Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 19

•Editor: Lan•

Chương 19

Hoắc Huyền thờ ơ liếc qua ánh mắt đám trẻ con kia, rồi thẳng thừng dẫn theo Chư Tinh Tử đi theo nữ nhân kia.

Vừa đi, nữ nhân kia vừa nói: “Hai vị đến thật đúng lúc, y thuật của Vũ đại phu giờ tiến bộ lắm rồi. Dạo trước có một người dân trượt chân trên núi, bụng bị toác ra, người nhà đều chuẩn bị hậu sự rồi, vậy mà chỉ một đêm là được Vũ đại phu cứu sống, lợi hại không?”

…Nhưng các người mọc ba mắt cả rồi, rõ ràng vẫn là cái này càng kỳ dị hơn. Chư Tinh Tử liếc mắt nhìn nữ nhân kia đầy nghi ngờ. Nơi này quái lạ như vậy, giờ nó đâu còn dám để Hoắc Huyền tìm đại phu nữa, lỡ đâu khám xong lại mọc thêm một con mắt thì sao…

Nghĩ đến đây liền rùng mình, nó không nhịn được hỏi: “Tỷ tỷ, người trong làng các tỷ… từ nhỏ đều như vậy sao?”

Nữ nhân khựng lại, vẻ mặt mơ hồ: “Từ nhỏ là thế nào? Bọn ta thì làm sao?”

Chư Tinh Tử uyển chuyển chỉ vào giữa chân mày mình.

Nữ nhân ngẩn người, sau đó bật cười ha hả: “Đứa nhỏ này thật thú vị, tự mình có nốt ruồi chu sa, liền nghĩ ai cũng phải có như mình sao?” Cô ta cũng sờ lên giữa trán mình, “Ta chỗ này không có gì đâu, chắc là bị bùn bắn dính lúc nãy, ngươi nhìn nhầm rồi.”

Chư Tinh Tử ngơ ngác liếc mắt nhìn Hoắc Huyền.

Hoắc Huyền trầm giọng, chỉ để hai người nghe được: “Cứ đi theo xem sao.”

Không lâu sau, nữ nhân dẫn bọn họ đến trước một căn nhà nhỏ, gõ cửa: “Vũ đại phu, có bệnh nhân đến!”

Bên trong vang lên tiếng bước chân, cửa nhanh chóng mở ra.

Thấy rõ mặt vị đại phu kia, Chư Tinh Tử cũng chẳng còn kinh ngạc gì nữa.

Nó thậm chí còn nghĩ nên đặt tên cho ngôi làng này là “Làng Ba Mắt”!

Đã ai cũng mọc ba mắt, thì tìm ai hỏi cũng vậy thôi.

Nữ nhân dẫn đến rồi rời đi.

Vũ đại phu thấy một người ăn mặc như đạo sĩ, người còn lại thì cụt tay, sát khí dày đặc, liền hỏi: “Hai vị bị bệnh gì?”

Chưa kịp để Chư Tinh Tử mở miệng, Hoắc Huyền đã lạnh lùng nói: “Tay ta bị chặt mất một cái, ngươi chữa được không?”

Người thường thì đã sợ mà đuổi đi, vậy mà Vũ đại phu lại lộ vẻ hứng thú, quan sát vết thương của Hoắc Huyền: “Vết thương đã đóng vảy, chắc cũng lâu rồi. Dù có đem đến thần y, e là cũng khó mà nối lại được.” Nói rồi y lại đắc ý đổi giọng, “Nhưng đối với ta thì, chẳng khó gì.”

Chư Tinh Tử lắc đầu ngán ngẩm: dù ngài có ba mắt thì cũng đừng khoác lác quá vậy!

Nó vừa định hỏi phương pháp trị liệu, thì Hoắc Huyền đã sải bước lên bóp cổ Vũ đại phu: “Mắt các ngươi là chuyện gì?”

Đối phương đờ người, rồi hoảng loạn vùng vẫy, nhưng làm sao chống lại nổi lực đạo của Hoắc Huyền. Y muốn kêu lên nhưng lại bị siết cổ đến chỉ phát ra tiếng r*n r* cầu xin.

Chư Tinh Tử cũng không ngờ Hoắc Huyền ra tay mạnh đến vậy, vội nói: “Huynh mau thả tay ra, sao lại làm thế với đại phu? Ta còn chưa hỏi…”

Hoắc Huyền lập tức buông tay, lạnh giọng: “Không được hét.”

Vũ đại phu đã nếm mùi lợi hại, chỉ đành gật đầu răm rắp. Vừa được buông ra liền quỳ sụp xuống đất cầu xin: “Ta… ta thật không hiểu ngươi đang nói gì? Nếu là vì tiền, ta có thể đưa hết!”

