•Editor: Lan•
Chương 13
Hoắc Huyền ngồi như tảng đá, còn móng heo nhỏ dưới chăn cứ cọ tới cọ lui trên người hắn, vô cùng nhiệt tình giúp hắn sưởi ấm.
Chẳng mấy chốc, đầu của heo con ló ra khỏi lớp chăn, đôi mắt tròn xoe như quả nho lấp lánh ánh sáng vui mừng: “Quả nhiên ta rất có khí nóng, mới tí xíu đã sưởi ấm cho huynh rồi!”
“…” Đôi mắt đen sâu kia nhìn nó đầy phức tạp.
Lúc này thân thể nam nhân như lò lửa, nóng hổi, hoàn toàn không còn cảm giác lạnh giá như tảng băng lúc trước. Chư Tinh Tử không ngờ mình lại lợi hại đến vậy, liền trườn sang ngực Hoắc Huyền để thử tiếp, quả nhiên nhiệt độ lại tăng cao— đúng là công lao của nó!
“Chỗ nào còn lạnh nữa không? Mau nói với tiểu đệ, tiểu đệ giúp huynh sưởi!” Heo con lăn lộn trong lòng hắn, cơ thể tròn trịa cứ trượt lên trượt xuống, chẳng mấy chốc trượt tới phần hông…
!
Hoắc Huyền cảm thấy đầu óc như nổ tung một cái “oành”.
Hắn sống hơn ba trăm năm, lần đầu tiên lâm vào cảnh chật vật thế này: “Đừng– đừng động nữa!”
Chư Tinh Tử tưởng hắn khách sáo, lại còn định xoay tròn để “truyền nhiệt” thêm, chưa kịp làm gì đã bị hai bàn tay gân xanh nổi rõ túm lên.
“Ối, không cần khách sáo! Giữa huynh đệ với nhau mà!” Nó còn hớn hở, nhưng liếc thấy sắc mặt Hoắc Huyền không ổn, mí mắt hơi đỏ, đang trừng mình.
Chư Tinh Tử nghiêng đầu, nhìn xuống— lúc này mới nhận ra mình đã biến lại thành heo con!
“Ta, ta biến lại rồi này!” Nó mừng rỡ, hai cái móng còn lắc lư, “Xem ra làm việc tốt trong ảo cảnh sẽ giúp đạt được điều ước!”
“…”
Hoắc Huyền đè nén xúc động trong lòng, nhìn nó cười ngây ngô mà không đành nói thật. Cuối cùng cũng lên tiếng: “Ảo cảnh không thể thay đổi hình thái của người ngoài. Là chính ngươi muốn biến về heo.”
“Ý huynh là… ta bây giờ có thể tùy ý biến hóa?” Chư Tinh Tử suy nghĩ, “Đúng rồi, ta đôi khi nằm mơ cũng có thể biến qua lại…”
Nói cũng như không! Hoắc Huyền nhắm mắt nén giận. Qua một lúc, cảm giác có gì đó cử động trên người, hắn mở mắt ra thì thấy heo con đang trèo lên ngực hắn, dùng lớp giáp bạc bên vai hắn để soi gương, nhìn kỹ xong, nó giật mình vỗ trán: “Á! Giữa trán ta nổi mụn nè!”
“…” Mặc kệ.
Hoắc Huyền bế nó xuống, liếc thấy giữa trán heo con có một nốt chu sa đỏ tươi, nhìn mãi càng thấy… dễ thương. Ý thức được điều đó, hắn lạnh mặt lại: “Đó là nốt chu sa.”
Chư Tinh Tử: “Ta mọc… nốt chu sa rồi hả?”
Hoắc Huyền nhận ra nói chuyện với nó không thể tóm gọn, bèn kể lại những gì Mã Tam Nương từng thấy khi thi pháp, chỉ giấu phần giọng nói kia là của nó.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nói nhiều như vậy, ánh mắt không rời khỏi Chư Tinh Tử, mong có thể nhìn ra điều gì đó— nhưng Chư Tinh Tử lại nghe rất hăng say: “Bảo sao huynh hỏi ta có bị hại thành thế này không… hóa ra kiếp trước ta không phải là heo à! Còn gì nữa không Hoắc huynh? Kể tiếp đi!” Nhìn kiểu hóng chuyện như thể đang nghe chuyện thiên hạ.
Hoắc Huyền quay đầu đi, không nói nữa.
