Ngọc Trong Tay - Yến Bất Tri

Chương 25

•Editor: Lan

Chương 25

Thu dọn hành lý xong, hai người lập tức lên đường.

Lần này Hoắc Huyền không dẫn theo thuộc hạ, chỉ dắt một con ngựa chở hành lý rồi rời khỏi Phần Nguyệt Sơn Trang.

Điều này hợp ý Chư Tinh Tử. Nó cũng cảm thấy đông người thì quá dễ bị chú ý. Trước đó Thiết Vô Vi từng nói Hoắc Huyền có nhiều kẻ thù, lỡ đâu vừa tới một nơi đã bị kẻ thù bám theo, đánh nhau loạn xạ, thì chẳng biết đến khi nào mới tới được Vương Hư Quán.

Trên đường đi, Hoắc Huyền thấy Chư Tinh Tử cứ ngồi trên ngựa nghịch chiếc vòng ngọc, cũng không né tránh hay giữ khoảng cách với mình nữa, tâm trạng liền tốt lên. Hắn nghĩ có lẽ nó từ nhỏ chưa từng thấy hai nam nhân ở bên nhau, nhất thời khó tiếp nhận, chứ không phải thực sự không muốn ở bên hắn.

Nghĩ thông rồi, sự bực bội trong lòng cũng tan biến. Nhìn bản đồ, hắn còn cảm thấy hứng thú. Nếu Chư Tinh Tử muốn nhanh chóng đến Vương Hư Quán, thì bọn họ nên đi đường tắt.

Đi đường thủy sẽ nhanh hơn. Sáng sớm hôm sau, Hoắc Huyền dẫn nó đến bến tàu gần đó, không ngờ chưa kịp lên thì thuyền lớn đã kín chỗ.

Nghe nói mấy ngày nữa trong thành phía trước sẽ tổ chức lễ tế thần, mỗi năm đều rất long trọng. Người kéo đến đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt. Các thương nhân tranh thủ dịp này đến bày bán hàng hóa, mỗi năm dịp này đều kiếm được một khoản lớn.

Trên thuyền ngoài những người trẻ tuổi đi xem náo nhiệt, phần lớn là dân buôn bán. Chỗ trên thuyền có hạn, bọn họ đã chuẩn bị từ sớm, trời chưa sáng đã đến xếp hàng. Đợi đến khi Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền tới thì thuyền đã chật kín người.

Chư Tinh Tử cũng không thất vọng, vỗ vai Hoắc Huyền nói: “Đi đường cũ cũng được thôi, chậm chút cũng chẳng sao.”

Nhưng Hoắc Huyền lại không muốn chịu thiệt. Hôm qua hắn nói sẽ đi thuyền, Chư Tinh Tử đã vui mừng ra mặt. Trước kia nó là một con heo nhỏ, cơ hội được ngồi thuyền là quá hiếm. Giờ biết được sẽ đi thuyền, nó mong đợi sẽ được chơi đùa thỏa thích trên sông.

Đang định tìm cách kiếm một chiếc thuyền, thì bên cạnh có một ông lão đội nón rơm, dáng vẻ như người chèo thuyền, cất tiếng khuyên: “Các vị quay về đi thôi, đừng đợi nữa. Chiếc thuyền này đi rồi thì ít nhất ba đến năm ngày mới quay lại.”

Chư Tinh Tử thấy ông ăn mặc như người chèo thuyền, liền hỏi: “Ông sao không lên thuyền?”

Ông lão nói: “Đó đâu phải thuyền của ta, ta lên làm gì? Thuyền của ta hôm qua bị hỏng, còn chưa sửa xong. Nếu các vị không gấp, chi bằng ở lại nghỉ một đêm, mai nếu sửa xong, ta đưa các vị qua sông!”

Chư Tinh Tử nhìn theo ánh mắt ông, quả nhiên thấy một con thuyền nhỏ đang đậu ven bờ.

Nghe vậy, Hoắc Huyền bước thẳng đến bên thuyền, cúi người, hai tay nâng lên — vậy mà nhấc bổng cả chiếc thuyền, đưa mắt kiểm tra đáy thuyền.

?!

Người chèo thuyền trợn mắt há mồm: “Trời… trời ơi, sức mạnh thật kinh người!”

