•Editor: Lan•
Chương 18
Chư Tinh Tử đợi trong tửu lâu, sốt ruột đến mức đi tới đi lui, lòng như có lửa đốt.
Bách Lý Thừa Phong đã dỗ dành nó ổn định lại, nhưng vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Hoắc Huyền trước khi rời đi.
Phụng Cực Thiên Tôn là người của Thần giới, không có chuyện gì thì sẽ không hạ phàm. Sao lại xuất hiện ở nơi này?
Heo con này rốt cuộc có quan hệ gì với Phụng Cực Thiên Tôn?
Đặc biệt là câu nói: “Người yêu chính là kẻ phải giết, kẻ phải giết lại là người yêu”, nghe vừa kỳ lạ vừa quái dị, nhưng Chư Tinh Tử lại cảm thấy… thân thuộc…
Lần đầu tiên trong đời, Bách Lý Thừa Phong có nhiều nghi vấn như vậy.
Nếu người đó thực sự là Phụng Cực Thiên Tôn, thì đúng là phiền to rồi…
Lúc này, trong phòng đã chật ních người, ngoài Thiết Vô Vi, Hoàng khuyển và những yêu quái khác cũng ùa vào. Vẻ mặt lúc Hoắc Huyền rời đi khiến bọn họ bất an, vừa vào liền vây quanh Chư Tinh Tử, thấy sắc mặt Bách Lý Thừa Phong nghiêm trọng, ai nấy cũng không dám hỏi nhiều, chỉ bảo vệ heo con như sợ có người cướp mất.
Chư Tinh Tử thì khổ não vô cùng. Nó vốn thích náo nhiệt, nhưng lúc này hai bên người lại đều đang phóng ra địch ý rõ rệt, khiến nó như một ranh giới trong chiến trường, chán đến mức không muốn nói chuyện nữa.
Bách Lý Thừa Phong thực sự nghĩ không ra câu nói đó có ý gì, đành ngồi xuống cạnh Chư Tinh Tử hỏi: “Ngươi lớn lên trong đạo quán, chưa từng nghe qua câu này sao?”
Chư Tinh Tử lắc đầu. Mấy đạo sĩ ở Vương Hư Quán chỉ tụng kinh, cuộc sống vô cùng giản dị, chẳng bao giờ nói mấy câu kỳ quái như vậy. Nếu nói thì chẳng khác gì bị tà nhập.
Nhưng nó… lại thấy quen tai! Lại thấy thân thuộc!
Như thể câu nói ấy đã hòa vào máu thịt nó từ lâu.
Chư Tinh Tử thấy đầu óc rối tung rối mù, khó chịu vô cùng. Trước mặt đầy trái cây tươi mà không thấy thèm ăn, uống trà cũng chẳng thấy vị gì.
Hoắc Huyền đã đuổi theo kẻ kia, không biết có gặp nguy hiểm không… Sớm biết thế thì nên đi theo hắn! Nó còn muốn hỏi rõ ràng: người kia có phải là kẻ đóng giả phu xe gần đây không? Nếu không sao lại biết nó đang ở đây mà chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, còn bắt nó phải về tận Vương Hư Quán tìm?
Chuyện có thể gặp mặt ngay trước mắt, lại phải đi vòng— chắc chắn là có vấn đề thần kinh rồi!
Buổi tiệc vui thế này, tự nhiên mất hết hứng. Rõ ràng người đó không phải người tốt!
Để giảm lo lắng, Chư Tinh Tử đứng dậy đi qua đi lại, nhưng chỉ đi được vài bước đã hết chỗ vì trong phòng quá đông.
Nó đành ngại ngùng ngồi xuống lại, trầm ngâm một lúc rồi nói với Bách Lý Thừa Phong: “Thừa Phong, ta nghĩ ta thật sự không thể quay về thành Cửu U nữa rồi. Ta lát nữa sẽ thu dọn hành lý, đợi Hoắc huynh bình an trở về, ta sẽ rời đi! Nhất định phải đến Vương Hư Quán hỏi cho rõ!”
Bách Lý Thừa Phong nói: “Ngươi đi đâu, ta theo đó. Một mình ngươi quá nguy hiểm.”
Nghe vậy, Thiết Vô Vi vội ho khan một tiếng, nhắc nhở bọn họ, chủ thượng còn chưa cho phép thả người mà!
