•Editor: Lan•
Chương 09
… Đầu đau quá.
Chư Tinh Tử khó khăn mở mắt ra, ngay khoảnh khắc tiếp theo, nó phát ra một tiếng heo kêu rung trời chuyển đất.
“A a a trời ơi—!”
Cơ thể bay trên không!
Chính xác hơn là Hoắc Huyền đang ôm lấy nó, bay lượn trong không trung, còn phía dưới nó lại có một cái đầu đen sì sì, xấu xí đang như chó dại đuổi theo không buông. Cái đầu đó liên tục bị Hoắc Huyền chém cho máu me đầy đầu, nhưng vẫn liều mạng lao tới.
“Của ta! Đồ ăn của ta!” Cái đầu há cái mồm to tướng đầy máu, nước dãi chảy ròng ròng, lao về phía nó.
“Ta không phải thịt heo đâu mà!” Heo con hoảng loạn co dúm cái đuôi lại, lập tức ôm chặt cánh tay đang bế mình. Lúc này mới phát hiện trên người mình có thêm một mảnh giáp, chính là nửa giáp vai màu bạc của Hoắc Huyền, vừa vặn che kín cơ thể nó như một cái mai rùa.
Nó ngước đầu lên, thấy Hoắc Huyền vừa chém vừa đá cái đầu kia, liền hỏi: “Đó là cái gì vậy? Sao vừa tỉnh dậy đã thành thế này… Chẳng lẽ đây là tiết mục đá cầu sau khi kết thúc nghi thức à?”
Hoắc Huyền lúc trước còn tràn đầy sát khí, giờ nghe câu này suýt nữa thì mất thăng bằng rơi khỏi không trung.
“Ôm chặt ta, thứ này không thể giết triệt để được, ta đưa ngươi ra ngoài trước.”
Heo con vội vàng gật đầu, rồi nhận ra đầu mình bị giáp che khuất, liền dùng móng trước nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Hoắc Huyền trấn an: “Huynh đệ tốt, khổ cho huynh rồi.”
“…”
Hoắc Huyền siết chặt lấy nó, hai ngón tay nhanh chóng tụ chú thi triển “Hút Hồn Quyết”, đồng thời kết ấn thi triển thuật ẩn thân, trong chớp mắt đã lao khỏi màn sương mù dày đặc.
Trong sương mù không thể nhìn xa, heo con chỉ nghe tiếng gió vù vù, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Màn sương như bao phủ toàn bộ trời đất, không có điểm dừng.
Chư Tinh Tử vừa định cất tiếng hỏi Hoắc Huyền thì đột nhiên cảm giác mất trọng lực ập tới, ngay sau đó là mùi máu tanh tươi phả vào mặt như có gì đó bị cắn.
Nó vội nhìn đuôi mình, chưa bị cắn!
Thở phào chưa được bao lâu thì lại hoảng loạn la lên: “Hoắc huynh! Hoắc huynh! Hoắc huynhhh—!”
Một khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Từ phía trên truyền đến giọng nam trầm ổn lạnh nhạt: “Không sao.”
Heo con tạm thời an tâm, cảm giác mất trọng lực kéo dài một lúc, sắp tiếp đất thì nó cảm thấy có một luồng khí ấm bao bọc lấy mình. Tò mò hít hít khí này, ngẩng đầu thì thấy ánh sáng tím nhàn nhạt.
—Là pháp trận hộ thân của Hoắc Huyền.
Sương mù dần tan, xung quanh tối tăm chỉ còn ánh sáng đỏ chói mắt.
Heo con vội bò dậy, gọi liền hai tiếng “Hoắc huynh”, lúc này mới phát hiện người đang nằm dưới mình.
Nhìn kỹ lại— tay trái của nam nhân đã không còn.
Heo con sững người một lúc, mặc kệ xung quanh kỳ lạ ra sao, lập tức dùng mũi heo ủi lên mặt Hoắc Huyền điên cuồng.
Nam nhân khẽ động mí mắt, bỗng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái mũi hồng hồng đang cọ tới cọ lui trên mặt mình.
Mặt hắn bị ủi ướt cả rồi.
“Đừng ủi nữa… ta không sao.”
“Có sao mà…!”
Trong pháp trận, đôi mắt tròn xoe của heo con ngân ngấn nước, “Tay của huynh… không còn rồi kìa…”
Hoắc Huyền liếc sang cánh tay trái đẫm máu, dường như đã biết trước, chỉ bình thản “Ừm” một tiếng.
