Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 24

•Editor: Lan•

Chương 24

Nghe thấy câu kia, Chư Tinh Tử lập tức phản ứng lại.

…Thảo nào Hoắc huynh hôm nay không giống mọi khi, thì ra là đang nằm mơ! Nó nghĩ vậy.

Chư Tinh Tử nhắm mắt lại lần nữa.

Hoắc Huyền sớm đã thấy nó tỉnh, vừa ôm nó vừa nói câu ấy, chỉ chờ nó trả lời.

Hoàn toàn không thấy lời đó có gì là “động trời động đất”.

Lúc ở suối nước nóng, hắn bị phản ứng của chính mình dọa đến toát mồ hôi lạnh. Khi ấy, nếu kịp thời rời đi, có lẽ vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản. Nhưng sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Hoắc Huyền cảm thấy giữ vẻ ngoài bình thản chẳng có ý nghĩa gì. Và sau đó, tất cả bắt đầu mất kiểm soát…

Thừa lúc người ta ngủ liền hôn lên khóe môi, hành vi vô sỉ như vậy lại bị bắt quả tang, hắn cũng không thấy xấu hổ, ngược lại càng lấn tới.

Hoắc Huyền im lặng chờ một lúc, không tin trong tình huống này Chư Tinh Tử còn ngủ được, liền tức giận bóp mũi nó.

Chưa bóp được bao lâu, người kia không lên tiếng, nhưng môi dưới lại khẽ hé mở, thở đều đều.

Hoắc Huyền: “Giả vờ ngủ?”

Người nhắm mắt vội vàng lắc đầu.

“…”

Hoắc Huyền tức mà buồn cười: “Nếu ngươi thật sự ngủ rồi, vậy ta làm gì ngươi, chẳng phải ngươi cũng không biết sao?”

Chư Tinh Tử toát mồ hôi trên mũi, có vẻ bị nóng, liền duỗi chân trắng nõn ra, đẩy đẩy hắn ra ngoài.

Trong phòng lặng như tờ.

Dưới ánh nến, nam nhân cụp mắt, đôi chân kia vốn đã trắng, sau khi ngâm suối nóng lại càng trơn mịn mềm mại như ngọc ngà, mang theo chút sức, từ trong chăn thò ra, từng chút từng chút đẩy vào đùi hắn, như thể muốn âm thầm dùng sức “dời núi lấp biển” đẩy hắn ra khỏi giường.

Cổ họng Hoắc Huyền giật giật, bỗng nhiên cúi người túm lấy chân nó, không để nó phản ứng, hắn liền vô lại đè lên người nó, hung hăng cắn một cái lên má nó.

Chư Tinh Tử giật bắn mở to mắt, nhìn thấy “huynh đệ tốt” trước mặt không chỉ c*n m* nó, mà còn định hôn lên miệng nó, nó lập tức vùng vẫy tay chân đẩy ra. Nhưng làm thế nào cũng đẩy không nổi, Hoắc Huyền như phát điên, không nói không rằng ôm chặt lấy nó, hôn loạn đến mức thô bạo như muốn cắn nuốt cả người nó.

Hơi thở nóng rực như thiêu đốt.

Chư Tinh Tử chỉ cảm thấy nguy rồi, cái dáng cắn người này, rõ ràng là…

“Có ai không, Hoắc huynh bị trúng tà rồi! Huynh ấy muốn ăn thịt người! Cứu mạng—”

Nam nhân lập tức dừng lại.

Chư Tinh Tử run run nói: “Hoắc huynh, đừng ngủ nữa… huynh không bình thường rồi… ta sợ…”

Đôi mắt Hoắc Huyền đỏ rực vì kìm nén, ban đầu bị câu “ăn thịt người” làm tức điên, nhưng đột nhiên nghe nó nói sợ với giọng uất ức, tim hắn đau như bị châm kim.

Hắn buông tay, ngồi dậy một nửa, quay đầu hít sâu một hơi.

Chư Tinh Tử đã sớm rút chân vào chăn, chỉ còn cái đầu nhỏ xinh lộ ra ngoài, ánh mắt ngơ ngác đầy lo lắng, giống như một tiểu tức phụ¹ sắp bị bắt nạt.

