•Editor: Lan•
Chương 20
Chư Tinh Tử ngủ một giấc rất ngon, lúc tỉnh dậy đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, bên giường chẳng biết từ khi nào đã không còn ai… Ban đầu nó còn tưởng mình ngủ quên, giật mình bật dậy, nhưng vừa nhìn ra ngoài thì vẫn là một mảnh đen thui.
Hoắc Huyền chẳng biết đã dậy từ bao giờ, đang đứng bên giường, lặng lẽ nhìn nó.
“…Trời vẫn chưa sáng à?” Chư Tinh Tử kinh ngạc.
“Ừm, còn sớm lắm.”
Hoắc Huyền tất nhiên không nói thật với nó: hắn đã dùng pháp quyết che khuất mặt trời phía trên ngôi làng, khiến ban ngày vẫn duy trì trạng thái ban đêm.
Việc này có liên quan đến tư tâm của hắn.
Đêm qua trôi qua quá nhanh, tà vật vẫn chưa lộ diện. Hoắc Huyền vốn không có nhiều kiên nhẫn với tà vật, nếu nó không ra, vậy thì khiến trời có dị tượng, ép nó phải ra mặt.
Chư Tinh Tử thấy mình có thể tỉnh dậy trước khi trời sáng thì vô cùng hài lòng.
“Ta đã nói rồi mà, nằm ngủ hay ngồi ngủ cũng như nhau, huynh xem, ta tuy là nằm ngủ, nhưng luôn giữ cảnh giác, đâu có ngủ như chết, vừa có động tĩnh là tỉnh ngay! Hầy, cũng không biết đã ngủ bao lâu.” Nó vén chăn bước xuống giường, “Nhưng cho dù trời chưa sáng, nghĩ đến tà vật còn ngoài kia, ta cũng không thể ngủ tiếp được, vẫn nên quan sát thêm bên ngoài một chút.”
Nói rồi lại bò ra bên cửa sổ, nheo mắt nhìn ra ngoài.
Hoắc Huyền: “…”
Nhưng ngoài bầu trời đen kịt, vẫn chẳng thấy gì.
Chư Tinh Tử lắc đầu bất lực: “Thôi bỏ đi, chờ trời sáng rồi đến nhà gã họa sư kia xem thử, biết đâu sẽ tìm ra được manh mối.”
Hoắc Huyền thấy nó nghiêm túc muốn bắt yêu, liền lạnh lùng nói: “Tà vật này rất cẩn thận, sẽ không hành động bừa bãi. Nếu gã họa sư Quảng Cảnh Minh kia có liên quan đến tà vật, thì dù chúng ta có xông vào, bọn chúng chắc chắn cũng đã chuẩn bị sẵn. Chi bằng bây giờ chủ động ra tay.”
“Việc này… có phải hơi hấp tấp không? Hơn nữa hai nam tử nửa đêm ra ngoài, dễ bị phát hiện lắm chứ?”
Hoắc Huyền đầy tự tin: “Biến thành hình dạng khác là được.”
“Biến thế nào? Đừng có làm bậy nha.”
Hoắc Huyền mím môi, lấy ra hai lá bùa: “Bùa này có thể giúp biến đổi hình dạng hoàn toàn trong một canh giờ, kích cỡ tùy ý. Ngươi thấy thân người lớn quá thì biến thành sinh vật nhỏ cũng được. Ngươi muốn biến thành gì?”
“Huynh còn có báu vật như vậy sao? Sao không nói sớm!” Chư Tinh Tử vui mừng cầm lấy lá bùa xem kỹ, rồi nghiêng đầu suy nghĩ, “Đương nhiên là càng nhỏ càng tốt, tốt nhất là nhỏ đến mức khó phát hiện, như muỗi hay ruồi chẳng hạn!”
Muỗi? Ruồi?
Hoắc Huyền vừa nghe đã cau mày, quyết định không nhận đề nghị này. Hắn dán bùa lên trán Chư Tinh Tử, lẩm nhẩm một câu chú ngắn.
Trong chớp mắt, Chư Tinh Tử cảm thấy người nhẹ bẫng, cúi đầu nhìn xuống, thì đã thấy mình… bay lên! Gập người cúi nhìn kỹ, quả nhiên thân thể đã thay đổi.
