Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 23

•Editor: Lan•

Chương 23

Nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc kia, bóng người phía trên khựng lại, Hoắc Huyền suýt nữa bị loạn trận, hắn cứ tưởng Chư Tinh Tử gặp nguy hiểm, vội vàng thu kiếm quay đầu.

Vừa nhìn thì thấy người vẫn bình an vô sự, vừa lau nước mắt vừa không quên chống lại cánh cửa bị lệch nghiêng.

Hoắc Huyền thân pháp như sấm, chặn lại quái vật đang định nhân cơ hội xông xuống, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Chư Tinh Tử buồn nhanh mà quên cũng nhanh, nhất là khi thấy Hoắc Huyền không bị thương như tưởng tượng, lập tức lớn tiếng hét lên: “Hoắc huynh, nơi này có lẽ là một ảo cảnh!”

Hoắc Huyền khựng lại. Những ảo cảnh thông thường đều có cơ chế ngăn cản người ngoài, nếu là người tu chân không cẩn thận bước vào, lập tức sẽ phát hiện ra khác lạ.

Nhưng từ lúc bọn họ vào đây đến giờ, hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự chống đỡ nào từ ảo cảnh.

Trong lúc Hoắc Huyền nhíu mày suy nghĩ, quái vật có con mắt máu kia thở dài bất đắc dĩ: “Thế mới đúng chứ, nếu ngươi có thể phát hiện đây là ảo cảnh, chứng tỏ đứa nhỏ đó không phải là tiểu chủ nhân của ta! Ảo cảnh do thuộc hạ của Ma quân tạo ra vốn không cản trở chủ nhân, tiểu chủ nhân mang huyết mạch Ma quân, đương nhiên vào được dễ dàng. Ngươi đi cùng tiểu chủ nhân, mới bị ảo cảnh tiếp nhận… Hay là vậy đi, thấy ngươi che chở tiểu chủ nhân như vậy, chúng ta khỏi đánh giết nhau nữa. Dù sao trông ngươi cũng không phải người tốt lành gì, chi bằng theo ta về dưới trướng Ma quân, cùng nhau phục hưng huyết mạch Ma tộc đi!”

“Đừng có mơ mộng!” Mắt Hoắc Huyền lạnh như sương, một kiếm đâm thẳng về phía trước!

Dưới đất, Chư Tinh Tử đã chạy về tới sân viện phía dưới, chạy đến khô cả miệng, ngẩng đầu thấy trên kia vẫn còn đang đánh nhau, liền vội rót chén trà, uống một hơi, cảm thấy cổ họng có sức rồi, lập tức cầm cuộn tranh lên, hô lớn như cái trống: “Hoắc huynh! Hoắc huynh!!!”

Hoắc Huyền lập tức nhìn về phía nó.

Chư Tinh Tử tiếp tục hét: “Nghe ta nói! Con quái vật đó tên là Huyết Đồng, ban đầu ký sinh trong tranh, giờ đang trú trong cơ thể Quảng Cảnh Minh. Hắn có năng lực vẽ người, vẽ ai thì linh hồn người chết sẽ trú vào đó. Người do Huyết Đồng vẽ khác với người thường ở con mắt! Ta… ta nghi ngờ thân xác thật sự của Quảng Cảnh Minh vẫn đang ở ngôi làng thực ngoài hiện thực, người trước mặt huynh cũng chỉ là một bức tranh! Mau thiêu hắn đi!”

Huyết Đồng vừa nghe xong liền gào lên hoảng loạn, quay người tính bỏ chạy.

Nhưng đã quá muộn. Trong lòng bàn tay Hoắc Huyền lập tức bốc lên ngọn lửa, khi lao đến Huyết Đồng, lửa bùng nổ như pháo hoa, trận pháp lửa xanh u u nhanh chóng bao phủ toàn bộ ngôi làng.

Chư Tinh Tử được pháp trận của Hoắc Huyền bảo vệ, ngọn lửa tứ phía đều tránh né nó. 

Thân thể của Quảng Cảnh Minh cũng bị bốc cháy, bắt đầu co rút nhanh chóng, giống như tờ giấy bị lửa l**m, chớp mắt đã hóa thành tro, chỉ còn lại tiếng thét thảm thiết.

Trong ánh lửa, thế giới trong mắt dần biến thành mực nước, rồi lại như bình minh ló rạng, màu sắc trở nên rõ ràng…

Chư Tinh Tử thở phào một hơi— ảo cảnh đang tan biến.

Ánh nắng ngoài hiện thực chói chang hơn, nó theo bản năng đưa tay che mắt, nhìn ngôi làng đầm đìa máu trước mặt, rồi lại nhìn thân xác Quảng Cảnh Minh thật sự từ trong nhà lao ra tìm cách dập lửa, khẽ nói: “… Quả nhiên là vậy.”

Huyết Đồng không chịu nổi lửa thiêu, đau đớn gào lên, bay ra khỏi cơ thể Quảng Cảnh Minh.

Hoắc Huyền đã chờ sẵn, vung tay ra lệnh cho kiếm theo ý niệm, lưỡi kiếm lao theo như sét giật đuổi giết Huyết Đồng.

Không còn vật chủ, sức chống đỡ của Huyết Đồng suy yếu rõ rệt, gã bị Hoắc Huyền chém cho càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tuyệt vọng quay đầu, lao về phía Chư Tinh Tử: “Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân của ta! Ta là pháp khí vô địch của ngươi! Mau cho ta nhập vào cơ thể ngươi đi, mau!”

Chư Tinh Tử giơ chân, giẫm lên gã một cái.