Tiểu tức phụ: cô vợ nhỏ.

Hoắc Huyền quay đầu nhìn, tà niệm vừa mới đè xuống lại bốc lên, hắn nắm chặt tay, cúi người nhẹ nhàng vuốt má nó: “Cắn đau à?”

Chư Tinh Tử lắc đầu, thật ra không đau, chỉ là… cảnh tượng lúc đó quá sốc.

“…Vậy sao ngươi bảo ta ăn thịt người? Ta ăn thịt ngươi chỗ nào?” Hoắc Huyền giọng khổ sở, cả đời lần đầu tiên hôn người, lại bị nhận xét như vậy, quả thực khó quên.

“Ai biết huynh có ăn không? Ăn người chẳng phải là từ ngậm đến nuốt sao? Vẻ mặt huynh lúc đó cũng đâu có khác gì…” Chư Tinh Tử mắt đỏ hoe, “Hoắc huynh, huynh bị sao thế? Có cần mời đạo sĩ trừ tà không?”

“…” Hoắc Huyền lần đầu tiên hiểu thế nào là “có miệng mà không nói được”, hắn nhìn nó chằm chằm, khẽ hỏi: “Thật sự bị ta dọa đến mức đó sao?”

Chư Tinh Tử thấy hắn bị tổn thương mà không biết nên trả lời sao.

“…Thật ra dù ngươi không hét lên, ta cũng không làm gì ngươi đâu.”

Chỉ là… lúc đó thật sự nhịn không được, chỉ muốn ngậm người lại mà thôi.

Nguyên tắc sống bao năm của Hoắc Huyền là: tất cả có thể cưỡng cầu, không cưỡng được chỉ là thực lực chưa đủ. Nhưng chuyện ở Họa Thôn Tranh mới xảy ra, Chư Tinh Tử căm ghét Quảng Cảnh Minh rõ ràng như vậy, nên hắn tự nhiên không muốn làm điều mà nó căm ghét.

Trong phòng rơi vào trầm mặc, đầu Chư Tinh Tử như thành hồ dán, nó lần đầu gặp chuyện như thế, hoàn toàn không có kinh nghiệm và khả năng xử lý. Huynh đệ muốn hôn mình, chuyện này ai mà gặp bao giờ?

Liếc nhìn thấy Hoắc Huyền vẫn nhìn mình, Chư Tinh Tử đành gắng sức tìm cách cứu vãn tình hình: “Huynh đệ tốt à, ta thấy huynh chắc là mệt quá nên mới…”

“Ta không làm huynh đệ với ngươi!”

Chư Tinh Tử choáng váng. Tắm suối thì thôi đi, huynh đệ tự dưng phát điên cũng được, sao bây giờ còn muốn cắt đứt tình huynh đệ?

Nó mặt mũi uất ức, định hỏi lý do, thì bóng người trước mắt đột nhiên áp sát, nó không kịp phản ứng đã bị người ta hôn lên môi.

Hoắc Huyền nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của nó, cố kìm nén đến nỗi trái tim như muốn nổ tung.

Chư Tinh Tử bị hôn ngẩn ngơ, nếu trước kia chỉ hôn má còn có thể nói là trúng tà, thì hôn môi công khai như vậy… ngoài chuyện muốn “làm thật”, nó thật sự nghĩ không ra lý do nào khác.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Chư Tinh Tử gần như nghe rõ tiếng tim đập dồn dập của Hoắc Huyền— khác hoàn toàn ngày thường.

Nó chớp mắt, cuối cùng cũng phản ứng: “Huynh… huynh đồ khốn!”

“Khốn nạn à? Ngươi nhận ra muộn rồi.” Thân hình cao lớn của nam nhân vây chặt nó nơi góc giường, giọng điệu cứng rắn, “Ta đã nói rồi, ta muốn ngươi làm đạo lữ của ta. Nếu ngươi không đồng ý bây giờ, ta sẽ chờ.”

Chư Tinh Tử ngơ ngác: “Chúng ta là huynh đệ mà, huynh làm vậy không hay.”

