•Editor: Lan•
Chương 15
Trong đống đổ nát nơi núi rừng.
Thiết Vô Vi hết sức bối rối. Chủ thượng lại ăn nhầm thuốc gì nữa rồi?
Trước đây coi trọng con heo con ăn Trường Sinh đan còn có thể hiểu được, giờ lại vì một tiểu đạo sĩ mà đánh gã? Ngài là Ma đầu chứ đâu phải Sắc Ma!
Đột nhiên, Mã Tam Nương lên tiếng: “Đại nhân Chư Tinh Tử, ngài vẫn nên ở lại với ta đi. Ngài xem, bọn họ ai nấy đều không có ý tốt!”
Chư Tinh Tử?!
Thiết Vô Vi lập tức há hốc miệng: “Ngươi nói tên tiểu đạo sĩ này là heo con? Nó… nó sao lại đột nhiên hóa thành người rồi?!”
Nhưng chẳng ai để tâm tới gã cả.
Tuy chẳng rõ tình huống là gì, nhưng với thân phận hộ pháp, Thiết Vô Vi vẫn lập tức đứng về phía Hoắc Huyền, chắn trước mặt Chư Tinh Tử, cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng, ấp úng nói xấu Bách Lý Thừa Phong: “Danh tiếng của thành Cửu U các người cũng chẳng hơn gì chủ thượng của ta! Trường Sinh đan của chủ thượng ta từ lâu đã bị người ta nhòm ngó, các người trước không đến tìm, vừa thấy nó ăn xong liền chạy đến— rõ ràng là muốn bắt nó luyện đan mà ăn! Đệ ngàn vạn lần đừng bị lừa!”
“Ấy da, huynh hiểu lầm rồi.” Chư Tinh Tử vội vã xua tay.
“Không hề hiểu lầm chút nào!”
Bên kia, Bách Lý Thừa Phong nhíu mày nghe bọn họ tranh cãi. Trước đó y đã phát hiện con heo biết nói tiếng người, nhưng chưa kịp tìm hiểu kỹ. Giờ nghe Thiết Vô Vi nói, liền hiểu ra: không chỉ biết nói, mà còn có hình người— quả là tin vui từ trên trời rơi xuống.
Thế là y chẳng buồn động thủ nữa, nhẹ giọng hỏi Chư Tinh Tử đối diện: “Ngươi ăn Trường Sinh đan rồi liền có hình người?”
Chư Tinh Tử đứng xa, liền cao giọng đáp: “Khà! Chuyện dài lắm, để về rồi ta kể!”
Hoắc Huyền lạnh giọng: “Về? Về đâu?”
Câu hỏi vừa dứt, Bách Lý Thừa Phong và Chư Tinh Tử đồng thanh: “Dĩ nhiên là về thành Cửu U!”
“Dĩ nhiên là về khách đ**m!”
Bách Lý Thừa Phong sững người, Hoắc Huyền mỉm cười nhạt nhẽo, nói với Chư Tinh Tử: “Vậy thì cứ về khách đ**m ở vài ngày trước đã.”
“Không được!”
Bách Lý Thừa Phong vừa dứt lời, kiếm khí của Hoắc Huyền đã lập tức vút tới. Y vội tránh né.
Hai người đã động sát ý, không nói thêm lời nào, liền lao lên trời đánh nhau kịch liệt.
Chư Tinh Tử thấy vậy vội định ngăn cản, nhưng hai người đã bay lên trời cao, nó với không tới. Trên trời, đánh nhau loạn xạ, mấy cái cây ven đường cũng bị vô tội chém đổ mấy gốc.
Chư Tinh Tử sốt ruột nhảy loạn dưới đất: “Các huynh làm gì vậy hả? Đừng đánh nữa! Một người không có mắt, một người không có tay, đều là người đáng thương, cần gì đánh nhau dữ vậy chứ?”
Thiết Vô Vi thấy chủ thượng không cần giúp đỡ, liền tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa: “Đệ nói sai rồi! Con hồ ly kia mù là vĩnh viễn không chữa được, còn tay của chủ thượng ta thì có thể mọc lại đó!”
