•Editor: Lan•
Chương 05
Xe ngựa đi đường suốt mấy ngày, Chư Tinh Tử cũng ngủ li bì mấy ngày. Nếu là trước đây, nó còn sẽ tranh thủ vận động một chút, nhưng giờ đã trúng độc, vận động lung tung chỉ khiến độc phát tán nhanh hơn, nó cảm thấy vẫn nên “bảo tồn thể lực” là tốt nhất.
Ngày thứ bảy, bọn họ vượt qua một con sông, cuối cùng đến Trần Gia Trang.
Trước đó không lâu có một trận mưa, không khí mát lạnh, khắp nơi lầy lội.
Thiết Vô Vi nhảy xuống xe, nhìn bản đồ, lại ngẩng đầu nhìn tấm bia đá trước cây cầu đá phía trước. Chỉ thấy trên bia quả nhiên khắc ba chữ “Trần Gia Trang”, ngoài ra thì trông không khác mấy so với các thị trấn bình thường.
Trong xe, heo con Chư Tinh Tử thò đầu ra nhìn. Có lẽ vì thời tiết xấu nên trên đường rất ít người qua lại. Mấy người đi ngang qua xe ngựa đều mang theo… một cây chổi sau lưng.
Chư Tinh Tử tò mò nghiêng đầu.
Dù sao thì cũng đã tới nơi, chỗ ở của bà thầy pháp kia thì từ từ tìm là được.
Bọn họ chọn trọ ở khách đ**m tốt nhất gần đó. Người ngoài đường ít, nhưng trong đại sảnh khách đ**m lại ngồi khá đông, ai nấy đều tò mò nhìn mấy người khách lạ mới đến.
Hoắc Huyền đã thay một bộ trường bào đen giản dị, khí chất vẫn lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn lâu, thế là ánh mắt mọi người đổ dồn vào heo con tròn vo trong tay hắn.
Một ông lão thấy heo con đáng yêu, xoa tay định lại gần xem tướng, còn chưa kịp tới gần đã bị kiếm quang từ tay nam nhân quét tới dọa cho lùi lại.
Kiếm vừa rút ra đã bị cái mũi heo mềm nhũn húc trở về vỏ.
Chư Tinh Tử cứ tưởng hắn lỡ tay, lắc đầu thở dài khe khẽ: “Thật là…!”
Hoắc Huyền dừng lại một thoáng, rồi tiếp tục đi lên lầu.
Bên kia, Thiết Vô Vi thanh toán xong tiền phòng, cứ tưởng mình sẽ ở chung phòng với heo con, vừa xoay người thì thấy Hoắc Huyền đã ôm heo con vào phòng khóa cửa lại, đến giờ ăn cũng chưa thấy xuống.
Dù gì cũng đã chăm heo con mấy ngày, sợ heo con đói, Thiết Vô Vi canh giờ xong liền cẩn thận đi gõ cửa: “Chủ thượng, heo đệ đến giờ ăn rồi.”
Trong phòng vang lên giọng trầm lãnh quen thuộc: “Vào đi.”
Thiết Vô Vi bưng đĩa bánh bao rau mới mua về bước vào, liền thấy heo con đang đứng trên chiếc bàn thấp, ăn từng quả vải đã được bóc vỏ sẵn.
Gã sửng sốt— chủ thượng mua vải lúc nào vậy? Còn… ai là người bóc?
Hoắc Huyền đứng bên cửa sổ, ánh mắt phức tạp nhìn heo con nhỏ.
Chư Tinh Tử ngửi ngửi, thấy Thiết Vô Vi bước vào thì thân thiện nói: “Thiết huynh đệ, huynh cũng ăn chút đi!”
“…” Thiết Vô Vi dẫu có gan trời cũng không dám ăn. “Cái này… vải ở đâu ra vậy?”