Chư Tinh Tử đáp nhẹ: “Huynh ấy là Hoắc huynh, sức mạnh đúng là không nhỏ.”

Bên kia, Hoắc Huyền tụ linh khí vào lòng bàn tay, vuốt một cái lên đáy thuyền trong chớp mắt, vết nứt dưới đáy thuyền biến mất.

Người chèo thuyền vội vã chạy tới, thấy thuyền được sửa ngay lập tức thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng vẫn sợ có vấn đề nên cúi xuống kiểm tra kỹ càng, xác nhận không phải ảo giác, mà đúng là đã được sửa xong.

Chư Tinh Tử hỏi Hoắc Huyền: “Huynh còn biết cả sửa thuyền sao?”

Hoắc Huyền vốn thấy đây là thuật nhỏ, chẳng có gì đáng nói, nhưng thấy nó ngạc nhiên thì liền khoanh tay, đáp: “Đây là ‘Thuật hoàn nguyên’ — đồ vật hư hại trong vòng bảy ngày đều có thể khôi phục. Sau này muốn sửa gì, cứ tìm ta là được.”

Chư Tinh Tử đã từng nghe qua thuật này, nhưng rất hiếm người dùng.

Hoắc Huyền dường như biết nó đang nghĩ gì, liền giải thích: “Bất kể là pháp thuật chính đạo hay tà đạo, đều tiêu hao linh lực và tu vi. Đối với tu sĩ cấp thấp, đồ hư thì tự sửa, chứ chẳng ai phí linh lực vào mấy việc nhỏ này. Còn cao thủ thì… có đầy người làm mấy việc vặt cho bọn họ.”

Chư Tinh Tử nghe vậy, liền nhìn hắn với vẻ thương cảm: “Huynh đâu phải tu sĩ cấp thấp, vậy mà chẳng có ai làm việc vặt cho huynh… Hầy, theo ta đến Vương Hư Quán thật vất vả cho huynh rồi. Nếu huynh không đi, đâu cần phải hao phí linh lực?”

Mặt Hoắc Huyền lúc trắng lúc xanh, rồi lại nghe nó hỏi: “Hoắc huynh, từ nhỏ huynh đã lợi hại thế này sao?”

Hắn không kìm được cong môi lên. Cái miệng của Chư Tinh Tử đúng là kỳ lạ có lúc khiến người ta tức đến chết, có lúc lại ngọt như rót mật.

Hoắc Huyền khẽ “ừm” một tiếng.

Chư Tinh Tử mơ hồ thấy hắn đang khoác lác, nhưng cũng không nỡ làm hắn mất mặt, liền đi cùng người chèo thuyền kiểm tra thuyền.

Người chèo thuyền tận mắt thấy thuyền mình được sửa xong thần kỳ như vậy, lập tức đoán được hai vị khách này không phải người thường. Ông lão chắp tay cảm tạ: “Đa tạ hai vị cao nhân! Nhưng đã có bản lĩnh như vậy, sao còn phải đi thuyền qua sông? Ta nghe nói người tu hành các vị chẳng phải cưỡi kiếm hay cưỡi gió mà đi sao…”

Chư Tinh Tử vội đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Lão bá, chuyện là vầy… Lúc nhỏ ta từng cưỡi kiếm cùng sư huynh, vừa xuống đã nôn mửa không ngừng, mấy ngày không hồi phục. Đường không gấp lắm, đi kiểu bình dân cũng tốt!”

Người chèo thuyền ngớ người: “Hóa ra cũng có chuyện như vậy. Ta cứ tưởng người tu hành đều có thể cưỡi kiếm tự do, hóa ra cũng có người chịu không nổi. Xem ra là do người phàm chúng ta nghĩ sai rồi!”

Hoắc Huyền: “…”

Chư Tinh Tử vội cúi xuống nhổ cọng cỏ dại, không nói lời nào. Giờ mà nói mình không phải tu sĩ thì mất mặt quá… Thôi cứ để lão bá nghĩ vậy đi.

Chiếc thuyền nhỏ vốn chở được khoảng mười người, Hoắc Huyền đã bao trọn nên chỉ cần chất hành lý lên là đủ. Ba người lên thuyền, không gian vẫn khá rộng.