Chư Tinh Tử nghe thế liền vỗ trán: “Đúng vậy! Nhờ huynh nhắc ta mới nhớ ra… suýt nữa quên mất rồi…”
Sau đó lại tiếp tục hét to: “Hoắc huynh, huynh đừng có bắt nạt Thừa Phong nha!”
Thiết Vô Vi chưa kịp bịt miệng nó thì đã muộn, chỉ thấy một luồng chưởng lực từ trên giáng xuống, may mà gã tránh kịp, bò dậy liền rượt theo Chư Tinh Tử: “Cái đó… tay của chủ thượng ta tuy có thể mọc lại, nhưng hiện tại vẫn chưa! Đệ rõ ràng là thiên vị rồi còn gì!”
Trên không chiến đấu dữ dội, dưới đất Mã Tam Nương thấy tình hình hỗn loạn thì mừng rỡ, lặng lẽ tiếp cận Chư Tinh Tử…
Bà ta định nhân lúc “đại chiến giành heo” đang diễn ra, sẽ lén phun độc làm Chư Tinh Tử bất tỉnh rồi kéo xuống đất trốn. Dưới đất có hàng ngàn hang động, bà ta có thể trốn thoải mái. Hiện giờ Hoắc Huyền đâu còn sức dùng pháp trận truy tìm?
Đợi đến khi Hoắc Huyền hồi phục hoàn toàn, bà ta đã mang “Ma châu đại nhân” trốn xa hàng ngàn dặm rồi!
Nghĩ thế, bà ta lập tức phun độc cắn mạnh vào mắt cá chân trước mặt—
“A!” Mã Tam Nương bỗng rú lên thảm thiết, muốn nhả tay nhưng không thể, máu đối phương như đang ăn mòn sinh mệnh bà ta, nọc độc nhỏ bé của bà ta chẳng có tác dụng gì…
Hoắc Huyền thấy cổ tay bị cắn, liền phất tay, con rắn chỉ còn thoi thóp lập tức bị đập nát tan xác.
Mã Tam Nương mắt trợn trừng, chết cũng không hiểu vì sao Hoắc Huyền lại xuất hiện kịp lúc.
Chư Tinh Tử vừa ngẩng đầu theo dõi trận đấu, quay đầu lại đã thấy Hoắc Huyền đột ngột hạ xuống, bị rắn cắn trúng! Nó sợ hãi nắm lấy tay hắn xem vết thương, thấy máu tím đen ghê rợn, liền la to: “Chết rồi! Huynh trúng độc rồi… làm sao bây giờ?”
Bách Lý Thừa Phong cũng vừa hạ xuống, nghe thế liền lạnh nhạt nói: “Không sao, thành Cửu U có nhiều thuốc giải độc. Không kịp thì… chặt tay trước cũng được.”
Tên này thật vô tình! Thiết Vô Vi lập tức mắng: “Chủ thượng ta đã mất một tay rồi, ngươi còn muốn chặt nữa? Ngươi tưởng chủ thượng ta là thằn lằn à? Nói chặt là chặt? Nói mọc là mọc chắc?!”
Chư Tinh Tử cực kỳ lo lắng, Hoắc Huyền vì cứu nó đã mất một tay, giờ lại bị rắn cắn, còn chặt nữa là thành người què thật rồi! Nó hít sâu, lau miệng, tỏ vẻ anh hùng cứu người: “Hoắc huynh, huynh ráng chịu đau một chút, chặn huyệt đạo lại, ta… ta hút độc cho huynh!”
Hoắc Huyền thấy nó thật sự định làm, vội rút tay về, phun một hơi, liền ép hết máu độc ra ngoài.
Một dòng máu đen b*n r*, vết thương nhanh chóng trở lại bình thường.
“Không sao rồi.” Hắn nói.
Chư Tinh Tử ngơ ngác nhìn, sau mới thở phào nhẹ nhõm. Nó lại nhớ đến Mã Tam Nương, quay đầu thấy con rắn đã chết không thể chết thêm.
