Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 14

•Editor: Lan•

Chương 14

Chư Tinh Tử chỉ nhớ mình trong ảo cảnh đá cho cái đầu kia một cú, sau đó theo Hoắc Huyền trở lại phòng, ngồi quanh bếp than ăn mấy món điểm tâm để trấn tĩnh. Ăn chưa được bao lâu, Hoắc Huyền đột nhiên nói: “Chúng ta nên quay về rồi.”

Ngay sau đó, nó không còn biết gì nữa.

Đến khi mở mắt ra, nào còn thấy tửu lâu đâu, trước mặt là một hang động tối đen đến nghẹt thở, không hiểu sao còn đang lung lay như sắp đổ sụp.

Chư Tinh Tử bật dậy: “Động đất à? Cái Ma châu chết tiệt kia định đập chết bọn ta rồi mới ăn hả?”

Nhưng vừa đứng lên, nó lập tức nhận ra tầm nhìn có gì đó rất khác. Một ý nghĩ lóe lên, nó nhanh chóng đưa tay sờ mặt, cúi đầu nhìn xuống: “Oa! Ta thật sự thành người rồi!”

Cùng lúc đó, mặt đất phía trên bắt đầu sụp xuống, còn đang choáng ngợp trước biến hóa của thân thể, đã bị Hoắc Huyền kéo lại gần: “Núp sau lưng ta.”

Chư Tinh Tử lập tức ngoan ngoãn trốn ra sau, đồng thời quan sát tình trạng của Hoắc Huyền.

Cánh tay đứt kia tuy đã cầm máu, nhưng trông vẫn rợn người. May mà sắc mặt Hoắc Huyền không còn tái như trước, xem ra đã khá hơn. Lúc này hắn cầm kiếm tay phải, chấn ra một luồng hắc khí. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cửa hang hoàn toàn nổ tung.

Chư Tinh Tử vội giơ hai tay che đầu, rồi lại thấy như thế không nghĩa khí, bèn nhón chân che một tay lên đầu Hoắc Huyền: “Hoắc huynh, đừng sợ, ta sẽ làm tay trái của huynh!”

“…”

Bụi đất bay mù mịt giữa không trung, Hoắc Huyền liếc nó một cái, trong lòng rối như tơ vò, bất chợt tung kiếm lên không, tay phải rảnh ra liền ôm chặt lấy Chư Tinh Tử, nhún người nhảy lên kiếm.

Trận địa này quá đáng sợ, vừa lên kiếm, Chư Tinh Tử không dám mở mắt, mới định nói chuyện đã bị bụi mù làm sặc, khó chịu muốn nổ phổi, trong lòng thầm rủa Ma châu bụng thối, vội vã nép đầu vào khuỷu tay Hoắc Huyền: “Huynh đệ tốt, dựa vào huynh cả đấy.”

Bàn tay kia khựng lại, ôm nó càng chặt hơn.

Chẳng bao lâu, cả hai xông ra khỏi bụi đất, thành công thoát khỏi lòng đất.

Vừa chạm đất, thanh kiếm liền quay về vỏ. Chư Tinh Tử cảm nhận được ánh sáng, biết là ra rồi, lập tức đẩy Hoắc Huyền ra.

Hoắc Huyền nhíu mày định kéo nó lại, nhưng thấy nó đã chạy ra bờ suối gần đó, cúi đầu súc miệng: “Ọe… phụt phụt! Sớm biết vậy không mở miệng! Bẩn muốn chết!”

“…”

Hoắc Huyền bất đắc dĩ đi tới: “Để ta xem nào.”

Nó quay đầu, há miệng: “A—”

Hoắc Huyền liếc qua rồi quay mặt đi: “Đừng lè lưỡi.”

Chư Tinh Tử: “Còn tưởng huynh muốn giúp ta chứ.” Cúi đầu súc tiếp, vừa vốc nước thì cằm đã bị nắm lấy. Hoắc Huyền mặt lạnh ghé sát, niệm một câu chú. Chư Tinh Tử lập tức thấy miệng thơm mát, cát bụi khó chịu tan biến sạch.

