•Editor: Lan•
Chương 07
Mã Tam Nương nhìn một người một heo không xa, chỉ thấy buồn cười.
Bà ta biết mình không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hoắc Huyền, nên cũng buông xuôi, nằm dài dưới đất chờ chết.
Bà ta không sợ chết, hoặc có thể nói, bà ta đã chờ cái chết từ lâu rồi. Điều duy nhất khiến bà ta tiếc nuối là không thể tận mắt chứng kiến kết quả cuối cùng của vị đại nhân ấy… May thay, bà ta từng dùng vu thuật nhìn trộm được đoạn bí mật kinh thiên động địa trong quá khứ của Lục giới, hiểu rõ sự xuất hiện của vị đại nhân đó sẽ khiến nơi này long trời lở đất… nhưng bà ta cũng vì vậy mà bị Thiên đạo biến thành hình dạng hiện tại.
Đang nghĩ ngợi, bỗng một ánh mắt lạnh lẽo quét đến từ trên đỉnh đầu.
Hoắc Huyền ôm heo con bằng một tay đi tới, liếc nhìn bà ta, lạnh nhạt nói hai chữ: “Thi triển.”
“Đừng hòng! Muốn giết thì giết, muốn róc xương thì làm đi!”
Hoắc Huyền nhìn bà như nhìn rác rưởi, rồi gọi Thiết Vô Vi ngoài cửa: “Trượng phu và con nuôi của Mã Tam Nương lần lượt chết vì bệnh nửa năm trước, chôn dưới gốc cây phía tây bắc nhà bà ta. Đào xác hai người đó lên đây.”
“Ngươi làm gì?” Mã Tam Nương choáng váng, “Ngươi định khai quật mộ người thân trước mặt ta à? Ha ha ha… Người chết như đèn tắt, chỉ là cái xác không hồn, ngươi tưởng có thể uy h**p ta sao?”
Hoắc Huyền nói: “Trượng phu bà là người bà quen từ nhỏ, phu phụ cùng hoạn nạn. Con nuôi là cô nhi bà nhặt về từ bãi tha ma, hiếu thảo, từng vì bà đi hái thuốc mà què chân. Cả nhà sống hòa thuận… Nửa năm trước, họ lần lượt chết vì bệnh, cũng là lúc bà không còn xuống núi. Bà chôn họ dưới cùng một gốc cây, vì muốn linh hồn cùng cội, kiếp sau làm người một nhà…”
Mắt rắn hơi run, bà ta nghĩ Hoắc Huyền muốn chặt cây, cắn răng nói: “Kiếp sau? Ai quan tâm? Chỉ là ước vọng, Hoắc Huyền à trời chẳng bao giờ thuận lòng người!”
Hoắc Huyền gật đầu hờ hững: “Nếu đã nhìn thoáng vậy, hôm nay ta sẽ thiêu xác họ, cho vào lò luyện quỷ, diệt hồn diệt cốt, vĩnh viễn không được luân hồi. Thế nào?”
Mã Tam Nương trợn mắt nhìn hắn, không thể tin được.
Hoắc Huyền mặt không biểu cảm: “Đào xác. Thiêu.”
Thiết Vô Vi cúi người nhận lệnh, chợt nghe Mã Tam Nương thét lên thảm thiết: “Không! Đừng không phải chỉ là điều tra lai lịch một con heo thôi sao? Ta đồng ý!”
Heo con ngẩn ra một lúc mới kêu lên: “Bà bà nhầm rồi, là giải độc cho ta!”
Mã Tam Nương trợn trắng mắt. Hoắc Huyền bỗng đặt heo con xuống đất, nói nhỏ: “Ngươi không trúng độc.”
Chư Tinh Tử sững người.
Hoắc Huyền im lặng.
Lúc đầu chỉ vì không muốn nó gây rối trên đường nên thuận miệng nói vậy, không ngờ heo con lại tin đến thế.
Heo con suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhận ra mình bị lừa, há miệng ra nhưng chẳng biết nói gì.
Mã Tam Nương cũng nhận ra Hoắc Huyền đang dọa mình, nhưng không dám đổi ý. Dù gì đó là Hoắc Huyền, chuyện điên rồ gì cũng có thể làm. Phản ứng vừa rồi đã lộ điểm yếu, giờ hối hận cũng chẳng ích gì… Dù sao điều tra lai lịch một con heo cũng không ảnh hưởng gì đến vị đại nhân ấy, nên bà ta đành nói: “Thi triển vu thuật cần trở về núi của ta, vào đúng nửa đêm, và không được có ai khác. Các ngươi đưa ta và con heo này về núi, xong rồi phải rời đi.”