Nhưng không phải là muỗi hay ruồi như nó tưởng, mà là một con ong mật nhỏ xíu.
Ong mật tròn tròn vỗ cánh bay vòng quanh, tò mò và hài lòng với cơ thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng của mình. Không bao lâu, Chư Tinh Tử phấn khích vỗ tay: “Hoắc huynh, vẫn là huynh lợi hại! Giờ ta nhỏ xíu rồi! Hoàn toàn có thể làm trinh sát ong mật luôn!”
Hoắc Huyền sững sờ nhìn nó, dù đã biến thành ong mật đầy lông tơ, nhưng thân thể Chư Tinh Tử vẫn hơi ửng hồng, trán có nốt chu sa đỏ, đến cả mặt mũi cũng vẫn là khuôn mặt một heo con hồng nhỏ xinh, chiếc mũi heo hồng cực kỳ nổi bật.
Chư Tinh Tử hoàn toàn không biết mình giống như một heo con nhỏ mặc đồ ong mật, còn đang hí hửng kiểm tra tay chân.
Hoắc Huyền thật sự chẳng biết nói gì nữa.
Lá bùa có thể biến hình trong một canh giờ, nhưng nếu bản thân người đó tin tưởng mãnh liệt vào “thân thể gốc” của mình, thì tác dụng của bùa cũng sẽ bị hạn chế. Ví dụ như hiện tại, Chư Tinh Tử vẫn giữ lại những đặc điểm mà nó cho là bản thể— chính là heo con nhỏ kia.
“…Ngươi thích làm heo con đến vậy sao?”
Chư Tinh Tử ngẩn ra, không hiểu tại sao hắn hỏi vậy: “Làm heo con thì có gì không tốt? Có ăn có uống, suốt ngày ngủ, chẳng cần làm việc, chỉ cần trấn trạch! Dù cuối cùng bị ăn cũng chẳng sao, dù gì ai rồi cũng phải chết thôi.”
Hoắc Huyền bật cười giận dữ: “Ngươi làm người cũng có thể sống như vậy mà.”
“Ai nói vậy?” Chư Tinh Tử phản bác ngay, “Làm người khổ lắm, huynh không biết đâu, mấy người tới đạo quán dâng hương, ai cũng có đủ loại phiền não, bao nhiêu chuyện rắc rối, đau khổ không dứt… Có lúc họ gặp ta ở hậu viện, còn nói ghen tị vì ta là một con heo nhỏ, có thể sống thảnh thơi vui vẻ.” Nói xong lắc đầu, ra vẻ huynh không hiểu gì cả.
Hoắc Huyền nghĩ đến những rối rắm mà mình phải chịu vì người trước mặt, nghiến răng không nói gì.
Chư Tinh Tử tiếp tục vỗ cánh bay khắp phòng, bất chợt lại hỏi: “Hoắc huynh, nếu huynh có bùa này, sao không lấy ra sớm hơn? Nếu ta ngủ tới sáng thì chẳng phải lỡ mất thời cơ rồi sao?”
…Nếu đưa ra sớm, đến lúc đó ngươi chỉ mải nhìn mấy người có ba mắt, ngủ chung giường lúc nào còn chẳng hay!
Hoắc Huyền u ám đáp: “Cơ thể ta còn đang hồi phục, bùa này cũng phải ngủ một giấc mới vẽ ra được.”
“Thì ra là vậy.” Ong nhỏ tỏ vẻ thông cảm, “Hoắc huynh, lần này huynh khổ rồi.”
Hoắc Huyền nghiêng đầu không nhìn nó nữa.
Chư Tinh Tử bay thêm vài vòng, thấy mình đã nắm được kỹ thuật bay, liền gọi: “Hoắc huynh, huynh cũng mau biến đi, chúng ta cùng đi bắt yêu, trừ hại cho dân!”
“…” Lần đầu tiên Hoắc Huyền được gán cho trách nhiệm “trừ hại vì dân”, khóe miệng giật giật, sau đó đốt bùa, lập tức biến thành một con ong vò vẽ vàng rực.
