•Editor: Lan•
Chương 08
Lão thợ may lần đầu tiên may áo cho một con heo, nên khi đo vòng bụng và móng của nó vô cùng cẩn thận, không dám sai sót chút nào. Ông ta đã biết từ tộc trưởng rằng những người này là tu sĩ, rất có thể sẽ giúp bọn họ tiêu diệt lũ thây ma hoành hành, nên xem heo con biết nói này như một linh sủng, công việc đương nhiên không dám lơ là. Ông ta may xong đạo bào nhỏ, còn dùng vải dư may thêm bốn chiếc giày vải con con.
Chư Tinh Tử ăn xong bữa tối, vừa lau miệng thì lão thợ may đã mang bộ đạo bào và giày đến.
Thiết Vô Vi tiến tới giúp nó mặc đạo bào, vừa vặn, không rộng không chật.
Heo con vô cùng hài lòng, nhưng khi thấy Thiết Vô Vi định giúp mình mang giày thì có chút ngại ngùng: “Thiết huynh à, huynh xem móng của ta, có cần đi giày không?”
Người ta mang giày để bảo vệ chân, nhưng móng heo vốn đã cứng, chẳng khác gì giày rồi.
Thiết Vô Vi ngẩn người.
Hoắc Huyền cúi đầu, nhìn bốn móng heo con đang chạm đất, tưởng tượng cảnh heo con mang giày thì quá nực cười, cằm siết chặt: “Không cần, bẩn thì lau là được.”
Thiết Vô Vi thầm nghĩ đúng thật, nhưng rồi sực nhớ— tối nay gã không đi theo chủ thượng lên núi, vậy thì ai lau móng cho heo con?
Hoắc Huyền không để ý đến sự kinh ngạc của gã, xách con rắn lên, ôm heo con vào tay áo rồi rời đi.
Một lúc sau, Thiết Vô Vi mới hoàn hồn, vội lấy bạc trả lão thợ may, đồng thời cho đám ma tu canh ngoài núi rời khỏi khách đ**m, tối nay bọn họ phải canh gác quanh núi, ngăn kẻ ngoài quấy rầy.
Theo lời Mã Tam Nương, thuật pháp truy nguyên thân thế của Chư Tinh Tử chỉ hoàn tất khi trời sáng, trước đó, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
…
Bên phía kia, khi nằm yên trong tay áo Hoắc Huyền, Chư Tinh Tử chỉ nghe thấy tiếng gió thoảng qua, mở mắt ra đã thấy mình đến căn nhà gỗ quen thuộc.
Mã Tam Nương vừa chạm đất đã bò nhanh vào nhà, lục lọi trong hộp gỗ một hồi, cắn ra một chiếc chén rượu khắc đầy chú văn, quay lại nói với Hoắc Huyền: “Phải bỏ vào đây một sợi lông hoặc giọt máu của nó. Còn ngươi muốn đích thân chứng kiến quá khứ của nó, thì cũng phải góp phần.” Nói xong, bà ta dùng đuôi khuấy nhẹ trong chén, hai con rắn, một đỏ một xanh từ bóng tối hiện ra, quấn thành vòng tròn quanh chén.
Lúc này Hoắc Huyền đã rút kiếm ra, làm Chư Tinh Tử hoảng hốt kêu lên: “Ta nhổ lông! Ta tự làm!”
Thế nhưng nam nhân kia đã rạch ngón tay, máu tươi rỉ ra, hắn cúi người nhỏ máu vào chén rượu một cách chuẩn xác.
Heo con giậm chân: “Huynh làm gì vậy? Chỉ là nhổ lông thôi mà, phải đổ máu làm gì, làm ta khó xử quá!” Giờ mà nhổ lông thì chẳng khác nào tỏ ra mình kém khí phách.
Lúc này Hoắc Huyền liếc nhìn nó, đột nhiên sờ tay áo, lấy ra một sợi lông trắng gần như vô hình, bỏ vào chén.
Heo con ngẩn ra, rồi thở phào: “Biết ngay huynh là người biết tạo lối lui cho người ta… Ai ngờ ta cũng rụng lông chứ!”
Hoắc Huyền: “…”
Trong căn nhà tối tăm, Mã Tam Nương bắt đầu tụng chú ngữ cổ xưa của nước Vu Hàm. Giọng bà ta khàn khàn mà mơ hồ: “Từ giờ, không được nói chuyện, không được cử động.”
Heo con vội nằm xuống, Hoắc Huyền ngồi thiền phía sau.
Dù đã biến thành rắn, Mã Tam Nương vẫn rất rõ, truy nguyên thân thế của một con heo thì không khó. Bà ta thành ra như vậy là vì đã nhìn trộm thiên cơ. Trong mắt thiên đạo, đám người này chỉ như kiến cỏ, quá khứ của bọn họ chẳng quan trọng.
Lần này dù không tình nguyện, nhưng có máu của Hoắc Huyền, bà ta cũng có thể nhìn vào quá khứ hắn. Nghĩ đến việc có thể để con heo kia thấy được bộ mặt thật của Hoắc Huyền, bà ta lại thấy hả dạ.
Chư Tinh Tử vốn không định ngủ, nhưng vừa nghe chú văn, mí mắt đã nặng trĩu, chẳng bao lâu liền ngủ say sưa.
Hoắc Huyền cũng nhắm mắt, trước mắt hiện ra những hình ảnh xa lạ — pháp thuật đã có hiệu lực.