“Đó là ngươi nghĩ thế. Ta đời này không cần huynh đệ, cũng không cần bằng hữu. Trước kia không cần đạo lữ, nhưng ngươi đến, ta liền muốn ngươi làm đạo lữ của ta!”

Câu nói đầy khí thế, suýt nữa giơ tay thề thốt.

Tim Chư Tinh Tử run lên, ánh mắt nó mông lung, rối rắm như gặp một phải trận địa nan giải, nhíu mày đầy khổ sở.

Hoắc Huyền thấy nó không phản bác quyết liệt, dù chưa đồng ý nhưng đã tốt hơn hắn tưởng, không dám ép quá. Sợ nó bị lạnh, liền cúi người muốn đắp chăn cho nó.

Không ngờ vừa cúi xuống, Chư Tinh Tử tưởng hắn lại muốn hôn, hoảng loạn vung tay tát một cái.

Cái tát ấy chẳng có lực gì, như gãi ngứa.

Hoắc Huyền nhìn nó đầy bất ngờ, rồi nắm lấy tay nó, thản nhiên nói: “Đừng nhúc nhích, tay còn chưa bôi cao dưỡng da.”

Chư Tinh Tử lúc này mới biết là mình hiểu lầm, liền rụt tay lại đầy xấu hổ.

Hoắc Huyền vén màn trướng, lấy ra một hộp kem dưỡng da có hương thơm khác với loại trước, vừa quay người lại đã thấy Chư Tinh Tử nằm trở lại giường.

Không chỉ nằm xuống, mà còn hóa thành hình dáng heo con mũm mĩm, cái lưng heo trông thật buồn bã, chỉ chiếm một góc nhỏ trên giường.

Chư Tinh Tử nghĩ thầm: giờ ta đã biến thành heo rồi, Hoắc Huyền còn có thể hôn ta sao?

Hoắc Huyền vốn dĩ đã định thoa kem dưỡng khắp người cho heo con, thấy thế liền trực tiếp ôm heo con lên.

Heo con lập tức phát ra tiếng “ủn ỉn” phản đối, đôi móng run rẩy muốn đập vào mặt hắn, đôi mắt tròn như nho đầy khiếp sợ, hiển nhiên không ngờ Hoắc Huyền lại “không biết xấu hổ” đến vậy!

“Đạo sĩ trong đạo quán cũng thoa được, sao ta lại không thể?” Hoắc Huyền không vừa lòng, cứ thế ôm nó vào lòng, múc một ít kem dưỡng da rồi bắt đầu xoa bóp đều đặn.

“…Thì ra là làm cái này, sao huynh không nói sớm?” Heo con liếc hắn một cái đầy xấu hổ, “Thoa xong thì thả ta xuống, ta muốn ngủ rồi.”

Hoắc Huyền bóp bóp cái móng nhỏ, đầu móng được thoa kem bóng loáng, thơm phức, hắn nói: “Ta cứ thoa của ta, ngươi ngủ của ngươi.”

Chư Tinh Tử đâu có to gan thế mà ngủ trong lòng hắn chứ, ai biết hắn sẽ làm gì?

Quân tử tránh ở dưới tường nguy, heo con cảm thấy cần phải xem xét lại mối quan hệ với người huynh đệ này.

May thay Hoắc Huyền cũng không làm gì quá đáng, ngoài chuyện bôi kem ra thì không có hành động vượt giới hạn.

Chư Tinh Tử ngửi mùi thơm từ cơ thể mình, trong lòng vừa phức tạp vừa rối bời. Một mặt cảm thấy tình hình hiện tại rất “lệch quỹ đạo”, mặt khác lại thấy Hoắc Huyền đúng là “bậc thầy bôi kem”, thoa còn có cả kỹ thuật xoa bóp, mà tay nghề cũng rất tốt, khiến đầu óc nó lơ lửng… mắt díp lại ngủ thiếp đi…



Lúc mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng rõ. Chư Tinh Tử thoải mái lật người, nhưng ngay sau đó hoảng hốt — A! Sao mình lại ngủ mất tiêu rồi?!

