“Huynh đệ.” Heo con trừng mắt, “Heo chúng ta ăn được nhiều thứ, nhưng người là món quá hiếm, đừng động vào. Thả hắn về nhà đi.”
“Không biết điều!!” Yêu lợn nổi giận, miệng há to phun ra hắc khí u ám, rồi xòe nanh vọt lên như cuồng phong, định xé xác heo con trong nháy mắt— nhưng đúng khoảnh khắc ấy, một luồng sức mạnh dữ dội bất ngờ xộc thẳng vào cơ thể nó, khiến nó lập tức cứng đờ tại chỗ…
?
Yêu lợn đảo mắt liên hồi, ban đầu mờ mịt, sau đó là kinh hoảng tột độ nhìn chằm chằm vào heo con trước mặt.
Heo con ụt ịt mấy tiếng, rồi ung dung kéo thiếu niên đang mắc trong miệng yêu lợn ra ngoài.
Thiếu niên sững sờ trong thoáng chốc, sau đó liền phản ứng lại như sấm giật, lau nước mắt, chẳng kịp nghĩ nhiều, kéo chân què bỏ chạy thục mạng.
Đợi đến khi bóng dáng thiếu niên khuất hẳn, heo con lại quay sang nhìn yêu lợn, đối phương lúc này hai tròng mắt đã co rút dữ dội:
“Huynh đệ, ngươi thật dễ nói chuyện đấy.”
“…”
Yêu lợn không thể cử động, toàn thân vẫn bị luồng sức mạnh cấm chế quỷ dị trói chặt, trong lòng nó âm thầm cảm nhận — tới tận sáng hôm sau mới mong thoát khỏi trói buộc.
Nó trừng mắt nhìn heo con, trong lòng trăm mối bàng hoàng. Khi heo con quay người rời đi, nó mới vô tình trông thấy nắm linh thảo lơ lửng phía trước, dẫn đường như bị pháp thuật khống chế— rõ ràng là vật chỉ có ở giới tu chân!
Trong khoảnh khắc, yêu lợn bừng tỉnh đại ngộ, hồn bay phách tán.
Xong đời rồi! Là tu sĩ chuyên bắt yêu!
Cả trăm năm tu vi của nó— lần này chỉ sợ sắp đổ sông đổ biển!
Yêu lợn lòng đầy bi phẫn và tuyệt vọng, hai mắt trắng dã, nước miếng cũng không kìm được mà chảy ròng ròng.
Heo con quay đầu lại, thấy đối phương như sắp lăn ra ngủ, còn tưởng nó mệt quá, bèn nhẹ nhàng rón rén rời đi. Nó ngẩng đầu ngó một vòng, thấy nắm linh thảo kia lại bắt đầu di chuyển, lập tức ụt ụt mấy tiếng, nhún chân lạch bạch chạy theo.
Hết 01