Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 2

Chương 02

Khi trời sáng, con heo nhỏ cuối cùng cũng tìm thấy động phủ.

Nắm linh thảo bay lượn trong không trung đột ngột biến mất. Nó chớp mắt mấy cái, bắt đầu đánh giá nơi xa lạ này.

Xung quanh là những cái tủ đủ hình dạng kỳ lạ, trong đó bày biện vô số bình sứ tinh xảo, hiển nhiên bên trong đều là các loại đan dược.

Vì không với tới tầng cao, heo con chỉ mở mấy bình ở tầng thấp, hé mắt thò đầu vào nhìn, toàn là các loại đan dược nhiều màu sắc rất đẹp mắt.

Chư Tinh Tử sinh ra trong đạo quán, cũng từng thấy người tu chân luyện đan, biết những thứ này đều là bảo vật.

Các bình đều rất đẹp, có vẻ là đan dược quý giá. Heo con luyến tiếc đậy lại từng bình một.

Rất nhanh, nó tìm thấy một viên đan dược đơn giản nhất trong góc động phủ tối tăm.

Viên đan đó không có bình chứa, chỉ được vây quanh bởi một làn khó đen quỷ dị, lơ lửng trong không khí.

Nó tiến lại gần, ngửi ngửi, mũi ướt nhẹp chạm vào viên thuốc, vừa chau mày thì viên đan đã trượt thẳng vào miệng…

Nó không thấy rằng viên đan trong miệng mình vừa lóe lên một tia sáng.

Đan tan ngay khi vào miệng, không màu không vị, nó kinh ngạc lè lưỡi— đúng là biến mất thật.

Bụng đột nhiên no căng, không còn muốn ăn thêm gì nữa.

Heo con tiếp tục dạo quanh, còn rất chu đáo giúp chủ nhân động phủ dựng lại bình thuốc bị đổ, mang linh chi ôm ra ngoài phơi nắng.

Làm xong mọi việc, mệt đến mức thở phì phò, nó leo lên giường đá nằm nghỉ một lát, rồi mơ màng ngủ thiếp đi — còn mơ một giấc mộng.

Trong mơ, nó quay về thành Cửu U, mọi người biết nó tạm thời không chết nữa đều rất vui mừng. Đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo nhấc nó lên: “Ta sẽ không để ngươi chết đâu.”

Nó nhìn gương mặt ấy, lòng chợt chua xót: Do ta không có chí, ngày thường không chịu đọc sách, đến lúc cận kề cái chết mới thấy hối hận.

Tỉnh mộng, heo con mở mắt ngái ngủ nhìn quanh động phủ xa lạ. Ngây người một lúc, rồi nhớ lại mình đã đến đây thế nào. Lại nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, mắt đen nhánh bất giác ươn ướt.

Nó thở dài nhảy xuống giường, lắc người rồi định rời đi. Đến cửa động, nó lại ngẫm nghĩ, rồi quay đầu, từng bước chậm rãi đến trước giá sách đầy cổ tịch.

…Nhiều sách thế này, hay là học thêm một chút vậy.



Sát khí bùng lên trên mặt Hoắc Huyền.

Động phủ trước mắt, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức lạ, là sinh vật sống.

Hộ pháp đi theo sau là Thiết Vô Vi cũng phát hiện có kẻ xâm nhập, nhất là khi thấy linh chi quý báu mà ma tu dâng lên bị ném ra ngoài phơi nắng đến héo queo, y sợ đến mức không dám thở mạnh, lập tức nói: “Là… là kẻ nào gan to bằng trời! Dám xâm phạm động phủ! Chủ thượng bớt giận! Để thuộc hạ đi xử lý ngay!”

Nam nhân giơ tay ra hiệu y im lặng.

Thiết Vô Vi câm nín, âm thầm mặc niệm cho kẻ to gan kia: Nếu là y ra tay thì còn có thể cho chết nhanh, chứ nếu để chủ thượng đích thân động thủ, kết cục chắc chắn thảm không kể xiết.

Bên trong động phủ.