Trời đất mịt mù. Một tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên.
“Cần giết!” Có người nói.
“Không được.” Người khác phản bác.
“Nhất định phải giết!”
“Đứa trẻ này vừa sinh ra đã khiến hai mươi tám vì sao sáng cùng lúc… có duyên với ta. Nếu không thể dạy bảo được, ta sẽ tự xử lý.”
Tia sáng chói lòa ùa tới.
Trên Cửu Trọng Thiên, một tiểu đồng mặc đạo bào quỳ trước bậc thần điện mờ ảo: “Bái kiến sư tổ…”
Không đúng…
Hoắc Huyền cảm thấy hô hấp hỗn loạn, trước mắt mờ đi, rồi lại sáng rõ.
Trên tiên sơn, một thiếu niên môi đỏ răng trắng vỗ vỗ đạo bào, quay lưng lại, hừ một tiếng: “Ngươi hỏi ta là ai? Ta là đệ tử của Tôn tọa Phụng Cực Thiên Tôn ở Phù Quang Điện, sao có thể tùy tiện nói cho ngươi biết?”
Lại mờ.
Những âm thanh nghe như từ rất xa truyền đến: “Ôi, ngươi lấy đâu ra nhiều bảo bối thế? Ta còn không có…”
“Tất cả cho ta? Cái này…”
“Thôi được, chơi với ngươi chút cũng không tính là thiệt.”
“Không muốn làm bạn à? Đúng là không biết tốt xấu!”
…
Gió nổi mây cuốn, sấm vang trời động.
“Á! Gan to thật! Ngươi dám đối xử với ta như vậy…”
“Ta sẽ nói với sư tổ!”
“Ngươi không sợ à? Ta muốn sư tổ hạ chú độc nhất lên ngươi, cho ngươi ngày ngày đêm đêm đau đớn thấu tim gan, đến khi chịu nhận sai mới thôi!”
“…Thôi được, coi như lần này tha cho ngươi.”
Hình ảnh vỡ vụn, xoay chuyển liên tục— năm tháng vùn vụt trôi qua, một bóng dáng lơ lửng chống cằm lẩm bẩm: “Sư tổ phái ta xuống hạ giới giúp đỡ tông môn, nghe thì oai thật đấy!”
Lúc này, nó nghe thấy chính giọng nói của mình: “Ta, cũng đi.”
Không đúng…
Hoắc Huyền toàn thân run lên, trước mắt chìm trong bóng tối, tựa như trời đất rung chuyển, sấm sét đùng đoàng, ai đó đang nức nở:
“Sư tổ lừa con! Sư tổ lừa con—”
“Con muốn ra ngoài—”
Trong căn nhà tối om, mắt của Hoắc Huyền bỗng mở to.
Mã Tam Nương không rõ vì sao đã ngất đi, còn heo con dưới đất thì đang r*n r* đau đớn, giữa trán lóe lên một điểm sáng đỏ.
“Ngươi…”
Heo con vẫn rên.
Hoắc Huyền siết chặt tay, chịu đựng cơn đau nhức trong lòng bàn tay, lập tức bế heo con lao ra ngoài, vừa bước khỏi cửa thì thấy phía trước đã bị một màn sương dày đặc bao phủ.
Hắn trầm mặt, cởi giáp vai che lấy heo con, rút kiếm.
Dưới màn sương, mặt đất bắt đầu nứt ra.
Có thứ gì đó… sắp trồi lên…
…
Cùng lúc đó, dưới chân núi, trời dần sáng, trong núi bỗng nổi sương mù dày đặc.
Một cơn gió lướt qua.
Thiết Vô Vi nhạy bén cảm nhận được luồng khí âm trầm, vội quay lại— không có gì. Gã liếc quanh bốn phía, vẫn không thấy gì.
Nhưng giữa sương mù, gã có linh cảm bất an.
Mười lăm phút sau, vài tên ma tu cấp thấp quanh đó cũng cảm thấy có gì đó không ổn, có người bắt đầu thì thầm: “Lúc nãy hình như có gì đó l**m tai ta, ta vừa bắt thì chẳng thấy gì…”
“Cho dù trong núi có lệ quỷ cũng chẳng dám chọc ta, một lá bùa là tiêu hồn diệt phách… á cẩn thận!” Người kia hét lên.
Tia chớp lóe lên, một cái đầu màu đen xoay tít từ sương mù lao ra, thẳng về phía bọn họ.
Thiết Vô Vi kịp thời tránh né, quay người kết ấn phóng hỏa trận, ném thẳng về phía cái đầu!
Ngọn lửa từng khiến tiểu yêu mất nửa mạng giờ chỉ như gãi ngứa cho cái đầu kia. Nó chẳng bị ảnh hưởng gì, còn nuốt trọn tàn lửa, sau đó lách qua kiếm trận, trêu ngươi rồi biến mất vào rừng.
Trước khi biến mất, cái đầu còn ngoái lại cười lớn: “Cuối cùng, cuối cùng cũng được thấy ánh sáng rồi! Bảo vật cũng tới rồi! Thức ăn, đều là của bản tọa!”
Lúc này, Thiết Vô Vi mới thấy rõ— cái đầu kia không phải hình dạng con người, mà giống một quả cầu đen bóng, chính giữa là một con mắt dọc đỏ rực như máu.
Trong mắt đó, phản chiếu một đạo phù chú âm dương đang dần tan biến…
Hết chương 08