Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 6

•Editor: Lan•

Chương 06

Người nam nhân áo vải ngơ ngác bước xuống lầu, càng nghĩ càng cảm thấy lời heo con nói có lý, liền đi tìm tộc trưởng  trình bày lại mọi chuyện. Tộc trưởng nghe xong, cảm thấy mấy người ở khách đ**m kia có vẻ là tu sĩ vân du, còn con heo kia chắc là linh sủng, nếu không thì bọn họ đã giết người kia từ lâu rồi…

Vì vậy, ngay chiều hôm đó, tộc trưởng Trần Gia Trang liền dẫn nam nhân áo vải đến khách đ**m, khẩn cầu bọn họ giúp đỡ tiêu trừ đám thây ma đang ngày một nhiều không dứt.

Thiết Vô Vi nghĩ rằng chủ thượng sẽ không xen vào chuyện người khác, ai ngờ heo con lại vô cùng nhiệt tình, cứ nằng nặc đòi nghe thử đầu đuôi ra sao.

Tộc trưởng nói: “Những lời heo gia nói ban nãy ta đều nghe rồi, nhưng thực tế là trong Trần Gia Trang và khu vực lân cận không hề có ai mất tích… Cho nên đám thây ma này chưa chắc là xác mới, có thể là những thi thể từ lâu dưới đất bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó kỳ quái, thi thể vẫn chưa phân hủy, đến năm nay thì bùng phát hàng loạt…”

Nghe thì có vẻ hợp lý, heo con liền hỏi: “Vậy mấy người đã đốt hết số xác đó rồi chứ?”

Tộc trưởng lắc đầu: “Nếu ít thì còn xử lý được, nhưng thây ma quá nhiều, hiện tại bọn ta chỉ còn cách dùng chổi đánh ngã rồi nhốt tạm vào lồng sắt trong miếu tổ, chờ đủ số mới đốt một lần. Gần đây mới vừa đốt một đợt.”

Heo con cảm thán: “Xem ra đợt này chưa tích đủ số rồi.” Rồi quay đầu nhìn Hoắc Huyền nói, “Này huynh đệ, hay là đi xem thử đi? Dù sao cũng coi như phong tục tập quán địa phương mà!”

Tộc trưởng lập tức đen mặt, Thiết Vô Vi suýt chút nữa không nhịn được cười.

Hoắc Huyền mặt vẫn lạnh như băng, túm lấy heo con, không nhịn được bóp bóp cái miệng tròn vo kia.

Heo con trợn tròn mắt.

Hoắc Huyền nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày, buông heo con xuống, nhìn tộc trưởng từ trên cao: “Dẫn bọn ta đến chỗ Mã Tam Nương trước.”

Ngọn núi nơi Mã Tam Nương cư ngụ nằm sát thị trấn, có tộc trưởng dẫn đường, vài người nhanh chóng tiến vào núi, đi thêm một đoạn thì đến một căn nhà gỗ giữa rừng, có một sân nhỏ trước cửa.

Tộc trưởng nói: “Mã Tam Nương sống ở đây, nửa năm nay chưa từng thấy bà ấy xuống núi. Trước kia nếu có việc ra ngoài đều báo cho bọn ta, lần này không hiểu sao lại biến mất không một lời… Cũng từng nghi là bà ấy chết rồi hóa thây ma, nhưng nhìn hình dáng đám thây ma kia — không một ai giống bà ấy cả!”

Thiết Vô Vi liếc lão: “Xuất hiện gần trăm cái xác vô danh, mấy người không báo quan à?”

“Báo rồi thì có ích gì?! Lúc đầu quan phủ có cử người đến giúp bắt và đốt thây ma, nhưng sau thấy mấy thứ này không gây nguy hiểm gì lớn, liền mặc kệ… Các vị không biết thôi, dạo này bên ngoài yêu ma quỷ quái nổi lên khắp nơi, nào là quỷ ăn người, quỷ nhập xác, yêu đi đêm nhiều vô kể… Quan phủ đã quá tải, tu sĩ chính quy cũng không đủ dùng, thì còn đâu tâm sức lo cho bọn ta?” Nói xong, lão tiến lên mở cửa.

Chư Tinh Tử vùng khỏi tay Hoắc Huyền, lon ton chạy theo vào nhà. Vừa bước vào, nó đã thấy bàn thờ đủ loại thần linh, tường dán đầy bùa chú, bụi phủ khắp nơi, rõ ràng đã lâu không có ai ở.

Hoắc Huyền không vào trong, chỉ đứng nhìn giếng nước trong sân.

Khi Chư Tinh Tử vừa đi ra, nam nhân kia ra tay, “ầm” một tiếng phá tan giếng nước phía sau nhà.