Giẫm mạnh giẫm kỹ, rồi mới nhấc chân lên.

Hoắc Huyền thấy nó giẫm đã đời, bèn điều khiển pháp trận cho cú kết liễu cuối cùng.

Sau một tiếng nổ vang trời, mặt đất chẳng còn bóng dáng Huyết Đồng.

Huyết Đồng không phải yêu cũng chẳng phải quỷ, mà là một loại pháp khí biến hóa thành hình, muốn diệt tận gốc vốn không dễ dàng. Dù là người của Thần giới, e cũng phải dùng đủ loại pháp khí, linh thạch, mất vài năm mới có thể luyện hóa hoàn toàn.

Chư Tinh Tử chạy tới kiểm tra, vẫn chưa yên tâm, dậm chân bốn phía mấy cái: “Hắn chết thật chưa?”

Hoắc Huyền nói: “Dù chưa chết, cũng không thể gây sóng gió gì nữa.”

“Thế thì tốt!” Chư Tinh Tử thở phào, định cười, nhưng ánh mắt lướt qua ngôi làng tiêu điều thì lại cười không nổi, “Dù sao… những linh hồn chết ở đây cũng có thể siêu sinh rồi.”

Hoắc Huyền gật đầu, lau đi lớp tro bụi trên mặt nó, đang định dẫn nó ra sông rửa mặt thì nghe thấy tiếng rên yếu ớt vang lên không xa.

Hai người nhìn theo tiếng — là Quảng Cảnh Minh, đã bị lửa thiêu cháy đến biến dạng.

Cơ thể trong tranh không phải thân xác thực, nhưng lại liên kết với linh hồn gã. Cơ thể trong tranh bị hủy, thân xác thật ở ngoài cũng khó mà nguyên vẹn.

“Yến nhi… Yến nhi… nàng ở đâu…”

Chư Tinh Tử vừa thấy gã liền thấy buồn nôn, nghe gã nói càng buồn nôn: “Ngươi không nghĩ mình si tình đấy chứ? Mọi tai họa đều do ngươi mà ra! Ngươi mê luyến một phi tần từng giúp đỡ ngươi trong cung, liền giam giữ linh hồn cô ấy bên mình, ép cô ấy phải nhận ngươi làm phu quân! Ngươi biết rõ cô ấy không kiểm soát được việc ăn thịt người, vẫn cứ dẫn dân làng vô tội vào nhà cô ấy! Cả làng này từng cưu mang ngươi, ngươi lại vì lợi ích cá nhân mà tàn sát cả làng! Lương tâm ngươi vừa đen vừa thối, chết rồi chắc chắn xuống địa ngục tầng thứ mười tám ngồi chảo dầu! Đừng lải nhải nữa, xuống âm phủ rồi, ngươi với Yến nhi ngay cả một tầng cũng không gặp được, phi!”

Quảng Cảnh Minh như không nghe thấy, vẫn lẩm bẩm gọi: “Yến nhi…”

Chư Tinh Tử cả đời ghét nhất mấy kẻ ác lại tự cho mình cảm động, lập tức ngẩng cao đầu: “Đã thế ta nói thẳng cho ngươi biết — chính Yến Nhi là người nhờ ta thiêu hủy hết tranh! Cô ấy thà chịu tội ở địa ngục cũng không muốn linh hồn bị giam ở đây làm một cặp phu thê ghê tởm với ngươi! Trong mắt cô ấy, ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa, vô lương tâm, xấu xa đến cực điểm, mặt người dạ thú! Mà không, thú vật như heo còn tốt tính hơn ngươi! Ngươi là loại chuột bọ ấy!”

Thân thể Quảng Cảnh Minh co giật, như thể cuối cùng đã tỉnh mộng, ngẩng đầu lên nhìn nó đầy oán độc.

Chư Tinh Tử giờ đây đến nhìn gã cũng lười, quay đầu hỏi Hoắc Huyền: “Hắn còn sống được bao lâu?”

“Hắn đã tổn thương hết nội tạng, ít thì ba ngày, nhiều thì năm ngày.”

“Nhất định đừng để hắn chết sớm, cứ để hắn chờ chết trong đau đớn! Nhưng trước khi chết nhớ giao hắn cho quan phủ. Oan có đầu, nợ có chủ, án trên được xét, oan hồn dưới mới yên lòng.” Chư Tinh Tử cau mày nói.

Hoắc Huyền vốn chẳng hay lo chuyện người khác, nghe nó nói vậy thì lập tức kết ấn phong bế thân thể Quảng Cảnh Minh, đề phòng hắn tự sát, sau đó gọi quạ truyền tin, sắp xếp cho ma tu gần đó giả làm thương nhân qua đường, đến xử lý hậu quả.

Những xác chết trong làng sớm đã không còn hình dạng, mùi tanh hôi khắp nơi.

Chư Tinh Tử cụp mắt, trong lòng trĩu nặng.

Trong số đó, có người từng trong tranh chỉ đường cho nó, từng giữ nó lại qua đêm…

Nó hoàn toàn có thể tưởng tượng, khi Quảng Cảnh Minh đến nơi này với hai bàn tay trắng, những người đó đã giúp đỡ gã thế nào, mới khiến một họa sư cung đình từng vinh hoa phú quý quyết định an cư tại đây.

Nhưng lòng tốt lại nuôi sói.

Không khí trong làng nặng nề, Hoắc Huyền thấy Chư Tinh Tử cúi đầu u sầu, cũng không muốn ở lại, gọi ngựa đến chuẩn bị đưa nó rời đi.