Chư Tinh Tử bay quanh hắn một vòng, ong vò vẽ to dài hơn ong mật, cơ bắp phát triển, sắc vàng đen xen kẽ trông đầy cảnh cáo, cả thân thể toát lên vẻ hung dữ.
Chư Tinh Tử vừa ngưỡng mộ vừa bất mãn: “Sao huynh là ong vò vẽ, ta là ong mật? Huynh dài thế, ta lại ngắn ngủn?”
“Ong mật dễ ẩn thân, ong vò vẽ giỏi tấn công, như vậy phối hợp mới tốt.”
Chư Tinh Tử nghĩ ngợi rồi tin lời hắn: “Hoắc huynh, huynh đúng là chu đáo, đi, ta xuất phát thôi!”
Nó quay đầu định bay ra ngoài, nhưng chưa đi được bao xa đã bị một cánh ong vò vẽ kẹp vào nách. Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà Vũ Bệnh, bay về phía nhà Quảng Cảnh Minh.
…
Yến Nhi mở mắt, khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thường thì giờ này mặt trời đã lên cao, vậy mà hôm nay chỉ mới sáng mờ một chút, cả ngôi làng lại chìm vào bóng tối.
Yến Nhi liếc sang Quảng Cảnh Minh đang nằm bên cạnh, rồi lặng lẽ xuống giường.
Ả khác với Quảng Cảnh Minh, đến giờ là phải ăn để bổ sung thức ăn.
Yến Nhi nhẹ nhàng đi đến sân sau, nơi đó có một cái giếng bị đậy nắp rất kín, ả tiến lên mở nắp giếng nặng nề một cách dễ dàng, cúi người kéo chiếc xô nước được treo trong giếng lên.
Thời tiết bên ngoài nóng bức, còn giếng thì giữ nhiệt độ mát, ả cúi đầu ngửi thử, gật đầu hài lòng: “Vẫn còn tươi.”
Yến Nhi xách xô đi đến sau một thân cây gần đó, ngồi dựa vào gốc, rồi bắt đầu xé thịt trong xô ra ăn ngấu nghiến…
Lúc này, một con ong mật và một con ong vò vẽ cùng đậu trên cành cây phía trên đầu ả.
Chư Tinh Tử vừa đứng vững đã suýt nôn vì cảnh tượng bên dưới.
May mà cánh của Hoắc Huyền kẹp chặt nó, giúp nó không rơi xuống.
Trong xô trước mặt nữ nhân, chất đầy những khúc thịt còn nguyên ngón tay, ngón chân… Đó là thịt gì, chỉ nhìn là biết.
Gương mặt nữ nhân kia nhìn nghiêng thì rất đẹp, nhưng lại ăn thịt như dã thú bị bỏ đói lâu ngày, máu me đầy mặt.
Đột nhiên, ả như phát hiện điều gì đó, bỗng dừng lại.
Chư Tinh Tử nín thở, nhưng rồi lại nhận ra một con ong mật như nó không thể phát ra hơi thở đủ để bị chú ý…
Quả nhiên, nữ nhân quay đầu nhìn về phía sau.
Một bóng người cao lớn đứng đó.
“Yến Nhi, là nàng sao?” Nam nhân dịu dàng hỏi.
Nữ nhân vội vàng lau miệng, đáp: “Là thiếp đây, phu quân. Trời nóng quá, thiếp không ngủ được nên ra ngoài hóng mát.”
Nam nhân đi tới: “Trời chưa sáng, nàng ra đây một mình không sợ sao? Phu quân đến bầu bạn với nàng.”
“Ở nhà mình thì sợ gì chứ! Phu quân mau về nghỉ ngơi đi.” Ả đáp lại bằng giọng pha chút bực dọc.
Nam nhân kia không hề cảm thấy thê tử mình có gì bất thường, liền gật đầu quay người rời đi.
Chờ Quảng Cảnh Minh đi rồi, Yến Nhi lại tiếp tục ăn như cũ.
Chư Tinh Tử không chịu nổi nữa, định bay vào nhà điều tra kỹ hơn, thì nữ nhân kia chẳng biết từ khi nào đã đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía bọn họ.