“Dưới lầu có người bán. Ta thấy vải có thể giải độc nên bảo Hoắc huynh mua về ăn thử, ai ngờ huynh ấy tính tình hấp tấp, nhảy luôn qua cửa sổ đi mua, làm ta hết hồn.”
…Đệ còn hết hồn? Đệ cưỡi luôn lên đầu chủ thượng đi cho rồi! Thiết Vô Vi căng thẳng hít sâu một hơi, liếc nhìn Hoắc Huyền, hắn đã rời cửa sổ, đi tới, liếc heo con một cái: “Sau này, những thứ không phải ta đưa, không được ăn linh tinh. Nơi này có điều quái lạ.”
Thiết Vô Vi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói: “Thuộc hạ sẽ đi điều tra.”
Lúc này, heo con lại nói: “Có lẽ chúng đã xuất hiện rồi.”
Thiết Vô Vi lập tức sửng sốt: “Đệ thấy thây ma à? Ở đâu?”
Chư Tinh Tử lắc đầu: “Không thấy, nhưng từ khi đến địa phận Trần Gia Trang, trong không khí đều là tử khí… Hả? Hai người không ngửi thấy à?”
Hoắc Huyền mặt không đổi sắc: “…”
Thiết Vô Vi bực bội: “Làm gì có tử khí? Chắc do mũi heo đệ nhạy quá, ngửi nhầm… phân trâu ngoài đường thì có!”
Heo con giận dỗi quay mặt đi, không thèm để ý đến gã nữa.
Thiết Vô Vi vốn không để ý câu nói đó, một con heo con thì ngửi thấy gì được? Quay đầu ra đại sảnh tám chuyện với chưởng quầy, chưa nói được mấy câu thì ngoài kia vang lên tiếng la hét.
Chỉ thấy cả đám người trong khách đ**m cùng chưởng quầy rất thành thục vác chổi chạy ra ngoài!
Thiết Vô Vi hiếu kỳ đi theo xem, liền ngây người.
Trên bãi đất trống trước khách đ**m, một gã nam nhân toàn thân mọc lông trắng đang định cắn người, đã bị mọi người dùng chổi đánh đến ngã lăn ra bất động.
Gã kia mặc áo tang, thân hình cứng đờ, da không có chút máu, không nói không rằng, toàn thân tỏa ra âm khí và mùi thối rữa— tuyệt đối không phải người sống.
“Chuyện gì thế này?” Thiết Vô Vi túm lấy một người hỏi.
“Thây ma đó! Mắt mù à?!” Người kia hất tay bực dọc.
Thiết Vô Vi đường đường là tay sai của kẻ ác bá giới tu chân, chưa từng bị ai mắng như thế, lập tức vác người kia về phòng Hoắc Huyền, đầu tiên kính cẩn báo cáo tình hình, sau đó quay phắt lại rút đao: “Ngươi dám to mồm? Nói! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ở đây?!”
Người kia thấy trong phòng không chỉ có sát khí ngút trời mà còn có… một heo con đang ngồi im lặng trên bàn như “đồ tế sống”, liền tưởng gặp phải cường đạo ăn thịt sống, run rẩy quỳ xuống: “Các lão gia ơi! Trần Gia Trang bọn ta chẳng có gì đáng cướp cả! Gần đây thây ma xuất hiện, người có tiền đều chạy hết rồi, bọn ta là không còn cách nào mới ở lại… Bây giờ còn chẳng mời nổi đạo sĩ nữa, nghe đồn thây ma sợ chổi nên bọn ta đành dùng chổi phòng thân thôi…”
Chưa nói xong, heo con đã kích động: “Cái này ta biết! Đạo sĩ từng nói rồi, dùng chổi quét thây ma là nó ngã ngay! Quả nhiên đúng thật!”
Người kia vốn đã sợ, thấy con heo còn biết nói thì nghĩ là yêu quái, lập tức ngất xỉu.