Nó nhanh chóng nhớ lại chuyện đêm qua, rồi vội cúi đầu nhìn mình. May thay, tay chân còn đầy đủ.

Trong phòng giờ chỉ còn lại một mình nó, Hoắc Huyền không biết đã đi đâu. Nó vội vàng biến lại thành hình người, mặc đồ tử tế, chạy ra ngoài hỏi bọn đệ tử, mới biết Hoắc Huyền đã được trang chủ mời đi bàn việc, bảo nó cứ đến tiểu sảnh ăn sáng trước.

Nghe vậy, trong lòng Chư Tinh Tử lập tức nảy ra một kế.

Không màng ăn uống, nó quay về phòng lén thu dọn hành lý, nhét thêm mấy món điểm tâm mang đi, rồi chuồn ra từ cửa sau.

Thật là, huynh đệ đang tốt đẹp lại đòi làm đạo lữ gì chứ? Không phải cố tình làm khó mình sao?

Huynh đệ thì có thể tìm lại, sĩ diện thì không thể mất một cách hồ đồ được!

Vừa đi vừa thở dài, Chư Tinh Tử cảm thấy xác suất Hoắc Huyền bị tâm bệnh là rất cao, có thể do thời gian trước đánh đánh giết giết mà thành. Ngoại thương còn dễ phát hiện, nội thương thì chưa chắc. Trước khi Hoắc Huyền trở lại bình thường, nó nên rời đi một thời gian, để cả hai cùng bình tĩnh lại, tránh thêm ngượng ngùng.

Đợi Hoắc Huyền tỉnh táo rồi, tự nhiên sẽ trở lại làm huynh đệ với nó— một con heo biết điều và hiểu chuyện.

Bên trong bọc đồ của nó chỉ có ít đồ ăn và đồ thay giặt, Chư Tinh Tử quyết định rời khỏi Phần Nguyệt Sơn Trang rồi sẽ tìm cách liên lạc với huynh đệ ở thành Cửu U, trên đường tìm mấy yêu quái quen thuộc để ăn ké, uống ké, rồi sẽ đến được Vương Hư Quán.

Phần Nguyệt Sơn Trang canh phòng nghiêm ngặt, nhưng Chư Tinh Tử là khách quý, bọn đệ tử đều biết mặt. Thấy nó đi ra, cũng không ngăn cản, chỉ hỏi nó đi đâu, có cần kiệu không.

Chư Tinh Tử nói: “Ở đây phong cảnh đẹp, ta ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh chút rồi về ngay.” Thấy người kia nhìn chằm chằm bọc đồ, nó liền nói tiếp, “Ngắm hoa dạo núi cũng phải ăn chút điểm tâm chứ!”

Gác cửa không nghi ngờ gì, liền cho nó đi.

Chư Tinh Tử toát mồ hôi, vừa ra khỏi cửa liền tăng tốc chạy, đến chỗ vắng người thì lập tức biến thành heo con.

Sau biến hóa lúc tắm suối đêm qua, nó đã nắm vững bí quyết hóa heo. Heo con thì không quá bắt mắt, nếu giờ Hoắc Huyền phát hiện nó chạy, cho người truy bắt, cũng chưa chắc tìm ra ngay heo con trốn trong bụi cỏ.

Trên bậc đá dốc đứng giữa lưng chừng núi, cây cối rậm rạp, một con heo con vác bọc đồ to bằng thân mình nhảy nhót thoăn thoắt, tốc độ cực nhanh.

Sắp đến bậc cuối cùng, heo con ngẩng mũi ngửi không khí đầy hứng khởi.

Vừa cúi đầu thì bị một đôi giày chắn ngang tầm nhìn.

Chư Tinh Tử tưởng là tu sĩ đang lên núi, vội nói: “Huynh đài à, nhường đường chút.”

“Không nhường!” Giọng nói kia khàn đặc, vừa tức vừa gấp.

Chư Tinh Tử cứng đờ.

Nó chậm rãi ngẩng đầu, há miệng rồi lại cụp xuống, nhận mệnh nói: “Hoắc huynh, huynh cũng thấy rồi đấy, ta chỉ là một con heo hương nhỏ, sao có thể làm đạo lữ với huynh được? Đừng đùa nữa.”