Chư Tinh Tử hoảng hốt run cánh, rồi lại nghĩ: một con ong mật như mình thì đâu dễ bị chú ý…
Nữ nhân lạnh lẽo nói: “Hôm nay nghe nói trong làng có hai người lạ quỷ dị… Giờ mãi chưa sáng, là do các ngươi làm phải không?”
Làm ma quỷ?
…Ai mới là ma quỷ đây? Đúng là đồ đổi trắng thay đen!
Nếu ong mật mà biết nói, Chư Tinh Tử chắc chắn đã mắng trả rồi.
Đang tức giận nghĩ ngợi, thì nữ nhân kia bất ngờ nhảy vọt lên, phóng thẳng lên cành cây nơi bọn họ đậu, há miệng định cắn bọn họ—
Aaaa! Thời buổi này ong không chích người, người lại đòi cắn ong à!
May mà Hoắc Huyền và Chư Tinh Tử nhanh tay lẹ mắt tránh né, ong vò vẽ kéo ong mật bay lên cành cao hơn, nhưng người phụ nữ kia vẫn tiếp tục đuổi theo không ngừng!
Chư Tinh Tử sắp rớt cằm xuống đất: Cái gì vậy? Khinh công gì mà nhanh như yêu quái thế?
Không thể ở lại lâu, ong vò vẽ kẹp ong mật bay thẳng ra ngoài.
Chư Tinh Tử bị kẹp trong tư thế mông chĩa ra ngoài, đầu quay ngược ra sau, nên có thể nhìn rõ gương mặt gớm ghiếc của nữ nhân đang đuổi theo phía sau.
Dù sắc mặt vẫn xinh đẹp, nhưng điệu bộ ấy còn gớm hơn cả yêu quái, như thể một loài dị chủng bò trên tường!
Thấy con mắt thứ ba trên trán ả, Chư Tinh Tử nhớ tới lời Vũ Bệnh nói: “Mắt thứ ba sẽ khiến năng lực của người đó phát huy đến cực hạn.” Chẳng lẽ cô ta từng làm người diễn kỳ hài?
Trong lúc đang nghĩ ngợi, bọn họ đã bị đuổi tới bờ sông.
Nữ nhân chuẩn bị lao tới xô cả hai xuống nước—
Hoắc Huyền đã chịu hết nổi, hắn đưa ong mật ra sau lưng, chuẩn bị ra tay xử lý kẻ này.
Nhưng đúng lúc đó, Chư Tinh Tử chớp mắt, đã quan sát nét mặt đối phương suốt dọc đường, đột nhiên hét lớn: “Tỷ tỷ ơi, đừng giết bọn ta! Bọn ta sẽ băng sông rời khỏi đây ngay!”
Nghe vậy, nữ nhân quả nhiên dừng bước, sau đó im lặng gật đầu, rồi không đuổi theo nữa.
Đợi bọn họ biến mất khỏi bờ sông, nữ nhân mới quay người, lặng lẽ trở về…
.
Phía bên này, Hoắc Huyền mang theo Chư Tinh Tử quay lại nhà Vũ Bệnh, hai người vừa đáp đất đã trở lại hình dáng ban đầu.
Chư Tinh Tử nói gấp: “Cô gái đó không thật sự muốn giết bọn mình, nếu không cô ta đã bắt kịp rồi. Cô ta chỉ cố đuổi tới bờ sông, có vẻ như chỉ muốn đuổi chúng ta rời khỏi làng thôi!”
Hoắc Huyền gật đầu: “Ừm, qua sông là rời khỏi ngôi làng này. Nếu là ta, ta cũng sẽ ép người ta đến đường cùng như vậy.”
“…”
Đang nói thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, có người la hét. Vũ Bệnh bị đánh thức, đi ra mở cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa là một nhóm dân làng cầm đuốc, Quảng Cảnh Minh đứng đầu.
Vừa thấy mặt, Quảng Cảnh Minh đã mắng: “Vũ đại phu, ngài có biết mình đã chứa hai con yêu quái không? Không sợ bọn chúng g**t ch*t ngài sao!”
Vũ Bệnh ngẩn người: “Yêu quái gì chứ? Đây là bệnh nhân, làm gì có yêu quái?”
