•Editor: Lan•
Chương 04
Cả đời Thiết Vô Vi cũng không ngờ mình lại có ngày phải sắc thuốc cho một con heo.
Nhưng con heo nhỏ ấy thực sự quá quan trọng— nếu không nhờ một câu của Chủ thượng, y còn chẳng biết Trường Sinh đan đã bị mất!
Hoắc Huyền vốn không có duyên với tiên môn, suốt trăm năm qua dốc hết tâm huyết mới luyện được một viên Trường Sinh đan với mục tiêu trường sinh bất tử.
Kẻ thèm muốn không ít, nhưng danh tiếng tàn độc của hắn đã vang khắp tu giới, thật sự chẳng ai dám tới trêu chọc. Dù có kẻ không sợ chết mò tới, e là chưa kịp chạm vào đan đã bị trận pháp hộ đan đánh tan xác…
Nghĩ tới đây, Thiết Vô Vi lại thấy kỳ quái —con heo nhỏ đó nhìn sao cũng không giống yêu vật, biết nói chuyện chắc chỉ vì bị ảnh hưởng bởi linh lực của Trường Sinh đan. Nếu chỉ là một con heo bình thường, làm sao xuyên phá được đại trận mạnh mẽ như vậy để ăn mất Trường Sinh đan?
Thật đúng là quỷ dị.
Hắn lại liếc nhìn con heo nhỏ đã được đặt lên giường đá trong động phủ, nhớ lại những chuyện vừa rồi, bỗng thầm hiểu, chẳng trách chủ thượng vừa thấy con heo mà vẫn giữ được bình tĩnh…
Đó đâu còn là con heo, mà là bình đựng Trường Sinh đan rồi!
…
“Chủ thượng, thuốc đã sắc xong.” Thiết Vô Vi cẩn thận bưng một chén thuốc, vừa quỳ xuống định cạy miệng heo con ra đổ, thì bát thuốc đã bị người kia đoạt lấy.
Hoắc Huyền nhẹ nghiêng người heo con, nghiêng bát thuốc kề bên miệng nó, cau mày quan sát.
Một lúc sau, heo con đưa lưỡi l**m một cái, mũi hếch hếch rồi… chậm rãi l**m thuốc.
Thiết Vô Vi kinh ngạc vô cùng, lập tức nghĩ tới chuyện heo con bị nhốt mấy ngày chưa uống nước, lại còn ăn đầy nấm quỷ linh chi — cả quỷ linh chi lẫn Trường Sinh đan đều thuộc hỏa, khát khô họng là đúng rồi, thấy nước thì uống là chuyện đương nhiên.
Thấy heo con l**m sạch cả bát thuốc, Thiết Vô Vi bèn nảy ra sáng kiến, nhanh chóng dâng lời: “Chủ thượng, chi bằng cho nó uống thêm mấy loại dược thảo tăng tu vi? Sau đó đưa nó vào lò luyện hóa, tác dụng của Trường Sinh đan tuyệt đối không tổn hao!”
Vừa dứt lời “BÙM!” một tiếng, Thiết Vô Vi bay xa cả trượng.
Gã chưa kịp hoàn hồn thì ngẩng đầu lên thấy ánh mắt chủ thượng hằn lên tức giận, lạnh như băng.
Cả sống lưng lạnh toát, Thiết Vô Vi lập tức hiểu ra mình đã nói sai lời, cuống quýt quỳ xuống: “Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ không dám nhiều lời nữa!”
Hoắc Huyền không nói gì thêm, xoay người đi vào trong.
Thiết Vô Vi hoảng hốt lui xuống, tay che má bầm tím, vẻ mặt mờ mịt.
Chưa được bao lâu, một con quạ bay đến, mang theo tin tức từ chốn xa, Thiết Vô Vi vừa đọc xong thì liếc ngay về phía động phủ.
Quả nhiên, Hoắc Huyền bên trong đang bày trận pháp cho heo con.
Thiết Vô Vi thầm lau mồ hôi lạnh, rủa mình mù mắt thiếu đầu óc.
Con heo nhỏ kia — chính là “Heo hương” mà U Hoàng thành Cửu U đang dốc hết lực lượng tìm kiếm! Có con heo này làm con tin, chẳng những lần ra dấu vết thành Cửu U, mà có khi dụ được cả U Hoàng lộ diện… Đến lúc đó, cướp bảo vật xong lại luyện thêm một viên Trường Sinh đan — việc này có lời vô cùng!
Nghĩ đến đó, nhìn nam nhân bên trong đang bắt mạch cho heo con, không còn thấy buồn cười nữa.
…
Hoắc Huyền bày trận cả đêm.
Hắn truyền chân khí vào cơ thể heo con, từ từ hóa giải chỗ tắc nghẽn do linh lực Trường Sinh đan bùng phát gây ra.
Lần ngất này của heo con không đơn giản chỉ do Trường Sinh đan quá mạnh. Hoắc Huyền sau khi thăm dò kinh mạch, kinh ngạc phát hiện— cơ thể heo con đã đến giới hạn sinh mệnh. Trường Sinh đan đã tạm thời kéo dài tuổi thọ, nhưng với thân xác nhỏ bé lại không tu luyện, nên không thể chịu đựng nổi.