Hoắc Huyền cả đêm không ngủ, trời chưa sáng đã đi mượn lò luyện đan của trang chủ, muốn luyện một pháp khí mới để làm tín vật định tình. Hắn còn tưởng sau khi tỉnh dậy, heo con sẽ nghiêm túc suy nghĩ cách trả lời mình. Ai ngờ pháp khí vừa luyện xong, đệ tử trong trang đã chạy tới báo — Chư Tinh Tử bỏ trốn rồi.

Hoắc Huyền mặt trắng bệch: “Ta chưa từng đùa giỡn. Dù ngươi là gì, ta cũng chỉ muốn ngươi làm đạo lữ của ta!”

Thật quá bá đạo rồi!

Chư Tinh Tử dùng cái mũi nhỏ đối mặt hắn: “Nếu ta không đồng ý, huynh định giữa ban ngày ban mặt cướp dân… à không, cướp heo sao?”

“Cướp thì sao chứ?” Nói xong, Hoắc Huyền cúi người ôm lấy nó, nghiến răng nói, “Để ngươi chạy mất, đến lúc gặp lại, ngươi dắt theo một đám heo con, lúc đó ta mới thật sự thổ huyết!”

“Đừng nói nhảm! Ta lấy đâu ra con?” Chư Tinh Tử giãy dụa, nhưng bị Hoắc Huyền đổi tư thế, ôm ngửa nó, bốn chân chổng trời, bốn móng nhỏ động đậy trên ngực hắn, rồi dần dần nhận ra tư thế này khá thoải mái, thế là cũng lười giãy nữa, bắt đầu khuyên nhủ: “Hoắc huynh à, huynh không phải vì ta ăn Trường Sinh đan của huynh, rồi ‘yêu đan yêu lẫn heo’, sinh ra tình cảm không nên có đấy chứ? Huynh tự suy nghĩ lại đi mà?”

Hoắc Huyền vốn đã tức, nghe vậy càng nghẹn đến nỗi giọng run: “Ai thèm đan đó! Ngươi thích thì ta luyện cho ngươi viên khác!”

Heo con run móng: “…Trường Sinh đan đâu dễ luyện, huynh đừng có làm bậy bạ.”

“Ngươi làm đạo lữ của ta, ta tất nhiên sẽ không làm bậy bạ!”

Thấy hắn ngang ngược như vậy, Chư Tinh Tử quay đầu không nói gì nữa.

Hoắc Huyền lúc này như bị loạn tiễn xuyên tim, âm thầm tức giận một hồi, cúi đầu thấy nó cũng phồng má tức tối, lại cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: “Đã ra ngoài rồi thì đến Vương Hư Quán trước đã, chuyện đạo lữ… ngươi cứ từ từ nghĩ.”

“Ý gì? Ta không làm đạo lữ thì huynh cũng đi cùng? Huynh không phải nói chỉ cần đạo lữ, không cần huynh đệ sao?” Nó hừ một tiếng.

“…Ta đi cùng ngươi một chuyến, biết đâu ngươi lại đồng ý.”

Chư Tinh Tử mặt đỏ ửng, trước kia sao không nhìn ra hắn mặt dày như vậy?

Hoắc Huyền: “Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ mạnh mẽ kéo ngươi đi!”

Chư Tinh Tử: “…”

Sự việc đến nước này, tiến cũng khó, lùi cũng chẳng xong, chi bằng cứ đi từng bước rồi tính tiếp.

Chư Tinh Tử miễn cưỡng gật đầu.

Dù sao thì đi tới bước này rồi, cứ chần chừ mãi cũng không phải cách. Chi bằng để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đi tới đâu tính tới đó.

Nó thầm nghĩ: Cũng chẳng phải chuyện gì xấu, biết đâu trên đường đi Hoắc Huyền sẽ nhận ra ta là một kẻ ham ăn biếng làm, không giống hình tượng lý tưởng trong đầu hắn, rồi tự khắc sẽ hết hứng thú.