Tộc trưởng hoảng sợ kêu lên: “Các người làm cái gì vậy?” Lão lao đến, vừa nhìn vào giếng thì cả người mềm nhũn, gần như hét lên: “Sao… sao lại thế này…?!”

Trong giếng không hề có nước — mà là một giếng đầy rắn, cuộn lại, đan xen lẫn nhau. Chúng chia làm hai màu xanh và đỏ, quấn lấy nhau, uốn éo dưới đáy giếng khiến người ta tê cả da đầu.

Đám rắn dường như đã đói lâu ngày, vừa bò ra đã đồng loạt lao về phía… sinh vật nhỏ nhất— heo con.

Chỉ chốc lát, một chiếc ủng đen giẫm mạnh xuống, mấy con rắn bị giẫm nát bét thành bột vụn.

Giẫm chết lũ rắn, Hoắc Huyền vẻ mặt ghê tởm nhấc chân ra.

Thiết Vô Vi đã rút đao chắn trước heo con. Quay đầu lại thì thấy heo con đang giơ móng chơi đùa với một con rắn đỏ!

“Tiểu heo… đệ!”

“Đừng căng thẳng, Thiết huynh đệ. Ta nhận ra rắn. Lũ rắn xanh kia có độc, nhưng con rắn đỏ này thì không… Chỉ là nó cứ quấn lấy ta chơi thôi.”

Dưới ánh nhìn nguy hiểm của Hoắc Huyền, Thiết Vô Vi nhanh chóng gỡ con rắn khỏi heo con, ném ra xa: “Ôi trời ơi, tiểu heo đệ của ta, đừng chơi nữa! Nó muốn siết chết đệ rồi nuốt đấy!”

Heo con giật mình, không ngờ rắn lại hiểm độc đến vậy, vội giơ móng lau mồ hôi.

Thấy tộc trưởng sợ đến ngẩn ngơ, heo con tốt bụng an ủi: “Lão gia gia đừng hoảng, theo ta thấy, hai loại rắn được nuôi chung thế này, rất có thể Mã Tam Nương là hậu nhân của nước Vu Hàm.”

Tộc trưởng ngơ ngác: “Nước Vu Hàm?”

Chư Tinh Tử gật đầu giải thích: “Đó là một quốc gia của pháp sư cách đây hàng vạn năm, mỗi người đều nuôi một con rắn xanh và một con rắn đỏ. Khi thi triển pháp thuật, tay trái cầm rắn đỏ, tay phải cầm rắn xanh, họ là cầu nối giữa người và thần, biết rõ quá khứ, có thể đoán trước tương lai… Sau này, quốc gia đó bị hủy trong chiến tranh, ta còn tưởng hậu nhân của họ tuyệt diệt rồi chứ.”

Hoắc Huyền chợt hỏi: “Ngươi biết những chuyện này từ đâu?”

Heo con: “Ta có nhiều bằng hữu lớn tuổi lắm, họ từng trải, hiểu biết rộng. Ta thích nghe họ kể chuyện xưa… Nghe nhiều thì không sợ bị lừa nữa!”

“…”

Thiết Vô Vi cũng biết truyền thuyết về Vu Hàm, nghĩ chắc Mã Tam Nương vì thế mới có thể nhìn thấu thân thế người khác.

Tộc trưởng lo lắng hỏi: “Vậy… hậu nhân của Vu Hàm có liên quan đến đám thây ma không?”

Hoắc Huyền không nói, Thiết Vô Vi cũng im lặng. Heo con liền đáp: “Lão gia gia, Mã Tam Nương không giống tu sĩ, mà giống một nhà tiên tri hơn. Pháp sư Vu Hàm không có pháp thuật gây hại người khác, nên khả năng cao không phải bà ấy khiến thây ma trỗi dậy…”

Thiết Vô Vi nói: “Cũng đúng, nhưng Trần Gia Trang xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, Mã Tam Nương lại đột ngột biến mất, thật khó tin là không liên quan gì.”

Mọi người đều trầm mặc.

Tộc trưởng không dám ở lại nơi đầy rắn, thấy bọn họ chưa rời đi liền xin phép cáo từ, cầm theo cây chổi đánh thây ma.

Người vừa đi, Thiết Vô Vi lập tức huýt sáo, triệu hồi đám ma tu cấp thấp gần đó, âm khí rợn người.

Thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào heo con, Thiết Vô Vi vội chắn lại, thay Hoắc Huyền ra lệnh: “Phải tìm được tung tích của Mã Tam Nương — sống thấy người, chết thấy xác.”

Cuộc tìm kiếm kéo dài suốt một ngày một đêm. Các ma tu lật tung cả ngọn núi, vẫn không thấy dấu vết Mã Tam Nương.

Chờ tin ở khách đ**m, Chư Tinh Tử nghe báo cáo mà sốt ruột không thôi.

Mã Tam Nương là người có thể giải độc cho nó, nếu tìm không ra thì chẳng phải… tiêu rồi sao?