Sắc mặt Hoắc Huyền liên tục thay đổi.
Một con heo sống hai mươi năm, thuần chủng đến mức không thể thuần hơn, vậy mà có thể ăn Trường Sinh đan, còn kích hoạt cả chú văn trong lòng bàn tay hắn…
Rốt cuộc ngươi là ai?
…
Trong mơ, Chư Tinh Tử thấy một ông lão tóc bạc trắng chầm chậm bước đến gần:
“Đến giờ rồi, sao ngươi vẫn chưa quay lại?”
Nó còn đang mơ hồ, đảo mắt một cái liền hiểu ra, là Bạch Vô Thường!
Heo con lập tức nhắm mắt, quay người đi chỗ khác, không thèm nhìn lão ta, trong tai vang lên tiếng tụng kinh: “Quay về đi… quay về đi…”
Heo con lạnh sống lưng, đau buồn trong lòng… Sớm biết chết sớm thế này, đã chẳng rời đạo quán, giờ hay rồi, sắp thành cô hồn dã quỷ chết nơi hoang vu…
Dần dần, cơ thể nó nhẹ bẫng, rồi nóng rực lên, một lúc sau lại thấy dễ chịu hơn, rồi ý thức từ từ tan biến.
…
Trước giường đá, Hoắc Huyền lặng lẽ nhìn hồn phách của heo con được pháp trận bảo vệ trong ánh sáng Trường Sinh đan, lặng người.
Một nam tử trẻ tuổi trong đạo bào, khoảng hai mươi tuổi, tóc đen như lụa, mắt nhắm nghiền, mi cong đen nhánh, dưới ánh sáng mờ ảo, dung mạo như ẩn như hiện. Giữa trán có nốt chu sa, phong thần như ngọc, tựa thiên nhân.
“…Thì ra đây mới là chân thân của ngươi.”
…
Khi heo con tỉnh lại, vẫn còn ngơ ngác không biết là mơ hay thật.
Nó đang nằm trên một đống chăn đệm mềm mại, đặt trên giường đá duy nhất trong động phủ. Bên dưới có hai cái chén ngọc— một đựng nước, một đựng cháo thơm lừng.
Nó… vẫn còn sống!!
Heo con run rẩy đứng lên, bốn chân mềm nhũn, vừa lết tới gần chén thì nghe giọng lạnh băng quen thuộc vang lên:
“Một canh giờ nữa mới được ăn.”
Heo con quay đầu lại chậm rãi— người nam nhân cao lớn kia đang đeo giáp vai, có vẻ chuẩn bị ra ngoài, liếc nó nói: “Ăn xong thì theo ta rời khỏi đây.”
Rời đi?
“Ngài muốn dẫn ta đi đâu? Không phải định bán ta đấy chứ?”
Hoắc Huyền liếc mắt nhìn: “Đến nơi giải độc cho ngươi.”
Heo con sững người.
Từ xa, Thiết Vô Vi nghe mà cạn lời.
“Độc?” Heo con giật nảy mình, mặt đỏ bừng, “Ta… ta thật sự trúng độc à?!”
Hoắc Huyền gật đầu: “Có một cây quỷ linh chi bị kẻ thù hạ độc. Nếu không tìm ra thuốc giải trong vòng một tháng, ngươi sẽ chết.”
“Cái gì?!” Heo con hoảng loạn, xoay vài vòng, “Heo không hại người, người lại hại heo… đúng là lòng người khó dò! Ta biết mà!”
Hoắc Huyền nghiêng đầu, cố nén cười, không nhìn vẻ giận dữ của con heo nhỏ.
Thiết Vô Vi cũng nhịn không nổi, quay lưng bịt miệng cười.
…
Kể từ khi biết mình trúng độc, heo con cứ cảm thấy khắp người đều không ổn. Nó trở lại ổ nằm, nhìn bóng lưng Thiết Vô Vi đang run vai, bỗng thấy mình vừa nói “lòng người khó dò” có vẻ quá lời… Dù gì thì người ta mới nuôi mình nửa ngày đã đau lòng đến vậy, chắc giờ còn đang tự trách.
Đời vẫn còn nhiều người tốt.
…
Một canh giờ sau, heo con đúng giờ tới ăn. Vừa ăn, vừa quyết định nói chuyện với Hoắc Huyền.
“Ơm… Trong vòng một tháng thật sự có thể tìm được thuốc giải chứ?”
“Ừm.”
“Huynh đệ tốt à, đợi ta giải độc xong, nhất định sẽ cảm ơn ngài đàng hoàng.”
Hoắc Huyền hơi giật khóe môi: “Lo ăn đi.”
Heo con gật đầu, tiếp tục chén ngon lành.
…
Thiết Vô Vi đã chuẩn bị xong xe ngựa. Gã chỉ biết chủ thượng muốn tới trấn Trần Gia Trang, còn cụ thể để làm gì thì không dám hỏi.
Nhìn vẻ nghiêm trọng của chủ thượng, lần này không thể để thành Cửu U phát hiện, nên không tiện dùng pháp khí phi hành.
