Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 17

•Editor: Lan•

Chương 17

Con hồ ly ấy chính là Bách Lý Thừa Phong. Hôm đó y đưa heo con từ bẫy trở về yêu động của mình.

Y đã sống quá lâu, thực sự rất cô đơn. Ban đầu định nuôi heo con để giải buồn, nhưng chẳng được mấy hôm, heo con lại tự mình lén chạy ra ngoài. Y tưởng nó bỏ trốn, buồn bã mãi, ai ngờ vừa tối đến lại nghe thấy heo con dắt theo yêu quái khác quay về…

Yêu quái đó vốn định lợi dụng heo con để tiêu diệt cả cái ổ, ai ngờ đến nơi thì chủ nhà lại là Bách Lý Thừa Phong! Một yêu vạn năm muốn ăn một tiểu yêu, dễ như trở bàn tay.

Nào ngờ yêu quái kia lại bị một con heo con “giăng bẫy”! Nó lập tức quỳ gối trước cửu vĩ hồ không ngừng cầu xin tha mạng…

Bách Lý Thừa Phong không giết nó, còn lệnh cho nó ở lại bầu bạn với heo con.

Về sau, heo con càng ngày càng dẫn thêm nhiều yêu quái về.

Bách Lý Thừa Phong vốn sống ẩn dật một mình, nhưng heo con lại thích náo nhiệt, lại còn rất có duyên với yêu quái, y đành chiều theo nó.

Thời gian trôi qua, yêu động không thể chứa nổi nhiều yêu quái như vậy, heo con bèn đề nghị tìm chỗ khác thành lập một bộ lạc, tiện cho qua lại thăm viếng sau này.

Bách Lý Thừa Phong cũng cảm thấy nhân gian không an toàn, cho dù ở sâu trong núi rừng vẫn có thợ săn và dã thú, mà y thì dù không mù cũng không thể suốt ngày canh chừng heo con.

Y quyết định xây dựng một tòa thành để bảo vệ heo con.

Với yêu lực của một hồ ly vạn năm, việc tạo dựng một tòa yêu thành mà phàm nhân không thể xâm nhập vốn không khó.

Thành xây xong, y để heo con đặt tên.

Heo con băn khoăn, ngó trái ngó phải, cuối cùng đếm số người, phát hiện gồm cả mình thì đúng chín người, liền đập móng xuống đất vẽ một chữ “Cửu”.

Thế là “thành Cửu U” ra đời.

Nghe xong, khóe miệng Thiết Vô Vi giật liên tục.

Gã thật không ngờ, cái thành Cửu U vang danh thần bí bên ngoài, lại có nguồn gốc thế này.

Lại nhìn sang Hoắc Huyền, sắc mặt hắn xanh mét, mây đen cuồn cuộn trong mắt, trừng mắt nhìn Chư Tinh Tử, nghiến răng nói: “Lão hồ ly kia dùng bẫy bắt ngươi, giam lỏng ngươi, ngươi trốn ra rồi chủ động đến động phủ ta, hắn còn dám đến đòi người? Đúng là đáng chết!”

Chư Tinh Tử sững người, không hiểu sao tự dưng hắn lại nổi nóng, đòi giết đòi chém.

Thiết Vô Vi thấy chủ thượng đã tức đến mất lý trí, không phân trắng đen nữa, bèn vội lái sang chuyện khác: “À phải rồi… Heo đệ, ta nhớ lúc đệ còn ở động phủ chủ thượng, bên ngoài đã đồn là U hoàng hạ lệnh tìm đệ… Không phải là lão hồ ly nhân lúc đệ không có ở đó mà lên làm vương rồi chứ? Ta thấy đám người kia đều nghe hắn sai khiến, đúng là đại bất kính!”

Chư Tinh Tử chỉ cười khì khì, lắc đầu: Thừa Phong từ đầu tới giờ vẫn chỉ rèm che nghe chính sự, dù sao nó chỉ là heo trấn trạch, ngày nào cũng ăn ngủ chơi đùa, chẳng có sức làm việc gì.

Còn chưa kịp nói hết, ngoài kia đã nghe tiếng Hoàng khuyển hừ lạnh: “Ngươi đừng nói bậy! Sứ giả chỉ phái một thuộc hạ giả làm heo con thay thế U hoàng tạm thời để ổn định lòng yêu thôi!”

