•Editor: Lan•
Chương 10
Chư Tinh Tử tuyệt vọng vô cùng. Về thân phận của vị Ma quân kia, nó cũng từng nghe nói khi còn ở thành Cửu U.
Phàm nhân sống chưa đến trăm năm, dĩ nhiên chẳng ai biết Ma quân là gì. Có nghe qua cũng chỉ coi như chuyện thần thoại trong sách sử.
Nhưng yêu quái thì sống lâu, truyền miệng nhau qua nhiều thế hệ, nên vẫn nhớ rõ đoạn lịch sử ấy: Ma quân từng che trời bằng một tay, ngay cả Thiên Đế cũng bị hắn nuốt chửng. Vô số thần linh từng liều chết tru diệt hắn, nhưng cuối cùng đều bỏ mạng trong tay hắn.
Một thời gian dài sau đó, Lục giới lâm vào nước sôi lửa bỏng, quỷ quái yêu ma hoành hành, hỗn loạn vô cùng.
Mãi đến khi vận số của Ma quân tận, trật tự Lục giới mới dần hồi phục.
Heo con đã từng được ru ngủ bằng những câu chuyện về Ma quân, nên giờ vô cùng bồn chồn, đi tới đi lui không ngừng. Nó nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hoắc Huyền, bèn tiến đến nói: “Hoắc huynh, huynh đúng là người có trái tim rộng lớn đó.”
“…”
Bên kia, Mã Tam Nương bật cười: “Đến bước này rồi, các ngươi còn nghĩ ra được cách gì nữa chứ? Con heo nhỏ kia, ngươi cứ đi qua đi lại làm ta chóng mặt. Thà buông xuôi mà chờ chết còn hơn!”
“Ờ… bà bà nói cũng đúng.” Heo con thì thầm, “Ta vốn phải chết rồi, chỉ là ăn nhầm linh thảo với đan dược đó… Giờ với trước kia, có khác gì nhau đâu.”
Nó quay sang nhìn con rắn một cái, cảm khái: “Không ngờ bà cũng biết an ủi người khác đấy.”
Mã Tam Nương suýt nghẹn máu – đời này làm gì có con heo nào vô duyên đến vậy!
Nghĩ thông suốt rồi, Chư Tinh Tử cũng không bận lòng nữa, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, nhỏ giọng hỏi Hoắc Huyền: “Huynh có thấy được lúc ta ra đời không?”
Hoắc Huyền nhìn nó một cái, không trả lời.
Chư Tinh Tử bèn cho rằng hắn không thấy được. Dù sao Mã Tam Nương là kẻ hại bọn họ, chắc chắn sẽ không thật sự thi pháp. Chính bản thân nó cũng chẳng thấy gì.
Nó vốn tưởng sẽ được thấy cảnh mình chào đời, được nhìn mẹ ruột một lần cũng tốt. Thậm chí còn chuẩn bị tâm trạng sẵn rồi, ai ngờ chẳng thấy gì cả.
Ngược lại còn thấy khó chịu, như có thứ gì đó đang kéo linh hồn nó ra khỏi thân xác.
Phía Mã Tam Nương lúc này cũng đầy tức giận. Bà ta vốn chẳng nghĩ con heo nhỏ kia có lai lịch gì, chỉ đoán nó mang chút dòng máu yêu quái. Khi ấy, bà ta chỉ muốn khiến nó mở to mắt mà nhìn rõ mình bị ai lừa, lại còn ngoan ngoãn đi giúp kẻ thù.
Tuy không tu tiên, nhưng vì năng lực đặc biệt, bà ta cũng nửa bước bước vào giới tu chân, nên sớm đã nghe qua danh tiếng độc ác của Hoắc Huyền.
Bà ta căm ghét nhất những kẻ phản bội. Nếu Hoắc Huyền sinh ra đã là ma đầu thì thôi đi, nhưng hắn lại là đệ tử danh môn tiên gia, thế mà lại giết đồng môn. Suốt trăm năm sau đó, hắn làm loạn giới tu chân, nhưng chẳng ai có thể giết hắn.
Mọi người chỉ đành chờ đợi, nghĩ rằng không giết được thì chờ hắn già chết. Kết quả lại nghe tin hắn luyện ra Trường Sinh đan, muốn sống đời đời!
Thật là tin tức kinh hoàng.
Khi ấy, ngoài việc ngồi xem kịch vui, bà ta cũng muốn nhân cơ hội tìm ra điểm yếu của hắn.