Chư Tinh Tử lại đang chìm trong vui sướng vì biến lại được thành người. Nó hưng phấn đứng trên người Hoắc Huyền, nhắm mắt tưởng tượng mình là người…
Hoắc Huyền đang định ngồi thiền, vừa nhắm mắt thì “bịch” — heo con biến thành một mỹ nam trắng trẻo trong sáng, ôm trọn lấy hắn.
“Huynh không lừa ta! Ta thật sự biến lại rồi!” Chư Tinh Tử vừa ngẩng đầu thì thấy Hoắc Huyền đỏ mặt lườm mình.
“Gì đấy? Cho ta ngồi một lúc cũng không được?” Nó lật người đứng dậy, ánh mắt rực rỡ nhìn ra ngoài: “Ta còn chưa chơi tuyết bao giờ! Hồi trước có móng thì đâu nắm nổi quả cầu tuyết, chỉ đẩy bằng mũi thôi… giờ có tay rồi, ta đi chơi đây! Huynh cứ nghỉ ngơi đi!”
Chẳng để Hoắc Huyền phản ứng, nó đã phóng ra ngoài.
Khi Hoắc Huyền ra xem, Chư Tinh Tử đã chơi đến phát cuồng — giữa trời đầy tuyết, nó nặn vô số cầu tuyết rồi ném tứ tung, chạy lăng xăng khắp nơi, còn nặn một con heo tuyết, giờ đang ngồi trên đống tuyết, chống cằm nói chuyện với heo tuyết.
“Ngươi là heo cái hả? Xinh thật đó.”
Rồi lại đổi giọng nhẹ nhàng nói thay con heo tuyết: “Còn ngươi là heo đực sao? Oai quá đi!”
Hoắc Huyền đứng dưới mái hiên, nhìn bóng dáng kia mà không thể rời mắt.
Chơi chán rồi, Chư Tinh Tử cũng lạnh run, vì chỉ mặc đạo bào mỏng manh. Lúc này nó mới nhận ra làm người rất… rét! Thế là nó lại biến thành heo con hồng tròn trịa, lạch bạch chạy về, vừa được vài bước, đã bị quấn chặt bởi một tấm chăn.
Giọng nói đầy hậm hực vang lên: “Ngươi ra chơi tuyết hay đi lấy thê tử vậy? Nặn một con heo cái cho mình, ngươi đúng là…!”
Heo con run rẩy rúc vào lòng hắn: “Hoắc huynh, ta lạnh quá…”
Khoảnh khắc ấy, Hoắc Huyền tức đến suýt nghiến răng.
Vào trong phòng, hắn ôm cục heo lạnh ngắt chui vào chăn, thấy nó run bần bật, bèn gọi tiểu nhị mang tới một thùng nước nóng, bỏ heo con vào ngâm.
Trong làn hơi nóng, heo con sung sướng bơi lội tung tăng. Khi toàn thân đã ấm, Hoắc Huyền liền vớt nó ra, lau khô rồi ôm về giường.
Trong chăn, đôi mắt heo con mơ màng nhìn hắn: “Huynh ôm chặt quá đó…”
Ai ôm ngươi?
Hoắc Huyền bừng tỉnh, định buông tay, nhưng không hiểu sao… khi cái mũi heo con cọ vào tay hắn, hai tay lại không tự chủ mà ôm chặt lấy.
Heo con lẩm bẩm một câu rồi ngủ say.
Chẳng bao lâu, một bàn tay khẽ gõ vào mũi nó, giọng nói đầy phiền muộn: “Chỉ biết ngủ.”
Chư Tinh Tử ngủ chưa bao lâu thì mắc tiểu quá, tỉnh dậy. Nó ngọ nguậy chui ra khỏi vòng tay siết chặt của Hoắc Huyền, vừa mới trốn được thì nghe hắn hỏi gấp: “Ngươi đi đâu?”
“Đi vệ sinh!” Nói xong liền biến lại thành người, chạy vội ra ngoài.
Dù là trong mơ, cũng không thể để người ta thấy một con heo đi vệ sinh.
Chư Tinh Tử chạy xuống tầng, thẳng hướng nhà xí sau viện. Xong việc, nó hí hửng định đi ra thì— “bịch” một cái, một cái đầu đen sì sì rơi xuống trước mặt.
Là… là Ma châu!
Nó sợ hết hồn, vội hét lên “cứu mạng”, chưa kịp chạy thì một bóng người cao lớn đã từ tầng trên nhảy xuống. Hoắc Huyền hỏi vội: “Sao vậy?”
Chư Tinh Tử chỉ vào cái đầu: “Tại sao trong mơ còn có Ma châu?! Đúng là dai như đỉa!”