Chư Tinh Tử nghe tiếng ho, mới nhớ đến Hoắc Huyền còn chưa có đường về, liền lo lắng nhíu mày lại, quay sang hỏi Mộc yêu, người thích đọc sách nhất trong phòng, rằng có mang theo sách không.
Mộc yêu hỏi: “Có mang vài quyển, điện hạ muốn đọc gì?”
Chư Tinh Tử suy nghĩ: “Sách y học đi, ta thử học xem có giúp Hoắc huynh lắp tay giả được không. Huynh ấy chẳng biết dưỡng thương gì cả, chưa lành đã chạy ra ngoài rồi, tay bao giờ mới mọc lại đây… thật khiến người khác lo chết!”
Mộc yêu lau mồ hôi: “…Sách kiểu ‘một ngày thành thần y’ thì tạm thời chưa có đâu.”
Chư Tinh Tử thất vọng thở dài.
Thấy nó buồn bã, Bách Lý Thừa Phong liền gọi tiểu nhị mang lên điểm tâm mới.
Có bánh táo đỏ, bánh trăm hoa và chè đường hấp, tất cả đều có hình thù đẹp đẽ, như thỏ, như hoa mai, màu sắc sặc sỡ hấp dẫn.
Chư Tinh Tử vừa nhìn đã thích mê, để lại một phần cho Hoắc Huyền rồi gọi mọi người cùng ăn, nó cắn một miếng, tâm trạng lập tức tốt lên. Nhưng chỉ chốc lát sau lại xụ mặt, cảm thấy mình thật vô tâm— Hoắc huynh còn chưa về!
Bách Lý Thừa Phong dường như hiểu nó đang nghĩ gì, dịu giọng trấn an: “Ngươi cứ yên tâm ăn đi. Tên Hoắc Huyền đó làm ác ba trăm năm mà vẫn sống nhăn răng, chắc chắn không dễ chết đâu.”
“…”
Khi Hoắc Huyền quay lại, Chư Tinh Tử đã lén ăn hết một đĩa điểm tâm, còn tranh thủ ngủ một lát. Nghe thấy tiếng động, nó bật dậy chạy ra hỏi: “Sao rồi sao rồi? Có tìm thấy người đó không?”
Nói xong còn nhìn kỹ xem Hoắc Huyền có bị thương không, dáng vẻ sốt ruột chờ đợi rõ ràng.
Tất nhiên là không tìm thấy, đến khí tức cũng không lần ra được. Nhưng Hoắc Huyền càng chắc chắn kẻ đó chính là Phụng Cực Thiên Tôn, vì chỉ có thần giới mới thích chơi trò quỷ quái như vậy.
Hắn tức giận cả quãng đường, cau mày suốt. Nhưng vừa thấy Chư Tinh Tử sốt sắng đón mình, trong lòng lại không hiểu sao ấm áp lạ thường. Hắn lắc đầu nói: “Không tìm được. Nhưng ta chắc kẻ đó chính là chủ thần được thờ ở Vương Hư Quán— Phụng Cực Thiên Tôn.”
Chư Tinh Tử từng sống ở Vương Hư Quán, tất nhiên biết vị thần đó là ai. Nghĩ đến cảnh tiền kiếp Hoắc Huyền từng kể, lòng nó rối bời…
Chẳng lẽ đời trước nó thật sự là đệ tử của Phụng Cực Thiên Tôn? Wow, nghe oai thế!
Oai phong vậy sao lại thành heo con sống có hai mươi năm?
Trong truyện thường thì thần tiên xuống trần là để giúp vua, tu luyện phi thăng, hoặc trải qua tình kiếp ngộ đạo… ai lại như mình— thành một con heo béo nhỏ chỉ sống được hai mươi năm chứ?
Càng nghĩ càng thấy người kia không có ý tốt!
“Đã nói như vậy thì ta phải về Vương Hư Quán gặp mặt một lần!” Chư Tinh Tử chắp tay sau lưng, hạ quyết tâm.
“Không được!” Hoắc Huyền và Bách Lý Thừa Phong đồng thanh.
Bách Lý Thừa Phong vội nói: “Nếu hắn thật sự muốn nói rõ, khi nãy đã vào tìm ngươi rồi. Hắn không vào nghĩa là có điều e ngại, biết mình không điều khiển được ngươi ở đây, mới muốn dẫn ngươi tự vào bẫy.”