Chư Tinh Tử lại nói: “Hoắc huynh, đợi ta chút.”

Nói rồi, vén vạt đạo bào ngồi xuống đất, hai tay đặt lên gối, nhắm mắt tụng kinh siêu độ.

Tóc đen như mực, mặt trắng như ngọc, môi đỏ như son. Đôi môi thiếu niên mấp máy không ngừng, tụng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng bình thản… Trong ánh ban mai, dáng người khoác đạo bào ấy như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng nhạt. Nó ngồi đó như tùng như hạc, quanh thân tỏa ra khí tức phiêu diêu.

Làn oán khí phủ khắp ngôi làng dường như cũng theo tiếng tụng mà dần tan biến.

Hoắc Huyền ngẩn người nhìn nó, cho đến khi đôi mắt kia chậm rãi mở ra.

Siêu độ xong vong hồn, Chư Tinh Tử phủi mông đứng dậy, vẻ u buồn trên mặt cũng tan biến như chưa từng tồn tại, giống như mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Nó phủi phủi đạo bào, bĩu môi: “Ta nói sao lúc ở nhà Quảng Cảnh Minh ăn mãi không thấy no! Hóa ra là đang ở trong ảo cảnh, ra khỏi ảo cảnh cái là đói cồn ruột! May mà ta không ở đó lâu, không thì sớm muộn cũng bị đói mà sinh bệnh đấy!”

“…”

Hoắc Huyền chỉ cảm thấy trước mắt mình là một con heo nhỏ đang đói mà kêu ư ử, hắn nhịn xuống h*m m**n muốn nhấc người kia lên bóp bóp thịt, hỏi: “Ngươi muốn ăn gì? Ta đưa ngươi ra ngoài ăn.”

“Ăn chút đồ chay thôi, ta vừa bị hoảng sợ, cần tĩnh dưỡng một chút.”

Hoắc Huyền đảo mắt nhìn nó một lượt, cười nói: “…Cũng nên tĩnh dưỡng thật. Chi bằng đừng đến Vương Hư Quán nữa, theo ta về động phủ ở một thời gian.”

Chư Tinh Tử từ chối: “Ta là con heo ham hưởng lạc như vậy sao? Còn chưa chính thức lên đường đã đòi nghỉ ngơi? Không được! Chuyện chưa điều tra rõ, ta sau này thành gia rồi không biết phải thành hôn với người hay với heo! Nếu chủng loại khác nhau, chẳng phải sẽ loạn hết lên sao?”

Lại còn muốn thành thân với người ta?

Hoắc Huyền nghe vậy thì tức đến nghẹn họng:

“Ngươi mới hai mươi tuổi, đã cứ nghĩ đến chuyện thành gia, vậy còn làm đạo sĩ kiểu gì nữa?”

“Đạo sĩ thì sao? Đạo sĩ cũng có thể thành gia mà, ta chính là loại đạo sĩ đó! Hoắc huynh, tuy huynh không phải đạo sĩ, nhưng chúng ta cũng coi như đồng môn cùng đạo, chẳng lẽ huynh chưa từng thấy đạo sĩ lấy thê tử sao? Không thể nào chứ?”

Mặt Hoắc Huyền đen như đáy nồi, suýt nữa muốn bóp miệng nó lại: “Ta thấy ngươi là lục căn chưa sạch, đang xuân tâm nhộn nhạo!”

Chư Tinh Tử: “Ta không có, nhưng làm heo hay làm người đều phải có kế hoạch. Ta nghĩ trước cho tương lai thì có gì sai?”

Hoắc Huyền: “Ngươi nghĩ về tương lai thì cứ nghĩ đi, sao cứ nghĩ đến người khác làm gì?”

“…” Chư Tinh Tử cảm thấy hắn thật kỳ lạ, định tranh luận vài câu, nhưng nghĩ lại — mình cãi nhau với một người hơn ba trăm tuổi làm gì?

Thôi, nhường huynh vậy.

Hoắc Huyền không biết nó đang nghĩ gì, chỉ thấy nó đột nhiên liếc mình mấy lần đầy quan tâm, thì sững lại, lập tức quay mặt đi, ánh mắt lơ đãng nhìn mặt nước lấp lánh, lại lén liếc sang Chư Tinh Tử, cảm thấy phong cảnh bỗng trở nên thật đẹp, không khỏi cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện tương lai.

Ma tu cải trang thành thương nhân vừa đến, hai người không ở lại nữa, cùng cưỡi con ngựa khi trước, quay lại đường cũ vượt sông.

Lúc qua sông, Chư Tinh Tử nghĩ tay Hoắc Huyền không tiện, định giúp nắm dây cương, Hoắc Huyền tưởng nó muốn chơi, liền đưa dây cho nó. Không lâu sau, lại không nhịn được vươn tay, cùng nắm lấy dây cương với nó. 

Chư Tinh Tử khựng lại, rồi nhanh chóng phát hiện điều kỳ lạ: Trên dây cương có một bàn tay to, trên eo mình cũng có một bàn tay to… Vậy, bàn tay dư ra là của ai?

Nó sợ đến không dám nhúc nhích, cho đến khi ánh mắt dời xuống cánh tay trái của nam nhân kia, tận mắt thấy nơi vốn trống rỗng kia mọc ra một cánh tay mới… cơ bắp rắn chắc, đường nét đầy sức mạnh, nối lên vai rộng.

Bàn tay ấy lúc này đang ôm lấy eo nó, mạnh mẽ, những ngón tay dài siết chặt, khiến nó gần như không thở nổi.