Nhưng Hoắc Huyền sớm đã đề phòng, còn động tay vào máu của bà ta. Bà ta không chỉ chẳng thấy được gì, mà còn bị một luồng chú quang quái dị đánh ngất.
Lúc tỉnh lại, thì đã bị Ma châu đại nhân nuốt vào lòng đất…
Cũng coi như trong họa có phúc rồi.
Phía heo con bắt đầu thì thầm to nhỏ với Hoắc Huyền. Mã Tam Nương muốn nghe trộm mà không được, bởi Hoắc Huyền đã vung tay lập kết giới, hoàn toàn ngăn cách âm thanh.
“Hoắc huynh, chúng ta thật sự sẽ bị Ma châu ăn sao? Aizz, ta lại muốn viết di thư nữa rồi.”
Hoắc Huyền: “Không đâu. Mười canh giờ là đủ để ta hồi phục.”
Heo con không lạc quan: “Hắn nói nơi này là bụng hắn, vậy giờ chắc đang tiêu hóa chúng ta rồi. Ta đã thấy mình yếu hơn trước đó. Huynh thì có thể chịu đựng mười canh giờ, nhưng ta chỉ là một con heo nhỏ bình thường, chắc không cầm cự nổi đâu.”
Hoắc Huyền nhìn gương mặt hồng hào, bốn cái móng nhảy nhót kia, ngập ngừng hỏi: “…Ngươi thấy không khỏe chỗ nào?”
“Buồn ngủ. Ta ngủ rất lâu rồi mà giờ lại buồn ngủ nữa. Đây chắc chắn là dấu hiệu suy kiệt!”
Hoắc Huyền hơi biến sắc, lập tức kéo nó đến trước mắt quan sát kỹ. Nhưng một lúc lâu cũng không thấy có gì bất thường.
Nếu linh hồn dao động, hắn chắc chắn sẽ nhìn ra.
Heo con thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, vẫy vẫy đuôi mệt mỏi: “Hoắc huynh, không sao đâu. Ta nghĩ thông rồi. Trong bụng ta vẫn còn đan dược của huynh, chắc còn chút tác dụng. Nếu ta chết rồi, huynh nhớ ăn ta đi… đừng lãng phí nhé. À mà, đừng thấy ta nhỏ mà tưởng mềm, thịt ta già lắm, dễ mắc răng. Nhớ chờ ta chết hẳn hẵng ăn, ta sợ đau…”
Mặt Hoắc Huyền tối sầm, lần đầu lộ vẻ tức giận: “Đừng nói bậy! Ngươi sẽ không chết.”
“Giờ thời thế ép người, ta nghĩ thoáng rồi.” Heo con buồn bã vỗ vỗ vạt áo hắn. “Ta sống hai mươi năm, cũng coi như đủ. Haiz, kiếp sau ta vẫn muốn làm huynh đệ với huynh.”
Hoắc Huyền hít sâu, rít ra hai chữ: “Im miệng.”
Heo con nghĩ hắn đang lo lắng, không nói gì thêm. Nó duỗi chân, vươn người, quay lưng lại nằm thẳng trên đùi hắn.
Còn về di thư… chắc phải nhờ người huynh đệ tốt bụng này mang ra ngoài rồi.
“Hoắc huynh…”
Hoắc Huyền tưởng nó lại nói nhảm, môi mím chặt không đáp.
“Hoắc huynh, ta có thể dùng áo huynh để viết di thư không?”
Hoắc Huyền cúi mắt nhìn nó, không hiểu sao lại muốn xem nó viết gì, liền ừm một tiếng.
Heo con thấy hắn đồng ý, bèn chạy đến gõ một mảnh nhọn trên vách đá đỏ như máu, đá còn rỉ máu như nội tạng thật.
Nó nhanh chóng đá mảnh đá đến trước mặt Hoắc Huyền. Hắn hiểu ý, xé một mảnh vải trắng từ tay áo đưa cho nó.
Ban đầu Hoắc Huyền tưởng nó sẽ ngậm đá mà viết chữ, ai ngờ nó giơ móng lên, mài như chấm mực, rồi tung tăng viết rất hăng say…
Nó coi mảnh đá là nghiên mực.