Hoắc Huyền bổ sung: “…Cũng có thể là lão hồ ly bị mùi làm cho buồn nôn nên phải rút lui. Ngay cả thần tiên cũng sợ dơ bẩn.”
Bách Lý Thừa Phong khẽ cười: “Ngươi đi rồi mà hắn không hề trở lại tập kích, đủ thấy kẻ hắn e ngại không phải ngươi. Một kẻ vô danh mà lại vênh váo như vậy.”
Hoắc Huyền trừng mắt, rút kiếm định giết, Chư Tinh Tử vội chen giữa: “Đi cũng không được, không đi cũng không xong, vậy ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra à?”
“Muốn đi thì đi, có ta ở đây, ai dám động ngươi?” Hoắc Huyền hừ lạnh, thu kiếm, “Ta đã cho người đến Vương Hư Quán chờ sẵn, nếu có gì lạ sẽ báo ngay.”
Bách Lý Thừa Phong: “Vậy ta đi cùng.”
Hoắc Huyền cười nhạt: “Đừng mơ! Giờ y đã nhận ta là ca ca, chẳng còn liên quan gì tới thành Cửu U nữa!”
“Ca ca?!” Chư Tinh Tử ngẩn người, “Sao ta không biết?”
Bách Lý Thừa Phong nhếch mép.
Hoắc Huyền lạnh giọng: “Ngươi suốt ngày ca ca gọi Hoắc huynh này nọ, giờ lại không nhận?”
Chư Tinh Tử đổ mồ hôi tay: “Ờm… nghe thì cũng có vẻ đúng.”
Hoắc Huyền vừa lòng, nhưng lại nghe nó nói tiếp: “Nhưng nếu chỉ gọi một tiếng là nhận huynh thì ta chắc có cả rổ ca ca mất!”
“…”
Không đợi Hoắc Huyền nói, Bách Lý Thừa Phong đã lên tiếng: “Mặc kệ hắn, nếu hắn không muốn đi thì ta hộ tống ngươi.”
Hoắc Huyền nghiến răng: “Ai nói ta không đi?!”
Chư Tinh Tử nói: “Đã vậy thì, đi thôi!”
Bách Lý Thừa Phong tất nhiên không phản đối. Càng sớm giải quyết chuyện của heo con, càng sớm mang nó về.
Hoắc Huyền thì mặt lạnh như tiền, không nói một lời.
Trước khi xuất phát, Chư Tinh Tử vẫn lo lắng cho vết thương của Hoắc Huyền, liền hỏi chưởng quầy xem gần đây có đại phu nào giỏi nhất không.
Chưởng quầy nhiệt tình chỉ hướng: “Đi về hướng bắc ngoài thành tám chín mươi dặm, qua một con sông là thấy một ngôi làng. Trong đó có một vị đại phu tên là Vũ Bệnh, trị bệnh rất giỏi đấy. Các vị muốn chữa bệnh gì vậy?”
Ông ta trực tiếp lờ đi cánh tay cụt của Hoắc Huyền, dù sao thì người thường ai cũng nghĩ, thứ đã mất rồi thì không thể chữa khỏi được nữa.
Bệnh tình là chuyện riêng tư. Dù chuyện Hoắc Huyền cụt tay ai cũng biết, Chư Tinh Tử vẫn thấy cần giữ thể diện cho hắn. Nó lảng tránh câu hỏi, rồi quay sang nói nhỏ với Hoắc Huyền:
“Tay của huynh đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, đừng cố cứng đầu nữa. Vị đại phu ấy chắc không thể giúp huynh mọc tay lại, nhưng ít nhất có thể giúp vết thương mau lành, bớt đau đớn…”
“Không đi!” Hoắc Huyền từ chối ngay.
Hắn nghi ngờ nó đang muốn tách hắn ra, để hắn đi chữa thương còn nó thì được ở lại một mình với lão hồ ly kia? Mơ đi!
Chư Tinh Tử không hiểu tại sao hắn lại như vậy, lẩm bẩm: “Ta thấy Thiết huynh mệt suốt ngày đêm chưa nghỉ ngơi, còn ta ở dưới núi ngủ rất lâu rồi, vốn định để họ nghỉ ngơi trong tửu lâu, ta đi cùng huynh khám bệnh mà…”
Mang theo một người bị thương mà còn phải chạy loạn, nó thấy áy náy.
