Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 21

Editor: Lan•

Chương 21

Không đợi dân làng suy nghĩ kỹ, Quảng Cảnh Minh đã hét lên: “Thần linh cái gì? Đó là yêu pháp! Yêu pháp đó các người không thấy sao? Mau đuổi bọn họ đi!”

Chư Tinh Tử thấy gã vẫn còn ngoan cố gây chuyện, liền lắc đầu thở dài với tay chắp sau lưng: Ngươi đã mất lòng dân rồi, còn vùng vẫy gì nữa chứ.

Dân làng lúc này cũng bắt đầu nhận ra Quảng Cảnh Minh có điều bất thường, nhưng cũng không dám tùy tiện bênh vực người ngoài, chỉ có thể đứng một bên xem kịch.

Vũ Bệnh bối rối: “Sao lại thế này? Rõ ràng đang yên đang lành, sao lại nhảy ra yêu ma tà vật gì đó? Chắc là hiểu lầm gì thôi?”

Quảng Cảnh Minh vừa định mở miệng, thì con mắt thứ ba trên trán đột ngột chớp lên.

Chư Tinh Tử trông rất rõ ràng. Linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, sắc mặt Quảng Cảnh Minh thay đổi ngay sau đó.

Chư Tinh Tử tưởng gã muốn giở trò, lập tức lùi lại vài bước cảnh giác. Thế nhưng Quảng Cảnh Minh lại nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, một lúc lâu không phát ra tiếng nào.

Không phải định ăn vạ đấy chứ?

Chư Tinh Tử vội vàng kêu lên: “Ngươi không chảy máu gì cả, chắc không bị thương nặng đâu! Đừng giả vờ nữa, bọn ta không dễ bị lừa đâu!”

Hoắc Huyền cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức dùng một pháp trận vô hình bao phủ lấy Chư Tinh Tử.

Sau một hồi yên tĩnh, Quảng Cảnh Minh từ từ hồi thần, chống tay từ dưới đất bò dậy.

Khi gã ngẩng đầu nhìn về phía hai người, Chư Tinh Tử rõ ràng cảm thấy người trước mặt không còn là gã lúc trước.

Có cảm giác bị kiềm chế, khó nắm bắt.

Rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng lại khác hoàn toàn với người lúc nãy.

Sau đó, Quảng Cảnh Minh nhíu mày ôm trán, tỏ ra đau đầu, rồi ngó quanh nói: “Ta… lại say rượu nữa rồi à? Cái này cũng quá… thật xin lỗi mọi người, tối qua uống hơi nhiều… chắc lại làm phiền mọi người rồi.”

???

Diễn trò gì đây?

Nam nhân vừa hung hăng ban nãy lại bắt đầu cúi đầu xin lỗi, “Lỗi là ở ta, ta lại gây chuyện rồi, thật xin lỗi mọi người!”

Rồi quay sang Chư Tinh Tử: “Đạo trưởng à, tối qua ta vẽ tranh suốt đêm, xong rồi không kiềm được nên uống ít rượu… tửu lượng lại kém, khiến mạo phạm các vị! Nếu không chê, xin mời về tệ xá ngồi chơi, ta sẽ chuẩn bị chút rượu và thức ăn để tạ lỗi.”

Có ai say rượu kiểu này không? Rõ ràng là bị chiếm xác rồi còn gì!

Chư Tinh Tử rất nghi ngờ, nhưng dân làng xung quanh lại chẳng lấy làm lạ.

Vũ Bệnh cũng nói: “Bảo sao… Quảng tiên sinh bình thường cái gì cũng tốt, chỉ có điều say rượu là như biến thành người khác, hoàn toàn khác với lúc tỉnh. Ta đã nói rồi, làng mình sao lại có yêu ma quỷ quái? Đạo trưởng, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi.”

Chư Tinh Tử nhíu mày nhìn Hoắc Huyền.

Hoắc Huyền cười khẩy: “Hiểu lầm? Tại sao trước đó không ai cho rằng hắn say rượu? Vừa có người nói hắn là yêu quái thì ai nấy lại thay nhau bào chữa?”

Vũ Bệnh định cãi, nhưng Quảng Cảnh Minh đã bước lên, cúi người hành lễ với Chư Tinh Tử: “Đạo trưởng nếu cho rằng ta là yêu quái, thì xin cứ hàng phục!” Rồi còn bước đến gần, phá vỡ lời nói “yêu quái không thể lại gần đạo trưởng” ban nãy.