Mã Tam Nương làm hại nhiều người, chết cũng đáng, nhưng chết như vậy thì những mạng người kia có thể sẽ thành án treo.
Hoắc Huyền dường như đoán được suy nghĩ của nó, liền nói: “Chuyện này có tà vật tham dự, dù Mã Tam Nương bị xử, người không chứng kiến cũng không tin, còn có thể liên lụy đến ngươi… Thi thể cứ để tu sĩ đến dẫn hồn, sẽ rõ chân tướng. Bọn họ sẽ đưa xác về, ngươi khỏi phải lo.”
“Nhưng tộc trưởng Trần Gia Trang nói các tu sĩ không chịu đến, giờ bọn họ sẽ đến thật sao?” Chư Tinh Tử hỏi.
“Cả núi sụp xuống, một Mục Ma tuy chết, nhưng khí tức vẫn còn. Các tu sĩ không thể không đến.”
“Thì ra là vậy… Đám tu sĩ này đúng là không gặp yêu tà lớn thì không chịu ra tay!” Chư Tinh Tử lắc đầu cảm thán.
Hoắc Huyền chỉ yên lặng nhìn nó.
Thiết Vô Vi lúc này nhớ đến những hồn ma tản mác, bèn bẩm báo: “Xác ở từ đường đều đã trở lại bình thường, có vẻ hồn phách quay về rồi. Có lẽ do tà vật tác động trước đó.”
Chư Tinh Tử lập tức nhớ lại chuyện trong ảo cảnh, một Mục Ma từng bảo nó nhả hắn ra, nó còn tưởng hắn nói xạo… Ai ngờ chết thật rồi.
Có lẽ đúng như Mã Tam Nương nói, Ma châu thật đã ăn một Mục Ma, hắn chết rồi thì ngọn núi kết nối cũng sụp— vậy thì thân phận nó quả thật rất đáng ngờ.
Nó rơi vào trầm tư.
Lúc này, nhóm yêu quái và ma tu cũng kéo đến. Tưởng sẽ có trận ác chiến, ai ngờ lại thấy hai phe đứng hòa thuận bên nhau thì đều chết lặng.
Hoàng khuyển không thấy heo con đâu, liền tìm quanh, ngửi thử thì phát hiện mùi trên người Chư Tinh Tử giống hệt heo con. Hắn ngẩn người, rồi mừng rỡ phát hiện, heo con đã hóa hình rồi!
Cùng lúc, Bách Lý Thừa Phong cũng thu kiếm lại. Hoắc Huyền đã cứu heo con, y không còn lý do để đánh nữa, bèn nói: “Trước đó đắc tội, thành Cửu U sẽ đền Trường Sinh đan, tặng thêm mười món pháp bảo, mong hãy giao người.”
Hoắc Huyền: “Không đời nào!”
Sắc mặt Bách Lý Thừa Phong lập tức trầm xuống.
“Đúng đấy! Trường Sinh đan đời chỉ có một viên, tưởng đền là đền sao?” Thiết Vô Vi gào, “Muốn có heo con, bảo U Hoàng các người tới quỳ xuống đi đã!”
“Ngươi nằm mơ!” Bách Lý Thừa Phong gằn giọng, rồi cúi đầu hành lễ với Chư Tinh Tử: “Thành Cửu U không thể vô chủ, kính thỉnh điện hạ trở về!”
Hoắc Huyền chết lặng, lập tức quay đầu nhìn về phía Chư Tinh Tử.
Chư Tinh Tử vẫn còn đang suy nghĩ.
Thiết Vô Vi ngó ngó quanh: “Cái gì mà điện hạ? U Hoàng các người cũng tới? Ở đâu vậy?”
“…”
Lúc này, Chư Tinh Tử cuối cùng cũng hoàn hồn, xoa trán nói: “Thừa Phong, trước ta rời thành Cửu U là vì sắp chết. Giờ lại sống, kéo theo đủ thứ chuyện. Không rõ thì thôi, giờ biết rồi thì không thể làm ngơ… Ta phải điều tra cho rõ, bằng không luôn có cảm giác có người muốn hại ta.”