Vừa nghĩ đã thấy phiền, nó trằn trọc mãi không ngủ được, nằm úp trên ổ nhỏ trên giường gỗ, dùng cái đuôi quất lên mông để cố dỗ mình ngủ— nhưng vô dụng.

Nam nhân ngồi thiền gần đó nghe tiếng lật qua lật lại của heo con, mở mắt nhìn: “Sao thế?”

“Ể? Huynh cũng chưa ngủ à?” Heo con giọng nghẹt mũi vì thức khuya, “Ta thật sự muốn nói chuyện với ai đó… Hoắc huynh, huynh cũng có tâm sự phải không?”

Hoắc Huyền liếc nó một cái, im lặng, sau đó đứng dậy đến bên giường: “Ngươi có tâm sự gì?”

Heo con gối đầu lên móng, rầu rĩ: “Người có thể cứu ta biến mất rồi, huynh nói coi, ta biết làm sao đây?”

Hoắc Huyền: “…”

Heo con: “Không giấu gì huynh, ta đã chuẩn bị viết di thư rồi đó.”

Dưới ánh trăng mờ, môi nam nhân mím lại: “Ngươi sẽ không chết. Ngủ đi.”

Heo con ngẩn người, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn hắn: “Sao lại thế? Huynh biết Mã Tam Nương ở đâu à?”

Hoắc Huyền không trả lời.

Heo con tưởng hắn đang an ủi mình, lại rầu rĩ nằm xuống.

Ai ngờ chỉ một lúc sau, Hoắc Huyền đã ra ngoài, để lại Thiết Vô Vi vào trông heo con. 

Chư Tinh Tử mãi đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi, ngủ một giấc tới sáng, bị mùi đồ ăn thơm phức đánh thức.

Trong phòng, Thiết Vô Vi đang dọn bữa— toàn là món heo con ăn được. Vừa dọn xong thì nghe tiếng “phịch”, biết heo con đã nhảy xuống.

Quả nhiên, heo con chạy tới: “Thiết huynh đệ, chào buổi sáng! Ta ngủ không ngon, chắc cũng không đói lắm, huynh ăn với ta nhé.”

Thiết Vô Vi cười khan: “Tiểu heo đệ khách sáo rồi, ta ăn rồi.”

Heo con lườm gã một cái: Biết ngay là huynh ăn vụng trước mà.

Thiết Vô Vi: …Một con heo mà sao biểu cảm nhiều vậy trời?

Ăn no không có việc gì làm, thấy Hoắc Huyền chưa về, heo con bảo Thiết Vô Vi bế mình lên bàn trang điểm xem thử, xem trúng độc có bị sụt cân không.

Thiết Vô Vi đành chiều theo.

Trong gương đồng, một heo con hồng hồng tròn vo hiện ra. Heo con dí sát nhìn cái mũi tròn xoe rất sạch sẽ, không có máu đen. Lại liếc tai không có mụn độc. Rồi xoay người, nghiêng đầu cố nhìn cái đuôi rất gọn gàng, uốn lượn linh hoạt, từ gốc đến ngọn đều hoàn hảo…

Thiết Vô Vi nhìn mà trán giật giật.

“Thiết huynh đệ…” Heo con bỗng thẫn thờ lên tiếng, “Ta… ta sắp chết thật rồi.”

“Không có đâu.”

“Nhưng vừa rồi ta thấy… một khuôn mặt người trong gương. Ta há miệng, hắn cũng há miệng… đáng sợ quá!”

Thiết Vô Vi chết đứng, heo con đau buồn: “Nghe nói người sắp chết sẽ thấy ma. Vậy ta thấy ma, chẳng phải là heo sắp chết sao?”

Thiết Vô Vi lập tức bế heo con lên, rút pháp quyết đánh vào gương đồng— không có phản ứng gì.

Gã kiểm tra kỹ, không hề có âm khí quanh gương. Nếu có ma thật, không thể nào không phát hiện ra chút nào.

Gã nghi hoặc nhìn heo con. Đúng lúc đó, bên ngoài nổi gió, sát khí tràn vào Hoắc Huyền trở lại.

Nam nhân cao lớn mặc lại chiến bào, tay cầm một con rắn kỳ dị xanh đỏ, ngẩng đầu nhìn Thiết Vô Vi đang bế heo con, liền sa sầm mặt: “Ngươi đang làm gì?”

Thiết Vô Vi vội đặt heo con xuống, quỳ gối: “Bẩm chủ thượng, tiểu heo đệ nói thấy ma trong gương, nhưng thuộc hạ không tìm thấy yêu khí nào!”

Hoắc Huyền nhìn chằm chằm vào gương đồng, như nhớ ra gì đó, cúi đầu hỏi heo con: “Ngươi thấy ma trông thế nào?”