Hoắc Huyền lập tức muốn ra tay, nhưng Chư Tinh Tử ngăn lại, quay sang nói với Quảng Cảnh Minh: “Nếu vậy thì chúng ta về nhà ngươi nói chuyện rõ ràng cũng được. Trong làng quả thực có yêu khí, nhưng yêu quái chưa chắc ở giữa người, có khi đang trốn trong hang nào đó cũng nên?”

Dân làng thấy vậy thì không phản đối, nếu bắt được yêu quái thật thì càng tốt.

Trước khi đi, Chư Tinh Tử còn nói với Vũ Bệnh: “Giờ các người nên kiểm tra thử xem trong làng có ai mất tích không.”

Vũ Bệnh nghe vậy thì tái mặt: “Được, ta lập tức gọi người kiểm tra! Nếu thật có yêu quái thì nguy to rồi!”

Dân làng tan rã, Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền cùng theo Quảng Cảnh Minh về nhà…

Trên đường đi, Chư Tinh Tử luôn chuẩn bị tinh thần rằng Quảng Cảnh Minh có thể đột ngột trở mặt, nhưng suốt quãng đường vào tận nhà, gã vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa.

Trong sân, khói bếp lượn lờ bốc lên từ căn bếp, có người đang bận rộn, chính là thê tử của Quảng Cảnh Minh – Yến Nhi.

Sau khi để hai người ngồi xuống, Quảng Cảnh Minh liền nhiệt tình gọi “Yến Nhi”, rồi nhanh chóng vào bếp phụ giúp.

Người vừa đi, Chư Tinh Tử lập tức ghé đầu thì thầm với Hoắc Huyền: “Huynh thấy không? Hình như trong cơ thể Quảng Cảnh Minh có hai linh hồn.”

“Bao nhiêu cái, mổ ra là biết.” Hoắc Huyền đáp tỉnh bơ.

“…” Lúc nào cũng thô bạo thế vậy.

Chư Tinh Tử lắc đầu: “Chúng ta cứ quan sát thêm đi. Nhưng đã mất công đến đây, không thể tay trắng ra về. Nếu có thể hóa thành ong mật, bay vào phòng bọn họ xem xét thì tốt quá.”

“Bây giờ đi xem cũng được.” Hoắc Huyền nói xong liền đứng dậy, tự nhiên như chủ nhà, vén rèm bước vào trong.

Chư Tinh Tử đổ một giọt mồ hôi lạnh trên trán, quay nhìn về phía bếp, khẩn cầu Quảng Cảnh Minh đừng đột ngột quay lại.

Quả nhiên, gã không phải người thích nấu ăn, chỉ loáng thoáng trong bếp rồi xách ấm trà quay lại.

May mà Hoắc Huyền đúng lúc quay về bàn ngồi.

Chư Tinh Tử thở phào nhẹ nhõm.

Yến Nhi không biết khách là ai, chỉ tưởng là người lớn trong làng, nên nấu xong cơm liền cúi đầu mang món ăn ra.

Chư Tinh Tử chăm chú quan sát ả – dáng vẻ dịu dàng, cử chỉ nho nhã, có một vẻ cao quý không hề giống với người dân quê.

Yến Nhi dọn xong bàn rồi mới ngẩng đầu lên. Khi thấy bọn họ, ả hơi sững người, sau đó lại khôi phục vẻ bình thản, che mặt rồi quay người đi vào phòng.

Giống như lời Vũ Bệnh nói – có vẻ rất ngại gặp người lạ.

Chư Tinh Tử nhìn bóng lưng ả, giả vờ ngờ vực hỏi Quảng Cảnh Minh: “Thê tử ngươi sao vậy? Bọn ta có phải sói hổ đâu mà sợ dữ vậy.”

Quảng Cảnh Minh cười ha hả: “Ha ha ha, nàng ấy nhát gan lắm, sợ người lạ. Các vị đến, nàng ấy đã ăn cơm rồi, đừng lo.”

Thật ra ta tận mắt thấy cô ra… ăn thịt người mà.

Chư Tinh Tử đảo mắt, không nói gì thêm.

Nó sợ Quảng Cảnh Minh hạ độc trong cơm, nên dù món ăn rất thơm cũng không dám đụng đũa, chỉ trò chuyện: “Nghe nói ngươi từng là họa sư trong cung, chắc tay nghề phi phàm lắm nhỉ?”

“Không dám nhận. Cũng chỉ là kiếm miếng ăn thôi. Nếu không được tân hoàng ân xá, ta có lẽ đã là kẻ chết không ai hay.”

