Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 12

•Editor: Lan•

Chương 12

Lúc đầu, Chư Tinh Tử không dám tùy tiện đi lại, thấy người khác nghênh ngang bước vào tửu lâu, nó mới bắt chước ngẩng đầu ngẩng cổ, bước đi như thể là công tử nhà giàu, tay vung vẩy, đi vài bước lại quay đầu ra hiệu cho người phía sau đừng để lạc.

Hoắc Huyền: “…”

Ngay lúc đó, nghe phía trước có một tên công tử bột hét to: “Chưởng quầy! Gia đến rồi đây! Mau mau dọn rượu thịt ngon nhất lên!”

Chư Tinh Tử âm thầm nhìn tên đó được người ta vây quanh mời lên lầu, lúc này mới bước vào: “Chưởng quầy! Gia đến rồi đây! Mau mau dọn cám heo lên!”

Hoắc Huyền: “…”

Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn, bỗng sững người.

Vị tiểu công tử này không phải kiểu con nhà giàu lão tưởng, mà mặc đạo bào xanh lam vừa người, tóc dài đen mượt buông sau vai, giữa trán có một nốt chu sa đỏ, gương mặt tuấn tú như ngọc, trắng trẻo tựa tuyết, khiến người ta ngẩn ngơ.

Chắc là đạo sĩ của môn phái nào đó…

Chưởng quầy còn đang ngẩn ngơ thì liếc mắt thấy phía sau nó có một nam nhân đeo trường kiếm, cao lớn oai nghiêm, chân mày sắc như đao, quanh người toát ra sát khí tự nhiên khiến người khác không dám lại gần.

Lão vội vàng dời mắt, nở nụ cười nói: “Khách quan mời vào! Ở đây có đầy đủ món chính ạ!” -(nghe nhầm “cám heo” thành “món chính”)

Chư Tinh Tử nghe vậy vô cùng vui mừng, chắp tay cảm ơn: “Đa tạ, đa tạ!”

Nói rồi, liếc thấy một lão gia mũi hếch tay chắp sau lưng đi vào, liền cũng bắt chước đi lên lầu, mũi hếch hếch như huýt sáo.

Chưởng quầy lắc đầu tặc lưỡi: người thì như tiên, sao đầu óc lại có vấn đề vậy?

Hoắc Huyền theo sát phía sau, hai người nhanh chóng vào gian phòng trên lầu.

Vừa ngồi xuống, Chư Tinh Tử liền gọi: “Mang những món cám heo ngon nhất ra đây cho ta!”

Tiểu nhị ngớ ra, rồi nghe người bên cạnh lạnh giọng: “Dọn những món rượu thịt ngon nhất lên.”

“Dạ dạ! Hai vị đợi một lát!”

Tiểu nhị đi rồi, Chư Tinh Tử hớn hở đi vòng quanh. Hoắc Huyền lặng lẽ nhìn theo nó— thấy nó hết xoay người nhìn chân tay, lại xoay vòng vòng một chỗ, cuối cùng đứng yên ngẩn người cúi đầu nhìn bản thân.

Hoắc Huyền còn đang nghi hoặc thì bỗng nhiên Chư Tinh Tử ngẩng đầu lao tới, cách một cái bàn lớn, chống tay lên mép bàn, chân nhỏ như heo con nhón lên: “Hoắc huynh! Thân thể này ta thấy rất hợp!”

Hoắc Huyền cố gắng không để mắt đến dáng vẻ như heo con kia: “…Vậy sao?”

“Thật mà! Ta đi lại thấy rất nhẹ nhàng, tay chân vận động rất linh hoạt, giống như thân thể của chính mình vậy! Làm người quả nhiên là hợp với ta!”

Hoắc Huyền bình thản nói: “Vậy ngươi có từng nghĩ… đây có thể là thân thể thật của ngươi?”

“Ơ?” Chư Tinh Tử ngẩn ra “Hoắc huynh hồ đồ rồi hả? Ta là heo hương mà, thân này làm sao là heo được? Thôi bỏ đi, tiểu đệ không chấp huynh.”

Hoắc Huyền giật giật khóe môi, may mà lúc này tiểu nhị đem thức ăn lên.