Thái độ y không giống giả vờ. Chư Tinh Tử đỡ y dậy, nhớ lại phản ứng của người phụ nữ khi nãy, liền hỏi thẳng: “Trong mắt ngài, mọi người trong làng đều không có con mắt thứ ba sao?”

Vũ đại phu đang thầm mắng hai kẻ này một đen một đỏ đóng vai giang hồ cướp của, chợt ngẩn ra: “Mắt thứ ba cái gì? Người làm sao có thể mọc ba mắt được? Ta làm nghề y bao năm cũng chưa từng thấy ai như vậy!”

Hoắc Huyền nói: “Mang gương nhà ngươi ra đây.”

Lần đầu tiên thấy cướp mà đòi lấy gương! Vũ đại phu cố nhịn cơn tức, vội vã chạy vào lấy ra một chiếc gương đồng, cung kính đưa cho Hoắc Huyền: “Mời!”

Ngay lập tức, Hoắc Huyền giơ gương lên soi vào mặt y, hình ảnh trong gương giống hệt ngoài đời.

Chư Tinh Tử chỉ vào con mắt thứ ba trên trán y: “Ngài không thấy cái này sao? Chẳng lẽ ở đó ngoài da thì chẳng còn gì nữa?”

Vũ đại phu lắc đầu, đã xem bọn họ là hai kẻ điên rồi.

Chư Tinh Tử giờ mới hiểu: dân làng đều có con mắt thứ ba, nhưng họ không hề nhìn thấy của chính mình, cũng chẳng thấy của nhau.

Nơi này dù hẻo lánh, nhưng không phải bế tắc. Theo lời lão chưởng quầy, Vũ đại phu vẫn thường ra ngoài khám bệnh, dân làng cũng đi chợ buôn bán. Người ngoài chắc chắn phải nhìn thấy bất thường. Nó và Hoắc Huyền vừa vào là phát hiện ngay.

Chứng tỏ con mắt này không phải có từ nhỏ.

“Dạo này có ai lạ đến làng không?” Chư Tinh Tử hỏi.

“Cũng một thời gian rồi, làng tự cung tự cấp, một hai tháng mới ra ngoài một lần, ít có người ngoài vào.”

“Bao lâu rồi?”

“Chừng… hơn một tháng.”

Vậy chính là trong hơn một tháng đó có biến cố. Chư Tinh Tử hỏi tiếp: “Thời gian này có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?”

“Không… à có một việc tốt.” Rồi y im bặt, không chịu nói nữa.

Hoắc Huyền mất kiên nhẫn, lại bóp cổ y. Vũ đại phu hoảng loạn cầu cứu Chư Tinh Tử: “Không… không thể đối xử với đại phu như vậy…”

Chư Tinh Tử khoanh tay, khó xử: “Chuyện là… Hoắc huynh đây là người tốt, có khi thấy cổ ngài bị sai lệch nên giúp ngài kéo giãn một chút… thật đó, Hoắc huynh cũng biết y thuật, đừng sợ.”

“…”

Kéo giãn cái đầu nhà ngươi! Không nhìn ra tiểu đạo sĩ này mới là người xấu nhất! Vũ đại phu mắng thầm, nhưng để giữ mạng đành cúi đầu nói: “Ta nói! Ta nói hết!”

Hoắc Huyền buông tay.

Vũ đại phu nghiến răng kể: “Hơn một tháng trước, mọi người đột nhiên như khai sáng, làm việc gì cũng trôi chảy. Ta hành y thì đột nhiên thông suốt, không có bệnh gì làm khó được ta nữa. Ta nói có thể nối lại tay ngươi là thật— ta thật sự tin mình làm được…”

Chư Tinh Tử há hốc miệng: “Ngoài ngài, người khác cũng vậy?”

“Đúng vậy, như bác thợ mộc trong làng, làm bàn ghế tinh xảo chắc chắn hơn hẳn, đang chuẩn bị đem cả xe đến thị trấn bán. Đảm bảo bán sạch trong ngày!”

Chư Tinh Tử vẫn dán mắt nhìn con mắt thứ ba của y giờ mắt đau luôn, đành quay đi, hỏi tiếp: “Làng có biến hóa lớn như vậy, không thấy lạ sao?”

“Lúc đầu thì có, nhưng nghĩ mãi, thấy đây là phúc báo vì tích đức hành thiện. Nếu để người ngoài biết, e là sinh chuyện, nên bọn ta không dám nói ra.”

Chư Tinh Tử nhíu mày: Nghe thì toàn là điều tốt.