Chư Tinh Tử chu môi, ngượng ngùng nhìn Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền giơ tay, niệm pháp quyết nhỏ, đối phương lập tức tỉnh lại.
Người nọ biết mình không thoát được, đành thành thật kể rõ mọi chuyện.
Một tháng trước, trong trấn có một xác chưa kịp chôn bỗng dưng bật dậy. Ban đầu dân làng tưởng là phong thủy không tốt nên cùng nhau thiêu xác. Nhưng hôm sau lại xuất hiện xác khác, sau đó gần như mỗi ngày đều có, đến nay đã gần trăm trường hợp. Mời đạo sĩ cũng vô ích, ai có thể chạy đã chạy, chỉ còn lại mấy kẻ bất đắc dĩ.
May là những thây ma này không quá mạnh, đến giờ chưa ai chết, dân làng cũng dần quen, ban đêm đóng kỹ cửa, ban ngày mang chổi là coi như bình an.
Thiết Vô Vi cau mày: “Thây ma thì không lạ, nhưng cứ xuất hiện liên tục ở một chỗ, thì có gì đó rất bất thường! Không phải các ngươi có một bà thầy pháp rất giỏi à? Sao không nhờ bà ấy xử lý?”
Người nọ ngớ ra: “Ý ngài nói là Mã Tam Nương? Đúng là bà ấy rất giỏi, bình thường sống ẩn trong núi, nên lúc thây ma xuất hiện, bọn ta tìm bà ấy đầu tiên, nhưng tìm khắp nơi không thấy, giống như biến mất khỏi nhân gian rồi vậy… chắc là bà ấy biết trước điềm xấu nên đã bỏ đi rồi…”
Chư Tinh Tử cuộn đuôi, ngẩng đầu— thấy Hoắc Huyền đang nhìn mình.
Nó nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen láy cong cong như quả nho chín mọng.
Hoắc Huyền sững sờ.
Trong phòng, Thiết Vô Vi hỏi rõ địa chỉ nơi Mã Tam Nương từng sống. Thấy không thể moi thêm gì, sau khi được Hoắc Huyền cho phép, Thiết Vô Vi ném cho người kia một thỏi bạc, cảnh cáo không được tiết lộ ra ngoài.
Người nọ vừa mừng vừa sợ, liên tục gật đầu định rời đi.
Chưa kịp đến cửa, con heo nhỏ trên bàn đột nhiên lên tiếng: “Này, ngươi vừa nói từ trước đến nay chưa từng có ai chết vì thây ma? Thật chứ?”
Người kia sững lại, run run trả lời: “Bẩm… bẩm tiểu gia heo, đúng là chưa từng ạ…”
Chư Tinh Tử đứng dậy, nhảy khỏi bàn, muốn đến gần hỏi kỹ. Vừa đi được hai bước, phía sau đã vang lên bước chân vững chãi.
Là Hoắc Huyền.
Heo con gắng gượng lắc đầu, ra hiệu “không sao, ta chịu được”.
Hoắc Huyền mặt lạnh như thường, vẫn đi theo sát phía sau.
Khí thế mạnh mẽ khiến người mặc vải thô không dám ngẩng đầu, cúi xuống liền đối diện với… đôi mắt đen nhánh của heo con.
“…” Đây là heo giả hổ thật rồi.
Chư Tinh Tử đứng trước Hoắc Huyền, ngẩng đầu nghiêm túc: “Người chết rồi mới hóa xác. Xác lâu năm đã mục, không thể dậy nổi. Những cái gọi là thây ma các ngươi gặp, rõ ràng là người chết chưa lâu, chưa kịp thối rữa nên mới ‘cựa quậy’ được! Nếu thực sự không có người chết, vậy xác ở đâu ra?”
Nói xong thấy người kia sững sờ, liền lộ vẻ “ngươi tự ngẫm đi”, cuộn đuôi quay lưng rời đi.
Hết chương 05