Trước đó, cái đầu kia trong sương mù tách ra hai cái, một cái đấu với hắn, cái còn lại rình rập heo con trong sương, hắn phát hiện thì đã muộn, chỉ kịp dùng tay chắn cho nó…
Heo con hoảng loạn đến mức rớt hai giọt nước mắt, rồi bắt đầu quay vòng vòng tìm tay của Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền đưa tay kéo heo con lại, dựa lưng vào tường: “Chờ ta hồi phục linh lực, sẽ mọc lại. Mất một cánh tay không là gì cả.”
Heo con không tin, nâng móng lên lau nước mắt: “Thật không?”
Hoắc Huyền thấy nó lau mãi không sạch, vô thức đưa tay giúp nó lau nhẹ mắt.
Đôi mắt heo con ướt đẫm, lông mi dài trắng hồng cong cong, cái miệng bé dưới mũi đang mím lại như sắp khóc, nhìn cực kỳ đáng thương.
Hoắc Huyền bối rối rút tay lại, kéo nó sát vào người: “Đừng đi lung tung, nơi này rất nguy hiểm.”
Lúc này Chư Tinh Tử mới hoàn hồn, vội quan sát nơi lạ lẫm quỷ dị trước mắt.
Cấu trúc giống hang động, nhưng chẳng thấy ánh sáng, đất đá và vách đều có màu đỏ sẫm. Nó tò mò đưa móng chạm vào, lại thấy… ấm ấm!
Nhìn kỹ xung quanh, bốn phía đều có vô số lối đi to nhỏ khác nhau, tựa như những mạch máu đang khẽ khàng co giãn, chuyển động.
Heo con sững người: “Đây là đâu vậy…?”
Hoắc Huyền đáp: “Con quái vật kia trong sương đã phân thân thành hình cực nhỏ, có thể lớn nhỏ tùy ý… Nơi này, rất có thể chính là bên trong cơ thể của nó.”
Heo con nhíu mày đầy hoảng sợ, đúng lúc đó, phía trên truyền tới tiếng cười điên dại: “Đúng vậy! Đây chính là nội tạng của bản tọa! Cả ngọn núi này đều là thân thể hóa thành! Giờ các ngươi ở nơi sâu nhất, trước khi bản tọa nuốt hồn các ngươi, có gào khản cổ cũng chẳng ai nghe thấy! Ha ha ha—”
Heo con nghiêm mặt: “Nhưng ta nghĩ ngươi nói xạo, núi là thân thể của Sơn Thần, mà Sơn Thần thì luôn từ bi hiền hòa, ngươi nóng nảy thế này không giống.”
Đối phương sững lại, lập tức nổi giận, hiện ra cái đầu đen thui trên vách máu: “Con heo thối nhà ngươi! Bản tọa chưa bao giờ nói mình là Sơn Thần! Sơn Thần ở đây bị ta ăn rồi! Giờ ngươi rơi vào tay bản tọa, câm miệng cho ta!”
“Ta không phải heo thối, ta là heo hương con!”
Heo con trừng mắt: “Ngươi mới là đồ thối, cả người toàn mùi xác chết, y như cục bùn hôi!”
“Bùn… bùn hôi?!”
Cái đầu sửng sốt rồi giận bốc trời, đất rung núi chuyển: “Ta… ta phải ăn ngươi ngay—”
Soạt!
Kiếm quang lóe lên, thanh linh kiếm đầy sát khí phóng tới!
Cái đầu hét lên tránh né, quay lại đã thấy heo con được Hoắc Huyền ôm vào lòng.
“Đại nhân! Xin hãy bớt giận!”
Từ trong một lối máu, một con rắn hai màu bò ra: “Tối qua Hoắc Huyền vì bắt ta đã thi triển thuật truy hồn nửa đêm, hao tổn linh lực rất nhiều! Giờ lại bị thương, chắc chắn không thể thoát! Chỉ cần chờ mười canh giờ nữa, linh hồn bọn họ sẽ là của ngài! Nhưng nếu giờ ngài động thủ, sợ gây động đất, lỡ như thu hút cao nhân đến thì bất lợi!”
Cái đầu im lặng, có vẻ thấy có lý, dần dần ẩn lại vào vách máu.