Nhưng trên trời không rơi bánh bao, năng lực tăng mà lại chẳng ai hay biết mình đã mọc thêm một con mắt…

Vũ đại phu thấy bọn họ im lặng, dè dặt hỏi: “Hai vị… còn chữa bệnh không?”

Chư Tinh Tử vội vàng lắc đầu: “Không chữa nữa.”

Bảo người biến dị chữa bệnh, ai biết có bị lây không? Nó bỗng lóe lên suy nghĩ: nếu Thừa Phong tới đây ở, có mọc mắt không nhỉ… Vừa nghĩ đã lắc đầu ngay, con mắt kia rõ ràng chẳng bình thường, nó không thể hại Thừa Phong!

Nó liền hỏi tiếp: “Trước khi có biến đổi năng lực, làng từng có ai lạ tới không?”

Vũ đại phu định lắc đầu, chợt nhớ ra: “Có một người, nửa năm trước có một họa sư cung đình bị lưu đày được ân xá, đến đây ở. Nhưng người đó rất tốt, dân làng muốn vẽ chân dung, tiền nhiều ít gì cũng làm. Chỉ có thê tử y là ít ra ngoài, ngại gặp người, chắc do tính cách.”

Đã mọc ba mắt còn thấy “không có gì”? Đại phu này cũng quá vô tâm rồi! Chư Tinh Tử bất đắc dĩ liếc y một cái. Không dám khám bệnh nữa, nhưng rõ ràng không thể bỏ đi — nhất là vị họa sư và thê tử kia, nghe đã thấy khả nghi rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hoắc Huyền ra hiệu với Vũ đại phu, trầm giọng: “Ra mở cửa.”

Vũ đại phu nghĩ bọn họ không giết người cướp của, chỉ là hai tên thần kinh, nên đành gượng gạo đi mở cửa.

Vừa thấy người đến, y liền mừng rỡ: “Quảng tiên sinh, sao ngài lại đến?”

Quảng Cảnh Minh cảnh giác nhìn vào sân, ánh mắt lập tức khóa chặt vào Hoắc Huyền và Chư Tinh Tử, đầy ngờ vực: “Đi ngang qua nghe trong nhà có tiếng la, nên vào xem thử. Hai vị là…?”

“Là tới chữa bệnh, ngài xem, hắn cụt tay, nặng lắm.” Vũ đại phu cười gượng.

Quảng Cảnh Minh nghi ngờ: “Vậy sao? Ta còn tưởng có người bị cướp.”

Chư Tinh Tử liếc Hoắc Huyền, rồi lại liếc Quảng Cảnh Minh — huynh đài này đoán cũng chuẩn lắm.

Vũ đại phu vội giải thích: “Giữa ban ngày ban mặt, ai dám cướp chứ? Đây là họa sư Quảng Cảnh Minh, vẽ rất đẹp, hai vị nếu cần vẽ chân dung thì tìm ngài ấy.” Tốt nhất hai người đi tìm y đi, tránh xa ta ra!

Quảng Cảnh Minh mặt biến sắc: “Ta với bọn họ không quen, không cần giới thiệu.”

Nói rồi xoay người bỏ đi.

Tên này quả nhiên có vấn đề! Chư Tinh Tử nhỏ giọng với Hoắc Huyền: “Chúng ta về gọi viện binh đi, ta thấy làng này có yêu khí.”

“Không cần. Người đông sẽ đánh rắn động cỏ.” Hoắc Huyền nhìn bóng Quảng Cảnh Minh, búng tay kết ấn, phong tỏa cảm giác của Vũ đại phu, nói: “Ngươi là đạo sĩ, tất phải trừ yêu diệt ma. Yêu quái ở ngay trước mắt, sao có thể bỏ đi? Chi bằng đêm nay chúng ta ở lại đây.”

Hắn cũng chẳng muốn về xem lão hồ ly và heo con ôm nhau.

Chư Tinh Tử lập tức cảm thấy trách nhiệm nặng nề, chỉnh lại đạo bào, đứng thẳng lưng, nhưng lại sợ mọc thêm mắt. Suy nghĩ xong liền vỗ vai Hoắc Huyền: “Huynh về trước đi, ta ở lại trông chừng. Ta tay chân lành lặn, lỡ có bị truyền nhiễm mọc thêm mắt cũng còn chịu được. Huynh thì vừa cụt tay, vừa ba mắt, ai thấy cũng sẽ tránh, thật đáng thương.”

Hoắc Huyền định phản bác, lại hỏi: “Vậy ngươi sẽ tránh ta chứ?”