“Thôi nào, chuyện cũ rồi. Giờ ngươi vừa có tay nghề vẽ tranh, lại có thể tử đẹp như thế… À, cô ấy cũng là người trong làng sao?”

Quảng Cảnh Minh nhìn nó một cái, như không muốn trả lời, nhưng thấy đối phương háo hức chờ đợi, đành đáp: “Yến Nhi là con nhà bà con ta. Lúc trước bị cha mẹ định bán làm nô, nghe tin ta được ân xá lại có cảm tình với ta, nên trốn khỏi nhà, vượt đường xa đến gặp… Bọn ta không thể quay về cố hương, nên mới thành phu thê tại đây.”

Chư Tinh Tử không tin câu đó chút nào. Ả không giống người nhà nghèo, mà có khí chất quý phái trời sinh. Nó thậm chí nghi ngờ Quảng Cảnh Minh đã lừa gạt tiểu thư nhà ai!

Đang nói thì thấy Hoắc Huyền – người vốn kén ăn, lại gắp mỗi món ăn một ít, còn gắp cả cho Chư Tinh Tử.

Lúc đó Quảng Cảnh Minh vội vàng ra ngoài lấy rượu.

Chư Tinh Tử lập tức nhỏ giọng hỏi: “Huynh cũng dám ăn sao? Nhỡ có độc thì sao?”

Hoắc Huyền đáp: “Dù có hạ độc cũng không giết nổi ta. Ta bách độc bất xâm. Hơn nữa, ta có thể nếm ra được trong đó có những gì. Những món này không có độc, yên tâm ăn đi.”

Thì ra là nếm trước cho mình, cảm động quá! Chư Tinh Tử cảm kích, nhưng vẫn lắc đầu: “Không độc cũng chưa chắc an toàn, lỡ là… thịt người thì sao? Quên vụ tối qua rồi à?”

“Chỉ có thịt gà và cá. Ăn đi.”

Chư Tinh Tử mừng rỡ: “Thật sao?”

Hoắc Huyền mím môi không đáp, chỉ yên lặng múc cho nó một chén canh gà.

Canh gà quá thơm, Chư Tinh Tử bưng lên uống lấy uống để: Có huynh đệ như thế, heo con còn cầu gì hơn?

Biết không có độc, nó ăn thỏa thuê!

Gà ngon, cá rán thơm phức, rau xanh tươi mát, cơm trắng chan nước rau cũng khiến người ta muốn ăn…

Xa quê làm heo lạ, dịp lễ càng thèm cơm nhà!

Vừa ăn nó vừa hỏi: “Này, lúc nãy huynh vào phòng bọn họ thấy gì?”

Hoắc Huyền nhìn nó nhai nhồm nhoàm, đáp: “Cả phòng toàn là tranh chân dung.”

“Chân dung ai?”

“Thê tử hắn. Và… toàn bộ dân làng.”

Chư Tinh Tử suýt nghẹn. Chỉ vẽ thê tử thì còn chấp nhận được, nhưng cả làng…?

Chẳng lẽ vẽ xong mà chưa kịp mang đi? Nhưng một hai bức thì còn hợp lý, chứ cả đống chân dung dân làng đều ở nhà gã…

Ghê rợn vô cùng.

Quảng Cảnh Minh mang rượu về, Chư Tinh Tử liền không dám uống, vì sợ mất cảnh giác – còn phải bắt yêu!

Lúc đó có tiếng gõ cửa – là Vũ Bệnh.

Vừa vào y đã cười nói: “Đạo trưởng, chúng ta vừa điểm danh cả làng rồi, không thiếu một ai cả! Ngươi yên tâm!”

Yên tâm cái gì? Chư Tinh Tử lườm y, bất đắc dĩ ăn thêm miếng rau, rồi phẩy tay: “Biết rồi.”

Vũ Bệnh cáo từ cùng Quảng Cảnh Minh rời đi.

Chư Tinh Tử nhai rau mà trầm ngâm. Nếu không thiếu ai, vậy tối qua nữ nhân kia ăn thịt ai? Người ngoài làng sao?

Nhưng Vũ Bệnh từng nói – suốt hơn tháng nay, không ai ra vào làng cả.

Bất chợt, Chư Tinh Tử nảy ra một ý nghĩ khủng khiếp- Trong làng này, thật sự còn người sống sao…?

Nó vô thức dịch lại gần Hoắc Huyền.

Hoắc Huyền thấy nó đột ngột tiến sát thì sững người, không nhúc nhích. Cúi mắt nhìn dáng vẻ nó nhai cơm, giống hệt một con heo nhỏ lười biếng tựa vào hắn nhai rau rù rì… Nếu không có Quảng Cảnh Minh ở đối diện, thì đã muốn đưa tay xoa đầu rồi.