Hoắc Huyền: “…”
“Nếu huynh thật sự không muốn đi…” Chư Tinh Tử tiếp lời.
“Ngươi đã muốn đi, ta còn cách nào khác đâu.” Hoắc Huyền cắt lời, giọng trầm thấp.
Chư Tinh Tử ngạc nhiên nhìn hắn một cái. Lúc này Hoắc Huyền đã hoàn toàn mất hết vẻ ngang ngược như lúc trước, chỉ cúi đầu nhìn nó.
Nó thật sự không hiểu nổi, vì sao cứ mỗi lần người của thành Cửu U xuất hiện, thì Hoắc Huyền lại trở nên bất ổn như thể uống nhầm thuốc, cảm xúc thay đổi chóng mặt, thật khó đoán!
Nhưng nhìn lại cánh tay cụt của đối phương, nó cũng thấy thông cảm. Người đang bị thương, nhất là bị cụt tay thế kia, tâm tình dễ thay đổi, nổi nóng là điều dễ hiểu.
Lúc Hoắc Huyền đang nghĩ phải phối hợp thế nào để đại phu chữa tay, thì thấy Chư Tinh Tử dùng ánh mắt kỳ quặc khó tả nhìn mình chằm chằm. Hắn giật mình, quay mặt đi, gọi Thiết Vô Vi đến dặn: “Ngươi vào truyền lời Chư Tinh Tử nói ban nãy cho Bách Lý Thừa Phong, bảo hắn đừng mơ tưởng gì.”
Dứt lời cũng không nhìn phản ứng bên kia, trực tiếp bế Chư Tinh Tử lên ngựa.
Con ngựa có Hoắc Huyền gia trì linh lực, vó ngựa như bay, chớp mắt đã bỏ lại tửu lâu phía sau rất xa.
Chư Tinh Tử sống hai mươi năm làm heo con, làm gì đã từng cưỡi ngựa. Lúc này được Hoắc Huyền ôm trong lòng, gió thổi phần phật, trước mặt là cảnh đồng cỏ mênh mông, nó bất chợt có ảo giác rằng chính mình đang điều khiển con ngựa, trong lòng thấy vừa mới lạ vừa vui vẻ, không kìm được mà cười khúc khích.
Hoắc Huyền cúi mắt nhìn nó, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Qua sông, quả nhiên thấy một ngôi làng nhỏ.
Làng trông rất ít nhà, lại vắng vẻ lạnh lẽo. Chư Tinh Tử cứ nghĩ chắc khó mà gặp người, nào ngờ vừa xuống ngựa đã thấy có một nữ nhân đang giặt đồ bên bờ sông.
May mắn quá rồi!
Chư Tinh Tử chạy đến, cúi đầu nghiêng người lễ phép hỏi: “Tỷ tỷ ơi, xin hỏi trong làng có vị đại phu tên là Vũ Bệnh phải không ạ? Bọn ta tìm ngài ấy.”
Nữ nhân từ từ ngẩng đầu lên.
Hai người bỗng đối mặt ở cự ly gần.
Chư Tinh Tử vừa thấy rõ gương mặt, lập tức lùi một bước, giật mình nép sát vào ngực Hoắc Huyền hít một hơi lạnh.
Hoắc Huyền theo sát phía sau, cảm thấy khác lạ liền kéo nó ra sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào… con mắt thứ ba giữa trán nữ nhân kia.
Nữ nhân kia dung mạo tầm thường, quần áo giống hệt dân quê bình thường, nhưng giữa trán lại có một con mắt thứ ba, đang nhìn họ chằm chằm.
Cô ta dường như không ý thức được sự kỳ quái của mình, nở nụ cười chất phác nói: “Các người tìm Vũ đại phu à? Trùng hợp ghê, ngài ấy ở ngay sát nhà ta! Ta đưa các người đi nhé.”
Lúc cô ta nói chuyện, một nhóm trẻ con chơi đùa cũng chạy ngang qua. Chúng đang cầm cành cây giả làm cung tên chơi săn bắn, thấy người lạ thì đồng loạt dừng lại, tò mò nhìn hai người.
Chư Tinh Tử vừa nhìn, lại càng hoảng hơn.
Đám trẻ con này, giữa trán cũng có con mắt thứ ba.
Hết chương 18