Heo con trắng mịn đang nằm trên giường đá, nhai mấy mảnh vụn của đan dược tìm được, đồng thời dùng móng lật qua một trang của quyển (Thiên Cang Địa Sát Quyết) , lắc lắc đầu tập trung đọc.

Giọng nó đọc trong trẻo vang vọng, là giọng thiếu niên đặc trưng, nghe khá êm tai.

Heo con hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Cùng lúc đó.

“!” Thiết Vô Vi vừa bước vào động phủ liền trợn mắt kinh hoàng, suýt thì tự chặt tai mình cho xong.

Đó là bí tịch mà Hoắc Huyền trân quý nhất, ngay cả bọn thuộc hạ cũng không được đụng tới! Vậy mà tên kia lại ngang nhiên đọc thuộc làu làu? …Chẳng lẽ muốn kéo y chết chung?

Để giữ mạng, y lập tức biết điều dừng lại.

Chư Tinh Tử đang học đến đoạn khẩu quyết khó nhất, vừa đọc xong liền nghe thấy tiếng bước chân kỳ quái phía sau. Nó do dự quay đầu lại — lập tức bị ánh mắt đối phương dọa cho giật mình.

Nam nhân vóc dáng cao lớn, mặc chiến bào đen in hoa văn rồng, khí thế áp bức.

Vừa nhìn đối phương, nó liền đoán ra đây là chủ nhân động phủ, lập tức bật dậy, chạy trối chết ra ngoài–

Chạy được mấy bước lại thấy mình hình như không di chuyển chút nào. Heo con từ từ quay đầu, nhìn thấy bàn tay đang nhấc bổng mình lên khỏi mặt đất.

Bốn chân nhỏ từ từ ngừng vùng vẫy.

Bàn tay nam nhân to lớn, khớp xương rõ ràng, gần như bao trọn cả thân nó từ bụng đến lưng.

Heo bắt đầu kêu lên: “Thả ta ra, ta đã làm việc cho huynh mà!”

“…”

“Không thả thì ta niệm chiêu đánh người trong sách đó nha!” Vừa hăm dọa xong, nó liền liếc thấy sắc mặt người đang xách mình có gì đó không ổn.

Bàn tay mạnh mẽ ấy bất chợt run rẩy, chẳng bao lâu sau nam nhân đành cứng ngắc đặt nó xuống đất.

Heo con quay đầu nhìn, sững sờ.

Gì vậy? Mình còn chưa kịp đọc xong đâu mà?!

Hoắc Huyền khẽ run rẩy, tay phải nổi gân xanh, lòng bàn tay phát sáng đỏ như có chú văn hiện ra — đó là chú ấn sinh ra cùng hắn, chưa từng ai giải được hay kích phát nó.

Giọng hắn lạnh như băng: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

“Ta… ta chỉ là một con heo nhỏ, đi ngang qua nghỉ nhờ thôi. Huynh tha cho ta đi.” Nói xong nó lại nhớ ra loài người không nghe được tiếng heo, vội vàng chắp hai móng vái lấy vái để.

Cảm xúc trong mắt nam nhân dao động dữ dội: “…”

Đúng lúc đó, Thiết Vô Vi chạy vào, nghe thấy heo con nói chuyện, kinh hãi hét lớn: “Là yêu quái?! Còn là giống loài chủ thượng ghét nhất là– heo!”

Nói xong lập tức vung đao chém tới, chỉ cách heo con một nắm đấm — thì bị Hoắc Huyền vung tay chưởng một cái, cả người lẫn đao bay vèo ra ngoài.

“Chủ… chủ thượng?!” Thiết Vô Vi phun một ngụm máu, chết lặng.

Nam nhân mắt lạnh như băng: “Cút ra ngoài!”

Thiết Vô Vi kinh hãi bò đi.

Bên trong chỉ còn lại một người một heo.

Chư Tinh Tử giờ mới nhận ra, hai người này đều nghe hiểu được mình nói?

Trước kia loài người không ai hiểu tiếng nó… chẳng lẽ là nhờ học hành hôm nay?

Nó vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhảy cẫng lên, nhưng vừa nhảy xong liền không cười nổi nữa.