Nhưng thuyền vừa rời bến không xa, bỗng nghe tiếng gọi vội vã: “Khoan đã! Khoan đi! Ta cũng muốn lên thuyền!”

Chư Tinh Tử quay đầu nhìn là một bà lão gánh đôi sọt lớn, vội vàng chạy đến suýt thì vấp ngã.

Người chèo thuyền giật mình kêu lên: “Phu nhân ơi, thuyền này khách đã bao rồi… Bà phải hỏi họ có đồng ý không.”

Thuyền mới cách bờ ba, bốn bước chân, bà lão còn chưa kịp nói thì Chư Tinh Tử đã lên tiếng: “Bà vất vả quá, gánh cả hai sọt hàng ra đây, giờ không có thuyền lại phải quay về, mệt lắm. May mà chưa đi xa, lão bá, mau đưa bà lên đi!”

Chư Tinh Tử đã đồng ý, Hoắc Huyền đương nhiên không phản đối.

Người chèo thuyền nhanh chóng đưa thuyền cập bờ, bà lão vừa lên thuyền đã cúi đầu cảm tạ rối rít.

“Là hai vị khách đã trả tiền, bà cảm ơn họ ấy!”

Bà lão liền khom lưng trước Hoắc Huyền và Chư Tinh Tử, rồi lục lọi trên người móc ra mấy đồng xu: “Đây là tiền đi thuyền. Hai vị cho ta đi nhờ, ta cảm kích vô cùng, sao có thể ngồi không được.”

Chư Tinh Tử nhìn bà lão áo rách vá chằng vá đụp, tay đầy chai sạn, tóc bạc gần hết tuổi này còn phải gánh đôi sọt nặng trĩu bán lê ngoài chợ, liền xua tay: “Không lên, thuyền cũng chạy. Nếu bà thật sự muốn cảm ơn thì… cho ta một quả lê là được rồi.”

Bà lão lập tức chọn hai quả lê to nhất từ sọt: “Cảm ơn công tử! Đây là lê ta với lão nhà ta trồng trên núi, vừa ngọt vừa mọng nước! Công tử ăn thử xem!”

Chu Tinh Tử quay đầu chia cho Hoắc Huyền một quả lê.

Hoắc Huyền lập tức cất lê đi.

Bà lão lại cảm ơn mấy tiếng, sau đó thấy không còn chuyện gì, liền gánh hai giỏ lê vào khoang thuyền. Bà lão mồ hôi nhễ nhại, xem ra đã rất mệt trên đường đi, vừa vào khoang liền ôm lấy giỏ ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, người chèo thuyền mới nhỏ giọng nói với họ: “Bà cụ đó cũng thật vất vả, trượng phu bà ấy bị bệnh, gia đình cần tiền, nên bà ấy hay một mình gánh hai sọt lê lớn vào thành bán để được giá tốt. Nhưng bán xong thì lại mang hết tiền đi mua thuốc… Thực ra lúc nãy ta hỏi hai vị có cho bà ấy lên thuyền không, cũng là hy vọng hai người giúp đỡ. Bà ấy số khổ, giúp được phần nào hay phần đó, cũng là tích đức.”

Chu Tinh Tử gật đầu, lại nhìn bà lão một cái. Tuy bà lão rất mệt mỏi, dáng vẻ cũng già nua, nhưng ấn đường lại sáng rỡ, không giống người sẽ có số khổ về sau. Lại nhìn hai giỏ lê của bà lão, liền đoán có thể bà lão sẽ gặp quý nhân trên đường bán lê, có khi còn thay đổi vận mệnh.

Thế là nói với người chèo thuyền: “Thế sự vô thường, có khi lê còn chưa bán xong, bà ấy đã có đường khác rồi thì sao?”

Người chèo thuyền chỉ cười, tưởng nó không muốn nghe chuyện người nghèo, không nói thêm nữa.

Đợi thuyền đi ổn định, Chu Tinh Tử liền mở tay nải lấy điểm tâm ăn, ăn mấy miếng, lại lấy thêm vài quả, vừa bày xong thì thuyền đột nhiên lắc mạnh!

Bên trong, bà lão bị giật mình tỉnh dậy: “Cái… cái gì vậy? Gặp sóng lớn à?”