“Huynh… tay huynh mọc lại rồi!” Nó vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Vậy thì tốt quá rồi, ta không cần lo lắng nữa!”

“…Ngươi lo cho ta?”

“Chẳng lẽ ta lo cho con ngựa này?” Chư Tinh Tử liếc hắn một cái, rồi không nhịn được lại nhìn bàn tay đang ôm eo mình hỏi: “Theo lý thì đây là tay vừa mọc ra, sao lại có vết chai do luyện kiếm vậy?”

Nam nhân cúi đầu, nhìn thẳng vào eo nó: “Áo ngươi mỏng đến mức nào? Mà cảm nhận được cả vết chai?”

Chư Tinh Tử: “Huynh không hiểu đâu, ta đây gọi là nhạy cảm! Một con heo trấn trạch mà không có cảm quan nhạy bén thì sao mà trấn trạch được?”

Hoắc Huyền không biết đang nghĩ gì, cổ họng khẽ động, ôm nó chặt hơn, không nói gì nữa.

Ngựa chạy rất nhanh, chưa đến bờ bên kia đã thấy không xa có một nhóm người đang chuẩn bị vượt sông.

Trong đó có một nam tử áo trắng, nó nhận ra ngay.

“Thừa Phong!” Chư Tinh Tử bật dậy kêu lớn, “Là Thừa Phong!”

Hoắc Huyền khó chịu: “Vui đến vậy sao?”

Hai bên đã đến gần, Bách Lý Thừa Phong cũng cảm nhận được khí tức của nó, liền ra hiệu dừng lại.

Vừa xuống ngựa, Chư Tinh Tử đã có bao điều muốn nói, nhưng nghĩ đến chuyện làm Thừa Phong lo lắng, nó chỉ chọn những điều quan trọng mà kể, chuyện Huyết Đồng gọi nó là “tiểu chủ nhân” thì đương nhiên không nhắc tới.

Chư Tinh Tử nói: “Tuy không chữa được bệnh, nhưng tay của Hoắc huynh đã mọc lại rồi, trong lòng ta cũng không còn thấp thỏm nữa!”

Hoắc Huyền nén ý cười, nói: “Ta đã bảo rồi, sớm muộn cũng mọc lại, ngươi lo lắng cái gì?”

Chư Tinh Tử nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ta đã nói sẽ làm cánh tay trái của huynh, nếu tay huynh không mọc lại thì ta đâu thể rời huynh đi làm việc khác? Vậy sao ta có thể không lo lắng chứ?”

Hoắc Huyền tức nghẹn, quay người không nói nữa.

Bách Lý Thừa Phong vẫn mỉm cười, kéo Chư Tinh Tử hỏi han đủ điều, xác nhận nó đi cùng Hoắc Huyền an toàn mới yên tâm, rồi trầm ngâm nói: “Từ khi ngươi hóa hình đến giờ, đã trải qua nhiều trắc trở, mà ý đồ của Phụng Cực Thiên Tôn vẫn chưa rõ… Đến Vương Hư Quán còn một đoạn, ta định quay về thành Cửu U lấy ít pháp khí. Giờ ngươi đã có hình người, cũng nên có một món pháp khí vừa tay.”

Hoắc Huyền đã bước chân đi, nghe đến đây thì lập tức đứng lại, vểnh tai nghe lén.

Chư Tinh Tử: “Ta đâu có pháp lực gì, cần pháp khí làm gì? Nhưng huynh quay về thành Cửu U cũng tốt, đi đường đâu cần nhiều người vậy? Trước đây mọi người ra ngoài tìm ta, làm lớn quá, ta sợ người khác nhân cơ hội trộm pháp bảo của huynh. Cực khổ gom góp, đừng để bị người ta cuỗm mất.”

Bách Lý Thừa Phong mỉm cười, vỗ vai nó đầy lưu luyến: “Lần này ta về, ngoài việc lấy pháp khí, còn muốn tìm ít bí tịch phù hợp cho ngươi tu luyện. Ngươi đã thoát khỏi số mệnh ngắn ngủi, từ nay chỉ có thể bước vào con đường tu hành.”

Hầy, trẻ không cố gắng, già chỉ biết tiếc nuối! Trải qua lần đại nạn vừa rồi, Chư Tinh Tử đã hiểu sâu sắc, liền tự tin hừ hừ nói: “Thừa Phong, lần này ta nhất định sẽ chăm chỉ học hành, tranh thủ sống lâu thêm chút nữa!”

Bách Lý Thừa Phong dặn dò vài câu, để lại mấy tiểu yêu rồi rời đi.

Chư Tinh Tử tiễn mắt nhìn y đi xa, nhìn cảnh núi sông xa lạ trước mắt, trong lòng dâng lên vài phần nhung nhớ quê nhà — thành Cửu U. Định tìm người nói chuyện, vừa quay đầu lại thì thấy sau lưng lạnh toát.

Ngoảnh lại, Hoắc Huyền đang trừng mắt nhìn nó chằm chằm.

Chư Tinh Tử giật mình: “Huynh sao vậy?”

Hoắc Huyền khoanh tay đứng, nghĩ đến ánh mắt si mê vừa rồi của nó khi nhìn lão hồ ly rời đi, trong lòng bốc hỏa: “Trong lòng ngươi rõ.”

“Rõ cái gì? Chẳng lẽ huynh cũng đói rồi?”

“…”

Hoắc Huyền quay người, nghiến răng nói: “Lão hồ ly kia thừa lúc ngươi còn ngốc nghếch mà đem ngươi đi nuôi, đừng để bị hắn lừa!”