Chư Tinh Tử lập tức bị mê hoặc bởi bàn đồ ăn phong phú, ăn vài món xong lại bóc nho từng trái ăn, thấy tiểu nhị rót rượu, nó nhanh chóng nhận lấy chén, rồi… lè lưỡi ra l**m từng chút một.

Tiểu nhị trợn mắt.

Hoắc Huyền mặt biến sắc.

Tiểu nhị còn chưa kịp lên tiếng thì bị một tiếng quát doạ lùi mất.

Chư Tinh Tử còn đang say sưa l**m rượu, chén liền bị giật mất, ngẩn đầu nhìn.

Hoắc Huyền mặt xanh mặt đỏ: “Bây giờ ngươi đâu còn là heo, cứ cầm uống đi.”

“Chuyện này… ta tất nhiên biết, chẳng lẽ chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy à? Nhưng mà thói quen hai chục năm khó sửa… huynh đệ tốt, huynh phải cho tiểu đệ chút thời gian.” Chư Tinh Tử nhún vai, định lấy lại chén rượu thì bị Hoắc Huyền giữ luôn.

Nó tủi thân, mũi cay cay: “Gì thế? Cắt giảm khẩu phần hả?”

Hoắc Huyền cắn răng, rót chén mới, lạnh mặt đưa qua.

Chư Tinh Tử hừ nhẹ: “Lãng phí quá.” Rồi cầm chén rượu, cố nén thói quen l**m, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Uống xong còn đắc ý lườm Hoắc Huyền, xem đi, ta đã thành người một cách hoàn mỹ rồi!

Hoắc Huyền siết chặt nắm tay, không ăn gì, chỉ nhìn chằm chằm nó.

Chư Tinh Tử nhớ lại tình cảnh lúc trước, nghĩ rằng Hoắc Huyền cần thời gian khôi phục, còn chuyện ăn uống trong mộng này để mình lo.

Nó cũng đã nghĩ thoáng rồi… dù sao thì một năm sau cũng là một heo con tốt!

Nghĩ đây có lẽ là bữa cuối trước khi chết, Chư Tinh Tử ăn đến no căng mới nhìn Hoắc Huyền, không ngờ đối phương vẫn đang nhìn mình, ánh mắt như câu hồn, chẳng biết đã ngắm bao lâu rồi.

Nó vốn ăn chẳng áy náy gì, lúc này lại đỏ mặt, chảy mồ hôi: “Sao huynh không ăn? Không hợp khẩu vị à?”

Hoắc Huyền: “…Không đói.”

“Ồ, thực ra ta cũng không đói, lúc ở dưới núi đã thấy no rồi. Nhưng nhiều món ngon vậy, không ăn thì uổng lắm! Dù chỉ là mơ, người trong mộng nấu ăn cũng vất vả, ăn chút coi như nể mặt!” Nói xong, còn ra vẻ “huynh không hiểu lòng tốt của ta”.

Hoắc Huyền không phản bác, chỉ gật đầu nhẹ.

Cơm nước no nê, lại uống ít rượu, Chư Tinh Tử bắt đầu buồn ngủ: “Hoắc huynh, huynh cấm ta ngủ lúc nãy, giờ ta ngủ được chưa?”

Ở trong ảo cảnh, hồn phách không còn nguy hiểm, Hoắc Huyền gọi tiểu nhị mở phòng hạng sang, dẫn nó đi nghỉ.

Phòng chỉ có một chiếc giường lớn, Chư Tinh Tử vừa vào đã lăn lên, đá đá chăn, má đỏ bừng vì rượu, lăn qua lăn lại rồi ngủ say như chết.

Hoắc Huyền đứng bên giường, như nhập định.



Chư Tinh Tử tỉnh lại, thấy không khí lạnh lạnh, ngồi dậy thấy có thêm một chiếc chăn dày đắp lên người.

Hoắc Huyền đang đứng bên cửa sổ. Cửa mở hé, bên ngoài đã tuyết rơi trắng xóa.

Nó kinh hãi: “Gì vậy? Ta từ mùa hè ngủ sang mùa đông rồi sao?”

Hoắc Huyền quay đầu lại, thần sắc phức tạp: ‘Ảo cảnh thay mùa rất thất thường… ngươi mới ngủ hai canh giờ.”

Chư Tinh Tử thở phào: “May quá, suýt tưởng mình đầu thai rồi! Ảo cảnh này xấu tính thật, may mà ta vẫn còn là người, không thì tưởng sang kiếp khác rồi ấy chứ!”