Hoắc Huyền đứng dậy lên boong, chỉ thấy mặt nước yên ả, chỉ có mỗi thuyền bọn họ là rung lắc dữ dội.

Hiển nhiên có thứ gì đó đang khuấy động bên dưới.

Hắn khẽ cười khinh, nắm chặt kiếm.

Trong khoang, Chu Tinh Tử cúi nhặt quả rơi xuống đất, vừa nhặt lại rơi tiếp, liền tức giận bước ra: “Con thuyền này làm sao vậy?”

Hoắc Huyền nhìn mặt nước: “Dưới nước có gì đó.”

Người chèo thuyền lúc đầu nghĩ do hàng hóa mất cân bằng, định đi kiểm tra, nhưng nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi.

Chu Tinh Tử nhận ra ông lão biết điều gì đó, hỏi: “Lão bá, dưới thuyền này không lẽ có người?”

Người chèo thuyền run rẩy, vội lắc đầu nói: “Không… không thể đâu… Nếu là thủy quái thì chỉ nổi lên cách đây hơn mười năm, bây giờ không nên có nữa!”

Hoắc Huyền trầm mặt: “Nói rõ ra!”

Người chèo thuyền nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Các vị không biết, thật ra con sông này từng có thủy quái mười mấy năm trước… Nhưng cũng không quá đáng sợ, chỉ quấy phá một năm, không có ai chết cả. Năm đó có một thương nhân bị chìm một lô hàng, sau đó sợ sau này còn bị, nên mời đạo sĩ đến trừ tà. Nhưng đạo sĩ không nhìn ra gì, chỉ bảo chúng ta coi thủy quái là tổ tiên mà cúng tế mỗi năm. Sau đó, chúng ta làm theo, mỗi năm ném đồ ăn ngon xuống nước cầu khẩn nó đừng hại người, không ngờ lại hiệu nghiệm. Từ đó về sau, không có chuyện gì xảy ra nữa… Nhưng năm nay rõ ràng cũng đã cúng rồi! Sao lại đột nhiên thế này?”

Chu Tinh Tử nhớ đến những chuyện kỳ lạ trên đường mình gặp, liền thấp giọng hỏi Hoắc Huyền: “Không lẽ là nhắm vào chúng ta?”

“Bắt nó lên là biết.” Nói rồi nhảy xuống nước. Người chèo thuyền còn chưa kịp hô lên thì Hoắc Huyền đã lôi thứ đó lên, là một con cá đen to bằng nửa người, con cá còn biết nói, vừa mở miệng đã hét: “Tha mạng, tha mạng! Đừng giết ta!”

Nghe cá nói chuyện, người chèo thuyền và bà lão chạy ra đều trợn mắt ngất xỉu.

Chu Tinh Tử cứ tưởng Hoắc Huyền sẽ kéo lên một con ma nước tóc đen dài, nên đã che mắt. Lúc nhìn qua kẽ tay, kinh ngạc nói: “Đây là thủy quái gì, rõ ràng chỉ là cá mà!”

Con cá vội nói: “Đừng giết ta! Ta không phải thủy quái hại người, chỉ là cảm nhận được cố nhân tới, muốn gặp lại cố nhân nên mới gây động tĩnh!”

Hoắc Huyền lạnh giọng: “Ai là cố nhân của ngươi?”

Con cá vội nhìn về phía Chu Tinh Tử, nghẹn ngào nói: “Con… con không nhận ra ta sao? Khi con mới sinh ra, chính ta đã bế con lên, còn đặt tên cho con!”

Chu Tinh Tử nghe xong liền khó chịu, buông tay trừng mắt: “Ngươi là cá, sao có thể bế được heo? Đừng nói bậy!”

“…”

Con cá vội nói: “Ta không phải sinh ra đã như vậy! Ta… ta là trụ trì đạo sĩ của Vương Hư Quán, con không nhận ra sao?”

Trụ trì đạo sĩ? Vị lão đạo trưởng đó?

Chu Tinh Tử trợn mắt, bước lên trước nhìn kỹ, thế nào cũng không liên tưởng nổi giữa con cá kỳ dị và vị đạo trưởng trầm ổn trong ký ức: “Ông… sao lại biến thành cá?”

Con cá đầy nước mắt, kể lại toàn bộ câu chuyện.