Chư Tinh Tử: “Huynh lại nói Thừa Phong? Thừa Phong tốt như vậy, sao huynh cứ nói xấu người ta? Hoắc huynh, huynh như vậy là không đúng đâu!”

“…” Hoắc Huyền nghẹn lời, cảm thấy mình cả đời này chắc sẽ tức chết vì câu này!

Thừa Phong tốt?

Hắn đối xử với con heo này tốt như vậy, sao con heo này không nói hắn tốt?

Chẳng phải là pháp khí với bảo vật sao? Trong động của hắn thiếu gì!

Nghĩ đến đây, Hoắc Huyền quay người đi ngay, lúc đi ngang qua Chư Tinh Tử, nó hỏi: “Huynh đi đâu vậy?”

“Không đi đâu, bảo Thiết Vô Vi mang ít pháp khí trong động phủ của ta tới đây!”

“…”

Bên kia, trên tầng trời mờ mịt cao vời.

Huyết Đồng khí tức yếu ớt như tơ, lúc này đã nhỏ như bụi, không còn khả năng tác quái nữa, nhưng lại cảm thấy mình đang không ngừng bay lên, như thể có ai đó đang kéo gã lên trên.

Bỗng nhiên, một bàn tay vững vàng tiếp lấy gã. 

Huyết Đồng không cảm nhận được khí tức của người kia, nên chẳng biết đó là bạn hay thù. Gã chỉ nhớ mình vốn định chui vào lòng đất ngủ say, chờ ngàn năm sau mới tìm cách thoát ra, nào ngờ lại bị một luồng sức mạnh kéo lên tận đây…

Gã căn bản không thể chống lại, khi rơi vào tay người kia thì lập tức xác định được: Đây là người Thần giới — tất nhiên là không phải bằng hữu rồi!

Gã tưởng đối phương định luyện hóa mình, vội vàng cầu xin: “Tha cho ta đi! Ta sẽ không gây rối nữa!”

Lời vừa dứt, lại nghe một tiếng cười nhạt vang lên: “Bản tọa muốn giết ngươi, đã không để ngươi biến mất trước mặt Hoắc Huyền. Nếu không nhờ bản tọa giúp đỡ, ngươi nghĩ ngươi có thoát nổi trận đó sao?”

“…Ngài, ngài định làm gì?”

“Ngươi có thuật chuyển hồn, đúng lúc bản tọa cần dùng đến.”

Huyết Đồng không hiểu: thuật chuyển hồn phàm nhân với thần tiên vốn chẳng là chuyện gì khó. Dù Thần giới bị thiên quy trói buộc, không thể tùy tiện can thiệp vào nhân gian, nhưng quan hệ tốt thì mọi người cũng nhắm một mắt mở một mắt, cớ gì phải cứu gã— một thuộc hạ Ma quân?

Huyết Đồng cảnh giác: “Ngài định chuyển hồn ai?”

Đối phương khựng lại, thở dài: “Đệ tử của ta hạ phàm lịch kiếp, vốn nên sau hai mươi năm sẽ trở về, nhưng nay bị một ma đầu nhốt lại. Nó giờ đã trở lại hình người, phá phong ấn của ta. Muốn lấy lại hồn phách của nó, không dễ dàng.”

Huyết Đồng cười lạnh: “Rút hồn một người sống là như giết hắn vậy, ngài cứ nói thẳng là muốn mượn dao giết người đi!”

Đúng là… nhờ vả người ta mà còn giả vờ!

Đối phương lại nói: “Không phải, ta không để ngươi giết nó, chỉ là đưa nó trở về. Ngươi cũng quen biết nó.”

“…Ai?”

“Chư Tinh Tử.”

 “!”

Huyết Đồng sững sờ, nhưng nhanh chóng nghĩ thông suốt!

Gã từng thắc mắc vì sao Ma châu chưa từng hiện thế, thì ra đã bị Thần giới đoạt đi… trách sao lại nuôi ra một bộ dáng cứu khổ cứu nạn như thế!

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Huyết Đồng nghĩ ngợi rồi nói: “Ngài muốn ta đưa hồn hắn trở về? Tiếc là dù ta muốn giúp, cũng chẳng có khả năng nữa. Nếu dễ dàng rút hồn hắn, ta cũng đâu bị đánh tơi tả thế này.”

“Ngươi tất nhiên không giết được nó. Nó là đệ tử của ta, cho dù thân thể phàm nhân chết đi, hồn phách cũng sẽ quay về đây. Huống chi tiên thể của nó vẫn đang được bảo tồn trong thần điện. Chỉ cần hồn trở lại, nó sẽ tỉnh lại… Lần này không phải giết nó, mà là cứu nó về.”

Huyết Đồng cảm thấy là lạ, Thần giới thu nhận con của Ma quân làm đệ tử để làm gì? Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép gã hỏi nhiều.

“Nếu ngài giúp ta khôi phục một phần pháp lực, ta tất nhiên nguyện đi làm. Nhưng có Hoắc Huyền bên cạnh hắn, ta không có cách nào ra tay cả… Dù gì vừa rồi ta cũng mới bại trận! Ta không hiểu, ngài cũng là người Thần giới, chẳng lẽ lại không đối phó nổi một ma đầu giới tu chân? Để hắn nhốt luôn đệ tử của ngài dưới đó? Có phải đang lừa ta không vậy?”

Đối phương lạnh giọng: “Chờ ngươi biết lai lịch thật sự của hắn, sẽ không nói những lời này nữa.”

