•Editor: Lan•
Chương 11
Chư Tinh Tử bị búng máu dọa sợ ngẩn ra, há miệng không nói được lời nào, đôi mắt to tròn như nho cứ chớp chớp ngơ ngác.
Hoắc Huyền quay đầu đi, gắng sức lau máu nơi khóe môi: “Là màu ứ, giờ đỡ rồi.”
“… Thì ra vậy.” Heo con thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại bản thân hiện giờ cũng yếu xìu và choáng váng, có lẽ cũng bị nội thương nên quay đầu sang… bắt đầu nôn khan.
Hoắc Huyền tâm trạng đang rối loạn bực bội, nghe tiếng heo con nôn thì nhíu mày nhìn qua: “Sao thế?”
Heo con vừa nôn vừa rên: “Ta… ta chắc cũng bị máu ứ.”
“…” Hoắc Huyền mím môi, đưa tay bế nó lên đầu gối, kiểm tra cẩn thận, còn lấy tay chạm lên cổ dò mạch.
Heo con vô cùng phối hợp, duỗi cả bốn chân ra: “Huynh đệ, có nặng không?”
“Không thấy tổn thương nội tạng…” Đột nhiên ánh mắt Hoắc Huyền trở nên kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào giữa trán của heo con.
Vết chu sa từng chỉ hiện trên hình thái linh hồn của heo con, giờ lại mơ hồ hiện ra ngay trên trán thân thể heo con này.
Rất kỳ lạ…
Thuật pháp của Mã Tam Nương thuộc loại “Linh Thị” (nhìn thấy linh hồn), vốn không thể ảnh hưởng đến người thi triển thuật pháp, việc heo con xuất hiện dị trạng, rõ ràng không liên quan gì đến pháp thuật vừa rồi.
Hoắc Huyền nhìn chằm chằm vào dấu chu sa, lúc này lại nghe heo con r*n r*: “Buồn ngủ quá… cho ta chợp mắt chút…”
“Đừng ngủ!” Hoắc Huyền vội vàng bóp mũi heo con.
“Sao vậy?” Heo con cố mở hé một bên mắt “Huynh đệ tốt à, để ta ngủ một tí thôi, dậy rồi chăm huynh tiếp.”
“Không được ngủ!”  Hoắc Huyền không chút do dự kết ấn bằng một tay, đánh thẳng một đạo Hộ Hồn Chú vào cơ thể heo con.
Hắn đã cảm nhận rõ có một thế lực khác đang tranh đoạt hồn phách của Chư Tinh Tử – mà nguồn lực đó không phải từ con quái vật đầu người trong núi.
Thấy heo con sắp nhắm mắt, Hoắc Huyền bế nó lên, vội ghé sát tai nó nói: “Chúng ta đến tửu lâu.”
Quả nhiên, mí mắt heo con hé lên đôi chút: “Thật á? Trong động này cũng có tửu lâu sao? Ma châu này giấu kỹ thật!” Rồi mắt lại cụp xuống.
Hoắc Huyền: “…Ngươi giao thần thức cho ta, ta đưa ngươi vào ảo cảnh. Tửu lâu không thiếu.”
“Ảo cảnh? Vậy chẳng phải là… nằm mơ sao?”
Không giống mơ.
Nằm mơ cần phải ngủ, mà ngủ là thời điểm linh hồn yếu ớt nhất. Hoắc Huyền dùng ảo cảnh không phải để ngủ mơ, mà là đưa hồn phách heo con trốn vào Tam Thiên Tiểu Giới, giả chết tạm thời, chờ hắn hồi phục.
Chỉ cần hồn không bị phát hiện, thế lực kia sẽ bỏ đi.
Hoắc Huyền trầm giọng: “Ngươi cứ coi là mơ đi.”
Heo con chớp mắt: “Mơ mà có ăn ngon thì cũng đáng.” Rồi ngoan ngoãn gật đầu, khi Hoắc Huyền kết ấn rút thần thức, cũng thành thật duỗi cả tay chân.
Tay Hoắc Huyền đặt giữa trán nó chốc lát, rồi bất động giữa không trung.
…
Khi Chư Tinh Tử mở mắt lại, thấy mình đang đứng trước một tửu lâu nguy nga lộng lẫy. Nhớ lại cách mình đến đây, nó quay đầu tìm, quả nhiên thấy Hoắc Huyền đứng sau.
Người kia đang nhìn nó chăm chú, rồi như cứng đờ quay mặt đi.
Mùi thức ăn trong tửu lâu bay ra thơm lừng, Chư Tinh Tử định vẫy đuôi gọi hắn, mới nhận ra— mình không vẫy được.
Chuyện gì thế này?
Nó hoảng hốt sờ mông, cúi đầu nhìn… rồi há miệng kinh hoảng.
Đuôi mất rồi, móng heo cũng mất nốt — tất cả đều không còn!
…Nó không còn là một con heo nhỏ, mà là một người mặc đạo bào!
Lặng đi một lúc, Chư Tinh Tử mắt hoe hoe: “Chẳng lẽ ta bị Ma châu ăn rồi? Ngay cả thân thể cũng… Hoắc huynh, đây là giả phải không?”
Thấy nó mặt mày uất ức, tuy là người nhưng g*** h** ch*n mày vẫn phảng phất dáng vẻ heo con kia, Hoắc Huyền nhìn chỗ khác, gật đầu nói khẽ: “Vào thôi, làm người ăn sẽ tiện hơn.”