Dù gì thì tình cảm con người đều bắt nguồn từ tưởng tượng. Có lẽ do lúc trước ta hành động dũng cảm quá, khiến hắn sinh lòng ngưỡng mộ… Xem ra làm người tốt cũng thật khó.

Sau khi quyết định như vậy, Chư Tinh Tử biến lại thành hình người, theo Hoắc Huyền trở về sơn trang thu dọn hành lý. Lúc ngồi xuống uống nước, nó thấy Hoắc Huyền lấy ra một hòm lớn chứa đầy y phục mới tinh.

Chư Tinh Tử khó hiểu: “Huynh mang nhiều đồ thế, mặc sao cho hết?”

Hoắc Huyền đáp: “Đây là quần áo ta đặt may riêng cho ngươi. Mỗi ngày mặc một bộ, đương nhiên mặc hết.”

Chư Tinh Tử ngẩn ra: “Hả? Ta đâu cần nhiều y phục đến vậy?”

Sợ nó từ chối, Hoắc Huyền giải thích: “Đạo bào của ngươi quá bất mắt, trên đường nên thay đổi nhiều một chút thì hơn.”

Lời nói có vẻ rất hợp lý, nhưng khi mở hòm ra nhìn, Chư Tinh Tử lập tức suýt phun nước — mấy bộ y phục bên trong đều hoa lệ đến mức có thể sánh ngang vương công quý tộc, mặc lên người không muốn gây chú ý cũng khó. Đến lúc đó bị thổ phỉ dòm ngó cũng không lạ gì.

Cuối cùng, Chư Tinh Tử lắc đầu than thở: Nói cho cùng, Hoắc Huyền vẫn không biết cách sống tiết kiệm.

Ngay lúc đó, Hoắc Huyền lại lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, vẻ mặt hơi lúng túng đưa cho nó.

Chư Tinh Tử hỏi: “Gì vậy?”

Hoắc Huyền mím môi, mở nắp hộp bên trong là một chiếc vòng ngọc sáng bóng tuyệt đẹp, phẩm chất xuất sắc, ánh sáng lưu chuyển, vừa nhìn đã biết là bảo vật vô giá.

Thật đẹp… Chư Tinh Tử định đưa tay sờ thử thì Hoắc Huyền đã nắm cổ tay nó, đeo vòng vào: “Đây là pháp khí ta luyện sáng nay. Ngươi chỉ cần gõ nhẹ vào vòng và gọi tên ta, ta sẽ nghe thấy tiếng ngươi.”

Chư Tinh Tử không biết đây là tín vật định tình, chỉ cảm thấy nếu hai người cùng ra ngoài mà lỡ tách nhau, có pháp khí để liên lạc thì đúng là rất tiện. Nhưng nó cũng nhanh chóng lo lắng: “Nếu ta lỡ biến thành heo, cái vòng này chẳng phải rơi xuống đất rồi vỡ tan à?”

Hoắc Huyền lập tức đáp: “Nếu dễ vỡ thế thì sao gọi là pháp khí? Đừng lo, nó đã nhận ngươi là chủ nhân, dù ngươi có biến hình thế nào, vòng ngọc cũng sẽ theo thân thể mà phóng to hay thu nhỏ.”

Chư Tinh Tử gật đầu, rồi nghiêng đầu cười híp mắt: “Vậy nếu ta biến thành con ong mật, vòng này sẽ nhỏ đến mức mắt thường không nhìn thấy nhỉ? Nếu ta biến thành thứ không có chân tay thì nó sẽ biến đâu mất? Haha, nghĩ thôi đã buồn cười rồi!”

“…” Hoắc Huyền cứng họng. Đây là tín vật định tình đó, có gì buồn cười lắm sao?

Hắn trừng mắt nhìn nó, trong lòng xoắn xuýt đến phát đau. Nhưng lại sợ nói nặng làm nó không vui, đến lúc đó lại chạy mất, thì chẳng còn gì cả… Thế là Hoắc Huyền chỉ siết chặt môi, quay mặt sang một bên, im lặng chịu đựng.

Hết chương 24

Bình Luận (0)
Comment