Năm đó, lão bị bắt đi tòng quân, không ngờ gặp lũ trên đường đi vùng biên, lúc qua sông thì chết đuối.

Nhưng khác với những người khác, hồn bọn họ vào âm phủ chờ luân hồi, chỉ có lão không thể rời con sông này. Lâu dần, linh hồn lão nhập vào một con cá. Do uất ức, lão bắt đầu khuấy nước, nhưng là người tu đạo, lão không dám hại người, chỉ làm chìm vài lô hàng.

Sau đó có thương nhân mời đạo sĩ đến, lão thấy đạo sĩ có pháp lực, liền kể thân thế, mong đối phương giúp lão siêu thoát vì là đồng môn. Nhưng đạo sĩ cũng bó tay, liền hỏi lão khi còn sống có vướng bận gì ở nơi này không.

Con cá tức giận, nói: “Ta không thê không tử, lúc sống cũng không quyến luyến gì nơi đây! Nếu có chấp niệm thì chỉ là sau khi chết vẫn muốn rời khỏi đây!”

Đạo sĩ lại hỏi lão có gặp sự việc hay con người kỳ lạ nào không. Lão nhớ đến chuyện heo con trấn trạch, kể lại mọi chuyện: “Ta coi con heo như con, còn đặt tên, làm đạo bào cho nó, ghi tên vào sổ đạo quán… chết rồi còn định về thăm nó để hoàn thành tâm nguyện, nào ngờ thành thủy quái nơi đất khách!”

Đạo sĩ nghe đến chuyện Thiên Tôn từng báo mộng, sợ hãi bỏ đi, nhưng vẫn nhắc: “Có thể ông đã biết thiên cơ… Con heo đó không phải vật phàm, ông muốn đi gặp nó sau khi chết, Thiên Tôn không muốn ông tiết lộ thiên cơ, nên mới giam ông tại đây. Muốn ra ngoài… chỉ khi con heo đó không còn sống!”

Trên boong, con cá rưng rưng nói: “Từ đó, ta chỉ biết chờ đợi. Hai năm đầu rất khó chịu, nhưng dân nơi đây hàng năm cúng tế, ném gà vịt cơm rượu xuống nước, ta cũng không còn quá khổ. Nghĩ lại, làm hà bá cũng không tệ.”

Chu Tinh Tử không ngờ cả đời này lại gặp lại đạo trưởng như vậy, nhưng cuộc hội ngộ này chẳng như mong đợi. Mình thành người, còn sư phụ thì hóa thành cá…

Nó nghẹn ngào: “Lại là do tên Thiên Tôn đó hại! Thật quá đáng!”

“Không được nói bậy!” Con cá sợ hãi, “Thần linh nghe được đấy! Coi chừng bị biến thành heo nước, rồi cũng bị giam ở đây!”

Chu Tinh Tử càng buồn hơn: “Thật là vô lý! Cầu khấn van xin không nghe, mắng thì lại nghe! Con thấy ông ta thích bị mắng!”

Con cá sợ hãi muốn bịt miệng nó, Hoắc Huyền không để nó bị cá đụng vào, chắn giữa hai người: “Ông đã thành cá rồi, cứ ở dưới nước đi.” Đợi sang sông rồi sẽ giúp đưa hồn ra.

Chu Tinh Tử lo lắng: “Không được, theo bối phận, ông ấy là sư phụ ta, ta không thể thấy chết không cứu!”

Hoắc Huyền: (im lặng) ─ Sư phụ của đạo lữ, cũng là sư phụ mình… nhưng gọi một con cá là sư phụ thì thật nực cười.

Bên kia, con cá xúc động: “Con à, gặp lại nhau thế này ta đã mãn nguyện, nhưng thiên ý khó trái, nếu con đã thành người, chứng tỏ có liên quan đến Thiên giới. Ta chỉ có thể chờ đợi…”

Chu Tinh Tử: “Không được! con nhất định đưa ông ra ngoài! Con đang định tới Vương Hư Quán, con sẽ đưa ông đến tận nơi hỏi tên Thiên Tôn kia một lời rõ ràng!” Nói rồi định bế cá.

Hoắc Huyền vội giữ lại, cá cũng hoảng hốt định nhảy xuống nước, nhưng bị trận pháp ngăn lại.