Trên tấm vải trắng, heo con nghiêm túc viết. Gửi bằng hữu thành Cửu U thân thương:
Khi các huynh thấy bức di thư này, ta đã chết rồi. Là Ma châu ở Trần gia trang giết ta. Mã Tam Nương cũng là người xấu… À đúng rồi, nơi này có nhiều thây ma, ngoài cái đó ra chẳng có gì hay cả, không đáng để đi chơi đâu.
Các huynh, kiếp sau ta vẫn muốn làm huynh đệ với các huynh.
Chư Tinh Tử tuyệt bút, viết tại Trần gia trang.
…
Hoắc Huyền nắm chặt tay, suýt muốn đập vỡ đầu nó ra xem bên trong chứa cái gì.
Hắn bật cười lạnh lẽo: “Muốn làm huynh đệ kiếp sau với ngươi, chắc nhiều người lắm.”
“Huynh đệ càng đông càng tốt mà.” Heo con cuộn di thư lại, đẩy đến bên người hắn.
Hoắc Huyền thấy móng nó đỏ hồng, còn chùi chùi vào áo mình khiến áo nhuộm thành một mảng đỏ như máu, trông cứ như bị thương nặng.
Hắn nhíu mày.
…
Xử lý xong “hậu sự”, heo con lại lết đến bên phía cánh tay bị đứt của Hoắc Huyền, mím miệng buồn bã nhìn.
Vết thương máu me be bét, trông cực kỳ khủng khiếp. Hoắc Huyền dùng kiếm chắn ngang, không cho nó nhìn thêm.
“Huynh có đau không?” Heo con lùi lại hỏi.
Đối với người từng tu luyện trăm năm như Hoắc Huyền, đau đớn thể xác là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Ban đầu hắn định lắc đầu, nhưng nghĩ sao lại nhẹ “ừm” một tiếng.
Heo con vừa nghe xong đã hốt hoảng, quay đầu hô với Mã Tam Nương: “Có thuốc trị thương không? Người ta bị thương rồi đó, mấy người mù hết rồi à?”
Lúc này kết giới được gỡ, Mã Tam Nương nghe thấy mà nghẹn lời: “Thuốc trị thương? Ngươi tưởng chỗ này là khách đ**m chắc?”
Heo con tức giận, còn định lý luận thêm thì đã bị Hoắc Huyền kéo trở lại đùi, tay ôm chặt.
Hoắc Huyền nghiêm mặt nói: “Giờ không đau nữa rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Heo con kinh ngạc trước khả năng hồi phục của hắn. Nhưng nghĩ đến việc Hoắc Huyền có thể trong vòng mười canh giờ đã lấy lại sức mạnh, nó lại thấy chuyện này chẳng lạ gì “Huynh mà thấy khó chịu, nhất định phải nói ta biết nha.”
Dù chẳng giúp được gì, nhưng ít nhất còn có thể an ủi!
Hoắc Huyền nhìn nó, không đáp.
Đã đến nước này, đành thuận theo số mệnh. Heo con không đi lòng vòng nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên đùi Hoắc Huyền.
Nằm một lúc, nó lại thấy biết đâu vẫn còn hy vọng cứu vãn. Thế là nó ngẩng đầu, dùng cái mũi nhỏ hích về phía con rắn gần đó: “Lão phu nhân, trước khi chết ta còn một tâm nguyện. Có thể giúp ta được không?”
Mã Tam Nương cười lạnh: “Lúc trước còn gọi ta là bà bà, giờ lại gọi lão phu nhân?”
“Đừng chấp nhặt vậy mà.”
“Ngươi là một con heo thì có tâm nguyện gì chứ? Nếu muốn ăn cái gì ngon ngon, ta còn có thể cho.”
Heo con tròn mắt lườm: “Ta đâu có ham ăn đến thế… Nhưng nếu bà khăng khăng muốn cho, ta cũng không ngại… Ta chỉ có nhiều điều chưa rõ, chết rồi mà vẫn mù mờ thì không nhắm mắt được.”
Con rắn nghe xong mà mắt giật giật.
“Đám thây ma ở Trần gia trang là do cục bùn kia gây ra đúng không? Vậy ta chết rồi có bị biến thành xác heo không?”
Mã Tam Nương quay đầu không đáp, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Heo con hiểu ra, hừ nhẹ: “Ra là các người làm trò ma quỷ! Nơi này hôi thối hơn cả bên ngoài, suýt làm ta chết ngạt!”
Mã Tam Nương trừng mắt: “Vậy thì ngươi cứ làm một con heo hun khói đi!”