Ánh nhìn kia thật khiến người ta nổi da gà.

“Vậy… vậy ta không làm phiền nữa…” Heo con cúi đầu muốn rời đi, lại bị một bàn tay run rẩy giữ chặt.

Bàn tay ấy run càng lúc càng mạnh, đến mức cả nó cũng rung theo: “Ta không ăn hết đồ của huynh đâu, ta chỉ ăn viên thuốc bình thường nhất, cái viên không có lọ đó… Ta còn dọn dẹp động phủ cho huynh, mang linh chi ra ngoài phơi… coi như viên thuốc đó là tiền công của ta được không…”

Nam nhân nổi gân trán, lần đầu mất kiểm soát: “Ngươi ăn Trường Sinh Đan của ta rồi.”

Đó là viên đan hắn dốc toàn bộ tâm huyết luyện ra, hấp thụ linh vật thiên hạ, ăn vào có thể trường sinh bất lão. Tu sĩ sống được trăm năm đã là nhiều, chỉ viên thuốc này mới giúp hắn đột phá thân thể cuối cùng.

Heo con đờ người, vội nói: “Vậy chờ ta uống nước thật nhiều rồi… rồi thải ra cho huynh được không?” Nó sợ đến rớt nước mắt.

“…”

“Ngẩng đầu.”

Nó vừa sụt sịt vừa ngước nhìn, bàn tay người kia dường như bớt đau hơn, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi tên gì? Ai đã biến ngươi thành ra thế này?”

Nó lắc đầu: “Ta không phải ai cả, ta là heo. Không ai biến ta cả, ta sinh ra đã là heo, nhờ ăn viên thuốc của huynh mới nói được tiếng người.” Càng nói càng nhỏ giọng.

Hoắc Huyền định nhấc nó lên tra hỏi, nhưng tay vừa nhấc thì cơn đau lại ập đến, hắn nghiến răng không chịu buông: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Nó thấy hắn đau quá, liền không khóc nữa: “Huynh buông ta ra trước đã.” Trong lòng thì mừng thầm: Người này cũng chẳng đáng sợ gì mấy, không sợ nữa.

Hắn siết chặt quai hàm, rốt cuộc cũng buông tay.

Heo con lắc người, liếc nhìn hắn rồi co giò chạy ra ngoài…

Lát sau, nó ngoan ngoãn cuộn tròn trong tay hắn, bắt đầu báo cáo: “Đại ca, ta tên Chư Tinh Tử, hai mươi năm trước sinh ở một đạo quán cũ nát, mấy tiểu đạo sĩ thay nhau nuôi ta, chủ yếu ăn ngũ cốc, trái cây khô và rau củ. Cuộc sống nghèo khó nhưng cũng thanh bình…”

Hoắc Huyền: “…Nói trọng điểm.”

Heo con cúi đầu: “Bước ngoặt là năm ta ba tuổi, mẹ ta đột ngột mắc ôn dịch rồi mất, ta buồn một thời gian. Sau đó thiên hạ đại loạn, khắp nơi đều có thổ phỉ, chiến tranh nổ ra khắp nơi. Rất nhiều đạo sĩ bị bắt đi lính, ai nấy đều thiếu ăn… Một đêm nọ, ta nghe thấy họ bàn nhau muốn ăn thịt ta, thế là ta trốn khỏi đạo quán, rồi lang bạt sống cùng một nhóm bằng hữu.”

Hoắc Huyền liếc nhìn th*n th* tr*ng n*n nà của chú: “Lang bạt ngoài đời?”

Nó gật đầu, kể tiếp: “Sống ngoài đời đúng là gian khổ. Ban đầu ta đi nhặt ngũ cốc sót lại trên ruộng sau vụ mùa, húc đến chảy máu mũi cũng chẳng no. Năm loạn, người còn đói ăn, ai cho ta thức ăn thừa? Biết lang bạt không ổn, ta quyết định làm một con heo rừng sống xa loài người! Đó chính là thân phận của ta. Còn huynh, huynh là ai vậy?”

“…”

Hết 02

Bình Luận (0)
Comment