Hoắc Huyền: “Ta có thể giúp linh hồn ông rời khỏi đây, nhưng trước đó phải trả lời rõ ràng vài việc.”

Cá sững sờ: “Ngươi… thật có thể giúp ta?”

Hoắc Huyền không nói thêm: “Y đã thành người, sao ông nhận ra được?”

Cá thở phào: “Đêm nó sinh ra, Thiên Tôn báo mộng cho ta, nói đạo quán của ta sau này sẽ gặp loạn, nếu muốn tồn tại, cần một con heo trấn trạch. Khi nói xong, ta thấy không xa có một tiên nhân đang ngồi thiền — chính là bộ dạng hiện tại của heo con! Ta thấy tiên nhân hóa thành một điểm đỏ bay về chuồng heo. Khi tỉnh dậy thì nghe có heo con mới sinh… Nay gặp lại nó, ta đương nhiên nhận ra!”

Hoắc Huyền trầm mặc, những lời này cũng chẳng khác gì so với những gì các đạo sĩ trước đó đã nói, chỉ là từ miệng người khác kể lại thì thiếu đi những chi tiết cụ thể như vậy.

Hình dạng con người và lai lịch của Chư Tinh Tử, e rằng chính là điều mà người ta gọi là “thiên cơ”.

Nghĩ đến đây, liền thấy con cá lớn trên boong thuyền đột nhiên lăn lộn dữ dội, như thể đang chịu đựng cơn đau đớn tột cùng: “Đau quá… đau quá… sao lại thế này…”

Chư Tinh Tử sững sờ: “Sao thế? Ông ở dưới nước suốt, không lẽ ăn nhầm gì đó rồi?”

Con cá đau đến nỗi mắt trợn trắng.

Chư Tinh Tử quýnh quáng không biết làm sao, liền nhào tới, đọc lên bài kinh Thanh Tịnh mà hồi nhỏ thường được nghe.

Lạ kỳ thay, cơn đau như kim châm khắp thân thể của con cá, khi nghe đến kinh văn lại dần dần dịu xuống.

Cá thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Chư Tinh Tử: “Con à… ta… ta có linh cảm rằng mình không ổn rồi. Ta vốn không phải cá thật, ta là người, là một đạo sĩ… Nếu ta chết đi, sao còn cảm nhận được đau đớn thế này? Hồn phách của ta chắc đang tan biến… Haiz, chắc lại lỡ nói điều không nên nói… Thôi vậy, luân hồi gì chứ, sống tới sống lui có ý nghĩa gì đâu…”

Vừa mới gặp lại cố nhân, chưa kịp mừng đã nghe tin dữ, Chư Tinh Tử bàng hoàng, theo bản năng lắc đầu thật mạnh: “Có ý nghĩa chứ, rất có ý nghĩa! Nếu ông không muốn làm người nữa, kiếp sau làm heo cũng được! Làm heo không phải lao động, chẳng phải nghĩ ngợi, đời ngắn, chỉ đau một lần thôi. Sư phụ, ông đừng để hồn bay phách tán mà!”

Bao nhiêu năm xa cách, Chư Tinh Tử chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến vị lão đạo trưởng ấy, hôm nay gặp lại, nghe những lời ấy, trong đầu toàn là hình ảnh lão ôm mình ra khỏi chuồng heo — vị đạo sĩ hiền hậu ôm một con heo con cười nói: “Thì ra con chính là trấn trạch chi bảo của đạo quán chúng ta à? Nhỏ xíu vậy mà trấn trạch được, thật giỏi quá đi!”

Chỉ nghĩ đến đó, nước mắt đã lăn dài thành dòng.

Cá lớn lẩm bẩm: “Đứa nhỏ ngốc…”

“Chờ con, con sẽ cứu ông!”

Chư Tinh Tử lau nước mắt, lập tức lớn tiếng đọc kinh văn, đem tất cả kinh kệ nghe được hồi còn nhỏ ở đạo quán ra đọc, vừa nhanh vừa gấp, sai chỗ cũng nhiều.

Khi Hoắc Huyền đến gần, liền thấy lông mi nó ướt sũng, ngẩn người, vội lau nước mắt cho nó: “Đừng khóc nữa, hồn ông ấy sẽ không tan biến.”