Ăn xong, Quảng Cảnh Minh nói: “Lần này thất lễ với hai vị, tại hạ vô cùng áy náy. Nếu hai vị không chê ta tài nghệ nông cạn, ta xin vì hai vị mà vẽ một bức chân dung, coi như kỷ niệm.”

Chư Tinh Tử vừa nghe xong, trong lòng lập tức nổi chuông báo động. Ngươi vẽ cả làng rồi tạo ra cái ‘làng ba mắt’, giờ còn muốn vẽ cả tụi ta? Rõ ràng có âm mưu!

Nhưng Hoắc Huyền lại thản nhiên nói: “Được thôi.”

Chư Tinh Tử vốn không muốn, nhưng thấy Hoắc Huyền có vẻ đã có tính toán, đành theo cùng.

Trong lúc đi, Hoắc Huyền nghiêng đầu ghé sát tai nó, nhỏ giọng nói chỉ để hai người nghe thấy: “Trong người Quảng Cảnh Minh và thê tử hắn không có tà vật, nếu tà vật không ký sinh lên người, thì ắt là ẩn trong đồ vật thường dùng.”

Chư Tinh Tử lập tức hiểu– bọn họ đang định tìm chỗ tà vật ẩn thân.

Ra đến sân, Quảng Cảnh Minh mời hai người đứng dưới gốc cây, rồi quay vào lấy giấy bút.

Khi bên kia đã chuẩn bị xong, Hoắc Huyền bất ngờ đưa tay ôm lấy Chư Tinh Tử.

Chư Tinh Tử cảm thấy tư thế này có gì đó rất kỳ lạ, lẩm bẩm: “Hay là khoác vai nhau thì hơn? Ôm kiểu này cứ thấy sắp bị xách lên ấy…”

“Khoác vai ta thì ngươi phải nhón chân, không mỏi à?” Nói xong, Hoắc Huyền ôm càng chặt hơn.

Chư Tinh Tử lúc còn là heo thì tròn tròn mềm mềm, nhưng khi hóa thành người lại dáng dấp cao ráo, thân hình linh hoạt, phần eo giấu trong đạo bào trông mềm dẻo mà có lực. Ôm lấy cảm giác rất dễ chịu.

Chư Tinh Tử thì đang thở dài: Cái tên này chẳng biết ăn nói, trách gì có nhiều người muốn đánh huynh ấy. Là huynh đệ tốt, ta phải dạy huynh ấy cách ăn nói mới được…

Phía xa, Quảng Cảnh Minh đang mài mực, sau đó mở ra một hộp gỗ dài, từ từ lấy ra một cây bút lông.

Cây bút đó thoạt nhìn rất bình thường, nhưng gã lại nâng niu như báu vật, chấm mực xong thì nhìn bọn họ chăm chú, cúi đầu giả vờ vẽ.

Ngay khoảnh khắc đó, Chư Tinh Tử nghe tiếng Hoắc Huyền lẩm bẩm niệm chú, sau đó ghé tai nó nói nhỏ: “Trong bút có tà vật, nhưng giờ thì nó không làm gì được chúng ta.”

Có thể chống lại tà khí, chắc là nhờ vào chú pháp kia! Nỗi sợ trong lòng Chư Tinh Tử giảm đi quá nửa, lưng cũng thẳng tắp hơn.

Cùng lúc ấy, Yến Nhi hốt hoảng chạy ra từ trong phòng: “Phu quân! Tranh của thiếp… tranh của thiếp biến mất rồi!”

“Cái gì?” Sắc mặt Quảng Cảnh Minh biến hẳn, mất sạch vẻ trầm tĩnh ban đầu. Gã định vứt cây bút đi, nhưng vứt không nổi, đành cầm theo chạy ào vào nhà.

Chư Tinh Tử nhíu mày: “Yêu nhau đến mức vậy sao? Một bức tranh thôi mà làm gì phải quýnh quáng như thế?”

Tuy họa sư đã chạy, nhưng hiện giờ đã có cơ hội đối mặt riêng với Yến Nhi, Chư Tinh Tử thấy ả định rời đi thì vội vàng chặn lại: “Cô nương này, nghe nói cô bỏ trốn với hắn? Có thật không vậy? Ta thấy không đơn giản đâu. Nếu cô bị hắn lừa gạt, cứ nói thẳng với bọn ta! Bọn ta nhất định lấy lại công bằng cho cô!”