“Nếu không thích, ta có thể đổi lại thành mùa hè.”

Chư Tinh Tử dựa tường nhìn hắn: “Hoắc huynh, tiểu đệ có câu không biết có nên nói không?”

“Cứ nói.”

“Huynh thế này rồi, mà còn tiêu xài linh lực hoang phí, có nghĩ tới sau này nếu có đạo lữ, huynh sống sao cho nổi không?”

Hoắc Huyền khựng lại, vai rộng cứng đờ, không nói gì.

Chư Tinh Tử lại nằm xuống, chẳng có việc gì làm ngoài ngủ.

Nó còn chưa kịp nhắm mắt thì Hoắc Huyền lặng lẽ lên tiếng: “Ngươi từng nghĩ… có khi nào ta và ngươi đã quen nhau từ trước?”

Chư Tinh Tử lập tức tỉnh như sáo: “Hả? Huynh từng nuôi heo à?”

Hoắc Huyền: “…”

Không nói chuyện nữa.

Chư Tinh Tử ôm chăn rúc lại, định ngủ tiếp.

Hoắc Huyền thấy thế, vội đi lại bên giường, bực bội ngồi xuống:

“Đừng ngủ nữa, sao ngươi ngủ mãi không đủ vậy?”

Chư Tinh Tử nhìn hắn, lại nhìn tuyết ngoài trời: “Mùa đông là để ngủ mà.”

“…”

“Thôi được rồi, tiểu đệ ngồi nói chuyện với huynh vậy.”

“…”

Nó trở mình, tiếp tục nói: “Thật ra ta rất thích tuyết. Đông ở thành Cửu U, ai cũng ở nhà với ta, còn đan áo lông cho ta nữa… Huynh đệ thân nhất của ta từng đan cho ta một cái áo hồ ly nhỏ, bọn họ bảo ta mặc vào giống hồ ly…”

Hoắc Huyền thoáng ngẩn ra, không kiềm được tưởng tượng hình ảnh đó— rồi nghe nó nói tiếp: “Ta biết bọn họ xạo thôi, ta nhìn gương rồi, chẳng giống hồ ly chút nào… Rõ ràng là giống bạch hổ thần thú!”

“…”

Trong phòng không biết từ lúc nào đã có lò sưởi, ngoài trời tuyết trắng, trong phòng ấm áp.

Chư Tinh Tử thoải mái duỗi người, hoàn toàn không phát hiện mình đã từ trong tâm trở lại hình dáng con heo.

Hoắc Huyền im lặng nhìn vết chu sa trên trán heo con giờ đã hiện rõ hoàn toàn, môi mím chặt.

Hắn cảm giác như có một phong ấn bị phá vỡ… nhưng bản thân lại không ý thức được.

Lúc này, heo con lăn sang bên cạnh hắn, cái mũi vô tình chạm vào tay hắn, rồi nhăn nhăn mũi lăn ra xa: “Hoắc huynh, huynh lạnh quá! Bị thương nặng sao? Mau vào chăn sưởi đi!”

Hoắc Huyền tu luyện theo tà đạo, thân thể khi thì nóng rực, khi thì lạnh băng ở trong ảo cảnh, thân thể hắn giờ như băng đá. Đối với hắn thì không sao.

Hắn định lắc đầu, thì thấy heo con đã chui vào chăn, thò cái mũi hồng ra: “Mau vào mau vào! Để bổn heo nhỏ sưởi cho huynh! Đông là ta giỏi sưởi ấm nhất đấy!”

Đôi mắt Hoắc Huyền co rút mạnh, trừng nó một cái, không tin nổi, mặt đen lại: “Ngươi… ngươi mùa đông cũng đi sưởi giường cho huynh đệ ngươi hả?!”

“Không có cơ hội! Bọn họ chẳng sợ lạnh. Không như huynh, chẳng có chút hơi ấm nào, thật đáng sợ…” Vừa nói vừa hích hích mũi, miệng mím lại, cười tủm tỉm như mời gọi.

Tai Hoắc Huyền đỏ bừng.

Lúc hắn hoàn hồn lại… thì đã cởi giày, mặt cứng đờ mà lên giường thật rồi.

Hết chương 12

Bình Luận (0)
Comment