Hoắc Huyền quay sang Thiết Vô Vi: “Đi thiêu xác.”
Mã Tam Nương lại giận điên: “Được rồi! Ngươi có thể ở lại!”
Hoắc Huyền phất tay, Thiết Vô Vi lui ra.
Mặt rắn của Mã Tam Nương đen lại vì tức.
Chuyện về Mã Tam Nương coi như được giải quyết. Heo con không nói một lời, nhảy lên giường, quay lưng về phía bọn họ.
Hoắc Huyền nhìn bóng lưng ấy, dừng một lúc, bảo Thiết Vô Vi đi mua hoa quả tươi.
Người vừa đi, hắn liền chờ heo con phát cáu.
Nhưng heo con im lặng rất lâu, chẳng lên tiếng.
Hoắc Huyền bước tới, cúi đầu nhìn— mí mắt giật giật.
Heo con đã ngủ say, còn phát ra tiếng khò khè.
“…”
Hoắc Huyền giơ tay, khựng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn cúi người chọc chọc cái mũi heo con.
“Hừm…” Mũi heo con hồng phập phồng phản ứng, theo bản năng hất văng bàn tay kia.
Trên tay hắn ướt một vệt.
Hoắc Huyền không nhịn được, cứng người lại, lại chọc thêm cái nữa.
Lần này heo con mở mắt, mơ màng nhìn mũi mình, rồi nhìn Hoắc Huyền.
“Giận rồi?”
“Giận?” Chư Tinh Tử không hiểu, ngồi dậy, nghĩ một chút rồi nói: “Huynh nói vụ trúng độc hả? Haizz, so với việc thật sự bị độc, ta thà bị huynh lừa còn hơn… Giờ thì tốt rồi, không cần lo lắng gì nữa! Không có tâm sự, nằm xuống là ngủ ngay!”
Hoắc Huyền ngẩn ra.
Heo con gãi bụng bằng móng, nói tiếp: “Hơn nữa, ta ăn Trường Sinh đan của huynh mà huynh còn không tức, lại còn đưa ta đi tìm cha mẹ ruột. Bao dung như vậy, ta phải học theo Hoắc huynh mới đúng. Mà thật ra ta chỉ nhớ mẹ thôi, cha ta là heo giống, không nhớ cũng chẳng sao… Huynh cũng đừng dọa bà bà kia nữa, bà bà không thích nhìn heo sinh con cũng là bình thường.”
“…”
“Nhưng, ta vẫn phải nói một câu.” Heo con chợt nghiêm túc nhìn hắn, “Ở đạo quán ta từng nghe khách hành hương nói, người hiền thì dễ bị bắt nạt… Huynh đệ à, huynh làm người tốt quá rồi đấy!”
“…”
Hoắc Huyền dời ánh mắt, khóe miệng co giật, trong lòng có ngọn lửa vô danh bốc lên.
Dễ bị lừa như thế, không biết làm sao mà sống sót ngoài kia suốt hai mươi năm? Nếu sau này bỏ chạy, chẳng biết sẽ rơi vào tay ai bị bắt nạt nữa!
Nghĩ đến đây, lửa càng bốc cao, hắn vừa định mở miệng dạy dỗ thì Mã Tam Nương bên kia lại bị lời của heo con chọc cười lớn, cười mỉa: “Ngươi đúng là con heo ngốc, bị tên ác nhân này lừa thảm như vậy! Ngươi có biết hắn từng…”
“Ưm ưm ưm!”
Hoắc Huyền không chỉ phong ấn miệng bà ta, mà còn vung tay đánh một pháp quyết, khiến bà rắn đổ rạp xuống đất, mất hết ý thức.
“Bà bà sao vậy?” Heo con ló đầu hỏi.
“Không còn tâm sự, ngủ rồi.” Hoắc Huyền đáp.
“Ồ…” Heo con do dự, lại nói: “Ta còn định hỏi bà bà, mấy cái thây ma đó là chuyện gì…”
Hoắc Huyền khẽ động tay áo, lập tức giải trừ phong ấn cho Mã Tam Nương.
Mã Tam Nương đã hiểu rõ sự hiểm độc của Hoắc Huyền, lần này cố nhịn không nói thêm gì. Nhưng rồi lại nghe hắn nói: “Bà ta đang giả vờ ngủ.”