Quảng Cảnh Minh đẩy y ra, xông thẳng vào. Thấy Hoắc Huyền và Chư Tinh Tử đi ra, ánh mắt gã lộ vẻ “hiểu rồi”, lập tức chỉ tay:
“Chính là bọn họ! Giờ đã là giờ Thìn mà trời vẫn chưa sáng. Từ khi bọn họ đến mới xảy ra chuyện như thế, nếu không phải yêu quái thì là gì?”
Vũ Bệnh kinh ngạc: “Gì? Giờ Thìn rồi à? Không thể nào!”
Một người dân nói: “Nhà ta có đồng hồ nước, giờ Thìn không sai!”
Vũ Bệnh cũng bắt đầu hoài nghi, nghĩ lại quả thật mình ngủ quá lâu. Nhìn Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền, trong lòng cũng sinh nghi.
Đúng lúc mọi người đang tranh cãi, trời đột ngột sáng trở lại.
Mặt trời ló rạng, cả sân viện cùng gương mặt mọi người lập tức ngập trong ánh sáng.
Hoắc Huyền thu lại pháp thuật che trời, còn Chư Tinh Tử thì nhảy ra mắng lớn:
“Trên đời sao có chuyện trắng trợn vu oan thế này? Bọn ta đang ngủ ngon thì các người la hét đánh thức, lại đổ vạ là yêu quái! Đã vậy còn viện cớ ‘giờ Thìn mà trời chưa sáng’? Ai mà chắc mấy người không giở trò với đồng hồ nước? Ta còn nghi các người là yêu quái đấy! Trời đang tối yên lành, các người vừa đến là trời sáng, rõ ràng không cho ai ngủ yên, muốn đợi bọn ta mệt mỏi để ăn thịt bọn ta đúng không?” Nói xong hừ một tiếng, phất tay áo, ngẩng đầu nhìn trời đầy ấm ức.
Hừ, ngươi dám đến bắt chuyện, thì ta sẽ cướp lời trước, chặn đường lui của ngươi!
Quảng Cảnh Minh tức đến tím mặt: “Ngươi… ngươi là tên đạo sĩ yêu nghiệt đừng có ăn nói linh tinh!”
“Yêu nghiệt?” Chư Tinh Tử ngẩn ra, lúc này mới nhận ra mình còn đang mặc đạo bào, liền giơ hai ngón tay lên, càng thêm ngang ngược:
“Nếu đã vậy thì nói thật luôn! Bần đạo tới đây không phải trị bệnh, mà vì thấy làng này đầy yêu khí, nghi có tà vật quấy phá nên mới mạo hiểm dò xét! Nhưng lại sợ kinh động dân làng nên không nói ra… Ai ngờ có kẻ cố tình phá hoại, lòng dạ thật đáng ngờ!” Nói xong còn liếc nhìn Quảng Cảnh Minh đầy ẩn ý, rồi quay sang dân làng, ánh mắt như đang nói “ta hy sinh vì các người, mà các người chẳng hiểu gì”.
Dân làng đồng loạt cúi đầu, có vẻ lung lay niềm tin.
Quảng Cảnh Minh tức đến ngực phập phồng, đang định lao tới túm cổ áo Chư Tinh Tử thì đột nhiên một luồng chưởng phong vô hình đánh tới, “ầm” một tiếng, gã bị hất bay ra xa, lăn mấy vòng trên đất!
Không ai thấy Hoắc Huyền ra tay, chỉ thấy Quảng Cảnh Minh đột nhiên bay vèo như lá rụng, đập xuống đất nặng nề, cả đám dân làng lập tức hoảng sợ thối lui vài bước.
Chư Tinh Tử lập tức chớp thời cơ, nghiêm nghị bước lên một bước, cao giọng nói: “Ha! Bần đạo có thần linh hộ thể, chỉ có yêu ma quỷ quái mới không thể lại gần! Dân làng ai cũng có thể đứng bên cạnh ta, chỉ mình ngươi là không dám… Hừ, ngươi rốt cuộc là thứ gì, còn không khai thật đi?”
Rồi lại đầy vẻ đau lòng nhìn sang đám dân làng, như thể nói: “Ta vì các người mà đến, vậy mà các người lại để yêu quái lừa gạt!”
Dân làng bối rối, người nọ nhìn người kia, không ai dám lên tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ bất an, không biết phải tin ai.
Hết chương 20