Huyết Đồng đang định hỏi “lai lịch gì?”, thì bị đối phương ngắt lời: “Sắp tới bọn họ sẽ đến Vương Hư Quán. Trên đường đi, bản tọa sẽ ra lệnh cho trăm môn phái, mang theo pháp khí do Thần giới tạm thời ban cho để vây bắt. Khi đó, Hoắc Huyền sẽ không thể bảo vệ nổi chính mình, đao kiếm không có mắt, ngươi chỉ cần thừa dịp này đưa hồn phách của Chư Tinh Tử trở về tiên thể là được.”

Nghe xong, Huyết Đồng đã hiểu: “Ta biết rồi, đến lúc đó, trong mắt Hoắc Huyền, Chư Tinh Tử chết là vì hắn mà bị liên lụy. Nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách hắn thôi!”

Quả là độc kế, kế hay!

… 

Sau sự việc với Huyết Đồng, Chư Tinh Tử không định ở trọ khách đ**m hay tửu lâu nữa, sợ lại gặp lầu Tứ Nhãn gì đó, nghĩ thôi cũng thấy mệt. Hoắc Huyền biết ý, liền cho thuộc hạ chuẩn bị chỗ nghỉ dọc đường.

Hoắc Huyền nổi danh ác ma, giáo chúng của hắn rải khắp thiên hạ, dọc đường đi không thiếu nơi dừng chân.

Địa bàn ma tu, chắc chắn sẽ không gặp tà vật nữa.

Trước khi trời tối, Chư Tinh Tử theo Hoắc Huyền đến một nơi tên là Phần Nguyệt Sơn Trang, nơi này canh phòng nghiêm ngặt, uy nghi như tên gọi, đám lâu la ai nấy mặt mũi hung tợn, rất có khí thế trấn áp.

Ban đêm, Chư Tinh Tử vẫn ngủ cùng Hoắc Huyền trong một gian phòng, nhưng điều kiện tốt hơn, trong phòng chia thành mấy gian, nó quyết định ngủ trên chiếc giường mềm trong cùng.

Hoắc Huyền không hiểu ý nó, thấy giường nhỏ, liền cho người đổi sang giường lớn.

Sau bữa tối, hắn cũng nhận được thư từ thuộc hạ — bên kia đã bố trí không ít ma tu tại Vương Hư Quán, tạm thời chưa phát hiện biến động gì.

Hoắc Huyền đốt thư, trở lại phòng, thấy giường đã được thay, mới hài lòng.

Lão đại của Phần Nguyệt Sơn Trang vốn không có địa vị gì trong giới ma tu, bình thường muốn gặp Hoắc Huyền một lần cũng khó, nay thấy hắn tự mình đến, cả quá trình cung kính lấy lòng, hận không thể đem hết sơn hào hải vị, bảo vật pháp khí dâng lên.

Hoắc Huyền không để mắt đến pháp khí, nhưng sơn hào hải vị thì giữ lại cho Chư Tinh Tử từ từ ăn.

Chư Tinh Tử vừa ăn lựu vừa chậm rãi cảm khái: “Người nơi này thật hiếu khách, khiến lòng ta ấm áp, đường đi cũng không thấy mệt nữa.”

Người quản sự đem trái cây tới vốn định rời đi, nghe vậy thì cười hề hề nói: “Tiểu đạo trưởng thật ngọt miệng, còn cần gì cứ việc nói! Ngài là bằng hữu của đại nhân, cũng là bằng hữu của Phần Nguyệt Sơn Trang bọn ta, nhất định sẽ chiêu đãi hết sức!”

Chư Tinh Tử ngại ngùng nhìn gã một cái:

“Cảm ơn mọi người, đã rất tốt rồi. Ta chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ, không cần gì nữa.”

“Tắm rửa? Sau núi bọn ta có suối nước nóng bốn mùa, nếu ngài không ngại suối thường thì bọn ta có thể đưa ngài qua ngay?”

Vừa nghe có suối nóng, Chư Tinh Tử lập tức hào hứng: “Tốt quá! Gần đây ta đau lưng nhức mỏi, đúng lúc cần ngâm mình!”

Hoắc Huyền lúc này mới lên tiếng: “Suối nước nóng đó có công dụng gì?”

Trong tu chân giới, suối nước nóng trong môn phái thường dùng để bổ sung linh lực, chữa thương, kéo dài tuổi thọ. Không ai làm suối để… vô dụng cả.

Người quản sự lúng túng đáp: “Thật ra thì… không có tác dụng gì khác… chỉ là… tốt cho da thôi…”

Hoắc Huyền: “…Vậy thì thật vô dụng.”

Chư Tinh Tử lại vui mừng: “Sao lại vô dụng? Hữu dụng lắm chứ!” Nói xong liền ghé vào tai Hoắc Huyền thì thầm: “Huynh không biết đâu, da heo dễ khô, đôi khi cũng cần chăm sóc đó. Lúc ta mới sinh ra, các đạo sĩ còn thoa kem dưỡng cho ta nữa! Thơm lắm!”

Hoắc Huyền cứng đờ người nhìn nó: “Đâu ra kem dưỡng với sáp thoa?”

“Phần lớn là do mấy tín đồ giàu có dâng tặng. Họ nghe nói trong đạo quán có một heo con trấn trạch đáng yêu, liền thấy hứng thú. Ngoài tiền hương hoa, còn mua đồ ăn cho heo, mấy nữ tín đồ tinh tế còn tặng luôn mỹ phẩm mình dùng cho ta… Nếu không phải sau này loạn thế, có mấy người còn muốn đón ta về nhà trấn trạch đấy. Haiz, thế sự vô thường mà!”