Thiết Vô Vi lập tức châm chọc: “Ổn định lòng yêu? Ai mà tin được? Rõ ràng là lão hồ ly mượn danh heo con để điều khiển mọi người!”

Hoàng khuyển ngoài cửa ngừng lại, bất đắc dĩ nói: “Cũng hết cách thôi. Heo con vừa đi, nhiều trưởng lão cũng thấy chẳng còn ý nghĩa, muốn về hưu luôn… Ngươi cứ coi là mượn danh heo con để hiệu lệnh chư hầu đi!”

“…” Thiết Vô Vi câm nín trong lòng, hóa ra cái thành Cửu U các ngươi lập ra, là để nuôi một con hương heo?

Lúc này, Chư Tinh Tử lấy một miếng bánh đưa cho Hoắc Huyền: “Ta thấy huynh cứ nghiến răng mãi, là vì vết thương đau sao? Ăn chút ngọt đi cho dịu.”

Hoắc Huyền quay đầu không thèm để ý.

Chư Tinh Tử bèn ăn luôn miếng bánh đó.

Hoắc Huyền: “…” Hắn bực đến không chịu nổi, lạnh lùng cười khẩy: “Lão hồ ly đó làm sứ giả cho heo con, chẳng phải nên gọi là ‘Đại nhân Sứ Heo’ sao?”

Thiết Vô Vi lập tức vỗ tay hưởng ứng: “Đúng đúng! Gì mà sứ giả? Phải gọi là Đại nhân Sứ Heo!”

Hoàng khuyển ngoài cửa nghe xong thì trợn trắng mắt.

Chư Tinh Tử lại nghiêm túc lặp lại một lượt rồi lắc đầu: “Nghe không hay.”

Hoắc Huyền cố ý chọc nó, hắn giật lấy miếng bánh Chư Tinh Tử đang ăn dở, trong ánh mắt kinh ngạc của nó, hắn giữ lấy chúng, nhàn nhạt nói: “Ngươi đã thành người rồi, sau này tránh xa vị đại nhân Sứ Heo kia ra một chút thì hơn.”

Nói xong, thấy Chư Tinh Tử nhăn mũi nhìn hắn, trước mắt hắn lại hiện ra cảnh heo con ngẩng đầu dùng mũi cụng hắn.

Nhìn mềm mềm, Hoắc Huyền tức thì tâm trạng tốt lên, một hơi ăn nốt miếng bánh, lại lén liếc khóe miệng Chư Tinh Tử còn vương vụn bánh, tai hơi đỏ lên, quay mặt đi, ngồi ngay ngắn vận khí.

Sao bầu không khí tự dưng kỳ kỳ thế này? Thiết Vô Vi nghi ngờ nhìn chủ thượng rồi nhìn Chư Tinh Tử đang lo lắng, sắc mặt phức tạp đi ra ngoài.

Ra tới tửu lâu ngoài thành, bên trong đã bị một đám yêu quái hóa thành hình người chiếm hết.

Bách Lý Thừa Phong bao trọn cả quán, mấy yêu quái đến sớm đang vui vẻ ngồi đại sảnh ăn thịt uống rượu.

Chư Tinh Tử, Hoắc Huyền, Bách Lý Thừa Phong ba người ngồi ở phòng trên lầu.

Hoắc Huyền không vui chút nào. Cả đời hắn chưa từng ăn cùng bàn với yêu quái, nếu không phải bị Chư Tinh Tử đè tay giữ lại, hắn thật sự muốn đá Bách Lý Thừa Phong xuống lò quay.

Lễ trưởng thành tốt đẹp như vậy, một lão hồ ly tới góp vui làm gì!

Tiểu nhị bưng rượu thịt lên, cửa vừa khép lại, Bách Lý Thừa Phong liền đi thẳng vào vấn đề: “Các ngươi ở trong núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Huyền đương nhiên không định mở miệng. Chư Tinh Tử bèn kể sơ lược chuyện đi tìm Mã Tam Nương xem thân thế, bị hãm hại, rơi vào bẫy của Nhất Mục Ma, sau tỉnh dậy thì Nhất Mục Ma đã bị tiêu diệt.

Nó giấu nhẹm chuyện trong ảo cảnh, không phải vì không tin Thừa Phong, mà bởi chính nó còn chưa hiểu rõ bản thân và Ma châu là gì, không muốn khiến Thừa Phong lo lắng.

