Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 22

•Editor: Lan•

Chương 22

Con quái vật bị đánh bất ngờ, thân hình loạng choạng, nhưng rất nhanh lại đứng dậy được.

Gã dùng sức gạt bùn đất trên mắt, nhìn Chư Tinh Tử với ánh mắt thất vọng, rồi nổi giận xông thẳng về phía Hoắc Huyền.

Hoắc Huyền bảo Chư Tinh Tử lui ra xa, lập tức tung người lên, dùng kiếm khí ngăn cách giữa hai bên, dẫn dụ quái vật lên mái hiên, khiến gã khó lòng vượt qua để xuống dưới.

Quyền phong của Hoắc Huyền nhanh như chớp, chẳng mấy chốc, khuôn mặt mất hết ngũ quan của quái vật bị đánh đến méo mó, con mắt đỏ như máu chớp động rồi bất ngờ phun ra một làn khói trắng đen đan xen, lao thẳng tới trước người Hoắc Huyền—

Nam nhân bế hô hấp, môi mấp máy niệm chú, trường kiếm theo pháp quyết xé rách không trung, hóa thành vô số kiếm ảnh chém tới.

Thân thể quái vật bị đâm thủng, đầu bị chém rơi, tứ chi đầm đìa máu, nhưng lại hồi phục nhanh chóng như chưa hề hấn gì, tựa như bất kỳ đòn tấn công nào cũng không thể gây tổn thương thực chất cho nó.

Con quái vật này vốn là pháp khí của Ma quân, pháp khí không biết mệt, đương nhiên không sợ bị tấn công.

Hoắc Huyền nhanh chóng nhận ra điều này, ánh mắt lạnh như băng quét qua, giơ kiếm định đâm thẳng vào con mắt kia!

Thấy vậy, quái vật lập tức biến lại khuôn mặt của Quảng Cảnh Minh, miệng kêu cứu, con mắt thứ ba lại bắt đầu di chuyển trên người gã. 

Hoắc Huyền cứ nhằm theo mắt mà đâm, dần dần phát cáu, định xé nát kẻ trước mặt—

“Không được đâu, Hoắc huynh!” Lúc này, Chư Tinh Tử đang chạy qua chạy lại bên dưới hét lớn: “Hắn đã có thể rút linh hồn Quảng Cảnh Minh ra, thì cũng có thể khi huynh giết hắn sẽ lập tức thoát thân, đến lúc mất đi ký chủ thì càng khó tìm ra!”

Hoắc Huyền cũng từng nghĩ tới điểm này, chỉ là trong mắt hắn, sống chết của Quảng Cảnh Minh chẳng đáng bận tâm.

Một kẻ có thể chung sống cùng quái vật trong một thân thể, tuyệt không đơn giản là bị nhập xác, hẳn là đã giao dịch với quái vật.

Đang nghĩ vậy thì thấy Chư Tinh Tử vừa nhảy nhót vừa hét: “Huynh đệ tốt, huynh ráng lên! Ta đi lục phòng hắn một chút, biết đâu tìm được sơ hở! Đừng gấp, ta với huynh trong ngoài phối hợp!”

“Ha ha ha… Đây gọi là công khai mưu đồ trước mặt kẻ địch à?” Quái vật cười khiến khuôn mặt co rút, “Nếu không có khí tức của Ma châu, ta thật chẳng tin đây lại là con trai của chủ nhân!”

Lời chưa dứt, một luồng kiếm quang bổ xuống đầu nó.

“Ồn ào!”

Bên trên đánh nhau vang trời, bên dưới Chư Tinh Tử đã chạy về lại trong phòng, vừa bước vào liền thấy tường đầy tranh vẽ, những người trong tranh sống động như thật, tựa như đang nhìn nó từ trên tường.

Chư Tinh Tử gắng nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, tiến lại gần từng bức quan sát tỉ mỉ.

Như Hoắc Huyền đã nói, những người trong tranh đều là dân làng, phần lớn mặt mũi không quen, nhưng nó đều có ấn tượng, đặc biệt là bức vẽ Vũ Bệnh.

Rốt cuộc tranh này có tác dụng gì?

Chư Tinh Tử nhanh chóng phân tích. Quái vật từng lấy một bức tranh trắng ra, sau khi Yến Nhi biến mất, tranh đó lại hiện lên chân dung ả. 

Nếu tranh là người, thì người là tranh. Nhưng nếu cả làng đều là người trong tranh, sao lại có thể sinh hoạt như bình thường?

Dù bọn họ không ra ngoài, cũng sẽ có người khác đến chứ…

Đột nhiên, mắt Chư Tinh Tử sáng lên, nó ôm lấy tranh Vũ Bệnh chạy ra ngoài, suýt ngã vì vấp phải một cuộn tranh trên ngưỡng cửa, cúi đầu nhìn mới thấy đó chính là bức tranh vẽ Yến Nhi mà quái vật từng dùng. Khi đánh nhau với Hoắc Huyền, gã đã không kịp mang theo.