Lúc này heo con thấy con rắn, tức giận định lao tới, nhưng bị người kia ôm chặt, chỉ có thể dậm móng hét lên: “Ra là bà! Người ta mở quán đen, bà chơi thuật đen! Thế gian này còn vương pháp không hả?!”
Mã Tam Nương vốn không định đáp, nghe vậy thì bật cười: “Vương pháp? Dưới trời này, còn có thứ đó sao?”
“Bà bà, chúng ta không thù không oán, sao lại hại bọn ta? Thả bọn ta ra đi, ta là heo tốt, huynh ấy là người tốt, bà quay đầu là bờ đi!”
Hoắc Huyền vốn bị thương nội tạng, nghe vậy suýt phun máu, cố nuốt lại.
Hắn kéo heo con sát hơn.
Mã Tam Nương cười khẩy: “Được, để các ngươi chết minh bạch! Ta chẳng thù oán gì các ngươi, do các ngươi xui xẻo, đúng lúc đến trấn Trần Gia, lại đúng lúc đại nhân cần âm hồn để hấp thu! Đại nhân muốn ăn, ta cũng đành chịu!”
“Sao bà lại không làm gì được? Báo trước một câu là tụi ta đã không đến nhà bà rồi!”
“…”
Mã Tam Nương nghiến răng ken két.
Thấy bà ta sắp nổi cáu, heo con vội dịu giọng: “Bà làm vậy là giúp kẻ ác, hậu duệ nước Vu Hàm như bà mà thế này thật đáng tiếc.”
“Nước Vu Hàm?”
Bà ta nhìn nó rồi cười khẩy: “Ngươi biết nước Vu Hàm, vậy có biết nó diệt vong thế nào không?”
“Bà kể nghe thử.”
“…”
Mã Tam Nương ngẩng cổ nói: “Vạn năm trước, Lục giới bị một Ma Quân thống trị, chư thần muốn tiêu diệt hắn mà không làm được. Đến khi hắn hết mệnh mới chết tại nơi này.”
“Nơi này vốn là một phần nước Vu Hàm. Ma Quân chết, nhưng tà khí vẫn còn, các pháp sư Vu Hàm bị nhiễm, không còn liên lạc được với thiên giới. Dần dần mất hết thuật pháp, đất nước bị diệt. Tổ tiên ta là pháp sư trốn khỏi, từ nhỏ ta học thuật điều khiển rắn, kế thừa pháp thuật tổ tiên, mới sống sót qua loạn thế.”
Heo con nghe mê mẩn: “Cuộc đời bà thật kỳ lạ.”
Mã Tam Nương lườm nó: “Ta có thuật pháp, cả đời chưa làm điều ác, chỉ giúp người tìm thân nhân, kẻ thù, hung thủ… Nhưng ông trời không tha cho ta!”
“Một ngày ta vô tình phát hiện ngọn núi này kỳ lạ, nối mạch đất kiểm tra… rồi thấy được bí mật Ma Quân chết tại đây ngàn năm trước!”
Ánh mắt bà ta đầy sợ hãi: “Thiên đạo trừng phạt ta— giết trượng phu và con ta!”
“Họ chẳng làm gì sai! Sao lại đáng chết?!” Bà ta gào khóc.
Heo con im lặng một lúc, rồi không hiểu hỏi: “Nếu bà thấy thiên cơ, sao thiên đạo không giết bà?”
Mã Tam Nương đau đớn nói: “Nước Vu Hàm từng là sứ giả giữa thần và người, có hiệp ước với thiên giới: không được giết hậu nhân Vu Hàm. Thiên đạo không giết được ta, nên giết trượng phu và con ta, vì họ không có huyết mạch Vu Hàm!”
“Họ chết mà chẳng hiểu vì sao!”
Heo con chớp mắt, không biết nói gì.
Hoắc Huyền lạnh giọng: “Thiên cơ bà thấy… là gì?”
Mã Tam Nương ban đầu định không nói, nhưng nghĩ bọn họ sắp chết rồi, thiên đạo cũng không giết được mình, nên cười: “Cho các ngươi biết cũng được— Ma Quân năm xưa tuy chết, nhưng để lại một ma châu do chính hắn nuôi dưỡng. Mà ma châu đó… chính là vị đại nhân ban nãy!”
Heo con kêu lên: “Ta… ta cứ tưởng là cục bùn thành tinh, không ngờ lại khủng khiếp thế này! Xong đời rồi!”
Hoắc Huyền: “…”