“Con không chê mẹ xấu, huynh đệ chẳng chê nhà nghèo. Ta là huynh đệ tốt với huynh, sao có thể tránh?” Huynh đệ chứ có phải phu thê đâu mà cần nhìn mặt? Chư Tinh Tử cảm thấy mình thật độ lượng.

Hoắc Huyền cong khóe môi: “Ngươi nói đó nhé.”

Chư Tinh Tử gật đầu: “Huynh mau đi đi, đừng lo cho ta.”

Hoắc Huyền sắc mặt trầm xuống: “Đừng mơ! Nếu ta không giải quyết được chuyện này, lại để ngươi ở lại một mình, chi bằng chết cho xong!”

“Sao cứ chết chết hoài vậy? Dù sống lâu cũng đâu cần chán đời như vậy?” Chư Tinh Tử trách mắng hắn một câu rồi nghiêm túc nói: “Vậy đêm nay… chúng ta đều ở lại?”

“Ma quỷ luôn thích hành động ban đêm, đêm nay có thể sẽ phát hiện đầu mối. Ngươi sợ sao?”

“Ta là con heo trấn trạch của đạo quán, ma quỷ sợ ta thì có.” Chư Tinh Tử run nhưng vẫn mạnh miệng, “Hoắc huynh, nếu không chắc chắn, đừng hành động lung tung nhé.”

“Yên tâm.”

“Nhưng Thừa Phong thấy ta mãi chưa về, chắc sẽ lo lắng.”

Hoắc Huyền cũng không muốn lão hồ ly tới tìm heo con, liền tìm giấy, bảo Chư Tinh Tử viết thư gửi cho Bách Lý Thừa Phong. Hắn thấy là thư tay thì sẽ không nói gì nữa.

Chư Tinh Tử cầm bút viết:

“Thừa Phong, ta đang cùng Hoắc huynh chữa bệnh tay. Tay huynh ấy quá nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng, chữa xong ta sẽ cùng huynh ấy về Vương Hư Quán hỏi lão đạo sĩ kia. Các huynh cứ về thành Cửu U trước, đừng tìm ta. Đợi xong việc, ta sẽ mang đồ ăn ngon về gặp các huynh.”

Hoắc Huyền vui vẻ gọi một con quạ, con quạ ngậm thư bay đi.

Tối đó, Hoắc Huyền bỏ ra một khoản lớn để ở lại nhà Vũ đại phu.

Vũ đại phu thấy hai người không cướp không giết mà còn hào phóng, nghĩ chắc thật sự có bệnh, chỉ là tính khí nóng nảy, liền thiện tâm thu dọn cho bọn họ một phòng nghỉ ngơi.

Đêm đến, ba người ăn tối rồi ai về phòng nấy.

Hoắc Huyền đem hết thuốc mà đại phu đưa đổ sạch, ngồi xếp bằng trên giường, bày trận pháp dò xét bên ngoài.

Trời vừa tối, dân làng đều không ra ngoài. Ngoài tiếng côn trùng và gió, không còn gì khác.

Chư Tinh Tử nằm bò bên cửa sổ theo dõi một lúc, dần buồn ngủ, kéo chăn lên chùm kín người, định ngủ nhưng lại sợ nửa đêm xảy ra biến, ngẩng đầu nhìn Hoắc Huyền, lí nhí: “Hoắc huynh, nếu có chuyện gì huynh phải gọi ta đó nha.”

Hoắc Huyền nhìn nó, khẽ gật đầu, rồi đắp chăn cho nó.

Chẳng mấy chốc, cái đầu tròn trịa lại quay sang, đôi mắt lấp lánh phủ sương mỏng vì buồn ngủ: “Huynh cũng nên nghỉ ngơi đi, ngồi hay nằm đều như nhau. Ta ngày nào cũng nằm, vẫn trấn được đạo quán đó thôi. Đừng thấy ta nhắm mắt là nghĩ ta ngủ, thật ra ta đang cảm nhận tình hình nơi này… thật đấy, có ta rồi, đừng lo.”

“…”

Hoắc Huyền ngẩn người nhìn nó, Chư Tinh Tử lại xoay đầu nhắm mắt ngủ.

Một lúc sau, một bàn tay lớn lặng lẽ vươn ra, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên má trắng mịn như bánh bao của nó.

Nam nhân nín thở, gân xanh khẽ giật.

Rồi— má bị nhéo, bị chọc. Người kia chẳng có phản ứng gì, ngủ say như chết.

“…”

Một lúc lâu sau, Hoắc Huyền nằm xuống, nhìn về phía người đã say giấc.

Trong bóng tối tĩnh lặng, hắn cứ thế lặng lẽ nhìn đến khi trời sáng phía đông.

Hết chương 19

Bình Luận (0)
Comment