Nó lập tức nhặt tranh rồi chạy tiếp, miệng còn không quên hét lên với bên trên: “Hoắc huynh, cố thêm chút nữa, nhất định đừng để hắn xuống! Ta không phải bỏ huynh chạy đâu, tin ta đi!”

Hoắc Huyền: “…”

Chư Tinh Tử chạy một mạch đến nhà Vũ Bệnh, gõ cửa rầm rầm, mãi mới có tiếng trả lời: “Ai đấy?”

Bên ngoài đánh nhau ầm ầm vậy mà người trong nhà lại như không nghe thấy.

Cửa vừa mở, Chư Tinh Tử liền lao vào, không nói không rằng giơ tranh ra hỏi: “Đây là ngươi phải không?”

Vũ Bệnh còn đang lắc đầu ngán ngẩm vì sự vô lễ, vừa thấy bức tranh liền sững người.

Ban đầu mơ hồ, sau đó ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.

Chư Tinh Tử nhìn lại tranh, thấy người trong tranh cũng làm động tác y hệt.

Trong đầu nó dần hiện lên một suy đoán: “Vũ Bệnh, ngươi đã chết rồi phải không?”

Vũ Bệnh cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn nó rồi lại nhìn chính mình trong tranh, thấu hiểu nói: “Phải, ta chết rồi… Ta nhớ hôm đó… hôm đó làng ta có rất nhiều người chết…”

Chư Tinh Tử siết chặt nắm tay.

Xem ra hướng suy đoán không sai. Dân làng không phải bị bệnh hay trúng tà, mà là… bọn họ đã chết. Linh hồn bị quái vật chuyển vào trong tranh, bọn họ không hề hay biết, tưởng mình vẫn còn sống, sinh hoạt như người thường.

Mắt thứ ba chính là ấn ký linh hồn bị nhốt trong tranh.

Bọn họ ngày ngày lặp lại cuộc sống khi còn sống, chuyện rời khỏi làng chỉ là lời dối trá— cả ngôi làng này chính là một bức tranh!

“Các người chết như thế nào?”

Vũ Bệnh mơ hồ nói: “Ta… chỉ nhớ là bắt đầu có người mất tích, đều từng đến nhà Quảng tiên sinh. Bọn ta nghi ngờ, đêm đó tụ tập ở từ đường bàn chuyện báo quan… Phải rồi! Chính đêm đó! Cửa từ đường bị gió thổi bật mở, ta thấy một luồng huyết quang… rồi chẳng còn nhớ gì nữa.”

Không phải không nhớ, mà là chết quá nhanh, không kịp thấy gì…

Chư Tinh Tử nhắm mắt, lặng lẽ tụng vài câu siêu độ, giữa lông mày giãn dần.

Vũ Bệnh trong cơn mông lung, chợt cảm nhận được lòng từ bi của thần linh, cảm thấy trước mắt sáng ngời, như hiểu ra nơi nên đến. Khi ngẩng đầu, thiếu đạo sĩ đầy vẻ thanh xuân kia đã mở mắt, nhìn về phía bức tranh trong tay kia bắt đầu rung lên dữ dội.

Đó là Yến Nhi.

Tranh rung mạnh, như một người bị giam cầm đang vùng vẫy tuyệt vọng, bên trong truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào: “Xin lỗi… xin lỗi…”

Vũ Bệnh không hiểu, nhưng Chư Tinh Tử thì đã không giữ nổi tranh nữa, đành buông tay.

Cuộn tranh mở bung, giây sau, Yến Nhi đã đứng trước mặt bọn họ.

Chư Tinh Tử từng tận mắt thấy ả ăn thịt người, nên rất cảnh giác, nhưng nghĩ lại, ả cũng từng cố xua đuổi bọn họ rời đi… nhất thời không đoán được lập trường, đành nghiêm mặt nói: “Cô nương, cô cũng thấy rồi đó, huynh đệ ta dù không diệt được quái vật, thì cũng đủ sức đốt sạch mấy bức tranh này! Nếu không muốn chết thêm lần nữa thì hãy khai ra tất cả!”

Yến Nhi nhìn nó thê lương: “Ta đã chết rồi, còn chết thế nào nữa? Trước kia ta từng khuyên các người đi vì biết các người không thắng được hắn… Nếu ngươi thật sự có thể đốt tranh, ta sẽ kể hết, chỉ cần ngươi giữ lời.”

Chư Tinh Tử ngẩn ra.

