Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 16

•Editor: Lan•

Chương 16

Bữa tiệc này nhất định phải ăn, nhưng không thể tổ chức ở Trấn Trần Gia.

Hiện giờ Trấn Trần Gia rối loạn như nồi cháo— sau khi Nhất Mục Ma chết, núi sụp xuống, Bách Lý Thừa Phong lại mang theo một đám yêu quái đến, lũ thay ma thì đột nhiên biến thành xác chết bình thường. Cái trấn nhỏ bé này chẳng khác gì thành ma, nhà nào cũng đóng cửa im lìm.

Khí tức còn sót lại sau cái chết của Nhất Mục Ma vẫn đang lan tràn. Các tu sĩ gần đó chắc hẳn đã nghe tin mà kéo đến như ong vỡ tổ. Nếu giờ bọn họ còn ở đây ăn tiệc, chỉ sợ đang ăn dở thì bị kéo ra chất vấn đánh nhau, chẳng khác gì mất mặt.

Hoàng khuyển đề nghị đến một tửu lâu cách xa ngoài thành, nơi đó hắn từng giả dạng làm người đi ăn, tay nghề đầu bếp rất ổn, chắc chắn hợp khẩu vị U Hoàng nhà bọn họ.

Chư Tinh Tử nghe thì cũng thấy thèm, nhưng lại nhớ còn đồ ở khách đ**m chưa thu dọn, nên bảo mọi người đi trước, còn mình quay lại khách đ**m.

Bách Lý Thừa Phong hỏi: “Là thứ gì? Ta sai người lấy cũng được.”

Hoắc Huyền khinh thường cười khẽ: “Phòng của ta, sao có thể để người khác tự tiện xông vào?”

Bách Lý Thừa Phong hơi sững người, chỉ nghe Hoắc Huyền nói với Chư Tinh Tử: “Chúng ta ở cùng phòng, ta chẳng thấy ngươi mang theo gì cả, chẳng lẽ là… bốn chiếc giày vải nhỏ đó?”

Chư Tinh Tử: “…”

Bách Lý Thừa Phong hiểu ra, cười nhạo: “Phải rồi, điện hạ của chúng ta ăn mất trường sinh đan bảo bối của ngươi, ngươi đương nhiên phải dòm chừng sát bên rồi.” Y nhắm mắt, lắc đầu đầy ẩn ý— ở bên tên ác nhân như vậy, sớm muộn cũng bị hắn đem ra làm thuốc bổ mà ăn.

Hoắc Huyền lạnh lùng: “Ngươi sai rồi. Nếu là một con hồ ly ăn đan của ta, ta sẽ chặt nó thành tám khúc, sau đó đem trộn với nước rửa bát tưới rau.”

“…”

Không khí lại căng như dây đàn.

Chư Tinh Tử thở dài thườn thượt, rõ ràng là huynh đệ tốt mà, sao vừa gặp lại là cãi nhau? Nó vốn tưởng sẽ có một màn tái ngộ cảm động, hóa ra chỉ toàn oán khí, sau này sống sao nổi đây?

Bách Lý Thừa Phong sợ Chư Tinh Tử bị Hoắc Huyền ăn h**p, bèn sai Hoàng khuyển đi theo bảo vệ thân phận U Hoàng, còn mình thì đưa đám yêu quái khác đi trước tới tửu lâu ngoài thành.

Lâu ngày không gặp, chuyện tuổi thọ của heo con đã được giải quyết, vì lý do đó mà dù có ghét Hoắc Huyền đến mấy, hắn cũng nhịn được.

Thiết Vô Vi vẫn chưa hoàn hồn vì sốc khi biết heo con là U Hoàng. Nghe Chư Tinh Tử nói đi thu dọn hành lý, gã tưởng heo con giấu bảo vật gì của thành Cửu U, liền hí hửng đi theo. Ai ngờ vừa vào phòng thì thấy tiểu đạo sĩ đang vội vàng gom mấy chiếc bánh ngọt chưa ăn xong, cẩn thận cho vào hộp mang theo.

Thiết Vô Vi ngơ ngác: “Chỉ có mấy thứ này thôi à?”

Chư Tinh Tử dừng lại, nghĩ ngợi rồi nói: “Phòng huynh chắc cũng có bánh kẹo do chưởng quầy tặng, mau đi lấy đi.”

Thiết Vô Vi: “…”

Hoàng khuyển thì như đã quen, nhảy vút qua cửa sổ, chui sang phòng bên, nhanh chóng mang hết đồ ăn vặt của Thiết Vô Vi về.

Chư Tinh Tử xoa đầu Hoàng khuyển: “Ngoan lắm, Tiểu Hoàng!”

Hoàng khuyển hí hửng nhìn nó.

Phía bên kia, Hoắc Huyền cũng đã tìm thấy bốn chiếc giày vải. Không ngờ Chư Tinh Tử trở về chỉ để lấy chúng! Hắn nhét chúng vào lòng heo con, mặt lạnh như tiền, đoạt lấy hộp bánh rồi xách thẳng xuống lầu.