…
Cùng lúc đó, dưới đáy hang động.
Mã Tam Nương thấy cả hai nhắm mắt không nhúc nhích, quan sát một hồi, tưởng bọn họ đã bị Ma châu đại nhân khống chế, liền mừng rỡ quay mình bò đi— chuẩn bị đến bẩm báo tin mừng.
Bà ta men theo đường cũ, qua vài đường hầm đầy máu, đi thẳng vào hang chính nơi Ma châu cư ngụ.
Nhưng lần này, chưa kịp đến gần cái đầu đen khổng lồ kia, đã bị luồng khí mạnh mẽ đánh bật ra!
“Ma Châu đại nhân, là ta đây!” Bà ta tưởng Ma Châu đang tu luyện nên mới lỡ tay, vội vàng kêu “Thuộc hạ tới báo tin vui: Hoắc Huyền và con heo nhỏ đã bất tỉnh! Ngài có thể… ăn rồi!”
Bà ta chờ hồi lâu… nhưng cái đầu kia chẳng phản ứng gì, ngược lại còn lẩm bẩm đau đớn: “Không… đừng… đừng mà…”
Mã Tam Nương giật mình. Bà ta nhận ra… cái đầu kia đang co nhỏ lại!
Sợ hãi lùi lại: “Ngài… sao vậy?”
“Đau quá! A a a! Hắn đang ăn ta! Hắn ăn ta! Mau vứt hắn ra ngoài… tha cho ta—!!”
“Ầm!!!” Một tiếng nổ lớn vang trời!
Động phủ bị chấn động, vỡ tung trong tiếng hét thảm.
“Đại nhân… a a a!” Giữa khói bụi, Mã Tam Nương chưa kịp phản ứng đã bị đá rơi xuống làm đứt đuôi rắn. Bà ta đau đến choáng váng, không dám tin nhìn mọi thứ trước mắt.
Cắn răng, bò về phía chỗ tế Ma châu.
Cuối cùng, bà ta cũng đến được trung tâm hang động… rồi hoảng sợ tột cùng.
Cái đầu kia… đã biến mất.
Chỉ còn lại… một vũng máu tanh hôi như bị thứ gì đó gặm sạch.
…
Trên cây cầu trước Trần gia trang.
Một Hoàng khuyển đang ngẩng mũi ngửi ngửi, rồi cắm đầu chạy tới tửu đ**m tốt nhất trong vùng. Hắn đánh dấu ở cửa, rồi lao vào hẻm vắng hóa thành một nam tử tóc vàng.
Hắn vỗ tay phủi bụi, cười toe toét học dáng người thường, thong dong bước vào khách đ**m.
Vừa hỏi, đã xác định không sai, mấy ngày trước quả thật có người mang theo một con heo nhỏ đến trọ!
Tiểu nhị nhận tiền liền nói như nước chảy: “Đúng như tranh vẽ, một con heo hồng hồng xinh xắn… Người kia cưng lắm đó! Có kẻ muốn nhìn xem là giống gì còn bị đe đánh!”
“Còn đặt món ăn ngon, lại tìm người may áo cho nó, nghe bảo may giống đạo bào nữa chứ! Haiz, heo thời nay còn sung sướng hơn người…”
Nghe tới đạo bào, gã Hoàng khuyển lập tức chắc chắn đó chính là Chư Tinh Tử!
Mừng rỡ thưởng thêm một thỏi bạc rồi rời đi ngay.
Vừa chạy, hắn vừa hóa lại thành Hoàng khuyển, rẽ vào rừng hú lên vài tiếng.
Chẳng mấy chốc, một con chim xanh bay tới, líu lo: “Có tin rồi sao?”
Hoàng khuyển nghiêm túc gật đầu: “Ừm, tìm thấy rồi ngay tại Trần gia trang! Khó trách trước đó không lần ra, nơi này cách Kiếm Sơn tận tám trăm dặm! Mau bảo người ngừng đánh nhau với đám chim Kiếm Sơn kia, tới đây ngay!”
Chim xanh do dự: “Nhưng từ Kiếm Sơn đến đây, cưỡi gió cũng mất một ngày… Hay chúng ta cứu heo con trước?”
Hoàng khuyển trừng mắt: “Ngươi hồ đồ! Biết ai bắt nó không? Là tên súc sinh Hoắc Huyền đó! Hắn có âm mưu từ lâu, suốt thời gian qua không dùng pháp khí, còn dùng hàng đống quỷ linh chi để che giấu khí tức của heo con! Nếu không vì đêm qua trong núi có người thi triển pháp trận truy hồn loạn xạ, ta cũng không lần ra! Mà Hoắc Huyền ở đây, chúng ta không phải đối thủ, mau đi mời sứ giả!”
Chim xanh nghe thế càng sốt ruột: “Vậy thì hỏng rồi! Nghe đồn hắn ghét heo nhất, từng giết nhiều yêu heo lắm…”
Hoàng khuyển lí nhí: “Không… không có đâu, ta điều tra rồi… hắn cũng mê heo con rồi!” Nói xong thì chột dạ liếc nhìn chim xanh “Thời gian cấp bách, trận chiến này cam go lắm, mau đi đi!”
Hết chương 11