Đôi mắt kia lập tức mở to, ngơ ngác nhìn hắn.

Hoắc Huyền sợ nó lại khóc tiếp, không nói hai lời, lập tức kết ấn, bọc quanh con cá bằng một đạo kết giới ánh sáng đó là “trận giữ hồn”, hắn từng dùng qua khi giao đấu với Nhất Mục Ma để bảo vệ Chư Tinh Tử.

Cá lớn vốn đã chuẩn bị tinh thần chờ chết, đột nhiên cảm thấy hồn phách nhẹ nhàng hơn, cơn đau cũng biến mất, ngạc nhiên nhìn vòng sáng quanh thân.

Hoắc Huyền nói: “Có pháp trận này, hồn ông sẽ không tiêu tan. Đợi bọn ta rời khỏi con sông này, ta sẽ chôn thân thể ông dưới đất, sau đó ông có thể nhập luân hồi.”

Cá lớn không dám tin, cứng đờ tại chỗ.

Hoắc Huyền mặc kệ, tiếp tục lau nước mắt cho Chư Tinh Tử, trong lòng cũng trách con cá kia — đang yên đang lành lại làm nó khóc.

Bây giờ mỗi lần thấy đôi mắt đỏ hoe ấy, hắn đều thấy khó chịu trong lòng.

Lúc bị ăn no đến ngất thì không khóc, tưởng mình trúng độc cũng không khóc, thậm chí bị hắn “chèn ép” hôm đó cũng không khóc. Vậy mà giờ vì một lão đạo sĩ đặt tên cho mình lại khóc đến vậy. Không hiểu nổi trái tim nó làm từ gì — vừa mềm vừa cứng!

Nước mắt của Chư Tinh Tử đến nhanh mà cũng đi nhanh, thấy vấn đề của lão đạo trưởng đã giải quyết, nó lập tức cảm kích ôm chặt Hoắc Huyền một cái.

Cái ôm này đến bất ngờ khiến Hoắc Huyền khựng lại một thoáng. Nhưng chỉ chớp mắt, Chư Tinh Tử đã chạy đến bên con cá, vui vẻ hỏi lão có muốn ăn thức ăn cá không.

“…”

Cá lớn lắc đầu. Nay gặp may, có thể chuyển sinh luân hồi, ăn gì nữa? Nghĩ đến mình sắp rời thế gian, lão không kìm được hỏi Chư Tinh Tử những năm qua sống thế nào.

Chư Tinh Tử bắt đầu kể về biến cố đạo quán, rồi rời đi sống chung với yêu quái, sau đó gặp được Hoắc Huyền, bất ngờ trở thành người… Đang kể, nó lại vô thức quay đầu nhìn về phía Hoắc Huyền.

Hoắc Huyền vẫn đang thất thần nhìn bả vai mình, nơi Chư Tinh Tử vừa ôm lấy.

Chư Tinh Tử lại quay sang, liền bắt gặp ánh mắt sáng rực kia.

Nó vẫy tay: “Hoắc huynh, sư phụ ở dưới nước bao năm, chắc nghe được không ít tâm sự của người trẻ ở bờ sông, chắc chắn có nhiều hiểu biết về tình cảm. Huynh có muốn qua nghe thử không?”

… Ai muốn nghe chứ?

Hoắc Huyền mặt lạnh đi qua, nhưng quay lưng về phía bọn họ mà âm thầm dỏng tai lên.

Chỉ nghe con cá lớn chậm rãi nói: “Con à, ta không biết con từ đâu đến, cũng chẳng muốn tìm hiểu thêm. Ta sắp rời đi rồi, tâm nguyện duy nhất là mong con có thể sống thật tốt. Về chuyện tình cảm… ta không dám nói chắc, dù sao cũng là chuyện không thể cưỡng cầu.”

Vừa dứt lời, lão cảm thấy đầu có gì đó mát lạnh, ngẩng lên đã thấy Hoắc Huyền người vừa quay lưng – nay đang giận dữ trừng mắt nhìn mình.

“?” Cá lớn ngơ ngác, không hiểu mình lại lỡ nói sai chỗ nào.

Hoắc Huyền sợ nếu ở lại thêm sẽ nhịn không nổi mà ném con cá này trở lại sông, lập tức xoay người bỏ đi.