“Giờ đỡ chưa?” Hoắc Huyền buông tay.

“Còn có thể làm vậy nữa?” Chư Tinh Tử tỉnh lại, cảm khái, “Cuộc sống tu chân thật tốt, đánh răng rửa mặt chẳng cần động tay… À đúng rồi, tay huynh bao giờ mới lành?”

Lẽ ra thời gian này đủ để hồi phục, nhưng dùng linh lực trong ảo cảnh nên phải chờ thêm. Hoắc Huyền đáp: “Sẽ nhanh thôi.”

Lúc này, sương mù trên núi dần tan, Chư Tinh Tử tranh thủ nhìn mặt mình phản chiếu dưới nước. Dung mạo giống hệt nhân dạng trong ảo cảnh, cũng là khuôn mặt nó từng thấy trong gương ở khách đ**m…

Lạ thật, chẳng lẽ ở trong bụng Ma châu một thời gian, bị nhiễm tà khí rồi biến thành yêu? Gần mực thì đen?

Nhưng bây giờ chưa nghĩ sâu được, vẫn phải lo thoát thân trước. Nó đứng dậy kéo Hoắc Huyền đi, ai ngờ chưa đi được bao bước thì phía sau vang lên một tiếng yếu ớt: “Ma… Ma châu đại nhân…”

Là Mã Tam Nương!

Hai người liếc nhìn nhau, quay đầu lại, chỉ thấy một con rắn đầy máu đang trườn ra.

Nếu không phải nhận ra giọng nói, Chư Tinh Tử đã không nhận ra đó là Mã Tam Nương. Thân rắn gần như bị đập nát, vậy mà còn sống, cố sức bò về phía nó: “Ma… Ma châu… ngài mới là Ma châu! Ngàn vạn lần đừng đi! Bị Thần giới phát hiện thì ngài tiêu đời đó!”

Chư Tinh Tử quay sang Hoắc Huyền: “Chúng ta chưa thoát khỏi ảo cảnh sao? Sao lại có thêm kẻ nói ta là Ma châu nữa? Nhìn ta giống người gánh nồi oan đến thế à?”

Hoắc Huyền nhìn nó thật sâu, hỏi Mã Tam Nương: “Cái quái vật đó đâu?”

“Chết rồi.” Mã Tam Nương đau đớn đáp, “Sau khi các người ngất, ta đã vào hang của hắn… và tận mắt thấy bản thể hắn bị ăn sạch…” Bà ta hối hận, nhìn Chư Tinh Tử lần nữa, “Ma châu sao dễ bị ăn như vậy? Ta không tin, nên dùng máu còn sót lại để nhìn quá khứ… Ta đoán đúng rồi! Hắn không phải Ma châu! Hắn lừa ta!”

“Chờ đã.” Chư Tinh Tử thấy loạn hết cả, “Ý bà là cái tên Ma châu đại nhân của bà bị ăn rồi? Không phải nói sẽ khiến Lục giới tối tăm sao? Thổi phồng ghê gớm!”

“Hắn không phải Ma châu!” Mã Tam Nương không còn khinh thường nó, gần như sùng bái nói, “Ta đã điều tra rõ ràng, đó chỉ là Nhất Mục Ma trong Ngũ Kỳ Quỷ, sống bằng cách hút hồn người! Ngàn năm trước bị trấn dưới núi này, nó ăn thịt bốn huynh đệ mù rồi hấp thụ ma khí tàn dư của Ma quân, mới sống sót… Ta có mắt như mù, suýt nữa làm hại ngài! Hắn chết là đáng!”

Chư Tinh Tử càng ngơ: “Sao lại nhảy ra cái Ngũ Kỳ Quỷ nữa?”