Bách Lý Thừa Phong vội: “Dù ngươi là ai, thành Cửu U cũng sẽ bảo vệ ngươi.”
Thiết Vô Vi hét lên: “Khoan! Nói rõ trước đã — U Hoàng là ai?!”
Bách Lý Thừa Phong chẳng buồn để ý.
Chư Tinh Tử định nói, thì phát hiện Hoắc Huyền đang nhìn mình đầy oán khí, ánh mắt bức người, khí đen quanh người nặng nề dị thường.
Chư Tinh Tử khó hiểu: “Hoắc huynh, sao thế? Mặt huynh bị độc rắn làm đơ rồi à?”
Hoắc Huyền tức đến muốn thổ huyết: “Ngươi và lão hồ ly kia là quan hệ gì?!”
Bách Lý Thừa Phong là thân tín của U Hoàng. Giờ biết Chư Tinh Tử chính là U Hoàng, đầu óc Hoắc Huyền toàn nghĩ đến: “thân tín” này rốt cuộc “thân” tới mức nào?!
“Dĩ nhiên là bằng hữu rồi! Ta nói rồi mà, ta có rất nhiều bằng hữu ở thành Cửu U!” Chư Tinh Tử ưỡn ngực, nói với vẻ hiển nhiên. Sau lại nhìn sang Bách Lý Thừa Phong, nghiêm túc: “Thừa Phong, các huynh vất vả tới đây, ta mời các huynh ăn một bữa thật to, nghỉ ngơi xong ta sẽ đến đạo quán nơi ta sinh ra xem thử. Biết đâu ta là heo bị ôm nhầm, mẹ ruột ta là heo rừng gì đó… Yên tâm, sau này mỗi tháng ta viết thư cho các huynh là được mà.”
Nó nói xong liền định bước qua ôm Bách Lý Thừa Phong một cái, nhưng mới đi một bước đã bị giữ chặt.
Hoắc Huyền không nói một lời, ánh mắt lướt qua hai người.
Bách Lý Thừa Phong quát: “Hoắc Huyền, ngươi đừng quá đáng!”
Hoắc Huyền cười lạnh: “Muốn chết thì cứ thử!”
Sát khí bốc lên nghi ngút.
Chư Tinh Tử giãy không ra, ngơ ngác hỏi: “Sao vậy? Gặp mặt là đánh nhau, đều là huynh đệ của ta, ta biết làm sao đây?”
Mọi người toát mồ hôi lạnh.
Hai người kia sắc mặt càng đen hơn.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng khuyển trong đống đá tìm thấy mảnh vải có chữ — là di thư của heo con, bèn đọc to lên.
Bách Lý Thừa Phong nghe xong, vừa buồn cười vừa lo lắng. Nghĩ tới heo con từng gặp nguy hiểm đến mức phải viết di thư, nghĩ tiếp đến Hoắc Huyền cụt tay, thì đoán ra phần nào.
Y lùi một bước, nói: “Điện hạ bình an là tốt rồi, chuyện sau này, ta sẽ bàn sau.”
Cuối cùng cũng dẹp được một người, Chư Tinh Tử thở phào hùa theo: “Đúng đó! Mọi người đến đông đủ, vui như tết, sao phải đánh nhau làm gì? Chúng ta tìm quán rượu, ăn một bữa thịnh soạn hòa giải nha! Gặp chuyện ly kỳ thế này, ta còn muốn kể cho mọi người nghe nữa!”
Nói xong, nó quay sang nhìn Hoắc Huyền, nhíu mày, thở dài: “Hoắc huynh, thương thế của huynh nặng lắm, tay vẫn chưa mọc lại, phải tìm đại phu chữa đấy, đừng giấu bệnh sợ chữa nha!”
Hoắc Huyền vốn đã định bắt người về, nhưng nghe giọng nó đầy quan tâm, cơ thể cứng lại, gượng gạo lạnh giọng: “Vậy cũng được.”
Hết chương 15