Hoắc Huyền nghe nó giấu giếm chuyện với Bách Lý Thừa Phong thì bao nhiêu tức giận trong lòng lập tức tan hết.

Bách Lý Thừa Phong trầm ngâm v**t v* chén rượu.

Chư Tinh Tử ở trong ảo cảnh từng ăn uống thỏa thích, nhưng ảo cảnh vẫn là ảo cảnh, đây mới là lần đầu tiên sau khi hóa hình nó được ăn uống ở quán rượu ngoài đời. Kể xong chuyện, nó vùi đầu vào ăn ngấu nghiến.

Hoắc Huyền thấy nó ăn không còn dùng lưỡi l**m như trong ảo cảnh nữa thì yên tâm. Nghĩ lại thì lão hồ ly kia bị mù, dù Chư Tinh Tử có l**m nước thì y cũng chẳng thấy, tâm trạng Hoắc Huyền lên xuống bấy lâu nay cuối cùng cũng ổn định.

Chư Tinh Tử đang ăn thì thấy trong bát mình có thêm một miếng củ sen, ngẩng đầu nhìn — là Hoắc Huyền vừa gắp sang, hắn khẽ nhếch môi cười, như đang có chuyện gì vui.

Nó khó hiểu nhìn quanh, trong phòng vẫn chỉ có ba người. Mà tay trái của Hoắc Huyền vẫn chưa mọc lại, đang định hỏi thì đúng lúc ấy, tiểu nhị gõ cửa bước vào, nói vừa rồi có một đạo sĩ muốn vào quán, nghe nói đã bị bao trọn thì hỏi trong đó có phải có một tiểu đạo sĩ anh tuấn, giữa trán có nốt chu sa hay không. Tiểu nhị nói có, đạo sĩ kia liền im lặng, sắc mặt khó đoán.

Vì đều là đạo sĩ, tiểu nhị tưởng là người quen, hỏi có cần vào báo không, đạo sĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm một câu rất kỳ quái rồi quay người rời đi.

Chư Tinh Tử xoa bụng hỏi: “Là câu gì?”

Tiểu nhị cố nhớ, rồi lặp lại: “Kẻ yêu là kẻ giết, kẻ giết là kẻ yêu. Muốn biết sự thật, tới Vương Hư Quán.”

Sắc mặt Hoắc Huyền lập tức trầm xuống.

Ngay sau đó, Chư Tinh Tử đột ngột ôm đầu, như bị đau, Hoắc Huyền lập tức bước tới đỡ lấy: “Sao thế?!”

Bách Lý Thừa Phong nghe thấy nó bất thường, quát lớn: “Chắc chắn là câu chú của yêu đạo kia!”

Hoắc Huyền lập tức kết ấn định giải chú, nhưng lúc này Chư Tinh Tử đã bình ổn lại, ngăn lại: “Không… không phải chú ngữ… Ta thấy rất thân thuộc… như thể đang nghe lại khúc hát ru thời thơ ấu vậy… Đạo sĩ đó… đạo sĩ đó…” Nó quay sang nhìn tiểu nhị, sốt sắng hỏi: “Đạo sĩ đó trông thế nào?”

Tiểu nhị bị dọa sợ, mặt tái nhợt, lắp bắp nói: “Bốn… bốn mươi tuổi… tuy dung mạo không già nhưng tóc bạc phơ, phong thái như tiên, không giống đạo sĩ bình thường chút nào!”

Chư Tinh Tử lập tức bất động. Theo lý thì nó chưa từng gặp người như thế, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy bản thân nhất định từng biết người đó.

Nó bỗng nhớ lại sau khi hôn mê ở động phủ Hoắc Huyền, từng nghe có người gọi mình trong mơ…

Hoắc Huyền lo lắng nhìn Chư Tinh Tử trong vòng tay, trong mắt là một mảng u ám: “Vương Hư Quán… Phụng Cực Thiên Tôn… hẳn là lão rồi! Ta tìm mãi không thấy, cuối cùng lão lại tự mình xuất hiện!”

Nói xong, hắn giơ tay kết trận bao phủ cả quán rượu, gọi Thiết Vô Vi tới canh giữ mọi người, lại liếc Bách Lý Thừa Phong đầy cảnh cáo, rồi xách kiếm lao ra ngoài, chớp mắt đã mất dạng.

Hết chương 17

Bình Luận (0)
Comment