Thiết Vô Vi nhìn bóng lưng Hoắc Huyền một tay xách hộp đồ ăn mà bước nhanh, cảm thấy… chủ thượng của mình hình như đã thay đổi rồi.

Chư Tinh Tử không thích ngồi pháp khí vì nó không có tu vi, một người phàm mà ngồi pháp khí quá nhanh thì khó chịu. Thấy Hoắc Huyền đã lên xe ngựa, nó vui vẻ trèo lên: “Hoắc huynh bị thương, nên tĩnh dưỡng là đúng rồi!”

Hoắc Huyền lườm nó một cái.

Lần này Thiết Vô Vi đích thân đánh xe, nhưng Hoàng khuyển ngồi phía trước canh chừng, sợ gã đổi lộ trình.

Đi được một lúc, Thiết Vô Vi bực mình ném cương cho Hoàng khuyển: “Không tin ta thì tự mà đánh xe!”

Hoàng khuyển sung sướng nhận lấy: “Ngươi rảnh rỗi thì vào hầu hạ điện hạ của ta đi, ta bận không vào được.”

Thiết Vô Vi trợn mắt: giờ chó cũng sai người hầu heo rồi à?

Nhưng thật ra gã cũng đang muốn vào hỏi chuyện con heo này.

Bên trong xe ngựa. 

Chư Tinh Tử đang ăn bánh, Hoắc Huyền thì mặt mày sa sầm.

Thiết Vô Vi ngồi xuống, rót nước đưa tới: “Heo đệ, đừng nghẹn nha.”

Chư Tinh Tử cảm ơn, lại nói:  “Hoắc huynh không nói gì cả, ta chán quá nên đành ăn đồ vậy.”

Hoắc Huyền: “…”

Thiết Vô Vi tranh thủ hỏi chuyện: “Chủ thượng ít nói lắm… Heo đệ, đệ thật là U Hoàng của thành Cửu U à?”

Chư Tinh Tử: “Xem như là vậy.”

Cái gì mà “xem như là vậy”? Rõ là “phải” hoặc “không”, sao lại lấp lửng?

Thiết Vô Vi nghĩ thầm, liếc thấy Hoắc Huyền cũng vểnh tai nghe, bèn cười hỏi tiếp: “Vậy tại sao đệ không nói sớm?”

Chư Tinh Tử ngượng ngùng: “Thì cứ coi như là vi hành đi.”

“…”

Thiết Vô Vi cố nhịn cười, hỏi tiếp: “Đệ chỉ mới hai mươi, mà thành Cửu U mới nổi chừng mười năm— chẳng lẽ đệ là người sáng lập?”

Chư Tinh Tử lắc đầu: “Huynh nghĩ cao cho ta quá rồi, ta chỉ là một con heo nhỏ thôi mà.”

Nó bắt đầu kể hành trình từ lúc rời đạo quán, gặp Bách Lý Thừa Phong, rồi được một đám yêu quái tôn làm U Hoàng chỉ vì… “ta là kẻ duy nhất không phải yêu quái trong số đó.”

Thiết Vô Vi run môi: “Không ngờ đệ là con heo rất được lòng dân đó.”

Chư Tinh Tử: “Đâu có đâu có!”

Thiết Vô Vi hỏi tiếp: “Vậy sao đệ quen được với Bách Lý Thừa Phong? Một yêu quái mạnh như hắn lại đi theo hầu hạ đệ?”

Lời chưa dứt, liền bị Hoắc Huyền lườm nguýt.

Thiết Vô Vi sửa lại: “À… ý ta là hắn lớn tuổi, khó giao tiếp, không ngờ lại chơi thân với đệ.”

Hoắc Huyền lúc này mới thản nhiên ngồi ngay ngắn lại.

Chư Tinh Tử: “Có lẽ vì… chúng ta là trải qua sinh tử chăng.”

Hoắc Huyền sắc mặt trầm hẳn xuống.

… 

Chư Tinh Tử không để ý, bắt đầu kể lại ký ức về lần đầu gặp gỡ của mình và Bách Lý Thừa Phong — lúc bị rơi vào hố sâu giữa rừng, trong hố đã có sẵn một con hồ ly trắng to lớn đang bị thương và mù mắt.

Từ cảnh ban đầu sợ hãi, nghi ngờ, đến khi hai kẻ xa lạ bắt đầu chia sẻ, một con heo lạc đàn đầy lạc quan, và một con hồ ly mù đầy cảnh giác, bọn họ dần xích lại gần nhau bằng những câu chuyện, sự ấm áp, và sự ngây thơ lương thiện đến mức khiến người ta không nỡ làm hại của con heo nhỏ.

Cuối cùng, hồ ly trắng tiết lộ chính y đào hố này để săn người, nhưng vì heo con khiến y cảm thấy ấm lòng… nên “sẽ không ăn nó.”

Chư Tinh Tử lúc này vừa run rẩy vừa đỏ mặt: “Thật… thật vậy sao? Cảm ơn lời khen.”

Hết chương 16

Bình Luận (0)
Comment