“Bà…” Heo con tức đến bĩu môi, chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Hoắc Huyền bằng ánh mắt đáng thương “Hoắc huynh, có thể bịt mũi ta lại không? Có khi ta yếu đi là vì mùi thối này đó!”
“…”
Hoắc Huyền vươn hai ngón tay, điểm một pháp quyết vào mũi heo con.
…Cái mũi heo con trắng nõn, mềm mềm, bật bật…
Hắn nhanh chóng đè nén ý nghĩ muốn chọt thử một cái, thu tay lại không biểu cảm.
Heo con hít hít thử mấy cái – không ngửi thấy gì – mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi, dễ chịu hẳn!”
Rồi quay sang Mã Tam Nương, nói như đang thương hại: “Lão phu nhân à, nếu không muốn kể về thây ma thì thôi, cho ta ăn gì đi.”
Mã Tam Nương: “Ngươi nghĩ đẹp quá nhỉ!”
Heo con thất vọng tột cùng: “Biết ngay không nên tin người.”
Hoắc Huyền: “Ngươi đói à?”
“Cũng không đói, chỉ là bà ta nói có thể cho ăn, ta mới nghĩ không ăn thì tiếc. Ai ngờ lại bị lừa.”
“…”
Bên kia, Mã Tam Nương đã bị chọc tức đến cực điểm. Nhưng nghĩ lại, con heo này sắp bị Ma châu ăn rồi, để nó nói vài câu cũng chẳng sao. Bà ta thầm nghĩ: Dù sao nó cũng không sống được lâu nữa.
“Con heo nhỏ, ngươi đúng là thú vị đấy. Nếu không mang âm sát chi hồn, có khi ta còn nuôi chơi… Đừng tưởng nói mấy lời đó khiến ta nổi giận, ta chỉ thấy vui thôi. Ít ra so với mấy cái xác chết nằm im kia…”
Nói đến đây thì ngừng bặt, rõ ràng là lỡ miệng.
Heo con híp mắt nhìn: A ha, bị ta bắt được rồi nhé!
“Những cái xác chết nằm im? Chính là đám thây ma phải không? Xem ra Ma châu đại nhân của các người đã ăn không ít rồi!”
Mã Tam Nương ban đầu còn định nổi giận, nhưng thấy Hoắc Huyền đang tĩnh tọa, heo con mặt mày ‘ta biết hết’ thì tức giận mắng: “Đồ heo ngu! Ngươi vẫn chưa hiểu kết cục của mình sao?”
Heo con ngẩng đầu, không nói một lời, ra vẻ ‘ta cố tình làm bà tức chết đấy’.
Mã Tam Nương thật sự phát điên, rít lên: “Ngươi thật là không biết sợ! Đúng, đám thây ma đó đều là thi thể mới, là kiệt tác của Ma châu đại nhân! Ngươi đừng gấp, sắp tới ngươi cũng sẽ trở thành một phần trong đó!”
Heo con bĩu môi: “Giữa một đám xác người mà xuất hiện một con heo, bà không thấy kỳ cục sao? Có khi còn thu hút đám tu sĩ khắp nơi đến chiêm ngưỡng nữa. Thây ma thì đâu hiếm, chứ xác heo sống dậy thì đáng để xem lắm.”
“Câm mồm!” Mã Tam Nương gào lên “Đại nhân đã hợp thể với đại địa, đang hấp thụ tà khí còn sót lại của Ma quân để trưởng thành. Gốc rễ của ngài có thể vươn dài cả vạn dặm… Chôn cái xác của ngươi ở đâu chẳng được!”
Heo con: “Chả trách, thì ra các người dùng cách đó để vận chuyển xác từ nơi khác về dưới lòng đất. Xem ra Ma châu chỉ hút hồn, không ăn xác, nên mới làm dân Trần gia trang hoang mang vì đám thây ma khắp nơi… Nhưng nếu vậy, tại sao hắn lại đuổi theo ăn ta? Chẳng lẽ vì ta là heo nên bị coi rẻ?”