Hoắc Huyền nhìn thấy cái đầu, dường như đoán ra điều gì, nói: “Đừng sợ.”
Đúng lúc đó, cái đầu kia bật khóc cầu xin: “Ngươi, ngươi nhả ta ra đi! Ta không dám nữa đâu!”
Chư Tinh Tử ngơ ngác: “Ngươi nói linh tinh gì đấy? Trước kia không coi heo là người, giờ ta thành người rồi, vẫn xem ta là heo? Gạt người mà không có tâm tí nào!”
“Không phải gạt đâu! Chính ngươi ăn ta mà!” Cái đầu giận dữ gào lên, “Ngươi giả ngu trong núi, khiến ta nghĩ có thể ăn được ngươi! Kết, kết quả bị tiêu hóa mất rồi… Bây giờ ta mới hiểu! Ngươi khi ấy ngủ gục là vì đang tiêu hóa ta! Ta thế mà không hề hay biết! Cầu xin ngươi, xin hãy nhả ta ra! Ta nguyện làm thuộc hạ của ngươi!”
“Đừng nói bậy!” Chư Tinh Tử quay đầu nói với Hoắc Huyền, “Huynh không biết đâu, tà vật hay dùng chiêu này hù dọa người! Nó vào mộng khiến người ta lẫn lộn thân phận, không thể tỉnh lại… Dám vu oan ta là Ma châu? Tưởng heo là không hiểu đạo lý? Xem thường ta rồi! Bổn heo là heo đạo sĩ đấy!”
Dứt lời, nó giơ chân đá cái đầu bay thẳng vào… bể phân sau nhà xí.
Tiếp theo là một tràng tiếng kêu thảm thiết từ hố xí vọng lên, không bao lâu liền lặng ngắt.
Chư Tinh Tử lau mồ hôi: “Thật là hú vía!”
“…”
Cùng lúc đó, tại trấn Trần Gia.
Trời dần tối.
Dưới chân núi, Thiết Vô Vi đang dẫn người chống lại lũ tà vật trong làn khói mù, đồng thời tìm kiếm tung tích Hoắc Huyền, chợt nghe thấy một tiếng “Ầm!” dữ dội. Ngay sau đó, có người hét lớn: “Không xong rồi! Núi sập rồi!”
Mọi người vội vàng phi kiếm bay lên, mới thoát được cảnh bị đá đè chết.
Sau trận lở núi, sương mù vẫn dày đặc. Thiết Vô Vi đang định thừa cơ lên núi, bỗng thấy vô số linh hồn tản mát bay thẳng về phía từ đường trấn Trần Gia.
Nơi đó nhốt nhiều thi thể… chẳng lẽ chúng định hồi sinh lũ thây ma?
Sợ có biến, gã lệnh cho thuộc hạ canh giữ nơi này, còn mình cưỡi gió đuổi theo. Khi tới được từ đường, cảnh tượng trước mắt khiến gã sửng sốt.
Tất cả thây ma đều đã hóa lại thành thi thể bình thường, trắng trẻo không còn răng nanh hay lông trắng, trông như người vừa chết.
Hồn phách đã không còn— hoặc đúng hơn là đã quay về thân xác, nên không còn biến thành thây ma nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng la hét: “Yêu quái! Có yêu quái!”
Dân chúng tụ tập bắt đầu bỏ chạy toán loạn.
Chưa kịp rời khỏi từ đường, Thiết Vô Vi đã thấy một nhóm người ào ào tràn vào.
Yêu khí ngút trời.
Một con Hoàng khuyển lao vào trước, hít hít đánh hơi rồi nói: “Người bắt heo con ở đây!”
Con cẩu nào dám ngăn đường? Thiết Vô Vi trợn mắt chưa kịp mắng thì thấy con cẩu nhường đường, sau lưng hắn là một nam nhân cao lớn bước ra.
Gã nhìn kỹ, giật mình— sao lại là Bách Lý Thừa Phong?
Bách Lý Thừa Phong, yêu quái ngàn năm hiếm có còn sót lại, nguyên thân là cửu vĩ bạch hồ, ngàn năm trước từng bị tu sĩ làm mù mắt, từ đó ẩn cư, hiếm khi lộ diện. Sau này có yêu quái theo về thành Cửu U, mới biết y là sứ giả của Cửu U.
Nam nhân mặc bạch y, đôi mắt dài khép kín, từng bước tiến đến.
Khí chất cao quý lạnh lùng, sát khí không giảm chút nào. Một tay đã đặt lên chuôi kiếm bên hông: “Trả heo con lại đây—”
Hết chương 13