“…”

Nghĩ đến có suối nước nóng tuyệt như vậy để ngâm mình, Chư Tinh Tử cũng chẳng buồn tán dóc nữa, thu dọn đơn giản rồi ôm quần áo đi theo người quản sự lên núi sau.

Hoắc Huyền nhìn nó hí hửng chạy đi, nhớ đến lúc trước mình còn khinh thường cái suối ấy, trong mắt lộ ra một tia hối hận. Nghĩ tới nghĩ lui, cắn răng một cái, hắn vẫn đứng dậy rời khỏi phòng.

Chư Tinh Tử đã chạy mất dạng từ lâu.

Hoắc Huyền hỏi thăm đường, nửa chừng gặp người quản sự vừa quay lại. Đối phương kinh ngạc: “Chủ thượng… ngài cũng muốn tắm suối nước nóng ạ?”

Hoắc Huyền hơi hất cằm, liếc gã một cái: “Chỉ đi xem thôi.”

Quản sự không dám hỏi nhiều, chỉ nói sẽ sai người mang chút hoa quả đến, hỏi hắn có cần gì thêm không. “Mang hoa quả làm gì?”

“Tiểu đạo trưởng nói ngâm suối sẽ dễ khô miệng, vừa ngâm vừa ăn cho đỡ khát.”

Thật là một con heo nhỏ chỉ biết hưởng thụ… Trong mắt Hoắc Huyền thoáng hiện ý cười, nhưng mặt vẫn lạnh tanh: “Mang đi.”

Gió đêm vi vu, bóng cây lay động.

Bên suối nước nóng dưới ánh trăng, vài chiếc lồng đèn treo lơ lửng, tỏa ánh sáng mờ ảo.

Trước bồn suối là một tấm bình phong, trên đó treo quần áo của Chư Tinh Tử.

Hoắc Huyền bước qua bình phong, định gọi thì đột nhiên khựng bước.

Trong suối, Chư Tinh Tử thoải mái đến mức không biết từ lúc nào đã biến lại thành hình dạng heo con.

Heo con nhỏ màu hồng ngâm mình trong làn nước ấm, chỉ lộ cái mũi nhỏ trên mặt nước. Nước trong veo, trong làn hơi nóng lượn lờ, bốn cái chân heo quẫy quẫy bơi qua lại. Hình như lo lưng không được chăm sóc đều, nó còn lật ngửa ra bơi ngửa…

Heo con vừa ngâm vừa kêu khò khè đầy thỏa mãn, mệt rồi lại bơi về cạnh bờ, thỉnh thoảng còn úp cả cái mũi xuống nước, quyết không để sót chỗ nào chưa được “dưỡng da”.

Quá sướng, quá sướng rồi!

Chư Tinh Tử khoan khoái lắc đầu, định leo lên xem hoa quả đến chưa.

Không ngờ lại thấy có một nam nhan đang đứng ở mép bờ, ánh mắt phức tạp nhìn nó. 

“Huynh cũng tới à, Hoắc huynh? Ta tưởng huynh chê suối nước nóng này đấy!”

“Ai nói ta không thích?”

“Vậy thì tốt! Ta còn đang thấy một mình ngâm hơi buồn, huynh đến rồi, hai ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.” Nói rồi, giơ móng định leo lên.

Hoắc Huyền đứng im, chắn ngang đường.

Heo con ngơ ngác: “Ta muốn lên nghỉ một chút mà.” Còn giơ móng đụng vào chân hắn.

Gương mặt nam nhân trong ánh đêm không rõ ràng, môi mỏng hơi nhếch lên: “Ta không cho ngươi lên.”

Heo con giật mình: “Huynh làm gì vậy! Ta tưởng huynh với ta là huynh đệ tốt mà!”

“Không phải ngươi nói da heo cần chăm sóc à?” Hoắc Huyền vừa nói, vừa lấy ra từ tay áo một hộp kem mà lúc nãy đã bảo người chuẩn bị sẵn, giọng trầm xuống: “Ngâm xong, để ta thoa cho.”

Heo con bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, tưởng hắn đùa giỡn. Dựa theo kinh nghiệm trước đó, nó liền biến lại thành người, vòng qua hắn định lên bờ.

Nụ cười của Hoắc Huyền cứng lại ngay, đồng tử co rút, tai lập tức đỏ bừng.

Chư Tinh Tử còn chưa kịp leo lên, đã bị hắn nhảy cái “tõm” xuống nước, một tay ấn nó ngồi lại.

Chư Tinh Tử trừng hắn, rồi sửng sốt: “Mặt huynh sao vậy? Mới xuống nước đã đỏ thế à? Không sao chứ?” Vừa nói vừa định đưa tay chạm vào.

Hoắc Huyền vội quay mặt đi, giọng gấp: “Đừng động vào!”

Chư Tinh Tử chẳng buồn chấp, nó mệt rồi, toàn thân mềm nhũn, vừa ngâm vừa nghĩ tới việc lúc trước bị trêu, giờ lại bị hung hăng cản trở, hừ một tiếng, xoay người, nằm dài bên mép bờ không thèm để ý hắn nữa.

Chẳng bao lâu sau, phía sau vang lên tiếng nước nhỏ.

Hoắc Huyền đi tới gần.

Hắn thân hình cao lớn, lúc này cởi áo, cơ bắp nổi rõ, nước rịn theo từng đường gân xanh chạy dài trên người, lấp lánh ánh nước.

Chư Tinh Tử vừa quay đầu lại, cả người đã bị bóng hắn bao phủ.

Hơi nóng mờ mịt, dòng máu toàn thân hắn như sôi trào.