Toàn là nhảm nhí! Ngay cả hồn của cá hắn còn kéo từ sông lên được, thế mà lại dám bảo “tình cảm không thể cưỡng cầu”? Ở trong sông lâu quá, não cũng ngấm nước rồi!

Lúc này, Chư Tinh Tử kết thúc cuộc trò chuyện, thấy thuyền đi rất chậm, mới nhớ ra lão thuyền phu vẫn chưa tỉnh!

Hoắc Huyền thì vẫn nhớ rõ, là hắn cố tình không để bọn họ tỉnh lại. Thấy chuyện xong rồi, hắn vẽ một đạo phù giữa không trung, hóa con cá lớn thành một con cá chép nhỏ xíu.

“Oa! Vậy là có thể đem theo lên thuyền rồi! Hoắc huynh, huynh thật là giỏi!” Chư Tinh Tử vui mừng chạy đi lấy chiếc bát ăn của mình, bỏ cá vào.

“…” Hoắc Huyền nghĩ bụng, phải mua cho nó cái bát mới ngay khi lên bờ.

Thấy nó đã cất cá ổn thỏa, Hoắc Huyền dùng một pháp quyết khiến hai người đang bất tỉnh tỉnh lại.

Lão chèo thuyền và bà lão khẽ rên, lần lượt chống trán ngồi dậy, nhìn quanh, đều mang vẻ mơ hồ.

Hoắc Huyền nói: “Thủy quái đã bị tiêu diệt.”

Lão chèo thuyền thấy boong thuyền ướt đẫm, nghĩ ngay là trong lúc ông lão bất tỉnh, vị tu sĩ này đã trừ yêu, liền vội cảm ơn rối rít: “Đa tạ cao nhân! Thật sự cảm ơn hai vị rất nhiều!”

Vừa nói xong, đã thấy bà lão hấp tấp chạy về khoang thuyền, rồi khóc òa lên.

Chư Tinh Tử chạy tới xem, thì ra lúc nãy thuyền chao đảo khiến nước tràn vào, ngấm vào hai sọt lê. Dù Hoắc Huyền đã rút hết nước khỏi thuyền, nhưng lê đã bị ướt, không thể tránh được.

Lê ngấm nước, lại thêm thời tiết nóng nực, bảo quản không lâu, có khi chỉ một ngày là đen vỏ. Mà bà lão còn cách mấy ngày mới đến lễ hội tế thần, đâu thể bán hết trong một hai ngày. Dù không hỏng, nếu xấu mã thì cũng khó bán.

Là một “con heo” ăn trái cây lâu năm, Chư Tinh Tử đương nhiên hiểu rõ. Nhưng hai sọt lê cũng không đáng để tốn pháp lực cứu cánh, nó bước tới nói: “Bà đừng khóc nữa, hai sọt lê này ta mua hết. Qua sông rồi, bà đi theo bác thuyền phu quay về nhé!”

Bà lão sững người, không tin nổi, môi run run:
“Cái… cái này sao được? Hai vị sao mà ăn hết chừng ấy lê được?”

Thật coi thường người ta mà, Chư Tinh Tử nói:
“Ăn được bao nhiêu thì ăn, không hết thì ta đem vào thành bán. Bà yên tâm, ta có nhiều bằng hữu, mỗi người mua một ít, trong ngày là hết ngay!”

Bà lão thấy bọn họ còn mang theo rương, tưởng là thương nhân, liền cảm động rơi lệ: “Thật không biết lấy gì báo đáp… xin đại ân nhân cho biết quý danh, ta về sẽ cầu phúc cho hai vị!”

“Cầu phúc thì không cần. Ta tên Chư Tinh Tử, còn vị huynh đệ kia tính tình hiền lành nhưng không giỏi ăn nói, họ Hoắc, tên thì không tiện nói nhiều… còn bà là?”

Bà lão lau nước mắt, ngẩng lên đáp: “Thưa ân nhân, ta tên là Ngao Nguyên.”

Nghe vậy, Chư Tinh Tử gãi đầu.

Không biết có phải mình nghĩ nhiều không… cái tên này nghe sao giống Rồng quá vậy?

Hết chương 25

Bình Luận (0)
Comment