Nữ tử khựng lại, nói: “Các ngươi nên đi đi. Nơi này… không phải nơi các ngươi nên tới.”

Dù giọng lạnh nhạt, nhưng rõ ràng không có ác ý. Chư Tinh Tử bèn nói thật: “Ta thấy được rồi, cô không hề muốn giết người. Nhưng nếu đã không muốn, vì sao đêm qua lại ăn thịt người? Cô ăn ai? Không làm rõ, ta ngủ không ngon đâu! Mà vì giấc ngủ nửa đời sau của ta, ta nhất định không đi đâu cả!”

Trong mắt Yến Nhi thoáng hiện nét bi thương, nhưng liền sau đó trở nên lạnh lùng: “Ta không biết ngươi đang nói gì. Còn không đi, thì biến ngay!”

Vừa dứt lời, một trận gió âm thổi ù ù, bầu trời trên sân bỗng chốc bị mây đen bao phủ. Từ trong nhà vang lên tiếng cười quái dị của Quảng Cảnh Minh: “Yến Nhi à, tranh của nàng bị mất sao? Không phải vẫn đặt dưới giường nàng đó sao? Nàng thật là, sao cứ để thân thể mình lung tung như thế chứ?”

Thân thể? Tranh vẽ?

Chư Tinh Tử giật mình quay lại.

Ngoài cửa, Quảng Cảnh Minh cúi gằm đầu, chậm rãi bước ra, tay cầm một bức tranh trắng, nhưng chỉ một thoáng sau, trên tranh lại hiện lên bóng hình một nữ tử…

Còn Yến Nhi đứng trong sân… đã biến mất.

Chư Tinh Tử dụi mắt. Hoắc Huyền lạnh lùng nói: “Nó lộ mặt rồi.”

Quảng Cảnh Minh đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt hóa thành một tờ giấy trắng, không còn ngũ quan, chỉ có một con mắt đỏ máu ở giữa trán.

Gã vừa lắc đầu vừa bước đến: “Quảng Cảnh Minh đúng là phá chuyện! Nếu hắn không tự tiện đi tìm các ngươi, ta còn muốn chơi đùa vài hôm nữa cơ mà…”

Gã nhìn chằm chằm vào Chư Tinh Tử, ánh mắt hưng phấn: “Đứa trẻ ngoan, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt! Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi!”

“Ngươi là ai?” Chư Tinh Tử khó hiểu, “Lại là gì mà ‘Nhất Mục Ma’ nữa hả? Tên đó chết rồi mà?”

“‘Nhất Mục Ma’? Loại phế vật đó sao so được với ta!” Gã giận dữ, con mắt đỏ máu chớp lên lia lịa, rồi lại hưng phấn: “Ta là pháp khí đắc lực nhất của phụ thân ngươi! Con mắt ta có thể nhìn vạn vật, nhìn thấu chân thân, chuyển hóa linh hồn… Tiểu chủ nhân! Có ta giúp, thiên hạ sẽ là của ngươi! Hãy cùng ta liên thủ, giết tên sau lưng ngươi—”

Chưa nói xong, mắt gã bị một cục bùn ném trúng.

“…” Mặt gã co giật.

Chư Tinh Tử vỗ vỗ tay: “Chán ghét quá! Đến ta là heo còn nhìn không ra, còn đòi làm chủ nhân của ta?”

“Hết dụ dỗ chia rẽ, lại xúi giục đánh nhau – nói cho ngươi biết, chiêu này hết linh rồi! Ta với Hoắc huynh tình cảm thắm thiết lắm!”

“Ngươi…”

Chư Tinh Tử ngắt lời: “Ngươi dùng thân thể người khác không thấy xấu hổ à? Đi tắm, đi vệ sinh nhìn thấy cái không phải của mình không thấy ghê sao? Mau lộ nguyên hình đi!”

“…”

“Còn nữa! Những dân làng kia là sao? Ngươi đã làm gì bọn họ? Nói thật mau! Nếu không, Hoắc huynh sẽ đánh ngươi đó!” Nói xong, nó liếc Hoắc Huyền một cái sâu sắc.

…Huynh đệ à, ta đã nói to thế rồi, đừng để ta mất mặt nha.

Hoắc Huyền bị cái liếc kia làm nghẹn lời, vội vàng quay đi, đồng thời đơn thủ kết ấn, đầu ngón tay tụ khí tím, hóa thành kiếm quang xé rách hư không, ầm một tiếng, bổ mạnh vào yêu vật.

Hết chương 21

Bình Luận (0)
Comment