“Ngươi từng đoán đúng, ta không phải họ hàng gì của Quảng Cảnh Minh.” Ả ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, cắn răng nói: “Ta vốn là phi tử trong cung, nhờ một điệu múa mà được sủng ái. Quảng Cảnh Minh là họa sư trong cung, nhưng ta chưa từng gặp nhiều, chẳng khác người xa lạ.”

“Nhớ năm đó, hoàng đế bảo hắn vẽ tranh phi tần. Một phi tử cho rằng bị vẽ xấu liền làm khó hắn… Ta thấy tội, ra tay giúp đỡ… không ngờ một lòng tốt, lại tự đẩy mình vào địa ngục.” Nước mắt lấp lánh trong mắt ả, “Sau khi tiên đế băng hà, tân đế hạ lệnh cho phi tần tuẫn táng, ta nằm trong số đó…”

“Ta tưởng chết rồi thì thôi.”

“Không ngờ lại mở mắt trong thân thể khác.”

Chư Tinh Tử: “Hắn để quái vật chuyển hồn ngươi vào đây?”

Yến Nhi gật đầu, hận ý nhìn cuộn tranh: “Tên quái vật đó tên Huyết Đồng, từng sống ký sinh ở hang đá hoang dã. Trên đường được tân đế xá miễn, Quảng Cảnh Minh nghỉ lại nơi đó một đêm…”

“Bọn họ làm một giao dịch. Quảng Cảnh Minh đưa thân thể mình cho Huyết Đồng, đổi lại hắn giúp chuyển hồn người hắn yêu vào tranh.”

Dù đã đoán được, Chư Tinh Tử vẫn cau mày.

“Quảng Cảnh Minh vẽ dung mạo ta, linh hồn ta từ đó bị giam cầm, không thể rời khỏi, chỉ có thể làm thê tử hắn… Ta biết mình đã chết, nên không dám gặp dân làng…”

“Nhưng cái giá phải trả—” Thân thể ả run rẩy, “Chúng ta, các phi tần, bị chôn sống! Địa cung không có đồ ăn, người lại không thể chết ngay, trong cơn đói khát, cái gì cũng dám ăn!”

“Lúc đói nhất, ta đã ăn thịt người.”

“Huyết Đồng hồi sinh ta từ tranh, nên ta phải tiếp tục ăn như ngày chết đi… Ta không thể kiểm soát, ta, ta…”

“Tỉnh lại đã ăn rồi!”

Ả ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn Chư Tinh Tử: “Nhưng Quảng Cảnh Minh chẳng sợ, còn giúp ta phi tang, thậm chí dụ dân làng đến nhà… đến khi dân làng muốn báo quan, hắn liền thả Huyết Đồng ra, đồ sát cả làng…”

Chư Tinh Tử trầm mặc.

Lần đầu tiên, nó thấy muốn phanh thây người ta.

Bên kia, Vũ Bệnh ngồi bệt xuống đất: “Thì ra là vậy… ta lại chết như vậy…”

Yến Nhi lập tức quỳ xuống: “Ta hại các người, sau này có xuống âm ti cũng không trốn được báo ứng! Giờ nếu có thể đốt tranh… xin đạo trưởng hãy ra tay!”

Chư Tinh Tử hất tay áo: “Báo ứng phải giáng lên kẻ gây họa và quái vật! Cô có ơn cứu giúp hắn, hắn lại vì tư lợi khiến cô không người không quỷ, đọa lạc thế này, báo thù diệt tộc còn chưa đủ!” Nói rồi cúi người nhặt hai cuộn tranh, “Muốn rời khỏi nơi này, không chỉ đốt tranh các người là xong, ta nghĩ cả ngôi làng chính là một bức tranh, bằng không sao bấy lâu chỉ có bọn ta mới vào được!”

Với Huyết Đồng, tạo ảo cảnh từ tranh không khó. Người phàm không vào nổi, nhưng Hoắc Huyền tu vi cao, mới vô tình lọt vào.

Nghĩ tới đó, trong lòng nó lóe lên một kế.

Không thể chậm trễ, Chư Tinh Tử lập tức quay người chạy vọt ra ngoài.

Bên kia, hai bóng người lao vào nhau, tiếng nổ vang dội, mái nhà đã bị tung bay.

Chư Tinh Tử nhìn thấy mà lạnh cả tim, lại nghĩ đến tay Hoắc Huyền còn chưa lành mà đã đánh nhau thừa sống thiếu chết thế kia, đúng là vết cũ chưa lành, thương mới lại tới! Mà rõ ràng chỉ đến khám bệnh thôi mà… Sao lại thành ra thế này? Không dám nghĩ, nghĩ nữa là muốn rơm rớm mũi, nó dụi mắt rồi chạy tiếp: “Hoắc huynh, cố lên nha!”

Hết chương 22

Bình Luận (0)
Comment