Hoắc Huyền giải thích: “Thời Ma quân còn tại thế, Ngũ Kỳ Quỷ tung hoành nhân gian, năm con hợp lại thành một. Bốn con không mắt, nghe theo Nhất Mục Ma. Chúng ăn hồn người, ai bị hút hồn sẽ thành thây ma nếu chỉ có một con đơn lẻ hành động.”

Nhất Mục Ma ăn cả đám huynh đệ, giờ còn hút hồn người, đương nhiên bị xem là hành động một mình.

“Bảo sao…” Chư Tinh Tử gãi cằm.

Mã Tam Nương vội vàng hỏi: “Đại nhân, ngài định làm gì tiếp theo?”

“Lạ thật, ta đâu có thân thích gì với bà, lo gì cho ta dữ vậy?” Chư Tinh Tử bĩu môi, “Nhưng nếu nói kế tiếp phải làm gì… Tất nhiên là áp giải bà về quan phủ! Bà tiếp tay Nhất Mục Ma giết người, phải có công lý. Còn cái gì mà Ma châu, bà tưởng vậy là lừa được ta tha bà sao? Mơ đi!”

Mã Tam Nương sững sờ.

Hoắc Huyền biết Mã Tam Nương không nói dối, nhưng thân phận Ma châu không thể để người ngoài biết, cũng gật đầu theo.

Chư Tinh Tử thấy Hoắc Huyền ủng hộ, càng vững tin: “Đừng tưởng ta biến thành người rồi là dễ dụ! Ta nói thật, trong lúc bị hại, ta ngộ ra đại đạo, khổ tu mới hóa hình được!”

Nói xong hừ mũi, khoanh tay ngẩng đầu, tỏ vẻ cao thâm khó lường.

“…” Hoắc Huyền môi khẽ giật.

“Ngươi sao lại cứng đầu thế hả? Ta nhìn thấy quá khứ của Nhất Mục Ma mới biết ngươi là Ma châu đó!” Mã Tam Nương phát điên.

“Sao? Nhất Mục Ma tận mắt thấy Ma châu hóa thành heo à?”

Mã Tam Nương th* d*c: “Thời Ma quân, Ngũ Kỳ Quỷ là thức ăn của hắn! Ngoài Ma quân, không ai có thể tiêu hóa được chúng… Vậy mà mới đây, Nhất Mục Ma bị ăn sống! Ở đây trừ ngươi và Hoắc Huyền, chỉ ngươi sau cái chết của hắn có biến hóa, không phải ngươi thì còn ai?”

…Nghe cũng có lý! Mặt Chư Tinh Tử nhăn nhó, lông mi rũ xuống, mắt đảo quanh.

Hoắc Huyền biết nó đang suy nghĩ, lúc còn là heo cũng vậy.

Chẳng ngờ lại nghe nó hô: “Lừa bịp! Trong núi biết bao rắn rết chim chóc, ai biết Ma châu có biến thành đám đó không? Hừ, ta thấy Ma châu của bà chạy trốn rồi! Thôi đi, đừng bám ta nữa, gặp nhau ở quan phủ nhé! Ta muốn cáo bà tội giết người phi tang và bắt cóc một người một heo!”

Mã Tam Nương tức muốn chết, còn định cãi thì chợt nơi xa vang lên tiếng giao chiến dữ dội.

Khí thế bừng bừng, Chư Tinh Tử cũng nghe thấy, lập tức giơ tay lên trán nhìn ra xa: “Gì nữa vậy? Không lẽ thây ma lại xuất hiện?”

Nhìn kỹ, chợt phấn khích: “Tiểu Hoàng? Đó chẳng phải là Tiểu Hoàng sao?”

Hoắc Huyền cảm nhận được yêu khí, đang định kết ấn đánh một đòn, nghe nó nói vậy liền im lặng ngừng tay.

Lúc này, một nhóm yêu quái và ma tu đang hỗn chiến.