Mã Tam Nương giận điên: “Đại nhân không thèm ăn da thịt của ngươi! Ngài chỉ hút linh hồn. Ai bị hút hồn mà chết, đều biến thành thây ma! Trong số đó có cả ăn mày, dân thường, tu sĩ vô danh… Ban đầu ta còn cho rắn ăn vài người, nhưng nhiều quá không xuể, đành để bọn họ tự bò ra khỏi đất…”
“Như đại nhân đã dự đoán, hiện nay tu chân giới đầy rẫy yêu ma quỷ quái. Đám tu sĩ giờ chỉ chăm chăm tiêu diệt những tà vật có danh tiếng. Còn thây ma nhỏ bé vô hại, bọn họ chẳng buồn để tâm! Nếu có mấy tu sĩ nhỏ lẻ mò đến thì cũng chỉ dọn xác sống thôi, chẳng ai phát hiện ra Ma châu cả. Dân Trần gia trang ấy à? Chẳng ai chết trong nhà mình, thì kệ thôi, lâu dần cũng chai lỳ.”
“Nói tóm lại, các ngươi không ra được đâu. Cũng chẳng ai đến cứu!”
Heo con nhìn vách đá đỏ rực, thấy vô số lối thông ra bên ngoài, biết ngay đó là đường vận chuyển xác chết từ xa tới, bèn nói: “Hồn người âm sát thì khắp thiên hạ không thiếu, nhưng thi thể còn giữ hồn trong bảy ngày, lại đủ số lượng như vậy thì… làm sao mà có?”
Mã Tam Nương cười lạnh: “Người chết thì gọi là xác thôi, ngươi hiểu là được.”
Nếu là trước đây, bà ta tuyệt đối không nói gì thêm. Nhưng giờ đã có Ma châu chống lưng, dù là Hoắc Huyền thời kỳ đỉnh cao cũng chưa chắc là đối thủ – nên bà ta chẳng sợ nữa.
Heo con im lặng một lúc, chợt thở dài: “Thật ra trước kia bà cũng khá oan, nhưng giờ hại nhiều người như vậy, chắc chẳng còn đường kêu oan nữa rồi.”
Mã Tam Nương nghe xong thì cười sằng sặc: “Thiên đạo nào quan tâm sống chết của người phàm? Bao nhiêu kẻ ác vẫn sống ung dung, chẳng thấy bị trừng phạt! Còn ta chỉ vì nhìn thấy Ma châu, mà bị thiên đạo giết người thân, biến ta thành không ra người cũng chẳng ra quỷ! Nay ta hại hàng ngàn người, mà trời chẳng phạt lấy một lần! Ngươi nói có buồn cười không?”
Heo con sững người, nhíu mày: “Ừm nhỉ, thiên đạo làm ăn kiểu gì vậy?”
Mã Tam Nương làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Thiên đạo sợ Ma châu đến thế, ta đây dù phải chết cũng muốn giúp Ma châu đảo loạn Lục giới, đưa chúng sinh quay về thời đại Ma Vương thống trị!”
Heo con im lặng nhìn bà ta, bỗng nói: “Lão phu nhân ơi, bà chủ quan quá rồi đấy.”
Mã Tam Nương khựng lại.
“Làm vậy, trượng phu và con bà nếu chuyển kiếp, chẳng phải cũng sẽ sống trong thời đại Ma Vương thống trị sao? Lúc đó chắc không còn lương thực, ta một con heo nhỏ vô tội chuyên tích đức chuyển kiếp rồi cũng không có cám ăn. Biết đâu còn bị ép làm nô heo giữ mộ quỷ… Thế là hại cả mình cả người rồi còn gì!”
“AAAAAA!” Mã Tam Nương giận đến rắn quẫy đuôi “Ta, ta phải giết ngươi!”
Bà ta lao đến như sấm sét, nhưng ngay sau đó liền bị kiếm khí đánh bật, đập mạnh vào vách đá đau đớn k** r*n.
Heo con vội quay đầu, thấy sắc mặt Hoắc Huyền trắng bệch, thu kiếm về, một tay ôm chặt nó lên đùi, ánh mắt tối lại.
Chư Tinh Tử nhìn hắn một cái, thấy cánh tay cụt mà vừa buồn lại vừa cảm động, chẳng biết nói gì.
Phải trịnh trọng cảm tạ một lần mới được.
Heo con nghĩ mãi, ngẩng đầu hít sâu, rồi nói: “Huynh đệ tốt, huynh cứu ta không ít lần, khiến lòng heo này ấm áp lắm. Nếu huynh cũng là heo, chắc ta phải gả cho huynh luôn quá!”
Hoắc Huyền khí tức rối loạn, phụt một tiếng, phun ra ngụm máu đen.
Hết chương 10