…
Trần Gia Trang tuy hẻo lánh nhưng không phải thôn làng tầm thường. Ở đó có một bà lão chuyên luyện cổ trùng, dùng thuật cổ để truy nguyên thân thế của người khác. Năm xưa, có một vị hoàng tử bị thất lạc cũng nhờ bà ta mà được tìm thấy.
Chủ thượng muốn nhờ bà ta làm gì? Con heo đó có thân thế gì đặc biệt? Chẳng lẽ định truy tìm “huynh đệ” thất lạc của con heo?
…
Heo con ăn xong liền được đưa lên xe.
Có một tiểu binh cải trang làm xa phu.
Trong xe, Hoắc Huyền nhắm mắt nghỉ ngơi. Thiết Vô Vi phụ trách chăm sóc heo con. Nhưng từ sau khi biết mình trúng độc, heo con bắt đầu “bệnh tật khắp nơi”, chỗ nào cũng đau, Thiết Vô Vi đành ngậm đắng nuốt cay xoa bóp cho nó.
Cuối cùng cũng xoa cho heo con ngủ, nhưng khi ngủ nó lại đạp lung tung, suýt nữa đá bay cả kiếm của Hoắc Huyền.
Thiết Vô Vi suýt nghẹt thở, sợ đến đứng tim.
Hoắc Huyền mở mắt, ánh mắt dừng trên heo con đang say ngủ, rồi lại nhắm mắt như không có gì.
Thiết Vô Vi thở phào nhẹ nhõm… rồi lại không hiểu mình thở phào vì cái gì— kiếm đâu phải do mình đá!
…
Đi suốt một ngày, tới giờ cơm tối, Chư Tinh Tử đói tỉnh dậy.
Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn. Nó lắc lắc người liền tới ăn.
Phải nói — đồ ăn rất đầy đủ.
Chư Tinh Tử sống tự do mười mấy năm, giờ bị nuôi nhốt thấy khó chịu, nhưng… mạng sống vẫn là quan trọng hơn.
…
Thiết Vô Vi thấy chủ thượng đang liếc mắt nhìn heo con ăn cơm, đợi ăn xong mới tìm cách làm thân: “Heo huynh, huynh thật sự đã sống được 20 năm rồi?”
Heo con định ngủ, nhưng thấy người kia cười nịnh, liền ngẩng lên: “Dĩ nhiên, còn huynh? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta vừa đúng 100 tuổi.”
Heo con tròn mắt: “Một trăm?! Nhìn huynh như chỉ mới hai ba mươi!”
Thiết Vô Vi cười: “Ta đâu phải phàm nhân. Tu luyện đủ rồi thì giữ được tuổi xuân thôi.”
Heo con lại quay sang nhìn Hoắc Huyền: “Này người tốt, vậy ngài cũng 100 rồi á?”
Hoắc Huyền hé mắt.
Thiết Vô Vi vội nói: “Chủ thượng hơn 300 tuổi rồi.”
Heo con giật lùi một bước: “Chả trách… Bảo sao huynh ấy cứ lờ ta đi… Thì ra quá già rồi!”
!!!
Thiết Vô Vi muốn bịt miệng nó lại. Nhưng Hoắc Huyền đã nhấc heo con lên: “Trăm năm chẳng qua là cái chớp mắt, gọi gì là già?”
Thiết Vô Vi trợn tròn mắt.
Heo con trầm tư: “Huynh nói cũng đúng.” Dù gì bằng hữu cũ của nó cũng đâu còn trẻ.
Hoắc Huyền đặt nó xuống, từ đó không nhắm mắt nữa, mà luôn liếc nhìn.
…
Thiết Vô Vi vội chuyển đề tài: “Heo huynh, huynh nói huynh rời đạo quán ra ngoài sống, nhưng rừng núi rất nguy hiểm, huynh nhỏ như vậy làm sao sinh tồn?”
Heo con nghe xong hăng hái: “Cây chuyển chỗ thì chết, heo chuyển chỗ thì sống! Ta cố tình chọn nơi hoang vu không người, nên chưa từng gặp thợ săn!”
“…” Thiết Vô Vi suýt nghẹt thở— không sợ thợ săn, chứ dã thú mới là mối nguy thực sự đó!
Heo con vui vẻ kể tiếp: “Sau này ta quen nhiều huynh đệ động vật, sống hòa thuận, cùng nhau chia thức ăn. Ta chưa từng đói… Nếu không phải gần đây cảm thấy sắp chết, ta cũng chẳng rời khỏi họ đâu. Haiz.”
Thiết Vô Vi mắt sáng rỡ, định hỏi thêm thì Hoắc Huyền lên tiếng: “Ngươi từng săn được mồi?”
Heo con khựng lại, đỏ mặt: “Không… nên ta không đi săn, mọi người cho ta làm heo trấn trạch. À quên mất — ta từng là heo trấn trạch của đạo quán đó! Nếu giải độc xong, ta sẽ về trấn trạch động phủ cho huynh một thời gian. Đừng khách sáo!”
Hoắc Huyền: “…”
Hết chương 04