Thì ra trước đó, Hoàng khuyển dẫn Bách Lý Thừa Phong đến từ đường có khí tức của Thiết Vô Vi để tìm heo con, ai ngờ Thiết Vô Vi nghe bọn họ nhắc đến Chư Tinh Tử liền phóng sương mù trận chuồn mất.

Bách Lý Thừa Phong sao để yên, truy sát không buông, rượt thẳng lên núi.

Thiết Vô Vi cố ý dẫn bọn họ vào sương mù, còn mình trốn đi theo dõi. Nếu bọn họ phá trận tìm được heo con, tất nhiên có thể tìm thấy chủ thượng, ai nấy đều vui. Nếu cũng bất lực, xem như mượn dao giết người, dạy bọn họ một bài học.

Không ngờ sương mù vừa vào liền tan. Đám ma tu thấy yêu quái hung hãn thì tưởng muốn hại Hoắc Huyền, liền ngăn lại.

Bọn yêu thì tưởng ma tu nhốt heo con ở đây, càng tức giận, thế là hai bên đánh nhau.

Thiết Vô Vi không dám đánh nhau với Bách Lý Thừa Phong, nhưng giờ không tránh được, vì không rõ trạng thái hiện giờ của Hoắc Huyền, lỡ bọn họ phá được thì nguy to, đành cắn răng lao ra: “Chủ thượng đang nghỉ ngơi nơi này, chẳng có con heo nào cả, các ngươi cẩn thận cái miệng!”

Bên kia người nọ khẽ nghiêng đầu.

“Bên cạnh có trại nuôi heo, đi tìm bên đó xem!”

Vừa dứt lời, Bách Lý Thừa Phong đã biến mất khỏi sau lưng, kiếm yêu đâm thủng da thịt, toan đâm tiếp thì tai chợt động.

Thiết Vô Vi biết mình không đỡ nổi, đã toàn lực kết ấn phòng thân, ai ngờ còn chưa hiểu gì thì người kia đã biến mất.

Bách Lý Thừa Phong nín thở lao đến nơi phát ra giọng nói quen thuộc, vừa chạm đất đã nghe thấy âm thanh nhớ mong bấy lâu: “Thừa Phong! Sao cả huynh cũng đến rồi? Trấn Trần Gia không vui lắm đâu, các huynh rủ nhau du ngoạn là thất sách rồi!”

Y khẽ cười, vừa định tiến lên ôm lấy heo con, chưa bước được hai bước đã bị trận pháp hắc ám chặn lại.

Hoắc Huyền lạnh lùng: “Từ đâu ra hồ ly tinh, cút!”

Nụ cười kia liền tắt.

Chư Tinh Tử la lên: “Không được nói huynh ấy như vậy!”

Bách Lý Thừa Phong đang nghĩ cách tránh làm heo con bị thương mà đánh nhau với Hoắc Huyền, rút kiếm yêu ra thì Thiết Vô Vi cũng chạy đến.

Gã thấy Hoắc Huyền mất một cánh tay, chưa kịp kinh ngạc, đã thấy một người xa lạ bị chủ thượng nắm áo.

Gã nhìn kỹ một phen, hãi hùng phát hiện không quen người đó, nghĩ chắc là con tin?

Nhưng câu mắng vừa rồi, gã đã nghe thấy.

Một đạo trưởng trẻ đẹp, dám trừng mắt quát tháo chủ thượng… Hừm, tuấn tú thì được quyền hống hách à?

“Đạo sĩ thối từ đâu ra? Dám giương oai trước mặt chủ thượng! Chán sống rồi hả?”

Dọa xong tiểu đạo sĩ đang kinh ngạc kia, gã quay lại định báo cáo tình hình khẩn cấp, còn chưa kịp mở miệng thì bị ăn một cú đấm, Hoắc Huyền tức giận: “Ai cho ngươi nói chuyện kiểu đó với y? Cút!”

Thiết Vô Vi: “???”

Bách Lý Thừa Phong: “…”

Bình Luận (0)
Comment