Mã Tam Nương: ???
Heo con thấy con rắn kia thật sự mở mắt ra, liền hỏi: “Bà bà ơi, mấy cái thây ma xuất hiện gần đây, bà có biết không ạ?”
Mắt rắn biến sắc, gắt gỏng: “Không biết!”
Không nói thêm được nữa, heo con lại im lặng.
Hoắc Huyền thấy nó nằm lại trong ổ, hỏi: “Ngươi quan tâm bọn thây ma làm gì?”
“Ai da, huynh không hiểu đâu. Ta từ nhỏ đã tụng kinh luận đạo với đạo sĩ, họ xem ta là heo trấn trạch, còn may đạo bào cho ta nữa. Dù không phải người, ta đã sớm coi mình là đạo sĩ rồi… Ta còn từng siêu độ cho mấy con thú chết trong núi nữa, nay tận mắt thấy nhiều thây ma như vậy, cảm thấy xót xa, nên muốn biết rõ mọi chuyện.”
“…”
Hoắc Huyền nhìn thân thể heo con: “Đạo bào của ngươi đâu?”
Heo con tỏ vẻ “đừng nhắc nữa”.
“…”
Hoắc Huyền không tha, nhìn chằm chằm đợi nó nói.
Heo con xấu hổ đáp: “Ta lỡ ăn trộm linh thảo của Kiếm Sơn, sau đó thì… thôi, ‘Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh’! Đạo bào là ở trong tim!”
Nghe thấy hai chữ “Kiếm Sơn”, mặt Hoắc Huyền tối lại. Lập tức hiểu vì sao heo con này lại xuất hiện trong động phủ của mình… Hắn đè nén sát ý, quay sang nhìn heo con.
Heo con ngáp một cái, lại nằm xuống ngủ.
Thiết Vô Vi ôm rổ hoa quả bước vào, thấy trong phòng yên tĩnh, hơi ngạc nhiên. Heo con phát hiện bị lừa mà không làm loạn?
Nhìn kỹ, thấy nam nhân ngồi cạnh giường nhìn heo con với vẻ mặt nghiêm túc.
Thiết Vô Vi giờ cũng không lạ lẫm gì nữa, Hoắc Huyền máu lạnh vô tình bao phen đều bó tay trước heo con này.
Mâu thuẫn vẫn cần giải quyết. Gã nghĩ heo con đang giận, bèn bưng hoa quả định dỗ dành. Đến gần mới phát hiện, heo con đang ngủ ngon lành, miệng còn cong lên, rõ ràng là đã trút hết gánh nặng trong lòng.
Chư Tinh Tử ngủ một giấc thật đã, từ lúc biết mình không trúng độc, áp lực trong lòng cũng tan biến. Nó ngủ bù cả phần tối qua.
Mở mắt ra, trời đã tối đen, nó ngơ ngác ngẩng đầu, thấy bóng lưng bất động của Hoắc Huyền, rồi lại thấy trong phòng có thêm một ông lão.
?
Hoắc Huyền liếc nó, không nói gì.
Thiết Vô Vi cười nói: “Tiểu heo đệ, đây là lão thợ may của trấn Trần gia! Chủ thượng muốn làm cho đệ một chiếc đạo bào vừa người, áo của đệ nhỏ quá, ông ấy vừa đo xong, đang may trong phòng bên cạnh, đợi đệ ăn cơm tối xong là mặc được rồi!”
Chư Tinh Tử bất ngờ, mũi heo con hích hích áo Hoắc Huyền: “Đạo bào?”
Hoắc Huyền bị đụng đến cứng người, tay cầm kiếm có hơi lúng túng: “Tối nay chúng ta lên núi.”
Heo con biết là để phối hợp Mã Tam Nương thi triển thuật truy ngược thân thế, nên không phản đối. Nhưng vẫn cảm thấy Hoắc Huyền vì một heo con mà làm lớn chuyện quá. Nó “ồ” một tiếng, lắc lắc cái đuôi ngắn nhỏ: “Xem ra làm phép truy thân, dù là heo cũng phải ăn mặc chỉnh tề nhỉ.”
Mã Tam Nương lập tức trợn trắng cả mắt, định nói ai bắt ngươi mặc đồ? Thì đã nghe Hoắc Huyền nói với nó: “Ban đêm trên núi lạnh, không thể không mặc.”
Hết chương 07