Hoắc Huyền hơi cúi người xuống, giọng khàn: “Ở đây người qua kẻ lại, sao ngươi lại c** s*ch như thế?”

“Nam nhân với nhau, sợ gì?” Chư Tinh Tử hừ một tiếng, đầy bất mãn: “Huynh thì hay rồi, mặc nguyên quần mà đi ngâm suối, không thấy nặng à?”

Hoắc Huyền: “…”

Lúc này, thuộc hạ mang hoa quả tới, định bước vào trong bồn thì Hoắc Huyền lập tức quát khẽ một tiếng, bảo đặt ngoài bình phong.

Chờ người đi rồi, Hoắc Huyền nhìn nó thật sâu, bước lên bậc đá, mang hết khay trái cây, trà nước qua.

Chư Tinh Tử không ngờ lại được hậu đãi thế này, không chỉ có trái cây, cả trà nóng cũng chuẩn bị đủ.

“Bằng hữu gì mà chu đáo quá chừng! Mở tiệm tắm suối cũng sống khỏe đó!” Nó ôm một khay hoa quả đặt nổi trên mặt nước, vừa gặm đào vừa vẫy chân.

Hoắc Huyền ngồi bên cạnh, bị nó đá phải, cằm siết lại nhưng không nói gì, lại thuận thế ngồi bên nó.

Trong suối có bậc đá, hai người ngồi ở vị trí vừa ngập bụng, một người ăn hoa quả, một người nhìn người ăn.

Chư Tinh Tử vừa ăn vừa quên luôn xích mích ban nãy, thi thoảng quay lại, phát hiện Hoắc Huyền thất thần nhìn mình, còn tưởng là vì mình ăn không chia phần, vội đưa vài quả nho cho hắn:  “Huynh ăn đi!”

Nam nhân nhìn nho, lại nhìn nó, quay mặt đi, giọng khàn khàn: “Ngươi ăn đi.”

Chư Tinh Tử tưởng hắn buồn ngủ: “Vậy huynh đi nghỉ trước đi, ta ngâm thêm lát nữa.”

“…Không buồn ngủ.”

Chư Tinh Tử mặc kệ hắn, ăn xong uống ngụm trà, đặt khay lên bờ, duỗi người tiếp tục ngâm.

Ngâm được một lúc, thấy lưng hơi ngứa, theo thói quen lúc còn là heo con, nó tựa vào cánh tay Hoắc Huyền cọ cọ cho đỡ ngứa.

Hoắc Huyền khẽ rùng mình, hóa đá.

Chư Tinh Tử cọ vài cái, không đỡ, chỉ vào lưng nói: “Huynh giúp ta gãi với.”

“…”

Phía sau truyền đến tiếng th* d*c nặng nề.

Nó vừa quay đầu lại thì bị Hoắc Huyền xoay mặt lại.

Ngay sau đó, một bàn tay to có vết chai vì kiếm, nhẹ nhàng cào lưng nó.

Chư Tinh Tử hài lòng rên khẽ.

Hoắc Huyền nhìn tấm lưng trắng ngần ấy, ánh mắt đỏ rực.

Trắng, trắng tinh như lòng trắng trứng vừa bóc vỏ, chỉ cần dùng lực là sẽ để lại vết đỏ.

“Đúng rồi, chỗ đó! Cảm ơn huynh!”

“…”

Cào xong, Chư Tinh Tử nằm dài bên mép bồn ngáp dài.

No bụng, lại ngâm mình, cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều, nó chẳng biết mình ngủ từ lúc nào.

Chỉ lờ mờ nghe thấy Hoắc Huyền gọi một tiếng, nó lẩm bẩm đáp, nhưng chẳng buồn mở mắt.

Đêm mờ sương, mặt nước bập bềnh sáng tối.

Nam nhân bế nó lên, quấn chặt trong khăn mềm. Mái tóc ướt dính lấy cánh tay săn chắc, chảy xuống ngực…

Đặt nó lên giường mềm trong phòng, Chư Tinh Tử nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ cảm thấy có người đang vuốt mặt mình, mùi hoa nhè nhẹ vương trong không khí… Nó mở mắt ra, thấy Hoắc Huyền đang ngồi bên mép giường, chăm chú bôi kem lên mặt nó. 

Toàn thân nó mềm nhũn sau khi ngâm nước nóng, duỗi tay uể oải, để mặc hắn chăm sóc, trước khi nhắm mắt lại còn thì thào cảm ơn.

Bàn tay đang thoa dừng lại một nhịp, rồi tiếp tục nhẹ nhàng lau mặt nó. 

Màn giường ấm áp, hương thơm phảng phất.

Trên giường, tóc nó rối loạn, hàng mi khẽ run, tóc và da tương phản đen trắng rõ rệt, môi mỏng phớt hồng khẽ khép, dáng ngủ an yên.

Nam nhân cúi đầu, chậm rãi nháy mắt.

Không biết bao lâu sau, Chư Tinh Tử chợt cảm thấy có thứ gì đó khẽ chạm vào khóe môi mình.

?

Ấm nóng, mềm mại… nhưng chắc chắn không phải đồ ăn!

Như có linh cảm, nó mở mắt ra.

Dưới ánh đèn, đường cằm sắc bén của người nam nhân ở ngay trước mắt, đầu mũi chạm vào mũi nó, gần đến mức hơi thở hòa vào nhau.

Nó nghe thấy Hoắc Huyền khàn giọng nói: “Làm đạo lữ của ta đi.”

Hết chương 23

Bình Luận (0)
Comment