Mắt heo con bị con rắn thu hút— con rắn lè lưỡi tấn công nó, nhưng lập tức bị Hoắc Huyền bóp chặt bảy tấc, đau đến kêu rít.

Heo con không dám nhìn nữa, nói: “Là một nam tử, giữa trán có nốt ruồi đỏ! Trông khá trẻ, thật tội nghiệp…”

Hoắc Huyền trầm mặc.

Thiết Vô Vi khó hiểu, tại sao chủ thượng lại tỏ vẻ như đã hiểu rõ?

Hoắc Huyền đáp: “Không phải ma. Ngươi hoa mắt rồi.”

Chư Tinh Tử lập tức tin: “Chắc vậy thật, hôm qua ta mất ngủ mà… À đúng rồi, sao huynh lại bắt rắn về?”

Không ngờ con rắn kia mở miệng chửi: “Hoắc Huyền! Ngươi là kẻ sát hại sư huynh, phản bội sư môn, suốt trăm năm gây ác, tội không thể tha! Ta thà chết cũng không giúp ngươi! Dù có hóa thành oan hồn cũng sẽ đòi mạng ngươi!”

Heo con ngẩn ra, chỉ nghe Hoắc Huyền cười lạnh: “Đây không phải rắn. Là Mã Tam Nương. Tối nay, ngươi ngủ ngon rồi.”

Thiết Vô Vi há hốc mồm— hậu nhân Vu Hàm điều khiển rắn là đúng, nhưng không phải yêu, Mã Tam Nương cũng không có năng lực biến thân. Sao lại thành rắn?

Chư Tinh Tử thì mừng rỡ, chạy vòng quanh tay Hoắc Huyền: “Thì ra bà là Mã Tam Nương! Oa… chúng ta giống nhau, đều không phải người!”

Con rắn ban nãy còn phẫn nộ, giờ càng tức hơn: “Giống cái đầu ngươi! Tránh ra! Lão nương là người! Chỉ là tiết lộ thiên cơ quá nhiều nên bị thiên đạo trừng phạt, biến thành rắn thôi!”

Heo con đứng hình.

Hoắc Huyền quăng rắn xuống đất. Bà ta định chạy, nhưng bị pháp trận bao vây, không thể thoát.

Heo con đến trước pháp trận: “Bà bà, ta vượt ngàn dặm tìm bà giải độc, sao bà lại nói nặng lời như vậy?”

Rắn trừng mắt: “Giải độc cái gì? Biến đi!”

Heo con bị mắng lui lại vài bước. Hoắc Huyền lúc này đánh pháp trận, rắn lập tức mềm oặt, không động đậy nữa, chỉ có mắt là vẫn căm hận nhìn hắn. 

Cả phòng yên lặng.

Thiết Vô Vi hỏi nhỏ: “Mã Tam Nương bị thiên đạo biến thành rắn? Hèn chi tìm mãi không thấy… Chủ thượng đúng là lợi hại! Dám hỏi chủ thượng tìm được bằng cách nào?”

Hoắc Huyền nói: “Truy Hồn Lôi Trận.”

Vừa nghe bốn chữ này, mặt Thiết Vô Vi biến sắc.

Đó là một đại thuật có thể truy tung mục tiêu theo mùi khí, vô cùng hao tổn linh lực. Nếu mục tiêu lại là một con rắn nhỏ trốn khắp núi…

Thì tức là Hoắc Huyền đã dùng suốt nửa đêm để liên tục thi triển Truy Hồn Lôi Trận, không ngừng nghỉ.

Gã nhìn Hoắc Huyền, không dám tin, vì sao phải trả giá lớn như vậy chỉ để bắt một bà lão? Nếu lúc này gặp địch mạnh thì làm sao? Nhưng Hoắc Huyền chẳng hề bận tâm.

Thế nhưng Hoắc Huyền rõ ràng chẳng hề suy nghĩ đến điều đó. Hắn ra hiệu cho Thiết Vô Vi lui xuống, sau đó cúi người, nhẹ nhàng bế heo con đặt lên bàn.

Hoắc Huyền liếc nhìn con rắn bị trói trong pháp trận, ánh mắt lại quay về gương mặt nhỏ tròn của heo con, giọng trầm thấp: “Bà ta bị biến thành rắn… Ngươi có từng nghĩ qua, có lẽ ngươi cũng là bị người ta hãm hại mới thành ra như vậy không?”

Chư Tinh Tử ngẩn người, im lặng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không đâu, ta sinh ra đã là một con heo hương rồi, hơn nữa làm heo ta rất vui vẻ, sao có ai lại ác đến mức đi hại người ta thành heo chứ? Huynh đệ tốt à, huynh thật là nghĩ nhiều quá rồi.”

Hạo Huyền: “…”

Hết chương 06

Bình Luận (0)
Comment